Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 162

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Vừa nghe thấy mẹ hỏi đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn liền xị ra: "Mẹ. . . chẳng hiểu sao anh Hiền Trữ lại không quan tâm đến con nữa. . ."
"Thế à? Vậy bây giờ con định xử trí ra sao, Noãn Noãn?" Hoan Nhan chợt nổi lên chút hiếu kỳ, nếu như Noãn Noãn đã trưởng thành, biết lưu luyến, con bé sẽ xử lý ra sao khi có rất nhiều vấn đề xuất hiện trong tình cảm.
Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt to, ngắm chiếc điều khiển ti vi trên tay, mãi sau mới lên tiếng: "Con vẫn còn nhỏ, khi nào con lớn lên, nhất định anh Hiền Trữ sẽ không chạy thoát được."
"Noãn Noãn, sau này khi trưởng thành, nếu như con gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, con lại không muốn rời khỏi anh bạn Hiền Trữ kia, thì con sẽ làm thế nào?" Hoan Nhan xoa xoa đầu con gái, giống như là đang hỏi con bé, lại như đang hỏi chính mình.
Noãn Noãn liếc mắt nhìn Hoan Nhan vẻ xem thường, tiếp tục chăm chú xem phim Conan trên ti vi: "Mẹ. . . Tại sao mẹ lại hỏi con chuyện ấy được nhỉ, làm sao con có thể ngu ngốc đến mức rời khỏi anh Hiền Trữ được chứ, con và anh ấy có biết bao nhiêu chuyện vui vẻ, muốn con rời khỏi anh ấy á, không có cửa đâu!"
"Hả! Con bé này, vì sao con có thể nói ra những lời như vậy? Ai dạy con thế?" Hoan Nhan hơi giật mình nhìn Noãn Noãn, đúng là bây giờ trẻ con trưởng thành sớm, nhưng sao có thể sớm đến mức độ ấy được nhỉ?
"Trên ti vi luôn nói như vậy mà... Mẹ, mẹ xem đi, ở trên phim truyền hình, những người đó vẫn hay khóc lóc nói, nếu có ૮ɦếƭ, nhất định sẽ phải ૮ɦếƭ chung một chỗ đó sao. . ." Noãn Noãn cũng không buồn quay đầu lại, mắt vẫn chăm chú xem phim Conan, chợt nói một câu: "Trong phim Conan cũng đúng như thế mà, mẹ xem chị tiểu Lan đây này, Tân Nhất mất tích lâu như vậy, chị ấy vẫn luôn luôn chờ đợi Tân Nhất trở lại đấy. . . Thế nhưng Tân Nhất cũng đang ở thật là gần ... Ở ngay bên cạnh chị ấy, thế mà chị ấy lại không biết, thật đáng thương. . ."
Hoan Nhan cảm thấy trong lòng như bị khuấy động. Rõ ràng cô đang ở bên cạnh Thân Tống Hạo... rõ ràng bọn họ yêu nhau như vậy, vượt qua mọi ngăn trở, vượt qua mọi khó khăn, lẽ ra phải ở bên nhau vĩnh viễn... nhưng bây giờ, có đúng là cô đã đẩy người đàn ông cô yêu sâu đậm ra không?
Cô ngây ngẩn suy nghĩ mọi chuyện, chợt chuông điện thoại vang lên. Hoan Nhan vội vàng bắt máy, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng của Văn Tĩnh ở đầu dây bên kia mắng nhiếc: "Hứa Hoan Nhan, hôm nay tớ mới biết cậu đã làm một chuyện tốt... cậu được đấy... thật là độ lượng nhỉ... cậu dám đẩy người đàn ông của mình ra ngoài cho người khác, cậu muốn trở thành Đức mẹ Maria danh tiếng sao? Cậu mắc bệnh hả... Đó là chồng của cậu, là cha con gái nuôi của tớ. Anh ấy không phải là đồ vật hay hàng hóa để cho cậu mang tặng cho người tiếp theo... Hứa Hoan Nhan, đầu óc cậu bị va vào cửa nên hỏng rồi... Tớ cũng không muốn nói với cậu nữa, cậu làm cho tớ tức muốn ૮ɦếƭ mà... trên đời này sao lại có người đần độn như cậu được chứ? À... mà cậu muốn tớ khen cậu hiểu rõ đạo lý, biết tiến biết lùi, thật thiện lương, hay là muốn tớ mắng cậu đúng là cái đồ ngu ngốc đây!"
"Tĩnh!" Hoan Nhan vừa nghe máy đã bị Văn Tĩnh mắng phủ đầu cũng bối rối, thật vất vả chờ khi Văn Tĩnh lấy hơi, cô mới khi*p đảm mở miệng: "Tĩnh, cậu đừng mắng tớ nữa... tớ... tớ cũng đang rất hối hận..."
"Hứa Hoan Nhan, tớ cảnh cáo cậu, nếu như hôm nay cậu không đem được Hạo tử về đây cho tớ, sau này cũng không cần thiết làm chị em gì nữa. Văn Tĩnh này cũng không muốn làm chị em với loại người đã hèn yếu lại vô dụng như cậu đâu."
Văn Tĩnh vẫn còn đang tức giận, suốt mấy ngày nay Kỳ Chấn đã dấu diếm cô, hôm nay anh mới lỡ miệng nói ra, cô vừa nghe được liền ép hỏi, sau khi hiểu rõ chân tướng, cơ hồ muốn té xỉu. Nếu là đổi lại người đó là cô, khi nghe thấy loại chuyện này, nhất định cô sẽ mắng nhiếc, hỏi người nhà chồng có phải đầu đã bị Lừa đá hỏng không!
Nhưng đây lại là chị em tốt của cô!
Chuyện sáu năm trước cô còn canh cánh trong lòng, nếu như đó là cô, thì chắc chắn Tô Lai kia sẽ ૮ɦếƭ không lối thoát. Sáu năm sau, Hứa Hoan Nhan lại có thể viết ra một kịch bản mới như vậy, cô đúng là cứng miệng không biết nói gì nữa, đúng, cứng miệng không biết nói gì nữa thật!
"Tĩnh. . . Tớ... tớ... tớ nên làm gì bây giờ... tớ thật sự đã làm sai rồi có phải không?" Hoan Nhan ôm điện thoại, có cảm giác như sau khi bị sét đánh làm cho đầu óc u mê , bây giờ bị Văn Tĩnh mắng đến mức tỉnh ra, bất giác cô thấy mình thật sự rất ngu xuẩn .
"Cậu hỏi tớ bây giờ phải làm thế nào ấy hả? A... khi mà cậu quyết định như vậy, cậu có hỏi tớ bây giờ nên làm thế nào không nhỉ? Nhan Nhan à, cậu ngu đần thật sự hay não bị teo mất rồi hả?" Văn Tĩnh lại nổi cơn điên, quát ầm lên trong điện thoại, nếu như bây giờ Hứa Hoan Nhan mà ở trước mặt, thế nào cô cũng cho một cái bạt tai để Hoan Nhan tỉnh ra.
"Tớ. . . Tớ ...chỉ không muốn nhìn thấy anh ấy bị người khác chèn ép quá mức như thế. . ." Hoan Nhan ngập ngừng nói, kết quả lại bị Văn Tĩnh thét một tiếng chói tai, rống lên trong điện thoại di động:
"Anh ấy một người đàn ông từng trải, chuyện của công ty hãy để cho anh ấy tự giải quyết, cậu thò tay vào làm gì, định chèo lái cái gì hả? Hơn nữa, mọi người đều biết Hạo tử đã nói, vì cậu, đến mười Thân thị anh ấy cũng không quan tâm, tại sao cậu lại còn
có thể làm tổn thương trái tim anh ấy như vậy chứ? Nhan Nhan, tớ cảnh cáo cậu, đứa bé của Thái Minh Tranh, tớ không nói không phải là con của Hạo tử, cho dù có đúng là con đi chăng nữa, cậu nói xem, nếu đẻ như vậy, người ta sẽ sum họp thành một nhà ba người, đến lúc đó cậu cũng không còn nước mắt mà khóc đâu! Tại sao cậu lại ngu như vậy hả Hoan Nhan!"
"Nhưng mà....Đứa bé kia thật sự là con của anh ấy, anh ấy cũng đã ᴆụng vào Thái Minh Tranh...."
"Đứa trẻ được tạo thành khi người đàn ông bị bỏ thuốc, bị sắp đặt thật sự rất đáng ngờ, Hạo tử đang buồn bực phiền lòng sắp ૮ɦếƭ, lúc này cậu đã không an ủi anh ấy, lại còn đẩy anh ấy ra....Nhan Nhan à, người đàn ông đau lòng một lần, hai lần, anh ta còn có thể quay về. Nếu như cậu khiến cho Hạo tử thất vọng, ૮ɦếƭ tâm hoàn toàn, lúc bấy giờ cậu nghĩ liệu có xoay chuyển được nữa không? Noãn Noãn không có ba sẽ ra sao, cậu không nghĩ đến chuyện này hả? Nếu tớ là cậu, tớ đây sẽ không quan tâm đến những loại chuyện bát nháo này. Tớ chỉ cần biết rằng Kỳ Chấn yêu tớ, không thể rời bỏ tớ, không phải là tớ thì không được, tớ có ૮ɦếƭ cũng sẽ không chịu buông tay anh ấy ra. Còn tất cả những thứ khác, nếu đem ra so sánh với việc có được người mình yêu, cái nào sẽ quan trọng hơn?"
"Tĩnh....Tớ phải làm gì bây giờ đây, anh ấy nói tối nay sẽ ở cùng với Thái Minh Tranh, không về nhà...."Hoan Nhan ngơ ngẩn cầm điện thoại di động đi ra chỗ khác, hạ giọng nói nhỏ. Cô không muốn để con gái nghe thấy, Noãn Noãn thông minh lại hiểu chuyện như vậy, tính tình vừa cố chấp lại vừa thẳng thắn. Cô lo lắng tình cảm giữa Noãn Noãn và Thân Tống Hạo thật vất vả mới tạo dựng được bây giờ lại bị sụp đổ.
"Cậu xem lại mình một chút, tất cả đều do cậu năm lần bảy lượt giày vò như vậy...." Văn Tĩnh cũng có chút chán nản, thở dài một cái: "Nhan Nhan, cậu còn nhớ tất cả những gì mà Kaka phải chịu đựng không? Cô ấy cũng chỉ vì cậu, vì tớ, nên mới chấp nhận chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy. Sáu bảy năm trước cậu làm Lâm Thiến bị thương cũng là vì cậu, còn bây giờ cô ấy gặp chuyện đau khổ lớn như vậy, còn ngàn dặn dò vạn dặn dò bảo tớ nói dối cậu, không để cho cậu biết, không muốn để cậu tự trách....tớ và cậu ấy nói chuyện này không chỉ một lần....Ka ka đau lòng cho cậu, muôn cậu luôn may mắn, muốn cậu cả đời này cùng Hạo tử được hạnh phúc cho đến lúc già....nhưng mà bây giờ cậu lại quyết định như vậy, không những có lỗi với bản thân, cậu còn làm cho Ka ka rất thất vọng nữa!"
"Tĩnh nhi, cậu đừng nói nữa, tớ đã biết là tớ đã sai rồi...." Hoan Nhan vừa nghe Văn Tĩnh nhắc đến Ka ka, không nhịn được khóc òa lên: "Tĩnh nhi, cậu đánh tớ, mắng tớ cũng được, tớ đúng là đồ khốn kiếp....tớ đã làm tổn thương nhiều người quá....tớ thật có lỗi với mọi người...tớ nợ kaka, cả đời này tớ cũng không sao trả được..tớ cũng không biết tớ biến thành như vậy từ lúc nào nữa.....trong đầu tớ toàn nghĩ những chuyện vớ vẩn....Tĩnh nhi, cám ơn cậu, nếu như không có cậu, nếu như không có cậu và Kaka, không biết tớ sẽ biến thành kiểu người gì nữa! Tĩnh nhi, cậu cứ yên tâm, tớ đã biết mình nên làm như thế nào rồi, tớ sẽ học tập cậu, tớ đã nhận ra điều tốt đẹp mà mình muốn rốt cuộc là gì...tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất, cái gì tớ nên bỏ qua, cái gì nên cố gắng giữ gìn, tớ sẽ ghi nhớ mãi mãi, Tĩnh nhi, cậu yên tâm đi."
Hoan Nhan nhẹ nhàng cúp điện thoại, cô tựa người vào khung cửa sổ, những ngôi sao đã lặng lẽ hiện ra khắp nền trời tối đen như mực. Hôm nay nhiều sao thế này, chắc ngày mai trời sẽ quang mây!
Hoan Nhan lau nước mắt, cô gọi điện thoại cho mẹ mình: "Mẹ, con nhờ mẹ chăm sóc Noãn Noãn mấy ngày được không,...vâng, tốt nhất bây giờ mẹ tới nhà con để đón cháu...con có chút chuyện....Có thể con sẽ đi vắng mấy ngày....vâng, con đi cùng với A Hạo, mẹ cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu, con đã suy nghĩ rõ ràng..."
Hoan Nhan vào toilet rửa mặt sạch sẽ, sau đó trở lại phòng khách. Noãn Noãn vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế xem tivi, thỉnh thoảng lại cười mấy tiếng rất sung sướng. Làm trẻ con thật sướng, mặc cho anh bạn Hiền Trữ đối xử lãnh đạm với mình, cô bé vẫn có thể vui vẻ như vậy, vui vẻ ăn khoai sấy xem phim hoạt hình.
"Thiên Tĩnh à, lát nữa ông bà ngoại tới đón con, con ở nhà ông bà ngoại vài ngày có được không?" Hoan Nhan ôm lấy con gái, nhẹ nhàng nói.
"Mẹ, mẹ và ba muốn sống trong thế giới hai người, cho nên sợ con cản trở chứ gì?" Noãn Noãn cố ý nhai khoai sấy thật kêu, hai mắt mở to nhìn mẹ nói.
Hoan Nhan phì cười: "Con bé quỷ quái này, con sang nhà ông bà ngoại phải ngoan ngoãn nhé. A, phải rồi, không phải con đã nói sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu của con hay sao? Mẹ cho con một tuần lễ, phải giải quyết xong vấn đề này, có được không?"
"Vâng, thế nào mà con lại quên mất chuyện này nhỉ!" Noãn Noãn nhảy dựng lên, vội vàng đi dọn dẹp đồ đạc của mình, vừa dọn dẹp vừa hướng ra bên ngoài ngóng đợi: "Mẹ, sao bà ngoại vẫn chưa tới đón con nhỉ?...Còn chậm trễ nữa thì chắc là con của cậu cũng đã biết chơi đùa với mẹ mất rồi!"
Hoan Nhan liếc mắt nhìn dáng vẻ khả ái của con gái, không kìm được nụ cười thoả mãn. Cô thề sẽ không bao giờ còn ngu xuẩn đến mức, giữa lúc quan trọng nhất lại vứt bỏ tính mạng của mình như thế nữa.
"Quản gia, ông hãy đặt hai vé máy bay của chuyến bay sáng mai cho tôi và A Hạo đi Hải Nam nhé." Hoan Nhan gọi quản gia đến, dặn dò cẩn thận, rồi nói tiếp: "Ông để ý chăm sóc Noãn Noãn hộ tôi một chút, lát nữa mẹ đẻ tôi sẽ đến đón con bé. Bây giờ tôi có chuyện phải đi ra ngoài..."
"Vâng." Quản gia đáp ứng, rồi hỏi lại: "Phu nhân có muốn chuẩn bị xe hay không ạ?"
"Tạm thời thì chưa cần." Hoan Nhan vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra. Cô hơi chần chờ rồi dứt khoát bấm số điện thoại di động của Thân Tống Hạo. Tiếng nhạc vang lên rất lâu, mỗi lần tiếng nhạc kia được lặp lại, lòng của cô lại căng thẳng thêm một chút.
"A lô, Nhan Nhan, có chuyện gì đấy?" Giọng anh truyền tới đầy sự miễn cưỡng. Hơi thở ôn hòa của Hoan Nhan như bị ngừng lại ngay lập tức, rồi lại tiếp tục hô hấp. Lưỡng lự hồi lâu, lời đến khóe miệng, cô cũng không biết nên nói ra như thế nào, mà anh cũng trầm mặc theo. Trong khoảnh khắc, cả hai đầu điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ của hai người . . .
"Anh đang ở đâu?" Hoan Nhan lấy hết dũng khí cất tiếng hỏi bốn chữ ngắn gọn, vừa có sự giận dỗi lại vừa có sự thấp thỏm lo âu.
"Ở. . ." Anh cố ra vẻ huyền bí, nghĩ muốn trêu chọc cô một trận, nhưng lại sợ tính khí của cô. Cô chủ động gọi điện thoại đến đã là điều không dễ dàng, nếu như bị chọc giận, sợ rằng người phụ nữ kia lại dứt khoát co lại.
"Đang ở trong phòng làm việc." Anh thành thực trả lời, cảm thấy một mình ngồi chờ đợi ở trong phòng làm việc, lâu đến mức ngây ngốc cả người như thế, cũng thật đáng giá.
"Anh nói dối. . ." Cô cảm thấy mũi của mình đau xót, nước mắt thiếu chút nữa lại rớt xuống, đồng thời trên mặt lại hiện lên nụ cười, ba chữ kia cô nói giống như đang nũng nịu.
"Nhan Nhan, em đừng xa cách nữa, gạt bỏ mọi chuyện trong quá khứ đi, anh cũng xác định bỏ qua rồi. Anh đang ở trong phòng làm việc, chưa từng bao giờ ở chung một chỗ với Thái Minh Tranh, em tới đây đi, được chứ?"
Hoan Nhan dùng sức gật đầu, trong lòng dâng nỗi vui mừng lẫn hối hận. Nếu như cô còn cái kiểu không thèm quan tâm, vẫn cố chấp, bướng bỉnh, chắc chắn A Hạo cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.
"Em sẽ đến đó ngay."
Cô cúp điện thoại, nói quản gia chuẩn bị xe ngay lập tức, lòng như có lửa đốt, cô bảo tài xế lái xe đến công ty thật nhanh .
Đến dưới lầu công ty, đúng như dự đoán, chỉ có tầng cao nhất là sáng đèn. Cả toà nhà lớn, các phòng làm việc đều khóa chặt, tối đen như mực, duy nhất chỉ có phòng anh là có ánh sáng.
Hoan Nhan bước xuống xe, cũng không quay đầu lại nói: "Anh trở về đi, không cần chờ tôi đâu."
Cô chạy mấy bước đến lối vào nơi cửa chính, bảo vệ đã ra mở cửa, Hoan Nhan cười nói cảm ơn rồi chạy thẳng tới nơi thang máy. Vừa mới đứng lại ở cửa thang máy dành riêng, chợt cửa thang máy mở rộng, một bàn tay đưa ra kéo cánh tay Hoan Nhan ...
"A. . ." Hoan Nhan không kịp ngẩng đầu, sợ hãi thét lên một tiếng chói tai, bảng điều khiển đèn chợt tối lại, rồi lại sáng lên, cô chợt thấy Thân Tống Hạo với nụ cười xấu xa phóng túng ở ngay trước mặt...
"Anh giở trò ૮ɦếƭ tiệt gì đấy, dọa em sợ ૮ɦếƭ khi*p!" Hoan Nhan vừa sợ vừa tức, bổ nhào sang, vừa đánh vừa đá, cuối cùng liền nhằm chỗ trên vai anh cắn một cái thật mạnh. . .
"Anh ở trên lầu nhìn thấy xe của em đến, nên đã đi xuống trốn kỹ ở chỗ này. . ." Anh cười, ôm lấy cô, mặc kệ cho cô ở nơi này phát tiết theo kiểu vừa kêu vừa cắn.
"Anh cố ý làm cho em sợ !" Hoan Nhan ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh, rồi lại nhào qua ôm chặt lấy anh: "Hôm nay em bị Tĩnh nhi mắng đến tỉnh ra, lời mắng sắc bén đến ૮ɦếƭ người, song cũng may nó đã thức tỉnh em... Em sẽ không bao giờ buông anh ra nữa. Nếu như ông nội dưới đất có biết, chắc chắn ông cũng sẽ tha thứ cho sự ích kỷ lần này của em."
"Nếu như em thật sự rời khỏi anh, ông nội mới không tha thứ cho em." Anh cúi đầu, nhẹ
nhàng hôn cô, ánh mắt hơi nheo lại lướt qua mặt của cô nhìn cửa thang máy đóng chặt: "Hôm nay anh luôn luôn suy nghĩ, nếu như em không đến...anh sẽ như thế nào. Còn nếu như em mà đến thì anh lại sẽ như thế nào...thật may là em đã đến....tất cả những điều anh lo lắng bây giờ cũng không cần thiết nữa...."
"Nếu như em không tới, anh dự định thế nào?" Thang máy đinh một tiếng rồi mở ra, Hoan Nhan vẫn nằm ở trong иgự¢ của anh như cũ, mặc cho anh ôm cô trên người đi ra ngoài.
Anh khẽ thở dài nhè nhẹ, trầm ngâm nhìn lại cô: "Anh nói ra, em không được tức giận."
Hoan Nhan nhìn anh, buồn buồn đáp: "Được."
"Nếu như anh đã làm em phát cáu như thế, kích động em như thế, mà em vẫn có thể chịu được, không đến tìm anh, anh dự định sẽ buông tay, cứ như vậy sống với Thái Minh Tranh cả đời....ít nhất, cô ta còn có thể cho anh cảm giác, cô ta thật sự rất quan tâm tới anh, thật sự thích anh....mà em, lại khiến anh không sao đoán biết được..."
"Anh dám à!" Hoan Nhan tức giận dùng sức đánh anh: "Anh dám buông tay thử xem, em không buông tay, cũng không cho phép anh buông tay."
"Được, em không buông tay, anh cũng không buông tay. Nhưng mà Nhan Nhan, em phải nhớ kỹ lời nói, anh chỉ cho em một cơ hội cuối cùng này thôi." Anh cầm bàn tay đang đánh lung tung vào tay của anh, nói nghiêm túc.
Hành động lần trước của cô, thiếu chút nữa hại anh nản lòng thoái chí. Anh tuyệt đối không thể nào chịu nổi sự giày vò một lần như vậy nữa.
Hoan Nhan chợt thất thần một lúc. Cô chợt cảm thấy sợ, Tĩnh nhi đã nói, đối với đàn ông sự kiên nhẫn cũng có giới hạn, anh yêu cô, rất yêu cô, nhưng anh lại không chịu nổi cô cứ từng lần, từng lần không ngừng làm anh thất vọng....Lần thứ nhất, lần thứ hai, nhất định anh còn có thể tiếp tục che chở cho cô. Nhưng nếu như cô lại tiếp tục có kiểu nói như vậy, cô sẽ mất đi thứ khiến cô không bao giờ tìm về được nữa....
Hoan Nhan chợt nhào vào trong иgự¢ anh, gắt gao ôm lấy anh, nước mắt của cô chợt rơi xuống: "Ông xã....Thật xin lỗi, em đã sai lầm rồi, sẽ không bao giờ em còn phạm phải sai lầm ngu xuẩn ấy nữa đâu..."
Anh thở dài một tiếng, bàn tay anh đang vuốt ve trên mái tóc dài mềm mại của cô, liền hạ xuống lưng vỗ nhè nhẹ: "Đừng khóc, Nhan Nhan chúng ta đã bỏ phí một lần năm năm, không nên tiếp tục mắc lại sai lầm của quá khứ nữa...Thời gian của đời người trôi qua rất nhanh, anh không muốn khi mình đầu đã bạc, lưng đã còng, mới được ở chung một chỗ với em một lần nữa..."
Anh thật sự, thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn dừng bước chân bận rộn lại, sau đó cùng với cô, hai người nắm tay nhau, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.
Khoảng thời gian dài như vậy, quãng đường cũng xa như vậy, dọc đường có bao nhiêu phong cảnh tươi đẹp như thế, không nên lại bỏ qua, cho dù chỉ là một điểm rất nhỏ.
Anh đứng sau lưng, vòng tay ôm lấy cô. Hai người đứng trên ban công ngoài trời của tầng thượng. Tuyết vẫn chưa kịp tan, gió thổi dữ dội khiến quần áo bay phần phật. Nhưng cô lại không cảm thấy lạnh chút nào, vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn giống hệt như xưa, rốt cục cô không kiềm chế được, nhẹ nhàng hôn lên: "Ông xã, em yêu anh.."
Hai người đeo cặp kính mát thật to, lén lén lút lút đi qua cửa kiểm tra. Mãi đến khi ngồi vào ghế máy bay, mới thở một hơi dài thật nhẹ nhõm. Hai người giống như kiểu một đôi tình nhân nhỏ, vụng trộm bỏ trốn, có cảm giác thật kích động, lại cảm thấy như đang chơi đùa thật vui.
"Phù...." Hoan Nhan bỏ cặp kính mát xuống, thở dài một hơi, ngắm phong cảnh bên ngoài qua chiếc cửa sổ ở mạn máy bay: "Lần này em đúng là điên thật rồi..."
"Bắt cóc chồng mình, bị điên một lần cũng đáng giá chứ?" Thân Tống Hạo cười một tiếng, rồi bảo hâm nóng hai chén trà sữa. Mới bốn giờ sáng, chuông báo thức liền bò dậy để lên máy bay, quản gia mua vé máy bay cũng thật là sớm...
Chỉ nghĩ đến chuyện, khi đến giờ làm việc, thấy tổng giám đốc bị mất tích, một đống người trong công ty đều ngược xuôi nháo nhào hét cả lên (người ngã ngựa đổ) cô đã thấy buồn cười.
Cả đêm hai người cũng không sao ngủ được, lên máy bay được một lát liền lập tức ngủ thi*p đi. Lúc máy bay hạ cánh, đã thấy ánh mặt trời sáng sủa rực rỡ đến chói mắt. Hai bên đường toàn cây dừa cổ thụ, quả kết lại thành từng chùm lớn. Khắp nơi toàn màu xanh biếc, ngút ngàn tầm mắt....Trong khoảnh khắc, Hoan Nhan cơ hồ không phân biệt nổi không biết nơi này có phải là thiên đường hay không....
Tối hôm qua cô vẫn còn ở Bắc Kinh với cơn bão tuyết bay tán loạn, sáng nay đã đến Tam Á, nơi lạc thú một ngày có bốn mùa. Cô không nhịn được thật muốn than thở một câu: "Có tiền thật là tốt."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc