Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 153

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Lâm Thiến cũng thật có bản lĩnh, vốn là lão đại đã đem gã tình nhân kia đánh một trận gần ૮ɦếƭ, gân tay gân chân cũng bị phế đi, nhưng cũng không biết Lâm Thiến đã dùng mánh khóe gì mà khiến lão đại đã tha cho cô ta lần này, lại còn tiếp tục vững vàng đường đường làm bà chủ.
Sáng sớm thứ hai, Thân Tống Hạo rời giường sớm một chút, tinh thần thoải mái chuẩn bị đi làm. Anh đến công ty ngồi giải quyết công việc một lát, lúc chín giờ chợt thư ký đi vào báo đồn cảnh sát cử hai cảnh sát tới, họ nói có chuyện muốn phối hợp điều tra một chút.
Thân Tống Hạo châm ***, liếc mắt nhìn hai nhân viên cảnh sát một già một trẻ: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"
Người cảnh sát có tuổi liền hỏi thẳng: "Thân tiên sinh, ngài có biết một phụ nữ có tên là Lâm Thiến không?"
Thân Tống Hạo gật đầu một cái: "Biết."
"Như vậy, ngài cũng biết chuyện cô ấy đã ૮ɦếƭ rồi sao?" Cảnh sát tiếp tục nói như thăm dò. Thân Tống Hạo mi tâm nhíu lại, rồi lắc đầu một cái: "Ngược lại, tôi thật sự không hề hay biết chuyện này."
Anh gẩy tàn TL, lại hỏi tiếp: "Cô ta ૮ɦếƭ thế nào?"
"Cảnh sát Câu kiểm tra cho biết, có người đã cố ý cung cấp MT cho cô ta, do hít thuốc quá lượng nên đột tử." Viên cảnh sát lớn tuổi có đôi tròng mắt giống như lưỡi câu, nhìn chằm chằm thẳng vào Thân Tống Hạo.
"Chẳng lẽ, cảnh sát nghi ngờ tôi chăng?" Hai tay Thân Tống Hạo xòe ra, sắc mặt không thay đổi, ngữ điệu nhẹ nhõm, mở miệng nhạo báng.
"Nghe nói Thân tiên sinh ba tháng trước giao cho ông trùm xã hội đen phía tây thành phố ba trăm vạn."
"Đúng là có chuyện này." Thân Tống Hạo cười một tiếng, "Các ông cũng biết, chúng tôi làm ăn từ trước đến nay đều cần phải quan hệ tốt với cả hai phái hắc bạch. Ông ta giúp tôi một chuyện, chút tiền này chẳng qua là một chút tâm ý của tôi mà thôi. Các ông cũng biết, đã là buôn bán làm ăn lớn, những đạo lý này là tất yếu, nhất định phải chuẩn bị cho tốt, không cẩn thận là hỏng việc, bị thua lỗ hoàn toàn!"
"Xin hỏi, ông ta đã giúp Thân tiên sinh việc lớn gì vậy?"
"À, chuyện là như thế này, phu nhân của tôi vừa nhìn thấy đã thích ngay một quán R*ợ*u, vừa vặn quán ấy lại nằm trong địa bản do ông ta quản lý, ông ta đã dốc sức giúp đỡ tôi mua được cái quán ấy với giá hời, dĩ nhiên là tôi cũng phải có biểu hiện tỏ lòng đáp lễ, ngài nói có đúng không?"
"Thân tiên sinh, chuyện chắc không phải chỉ có thế chứ? Tôi nghi ngờ ngài đưa tiền cho ông ta, là có ý bảo ông ta đưa cho Lâm tiểu thư dùng một lượng MT lớn..."
"Cảnh sát nói chuyện thường rất coi trọng chứng cớ, ông cũng nói chỉ là nghi ngờ, mà đối với tôi nghi ngờ chỉ vô dụng. Xin lỗi, tôi còn phải làm việc." Anh nở nụ cười khách khí mà vừa lạnh nhạt vừa kiên quyết. Hai cảnh sát liếc nhau một cái, bất đắc dĩ đứng lên. Quả thật, những chuyện này chỉ là suy đoán, chân tướng bọn họ cả đời cũng không đào ra được.
"Đã quấy rầy ngài, Thân tiên sinh, xin cáo từ."
"Tạm biệt." Thân Tống Hạo nhìn theo thư ký đưa hai người ra ngoài, sự vui vẻ tràn đầy trong đôi mắt đẹp. ૮ɦếƭ? Nếu quả thật là ૮ɦếƭ, chẳng phải là quá thuận lợi cho cô ta sao?
Anh ngồi trên ghế xoay tròn, thỉnh thoảng lại ngắm nghía chiếc Pu't máy trong tay. Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại trước mặt vang lên đô đô, anh đưa tay nhận, bên tai truyền đến giọng nói: "Thân tiên sinh, chuyện ngài giao phó chúng tôi đã làm xong, người đàn bà kia hiện tại đã được cải trang giấu kín trên thuyền hàng, không đầy một tháng, sẽ bị sang tay bán lại cho bên Thái Lan rồi..."
"Không ai biết cả, ngài cứ yên tâm...yên tâm, cảnh sát cũng cho là cô ta đã ૮ɦếƭ... đúng đúng...ở trên cõi đời này từ nay về sau sẽ không còn người nào có tên là Lâm Thiến..."
"Tôi theo như ước định sẽ chuyển trả nốt nửa số tiền còn lại." Giọng nói của anh không hề lộ ra cảm xúc vui buồn, khuôn mặt cũng chỉ đọng lại vẻ nghiêm nghị.
"Cảm ơn, cám ơn Thân tiên sinh, ngài yên tâm, tôi cùng các anh em có ૮ɦếƭ già cũng sẽ không bao giờ trở về nước, tuyệt không sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngài..."
"Vậy thì tốt." Anh cúp điện thoại trong nháy mắt, đúng lúc đó Kỳ Chấn đẩy cửa đi vào, anh nhướng mày liếc Thân Tống Hạo một cái, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Mọi chuyện đã làm xong?"
Thân Tống Hạo gật đầu: "Những người đó hiệu suất làm việc cũng không tồi."
Kỳ Chấn thở dài một tiếng; "Lâm Thiến nửa đời sau nhất định vô cùng thê thảm."
"Ai bảo cô ta làm tổn thương Nhan Nhan." Thân Tống Hạo không nhanh không chậm nói một câu, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Chấn cười khẽ: "Nếu có người định thương tổn Văn Tĩnh của cậu, chắc cậu cũng sẽ làm như vậy chứ."
"Không chỉ như thế, tất nhiên so với cậu còn phải tàn nhẫn gấp trăm lần." Kỳ Chấn cúi đầu nói, ánh mắt của hai người giao nhau liền nở nụ cười ăn ý.
Sau khi cười xong, Thân Tống Hạo lại lâm vào trầm mặc lần nữa, lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Chấn một cái: " Dạo này bệnh tình của Kaka thế nào?"
"Nghe Tĩnh nhi nói đã chẩn đoán được đây là triệu chứng giả dương tính, cũng đã hạ sốt rồi, không sao cả." Nói đến Kaka, Kỳ Chấn không khỏi liền nghĩ ngay tới Tĩnh nhi cùng Kaka bị tội ngày đó. Anh quả thật không cách nào tưởng tượng được, nếu như không có Kaka ở đó, nếu như ngày đó người bị làm nhục là Tĩnh nhi, không biết anh có thể nổi điên hay không.
"Kỳ chấn, Kaka chỉ vì Tĩnh nhi và Nhan Nhan mới trở thành như bây giờ, không kể cô ấy là bạn tốt của Tĩnh nhi và Nhan Nhan, nếu như không phải như vậy, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm. Tóm lại, sau này cuộc sống của Kaka cậu cần phải phái người chiếu cố nhiều hơn, tuyệt đối không thể để cho cô ấy bị bất kỳ một chút tổn thương cùng ủy khuất lần nữa."
Nghe lời này, dĩ nhiên Kỳ Chấn gật đầu đáp ứng. Lát sau, anh khẽ dựa vào bàn làm việc nhìn Thân Tống Hạo cười nói: "Cậu nói xem, mấy anh em chúng ta sao thế nhỉ, thế nào mà toàn bị thua bởi tay mấy bà vợ là sao?"
"Cậu không vui vì điều này à?" Thân Tống Hạo châm *** tham lam hút một hơi. Kỳ Chấn nhìn bộ dáng vội vàng, gấp gáp của Thân Tống Hạo không khỏi buồn cười: "Thế nào, bây giờ TL cũng cai rồi sao?"
"Con gái bảo bối của tớ, chỉ cần tớ *** lá nó cũng không để cho ôm, hơn nữa Nhan Nhan cũng không thích." Thân Tống Hạo cũng chỉ hút một hơi rồi bỏ ra, chẳng qua anh quá nghiền thuốc nên mới hít một chút khói.
"Bây giờ thì chẳng cần nói, tớ cũng không nghĩ tới có một ngày mình bị một phụ nữ ăn sạch sẽ, mà tớ còn cam tâm tình nguyện vui lòng để cô ấy quản tớ nữa kia."
Thân Tống Hạo ngẩng đầu liếc hắn một cái, cười rộ lên: "Tớ còn không phải là giống hệt như vậy sao... đúng rồi, tên khốn A Dương kia, la hét ầm ĩ muốn kết hôn, thật là buồn cười, khi nghe cậu ta nói muốn kết hôn, làm sao tớ lại cảm thấy giống như nghe nói Bin Laden là người Trung Quốc vậy, khó mà tin được."
"Này có cái gì mà không tin được, ban đầu cậu liều ૮ɦếƭ cầu xin không xong lại nhờ cậy truy tìm chị dâu, tớ còn tưởng rằng sao Hoả va vào Trái đất đấy." Kỳ Chấn cười nói, chỉ chốc lát sau lại trầm mặt: "Mà này, chuyện kia cậu đã điều tra xong chưa vậy?"
Thân Tống Hạo vừa nghe lời này, mi tâm không khỏi nhíu lại, tay đập mạnh trên bàn, cực kỳ phiền não chửi rủa: " Con mẹ nó chứ, thật kỳ quái, mấy chuyện kia trừ mấy đêm ở nhà của ba mẹ tớ, hàng ngày tớ chỉ đều cùng với Nhan Nhan mà thôi... tớ lại không mất trí nhớ một chút nào, làm sao tớ có thể mang thân mình ra chơi đùa ở bên ngoài chứ."
"Nếu như chị dâu đã nói những dấu hôn ấy không phải cô ấy lưu lại, Hạo tử, tớ nói này, cậu không ngại thì hãy đi điều tra người ở trong nhà của cậu một chút." Kỳ Chấn như có điều suy nghĩ, nhớ lại cảnh tượng hồi Văn Tĩnh sinh con trai, Thích Dung Dung còn chạy đến nhà mấy lần để nhìn đứa bé, lúc bà ta ôm con trai của anh thì giọng nói lẫn ánh mắt đều rất vui thích, cho đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
“Ở trong nhà của ba mẹ tớ thì có thể tra ra cái gì đây, nơi đó trừ ba tớ chỉ còn mẹ tớ..." Thân Tống Hạo nói tới đây, chợt dừng lại... liệu có phải ... liệu có phải là Thích Dung Dung biết Nhan Nhan không thể sinh con, liền nghĩ ra một ý định sai lệch gì chăng?
"Kỳ Chấn, mọi việc công ty giao cho cậu giải quyết, tớ đi ra ngoài một chút."
"Cứ yên tâm đi đi, Hạo tử, cậu đừng kích động, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng bình tĩnh một chút."
"Tớ biết rồi." Thân Tống Hạo gật đầu một cái, cầm áo khoác liền đi ra ngoài. Anh khởi động xe chạy thẳng tới nhà cũ... anh vốn không nên yên tâm về chuyện đó đối với mẹ mình, cứ tưởng rằng bà đã nhận ra sai lầm, bây giờ sẽ yên phận... Còn đối với bọn người nhà họ Thân, bọn họ đối xử trọng nam khinh nữ thì anh có thể cho phép, nhưng nếu như có người có ý đồ gây tổn thương Nhan Nhan, bất kể là ai, anh cũng sẽ không bỏ qua bọn họ!
***********
Trong vườn nhà họ Thân.
Thái Minh Tranh có bầu được sáu tháng, bụng vừa tròn vừa lớn, giờ phút này ngồi ở trong phòng khách nhà họ Thân. Cô ta ngồi nhìn giống như lão phật gia, trái ngược với Thích Dung Dung đang vui sướng hài lòng, trước sau bận rộn, vừa ninh thuốc bổ, vừa ân cần hỏi cô ta cảm giác như thế nào.
Thái Minh Tranh mặc dù người đẫy đà hơn một chút bởi vì mang thai, nhưng vẻ u sầu đang tràn ngập trong ánh mắt vẫn không hề bớt đi.
Thích Dung Dung thấy vậy không khỏi gấp gáp nói như dỗ dành: "Thôi nào, bà cô nhỏ của tôi, vì sao tinh thần của con lại không tốt như vậy? Tinh thần của người mẹ không tốt hoặc sa sút, sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển của thai nhi đấy!"
"Bác gái..." Thái Minh Tranh thở dài một hơi, trái lo phải nghĩ, vẫn nên đem chuyện cô gặp gỡ Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan nói ra thôi.
Thích Dung Dung cau mày sau khi nghe kể xong, một lúc sau mới hầm hừ thốt ra lời nói: “Tiểu hồ ly tinh bỉ ổi đáng ૮ɦếƭ này, dám đem con ta ăn sạch sành sanh. Ngay cả người làm mẹ như ta cũng không để vào mắt!”
“Bác gái đừng tức giận. Theo cháu thấy, tình cảm của a Hạo và Hứa tiểu thư kia rất tốt, cháu… hay là thôi đi. Cho dù cháu có sinh cho nhà họ Thân đứa cháu đích tôn đi nữa, a Hạo vẫn không thích cháu. Đến lúc đó nói không chừng anh ấy cũng không nhìn nhận đứa bé là con mình.”
Thái Minh Tranh nói xong, liền che miệng khóc thút thít. Cô khóc tuy là có diễn trò một chút, nhưng trong đó cũng có chua chát cho số phận của mình. Cô yêu Thân Tống Hạo thầm lặng nhiều năm như vậy, cũng đã chấp nhận số phận của mình. Nhưng khi Thích Dung Dung đưa tới cho cô một cơ hội, không hiểu ma xui quỷ ám như thế nào cô lại đồng ý….
Người trong nhà cơ hồ đã trở mặt với cô, chỉ là thật may khi đi kiểm tra biết thai đang mang là con trai, thái độ ba mẹ cô mới chuyển biến tốt được một chút. Dù sao đã có đứa bé, coi như cũng có đường lui. Có mối quan hệ này với nhà họ Thân, về sau còn cái gì phải sợ!
“Nó dám sao!” Thích Dung Dung vỗ bàn một cái, kiêu ngạo nói: “Cái nhà này cũng không phải đều là của mình a Hạo, bác và ba của nó còn chưa có ૮ɦếƭ!”
“Bác gái bây giờ phải tính làm sao ạ?” Thái Minh Tranh nãn lòng thối chí, ngón tay tùy ý vuốt ve phần bụng đã nhô cao. Mơ hồ bất an, tình huống có một chút phát sinh ngoài ý muốn. Dù có thuận lợi sinh đứa bé ra, nhưng sau này biết tính làm sao?
Ở đời này, không có tường nào không bị gió lùa qua. Nếu ngày nào đó chân tướng bị vạch trần, cô tất nhiên ૮ɦếƭ không có chổ chôn.
“Hiếm khi được nhìn thấy Thái tiểu thư….. Người đã có thai nặng nề như thế này còn đến thăm mẹ tôi.” Một giọng nói trầm thấp mà sâu xa chợt vang lên phía ngoài phòng khách.
Thích Dung Dung và Thái Minh Tranh cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đứng nơi đó, đưa lưng về phía ánh mặt trời. Vài vệt nắng lốm đốm nhảy múa như cánh bướm trên mặt, có chổ chỉ là những dãi bóng mờ, khiến người ta nhìn không rõ nét mặt của anh.
Thái Minh Tranh trong lòng thật hồi hộp, tay bưng tách trà nóng chợt run rẩy, nước nóng trong tách bắn tung tóe ra ngoài tay cô, nóng đến cô bật thốt ***. Nhưng vừa rên một tiếng, lại lập tức ngậm miệng lại.
Thích Dung Dung nhìn thấy, lật đật đứng lên kêu người hầu mang thuốc trị bỏng đến. Bà nóng lòng nhìn vào mắt Thân Tống Hạo, dáng vẻ như muốn nói gì đó.
“Đứa con này, quay về nhà cũng không nói một tiếng. Con xem, dọa cho Thái Minh Tranh sợ rồi!” Thích Dung Dung vừa xử lý vết bỏng cho Minh Tranh, vừa tức giận mắng Thân Tống Hạo: "Minh Tranh người ta đến nhà chúng ta làm khách, nếu để bị thương thì biết tính sao? Hơn nữa, cô ấy còn đang mang thai.”
“Vậy thì sao?” Thân Tống Hạo chậm rãi đi tới. Thân hình cao lớn ngang tàng của anh mang theo vẻ lạnh lùng không nói nên lời. Thái Minh Tranh nhìn anh khiếp sợ không nói được tiếng nào. Cô co rúm người lại, quay qua chổ khác không dám nhìn anh nữa.
“Thái tiểu thư hình như rất sợ tôi thì phải?” Khóe môi Thân Tống Hạo giương lên, tao nhã ngồi xuống. Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô vài lần, ánh mắt rơi đến phần bụng nhô cao của cô: “Thái tiểu thư mang thai được mấy tháng rồi?”
“Xem con kìa, sao lại có thể hỏi trực tiếp như thế chứ?” Thích Dung Dung nhìn con trai cười nói. Lại ngầm đắc ý than thở nói: “Đứa bé của Minh Tranh hơn sáu tháng rồi, vài tháng nữa nhà họ Thái sẽ có cháu ngoại để ôm!”
“Sao tôi lại không nghe thấy tin tức Thái tiểu thư kết hôn? Chồng cô là công tử nhà nào vậy nhỉ?”Thân Tống Hạo không để ý tới Thích Dung Dung, lạnh giọng tiếp tục hỏi.
Thích Dung Dung sắc mặt trắng nhợt khó coi, bất mãn lầu bầu nói: “Thật không dễ gì mới quay về nhà, sao cứ quấn lấy khách hỏi chuyện thế!”
“Chẳng qua tôi cực kỳ quan tâm đến Thái tiểu thư. Mỗi lần cô vừa xuất hiện thì sẽ có chuyện phát sinh, tôi thật tò mò đấy!”
Thân Tống Hạo nghiêng người, giọng nói vẫn không nhanh không chậm: “Nói tỷ dụ như, Thái tiểu thư cùng vợ tôi gặp mặt hai lần, thì hai lần vợ tôi đều tức giận với tôi. Cô nói xem, Thái tiểu thư, là tôi rất... rất nhạy cảm hay là do cô cố ý?”
Thân Tống Hạo nói xong không đợi cô trả lời, quay người nhìn Thích Dung Dung đang khẩn trương ngồi một bên: “Mẹ, bác sĩ chỉ nói Nhan Nhan khả năng có thể không sinh được nữa, chứ không phán tội ૮ɦếƭ cho cô ấy. Mẹ hà tất phải nóng vội. Hơn nữa, cho dù quả thật cô ấy không sinh được nữa, con cũng không quan tâm. Con đã có Noãn Noãn, con bé cũng là người nhà họ Thân, có đủ tư cách kế thừa toàn bộ nhà họ Thân!”
“Noãn Noãn là con gái, sau này gả cho người ngoài thì sẽ con người ta. Thân thị sao có thể giao vào tay đứa nhỏ này?” Thích Dung Dung lập tức nghiêm nét mặt lạnh lùng nói.
“Chuyện này tạm thời không đề cập đến. Ông nội đem Thân thị giao cho con, như vậy nó thuộc quyền sở hữu của con. Con nói sao sẽ là vậy!” Thân Tống Hạo đứng lên, ánh mắt bao quát hết thảy, sắc sảo quét về phía hai người trước mặt mình. Nhìn vẻ mặt hai người đột nhiên toát ra lo sợ nghi hoặc, đáy mắt anh càng tối sầm, trầm giọng nói: “Hơn sáu tháng trước, mấy người đã làm gì?”
“Làm cái gì là làm cái gì?” Thích Dung Dung kinh hãi, chẳng lẽ anh thế mà lại biết? Chuyện vô lý! Làm sao có thể biết được! Bà đã dùng liều lượng thuốc mê gấp đôi mà.
“Sao mẹ lại kích động như thế?” Thân Tống Hạo nhẹ nhàng cười: “Nhìn xem mẹ sợ đến nỗi trên mặt vã đầy mồ hôi rồi kìa!”
Thích Dung Dung vội vàng hấp tấp sờ lên mặt: “Con nói vớ vẩn gì đâu không á, một câu không đầu không đuôi ai biết là ý tứ gì.”
“Vậy thì tôi hỏi Thái tiểu thư, hơn sáu tháng trước, những dấu hôn trên người tôi tại sao có?” Thật ra thì anh cũng không biết chuyện xảy ra như thế nào, chỉ là tìm kiếm chút ít manh mối từ trên mặt hai người này. Dứt khoát được ăn cả ngã về không đi thẳng vào vấn đề, không cho họ có hội hoàn hồn. Nếu như quả nhiên có xảy ra chuyện gì, bọn họ tự nhiên sẽ lúng túng! Đây cũng là điều anh muốn nhìn rõ chân tướng sự việc.
“Không phải tôi, không liên quan đến tôi!” Quả nhiên Thái Minh Tranh hoảng sợ, cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ***. Cô hốt hoảng xua tay, lắc đầu liên tục: “Những dấu hôn đó không phải tôi để lại, căn bản tôi cũng không biết…”
“Dấu hôn nằm chổ nào?” Anh ép hỏi liên tục….
Thái Minh Tranh đầu óc hỗn loạn, một mãnh trống không. Cô vô ý bật thốt lên: “Chính là những dấu hôn trên cổ và trước *** của anh…”
“Cháu nói năng lung tung gì vậy, Minh Tranh?” Thích Dung Dung cắt lời thật nhanh, Thái Minh Tranh lúc này mới phản ứng kịp vừa nãy mình mới nói gì. Cô khẽ a một tiếng che miệng lại, cả người mềm nhũn ngồi ૮ɦếƭ điếng trên ghế sa lon.
Nét mặt Thân Tống Hạo thay đổi, chẳng trách Nhan Nhan lại tức giận đến thế. Nguyên lai không phải do cô lưu lại mấy dấu hôn đó. Anh đột nhiên cảm thấy vạn phần áy náy. Đổi lại là anh, nhìn thấy trên người Nhan Nhan mang nhiều dấu hôn như vậy, nhất định anh cũng phát điên!
“Xem ra Thái tiểu thư cũng không phải người trong sạch gì. Tôi chẳng qua thuận miệng hù dọa cô hai câu, cái gì nên nói cô cũng đã nói ra!” Thân Tống Hạo vừa dứt lời, đột nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay Thái Minh Tranh. Ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lùng gầm lên: “Lập tức đi với tôi đến bệnh viện, nhìn xem trong bụng cô rốt cuộc đang mang là cái thứ gì!”
Nếu chuyện này nghĩ sâu xa hơn, Thái Minh Tranh có thể thần không biết quỷ không hay để lại trên người anh nhiều dấu hôn, như vậy….. Cô ta cũng có khả năng làm chuyện đó đối với anh.
Nghĩ đến đây, Thân Tống Hạo cầm không được buồn nôn. Anh dùng sức kéo Thái Minh Tranh, không để tâm đến chuyện cô đang mang thai bụng rất to, kéo cô đi ra ngoài!
“Con điên rồi sao?” Thích Dung Dung nhìn động tác thô lỗ của anh, dáng vẻ bất cần kéo Thái Minh Tranh đi ra, không khỏi khẩn trương, nhào tới dùng sức đẩy anh ra: “Minh Tranh đang mang đứa nhỏ trong bụng, con đừng có thô lỗ thế!”
“Nếu như tôi đoán không sai!” Thân Tống Hạo một tay níu lấy Thái Minh Tranh, một tay giận dữ chỉ vào mặt Thích Dung Dung. Anh đột ngột quát lên khiến Thích Dung Dung giật mình, bà sững sờ tại chỗ nhìn anh. Đã nhiều năm qua, thái độ a Hạo đối với bà có tệ cỡ nào đi nữa, cũng chưa từng nổi giận như bây giờ.
“Thích Dung Dung, bà đã làm gì đối với tôi? Bỏ thuốc mê! Còn thủ đoạn nào hèn hạ hơn? Nếu không, tại sao một chút ấn tượng tôi cũng không có? Tôi nói cho bà biết Thích Dung Dung! Mặc dù bà sinh ra tôi, nhưng chưa hề nuôi tôi lấy một ngày. Trước đây tôi đối với bà không có ấn tượng tốt gì. Sau này, cũng tuyệt đối không nhìn đến bà. Từ nay về sau, tôi và bà không còn quan hệ gì với nhau!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc