Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 15

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Em Gái Trưởng Thành Sớm
Mới vừa đứng lên, cảm nhận được một luồng nhiệt lưu trào ra, Hứa Hoan Nhan sửng sốt, chợt nhớ ra lần này anh cũng không có dùng biện pháp an toàn nào….Là anh cố ý hay đối với phụ nữ nào cũng như vậy,tùy tiện gieo giống sao?
Thôi, tóm lại, cô không nghĩ đến chuyện này nữa, anh muốn đối với cô làm như thế nào đó là chuyện của anh.
Đứng một bên đợi đã lâu, người đàn ông *** lá hết điếu này đến điếu khác, không hề có ý muốn dừng lại. Người này cũng biến thái quá đi, thế nào mới cuồng nhiệt như vậy, xong chuyện rồi để thân thể *** nằm *** lá, bộ dáng ưu sầu?
“Anh..có định đi về không?” Bước chân dè dặt, cô tiến lên một bước thấp giọng hỏi.
Anh cũng không quay đầu lại, dứt khoát ngửa người nằm trên sân cỏ, tùy ý nhả ra một ngụm khói: “Cô đi đi, tôi muốn yên tỉnh một lát.”
Hứa Hoan Nhan nhất thời tức giận thiếu chút nữa giơ chân giẫm lên sóng mũi anh ta.
Thật là, đêm hôm khuya khoắt, anh mang cô đến nơi này, vắng lặng không một bóng người, sau khi hoan ái, bản thân mình được thỏa mản sung sướng rồi, giờ không thèm đếm xỉa đến bảo cô đi đi, làm cách nào để đi? Cô bay trở về được sao?
Dằn cơn tức giận, Hứa Hoan Nhan nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi bình tỉnh mở miệng: “Tôi không biết đây là nơi nào? Xin hỏi, tôi trở về bằng cách nào?”
“Tôi cũng cần phải quản những việc này sao?” Anh quay mặt sang lảnh đạm mở miệng, giống như vừa rồi hoan ái với mình là người khác căn bản không phải là cô.
“Tại sao không cần? Anh, người đàn ông to cao như vậy đem tôi đến nơi hoang dã này bất kể tôi có nguyện ý hay không, anh có còn phong độ đàn ông nữa hay không” Hứa Hoan Nhan nghe nói vậy, nhịn không nổi mất kềm chế mắng anh.
“Cô cũng không phải là người phụ nữ của tôi, chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch, cô Hứa xin cô nhớ rõ ràng thân phận mình đi.”
Lời nói người đàn ông này thật phủ phàng, tàn nhẫn. Anh ngồi dậy, cũng không thèm nhìn tới áo sơ mi cao cấp bị dính bẩn vẫn còn trên mặt cỏ, để trần nửa thân trên trực tiếp đi ra ngoài…”Anh quả là hèn hạ, Thân Tống Hạo!” Tuy ngoài miệng mắng anh như vậy, nhưng chân vẫn lảo đảo đuổi theo người kia. Dù sao đêm hôm khuya khoắt, xung quanh trống trải không có ai qua lại, bảo cô ở lại nơi này thật sự là đáng sợ mà!
“Ừm, cô nên nhớ kỹ điều này từ lâu!” Anh bước đi cũng không quay đầu, chỉ cất giọng đáp lại.
Hứa Hoan Nhan bấm chặt vào lòng bàn tay, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh vì tức giận, nếu có một ngày người đàn ông này rơi vào tay cô, nhất định phải *** hắn đến ૮ɦếƭ mới hả dạ.
Vừa đi vừa nghĩ thoáng chốc đã tới lối vào, những người giúp việc giật mình khi nhìn thấy hai người, ngay sau đó liền thu lại vẻ mặt nghiêm chỉnh, hướng phòng tắm đi theo Thân Tống Hạo.
Thân Tống Hạo không để ý tới Hứa Hoan Nhan, những người hầu tự nhiên cũng không để ý tới cô, cô trơ trọi đứng bên ngoài, muốn bỏ đi nhưng căn bản không biết đi đường nào, cứ đứng yên ở chổ này, cô thật là lúng túng.
Cô tựa vào vách tường tay chân có phần thừa thải, mười mấy phút sau người nào đó đã thay quần áo sải bước ra ngoài, cô đứng xớ rớ một bên, anh nhìn cũng không nhìn lại, đi thẳng ra xe…”Này, này…” Hứa Hoan Nhan đuổi theo, dùng sức gõ vào cửa xe, người đó mặt không chút biểu cảm khởi động máy xe, nghênh ngang rời đi, Hứa Hoan Nhan thân hình lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất!
Nhìn chiếc xe nhanh chóng biến khỏi tầm mắt, cô tức giận thật muốn giống như người đàn bà chanh chua, hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn!
“Hứa tiểu thư!” Một người tiến đến mặc đồng phục quản gia, âm thanh cung kính mà lạnh như băng xa xa vang lên.
“Có chuyện gì?” Hứa Hoan Nhan tức giận trừng mắt nhìn ông ta, chuẩn bị rời đi tìm đường trở về!
“Thiếu gia phân phó tài xế đưa Hứa tiểu thư trở về.” Quản gia thấy cô nói chuyện cộc cằn cũng không so đo, vẫn cung kính mở miệng.
Hứa Hoan Nhan ngẩn người, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác, thì ra là, anh cũng không phải không để ý tới cô…Yên lặng ngồi lên xe, về đến nhà đã là mười giờ, lo lắng cho cha Hứa Hoan Nhan chạy thẳng tới phòng ngủ của ba, ông đã ngủ thiếp rồi, trên người trên giường cũng đã được vệ sinh sạch sẽ, cô thở một hơi dài, đứng ở trước giường ba nhìn thấy sắc mặt ông đã lộ ra nét già nua, mệt mỏi.
Còn có thể nhìn thấy nét anh tuấn khi xưa, nhưng đã sớm bị thời gian che lấp.
Khi cô quay về phòng của mình, vừa đúng lúc ngang qua phòng Mễ Dương, Hứa Hoan Nhan đang muốn đi tiếp , qua khe cửa khép hờ cô nghe được âm thanh ván giường cót két vang lên, lại có tiếng phụ nữ ***…Hứa Hoan Nhan sửng sốt, Mễ Dương mới bây lớn đã mang bạn trai về nhà…Cô muốn ngăn lại, nhưng rồi không bước tới, cô có tư cách gì để ngăn lại, coi như cô có muốn ngăn chưa chắc gì Mễ Dương chịu nghe!
Sải bước đi qua, Hứa Hoan Nhan đang định mở cửa phòng mình, không cẩn thận làm rơi chìa khóa xuống đất, một tiếng leng keng vang lên, cô giật mình thật nhanh nhặt lên, run rẩy mở cửa, căn phòng cạnh bên có tiếng mở cửa, Hứa Mễ Dương xuất hiện ở cửa, cô mặc áo ngủ gợi cảm để lộ ra cả ***, bất mãn nhìn chăm chú vào Hứa Hoan Nhan đang luống cuống tay chân…”Mễ Dương, em còn chưa ngủ sao…”Hứa Hoan Nhan nét mặt đau khổ giả bộ như cái gì cũng không biết đến gần cô nói.
“Còn bày đặt giả bộ nữa.” Mễ Dương hếch cằm lên nói, tuy nét mặt còn non nớt nhưng vẫn nhìn thấy vết tích son phấn rẻ tiền bôi đầy trên mặt cô, cô khoát tay, tay kia đang kẹp *** thành thạo hít vào ngụm khói sau đó nhả ra từ từ, một tên con trai đầu tóc bù xù nhuộm vàng, bộ dáng côn đồ xuất hiện sau lưng, Hứa Mễ Dương chậm rãi nói tiếp ”Chị rõ ràng nhìn thấy.” Hứa Mễ Dương cố giấu vẻ bối rối, bình tỉnh nói, hôm nay mẹ cô không có ở nhà, cô lén đem bạn trai về lại quên mất còn có Hứa Hoan Nhan.
“Chị sẽ không nói với ai.” Hứa Hoan Nhan liếc nhìn cô một cái, cuối cùng mặt nhăn mày nhíu: “Mễ Dương, em mới mười bảy tuổi, lần sau không nên làm như vậy nữa.”
Cô đẩy cửa đi vào, Hứa Mễ Dương giơ tay ngăn cô lại: “Chị cho rằng tôi sợ chị nói ra ngoài sao? Nói thiệt cho chị biết, cái nhà này cũng không còn được mấy ngày.” Cô khinh thường cười một tiếng: “Giả vờ đoan trang.”
Ngón tay xẹt qua cổ cô, dấu hôn trên cổ nhìn bắt mắt, Hứa Mễ Dương đắc ý cười lớn: “Hứa Hoan Nhan, thì ra chị cũng không phải là xử nử a!”
“Em nói lung tung gì đó!” Hứa Hoan Nhan bối rối mở miệng nói, cố kéo cao cổ áo sơ mi che dấu đi mấy dấu hôn kia, Hứa Mễ Dương cười ha ha bỏ đi ra ngoài cùng với bạn trai cô ta…Hứa Hoan Nhan thở một hơi dài nhẹ nhõm, định đóng cửa lại, Hứa Mễ Dương bất ngờ xông tới, nhảy lên giường cô ngồi, nhìn từ trên xuống dưới đùi cô: “Này chị, mùi vị khi *** có phải rất thoải mái không?”
Em Gái Có Thai
Hoan Nhan thở một hơi nhẹ nhõm, đang muốn đóng cửa lại. Mễ Dương lại xuất quỷ nhập thần xông tới, đi vào ngồi trên giường, quan sát cô: “Chị, cảm giác đấy thật thoải mái đúng không?”
“Em nói lung tung cái gì?” Hoan Nhan trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, nghe lời này suýt chút nữa ngã nhào, cô nhìn người vẫn còn ngồi chỗ đó không hề dịch chuyển, một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, không hài lòng nhíu mày, thật không hiểu trẻ con bây giờ sao lại trưởng thành sớm như thế!
Mễ Dương híp mắt rít một ngụm khói, trên mặt dường như có tâm sự: “Chị, em từ năm ngoái cùng A Sở ở chung một chỗ, sau đó xảy ra quan hệ, rồi si mê cảm giác này…”
“Hứa Mễ Dương, em dừng ngay cho chị!” Hoan Nhan mặt đỏ tới mang tai, không kiên nhẫn ngắt lời em gái, đi đến phích nước nóng rót một ly nước, rồi giữ trong lòng bàn tay.
Cô chợt nghĩ đến, Mễ Dương từ năm chín tuổi đã theo mẹ kế tới đây, cho đến giờ luôn gọi thẳng tên cô, mỗi một lần em G.i g.i đều không phải chuyện tốt, có việc muốn nhờ cô giúp, nghĩ đến đây, cô hoài nghi nhìn em gái: “Hứa Mễ Dương, em có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Mễ Dương lười biếng nhìn cô một cái, mới chỉ là đứa bé mười bảy tuổi, nhưng trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ phong tình.
Xét diện mạo, em gái cô cũng không phải thuộc hàng mỹ nữ, chỉ là trời sinh cho loại khí chất mê người, giống như Thư Kỳ, ngược lại Hoan Nhan lại trong sáng, dịu dàng, có chút giống như bộ dạng Đổng Khiết.
“Em có thai con của A Sở, nhưng chúng em vừa chia tay.” Hứa Mễ Dương bình thản mở miệng, giống như nói hôm nay em ăn hai cái bánh bao, một dạn bình tĩnh.
Hoan Nhan nháy mắt sửng sốt, giống như bị sét đánh, ૮ɦếƭ lặng nhìn gương mặt trước mắt: “Mễ Dương, em có biết em đang nói gì không?”
Cô khàn khàn giọng nói, đi qua trước giữ chặt bả vai em gái.
Hứa Mễ Dương nhếch môi cười, khinh thường nhìn cô: “Chị cần gì lo lắng? Mới một tháng, em có thể uống thuốc Pa' thai, chị biết chưa?”
“Nhưng em mới mười bảy tuổi, làm sao lại có thể mang thai? Anh ta không dùng các biện pháp an toàn hay sao?”
Hoan Nhan không kìm được tức giận,nóng nảy nói.
“Dùng BCS?” Mễ Dương đáy mắt khinh bỉ phát ra càng sâu: “Làm ơn đi chị, đồ chơi kia rất ảnh hưởng tới cảm giác, không thích!”
“Nhưng so với việc mang thai còn tốt hơn! Em có biết hay không Pa' thai rất nguy hiểm, rất đau đớn!”
Coi như ngày thường em gái dù cay nghiệt, nhưng cũng ở cùng mái nhà sống với nhau tám năm, Hoan Nhan có chút đau lòng nhìn gương mặt xinh xắn của em gái.
“Được rồi…, em tìm chị cũng vì chuyện này, ngày mai cùng em đi mua thuốc được không?” Hứa Mễ Dương có chuyện muốn nhờ lúc nào cũng ngoan ngoãn giống như còn mèo meo meo, làm cho người khác khó cự tuyệt.
“Mễ Dương đi bệnh viện đi, quá nguy hiểm.” Hoan Nhan có chút mệt mỏi mở miệng, trong lòng lo lắng, chuyện như vậy rất đau đớn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không phải là hối hận đã muộn?
“Chị muốn mẹ *** em sao!” Mễ Dương bất mãn đứng dậy, vỗ vai cô: “Cứ quyết định như vậy, em đã kiểm tra thời khóa biểu của chị, chiều mai chị không có tiết, cùng em đi mua thuốc.”
“Chuyện này… A sở bỏ mặc em sao?” Hoan Nhan không hiểu vì sao lại hỏi vấn đề này, trong đầu cô suy nghĩ lung tung, cô hoảng hốt phát hiện, cô vừa rồi lại đem mình thay thế vào vị trí của em gái, suy nghĩ xem nếu người đó là Thân Tống Hạo, anh ta sẽ làm như thế nào!
Mình thật sự điên rồi! Vỗ vỗ gò mát đỏ bừng, cô lắc đầu một cái, đem bóng dáng đáng ghét của anh ta một lần nữa cưỡng chế rời đi.
“Anh ta? Anh ta làm gì có tiền? Chúng em ở chung một chỗ làm cái gì không phải đều tiêu tiền của em?” Mễ Dương khinh bỉ lắc đầu một cái: “Đây cũng là nguyên nhân em bỏ anh ta, bộ dáng đẹp trai có ích lợi gì!”
“Nhưng bọn em vừa rồi không phải ở chung với nhau sau?” Hoan Nhan càng lúc càng không hiểu, mới vừa rồi còn chiến đấu hăng hái, giờ đã nói chia tay! Ôi! Cái thế giới này!
“Chị thật là lạc hậu Hứa Hoan Nhan,chia tay không thể lên giường sao? Coi như là bữa tiệc chia tay mà thôi!”
“Mễ Dương làm sao em lại ngu ngốc như vậy? Em nhỡ kĩ cái gì là một bữa chia tay, anh ta chính là ba đứa bé trong bụng em, anh ta phải có trách nhiệm!”
Hoan Nhan bực bội hét lên, thật sự không hiểu trong đầu em gái đang nghĩ cái gì!
“Tại sao muốn anh ta chịu trách nhiệm? Đứa bé cũng không phải của anh ta!” Mễ Dương không thèm để ý chút nào mở miệng, lại bắt đầu nhả khói… “Em, em không phải vừa mới nói là của anh ta sao?” Hoan Nhan sửng sốt, rốt cuộc em gái cô có bao nhiêu người đàn ông làm bạn trai?
“À… em nói vậy sao?” Mễ Dương vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra mở miệng nói: “Đêm ấy em lên giường với rất nhiều người, đến cuối cùng là của ai em cũng không biết, mà cũng không sao!”
“Cái gì mà không sao, em ngay cả ba đứa bé là ai cũng không biết đã cùng người ta xảy ra quan hệ, Hứa Mễ Dương sao em không biết yêu bản thân như thế?”
Hoan Nhan hoàn toàn phẫn nộ, trước kia nghe bạn học nói bọn trẻ con mười mấy tuổi bây giờ cả ngày chơi game Audition, thậm chí vì một bộ trang bị mà có thể cùng đàn ông lên giường, cô lúc ấy còn không tin, ai ngờ, bây giờ ví dụ sống sờ sờ trước mắt!
“Làm ơn! Em say R*ợ*u, làm sao nhớ được những người đó hình dáng ra sao? Được rồi, được rồi, chị phiền phức dài dòng quá đấy, nếu chị không muốn mua thuốc cho em, vậy em không còn cách nào chờ sinh đứa bé ra, để mẹ làm bà ngoại!”
Mễ Dương rút ra *** xoay người trở về phòng… “Chiều mai hai giờ, em tới trường tìm chị.” Hoan Nhan bất đắc dĩ thở dài, ngồi tê liệt trên ghế.
Cả đêm ngủ không ngon, đều nằm mơ ác mộng, lúc thì mơ cãi nhau với Tống Gia Minh, không thì mâu thuẫn với Lâm Thiến, còn không thì chính là người lúc chợt dịu dàng, lúc săn sóc, lúc chợt vô tình, lúc ác độc… Tỉnh giấc cô phát hiện gương mặt mình có dấu vết khóc, Hoan Nhan xoa xoa mắt, rời giường, cô không có thời gian bi thương, nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho ba, sau đó dẫn ông đi vệ sinh, bản thân nhanh chóng thu thập rồi tới trường, thật hận không chia bản thân thành hai để có thể làm hết mọi việc!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc