Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 141

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Lòng Thân Tống Hạo thật xúc động, cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh vẫn mong đợi, vẫn luôn khát vọng sẽ có một người chỉ thuần thuần túy túy yêu anh, mà không hề có một chút xíu vụ lợi trong tình cảm đó sao?
"Hiện tại vẫn chưa muộn mà, trừ phi anh chê em lớn tuổi, không hấp dẫn nữa..." Cô cố ý cười nói dí dỏm, muốn để cho anh thả lỏng một chút, nếu anh đã không muốn nói tới những chuyện kia, chắc là vì anh sợ cô lo lắng, nếu đã như vậy cô sẽ phối hợp với anh, giả bộ như cái gì cũng không biết.
"Em lại nói lung tung gì đấy." Anh kéo cô nằm sát lại, cằm khe khẽ cọ trên mái tóc mềm mại của cô: "Khi anh trở về, nhìn thấy em ngồi dưới đất ngủ say, mà trong tay vẫn ôm ảnh của Noãn Noãn là sao vậy?”
"Hả? Thật vậy sao, có lẽ là do ngày hôm nay không nhìn thấy Noãn Noãn nên em nhớ con quá thôi."
“Ừm! Noãn Noãn ở nhà của ba mẹ em lúc nào cũng có thể đến chơi với con mà."
"Vâng, hôm nay em cũng vừa mới đến đó, con bé mải mê chơi vui đến quên cả trời đất." Hoan Nhan nhích thêm vào иgự¢ Thân Tống Hạo, mặt áp sát vào Ⱡồ₦g иgự¢, chợt nghe thấy tiếng tim anh đập thùng thùng vọng tới.
Anh yên lặng, cô cũng không nói gì. Sau đó rất lâu, lúc màn đêm đen đặc đã bao trùm không gian, anh chợt mở miệng: "Nhan Nhan, hay là tháng sau, chúng ta cử hành hôn lễ đi."
“ Cái gì, tháng sau?”... Còn có mười bảy ngày, trái tim Hoan Nhan lập tức co rút lại. Cô nhớ tới tập bệnh án dày cộp kia, nhớ tới những lời nói tuyệt tình của Thích Dung Dung đã lăng nhục và giễu cợt cô ra sao, nhớ tới những lời nói cô đã đối đáp với Thích Dung Dung thế nào, cô chợt đem Thân Tống Hạo đẩy ra, nhưng lúc tách ra, cô mới nhận thấy mình luống cuống, vừa ngẩng đầu, cô thấy trong mắt anh thoáng nét bi thương, Hoan Nhan cảm thấy đau lòng, không nói được nên lời, vành mắt đột nhiên ửng đỏ... Cô nên nói với anh thế nào đây, cô làm sao có thể mặt dày mày dạn ở bên anh đây, cô cần phải làm gì để đối mặt với những áp lực mà người mẹ ruột thịt của anh gây ra, cô nên làm thế nào để có thể vượt qua được sự áy náy và tự trách của bản thân mình đây.
"Em không bằng lòng ư? Em vẫn còn giận anh sao?" Anh ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập nỗi đau thương, động tác theo bản năng của cô khiến cho tim anh giống như bị một nhát dao tàn nhẫn đâm vào.
"Không, không phải vậy." Hoan Nhan lắc đầu, cố nén nước mắt; "Anh biết là em yêu anh, em muốn gả cho anh mà, nhưng bây giờ..."
"Anh cũng biết, từ trước đến nay em là người rất mẫn cảm, anh cho em thêm một chút thời gian có được hay không? Em đã sắp điều chỉnh được rồi, hai tháng, à không, một tháng, có được hay không?"
Có thể kéo dài thêm được bao lâu thì hãy cứ kéo thêm, nếu chuyện cô đồng ý kết hôn đến tai Thích Dung Dung, sợ rằng đến gà chó cũng không yên. Đúng vậy, bây giờ đang trong thời điểm nguy cấp, nếu làm cho anh bị phân tâm dẫn đến sai lầm thì sẽ ân hận cả đời.
"Được." Thoắt cái, anh liền nở nụ cười, nắm tay cô: "Bất kể bao lâu, anh cũng chờ em, nhưng mà không cho phép em rời bỏ anh, không kết hôn cũng không cho phép em rời bỏ anh."
"Em làm sao có thể rời bỏ anh đây?" Cô cười, cố kìm lại nước mắt đang chực trào ra, cô ngẩng mặt hôn lên môi của anh: "Thân Tống Hạo, em rất muốn cả đời này được ở cùng anh."
"Em dĩ nhiên là cả đời này sẽ ở bên cạnh anh, bởi vì anh chỉ đồng ý chấp nhận mình em là vợ của anh mà thôi." Anh hôn lại cô, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ tràn ngập sự dịu dàng. Cho dù bất kể là trời sập xuống vùi lấp tất cả, hay bị lâm vào cảnh khốn khó, anh cũng tuyệt đối không bao giờ chịu buông tay cô ra nữa.
“Em hy vọng mình lại sinh thêm đứa con nữa, hy vọng giữa hai chúng ta không có một chút cách trở nào, em hy vọng thật nhiều, hy vọng tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ, em đã hy vọng sau bao nhiêu năm, cuộc sống của em từ nay về sau đã có thể an tâm được nắm chặt tay anh, không cần lo lắng sẽ có người nào đó đem anh đang ở bên cạnh em đẩy ra ngoài.”
“Thế nhưng, tất cả những điều đó đều là ảo tưởng, năm năm trước em đã ảo tưởng, năm năm sau em vẫn còn để mình đắm chìm ở trong mộng, cho tới bây giờ, em mới thực sự hiểu ra mọi điều, mới thực sự hiểu ra rằng, bất kể em cố gắng đến đâu, yêu anh đến đâu, mọi người đều nghĩ rằng em đã trèo cao, em không xứng với anh, huống chi, em chỉ sinh cho anh được một đứa con gái. Ở nhà họ Thân này, vĩnh viễn không bao giờ có chuyện con gái được giữ quyền thừa kế, em không thể nào, không bao giờ từ bỏ địa vị là vợ anh, hay chắp tay nhường lại vị trí ấy cho người khác, em không thể nào mang người đàn ông em yêu nhường cho bất cứ ai.”
“Em biết anh không bao giờ để ý, không thèm lưu tâm đến những chuyện này, nhưng em cũng biết rõ, nếu em ích kỷ tự cho mình cái quyền được sống cùng với anh, như vậy em sẽ mang về được cho anh những gì đây? Chúng bạn xa lánh, giữa nhiệm sở nghìn người, em làm cho một người cao cao tại thượng như anh, trở thành người bị Hội đồng quản trị đuổi ra khỏi cửa, toàn bộ địa vị của anh đều bị người thay thế, ngay cả tư cách làm người đàn ông cũng bị mất. Thậm chí đến ông nội đang nằm sâu dưới đất kia cũng sẽ chỉ vào người của Hứa Hoan Nhan này mà mắng mỏ, mắng em đã làm đứt huyết mạch của nhà họ Thân, mắng em đã phụ lòng yêu thương của ông dành cho em.”
Hoan Nhan lập tức cắn đầu lưỡi, những lời nói thầm bén nhọn, đau đớn kia giống như là dòng điện, trong nháy mắt lan khắp toàn thân cô.
“Nhưng mà bảo em rời khỏi anh, em tuyệt nhiên không làm được, bảo em buông tha anh, em cũng không làm được, A Hạo, anh hãy nói cho em biết, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Em không thấy được con đường phía trước, đó là một khoảng tối tăm, em cũng không thấy được đường lui, bởi phía sau là vực sâu vạn trượng, em cố gắng muốn nắm lấy tay của anh, nhưng lại vẫn kém một chút xíu, nếu như em sớm biết rằng yêu mệt như vậy, ngày ấy em có nên gặp anh hay không đây? Nhưng nếu em không gặp anh, cuộc sống này của em có phải hay không cũng chỉ là cục diện đáng buồn?
Cô cảm thấy trong miệng tràn ngập vị đắng chát, vừa ngẩng đầu lần nữa, lại phát hiện từ trong mắt anh từng giọt lệ đang lăn xuống, cô hiếm khi thấy anh khóc, một người kiêu ngạo nếu như anh, ngang ngạnh phóng túng như anh, nhưng vì cô cũng đã mấy lần rơi lệ.
"Anh làm sao thế?" Cô đau lòng ôm lấy anh, chợt bị anh lật người đặt phía dưới thân, những chiếc hôn giống như những hạt mưa rơi khiến cô tê dại tê dại.
"Anh bỗng có dự cảm xấu, chúng ta bây giờ đang hòa thuận như vậy, nhưng anh lại rất sợ, sợ rằng sự hòa thuận ấy lại giống như là một mũi dùi phá tan giấc mộng, sợ rằng một ngày nào đó mở mắt ra, em lại biến đi bặt vô âm tín, Nhan Nhan, chúng ta rời khỏi nơi này đi, chúng ta ra khỏi nước, tìm một một chỗ yên tĩnh, chúng ta một nhà ba người ở chung một chỗ, có được hay không?"
"Vâng, anh nói gì em cũng đồng ý." Cô cười, nhưng là nụ cười rơi nước mắt, cô đưa tay ôm cổ anh, đem thân thể anh kéo xuống, cùng mình dán chặt ở chung một chỗ.
Nếu như tách ra là điều tất nhiên, thì không cách nào cưỡng lại số mạng, nếu quả thật như vậy trước khi tình yêu tan vỡ, cô sẽ liều mạng lưu luyến giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất, bất kể ngày mai, cô có ૮ɦếƭ cũng cam lòng.
Phòng làm việc của Thị trưởng
"Ai cho phép cô làm như thế? Là ai chấp thuận cho cô làm cái chuyện lạm dụng chức quyền của tôi mà ra quyết định lung tung?" Đặng Quang Duệ nhìn văn kiện trước mặt, rốt cục không nhịn được vỗ bàn một cái đứng lên!
"Quang Duệ, không phải là ngài đã đồng ý để cho em toàn quyền phụ trách mảnh đất kia sao?" Lâm Thiến cười khẽ, không thèm để ý chút nào, vẫn giống như thường ngày nhẹ nhàng ôm hông, đem mặt áp sát vào trước иgự¢ của lão, nhưng không ngờ Đặng Quang Duệ thái độ lại khác mọi khi, đem cả người cô đẩy ra ngoài, gương mặt giống như bầu trời u ám sắp có trận mưa to!
Lâm Thiến cười khẽ, không thèm để ý chút nào, vẫn giống như ngày thường nhẹ nhàng ôm hông, kề mặt sát trước иgự¢ của ông ta. Nhưng không ngờ thái độ của Đặng Quang Duệ lại khác mọi khi, đẩy người cô ra ngoài, gương mặt giống như bầu trời u ám sắp có một trận mưa to.
“Cô thật to gan! Có phải cô nghĩ muốn phá hủy tiền đồ của tôi thì mới cam tâm? Tôi mới đi có một tuần lễ, cô liền tặng cho tôi một món quà thật to! Bí thư Từ tháng sau sẽ trở về, chuyện này Thân thị đã đưa lên tới Tỉnh ủy. Tôi cho cô biết Lâm Thiến, nếu tôi không qua được cửa ải này, nhất định tôi sẽ cho cô sống không bằng ૮ɦếƭ!”
“Anh sợ cái gì?” Lâm Thiến nhìn dáng vẻ thở hào hển của ông ta như vậy không khỏi cười lạnh: “Chuyện do tôi làm, liên quan gì đến anh. Tôi cũng cho anh biết, một Thân thị tính là gì, phải biết chuyện này tôi dám làm, cũng không tính chừa đường sống lại cho công ty đó!”
“Không chừa đường sống vẹn toàn? Không phải cô không biết mới vừa có một hội nghị quan trọng kêu gọi thương nhân, bí thư Từ dặn đi dặn lại phải hêt sức nâng đỡ các công ty bên ngoài đầu tư vào, có thế thì kinh tế của chúng ta mới mau chóng phát triển. Cô làm như vậy, làm sụp đổ một công ty lớn không bàn đến, nhưng cô khiến người ngoài nhìn vào nghĩ như thế nào về chính phủ chúng ta?”
“Tôi mặc kệ quản nhiều như vậy, tôi chỉ biết nếu Thân thị sụp đổ, trong lòng tôi thật thoải mái.” Lâm Thiến mặc kệ vẻ mặt giận dữ của ông ta, chỉ lười nhác mở miệng nói.
“Cô lập tức đem tài liệu dự thảo đã ban bố rút lại cho tôi, thừa dịp hiện tại chuyện vẫn còn có thể cứu vãn!”
“Thay đổi xoành xoạch? Đúng là tôi ban bố cái này ra ngoài, bây giờ thu hồi lại ông không sợ người ta nói thị trưởng Đặng một chút quyết đoán cũng không có sao?”
“Lâm Thiến cô đừng quên mình chỉ là một thư ký nho nhỏ, tôi muốn làm gì khi nào tới phiên cô để ý tới?” Đặng Quang Duệ tức giận giơ tay lên quơ một phát, đem tất cả ly tách, sổ sách giấy tờ trước mặt ào ào rơi đầy trên đất, tiếng thủy tinh bể, giấy tờ bay tứ tán lộn xộn cả phòng.
“Bây giờ thị trưởng Đặng nói như vậy, thật khiến người ta đau lòng. Ngày thường ở trong phòng tôi, trên giường tôi, thị trưởng Đặng lúc nào cũng nói, đem tất cả thành phố tặng cho tôi thì đến mắt cũng không nháy, hiện tại chỉ vì một mảnh đất liền trở mặt không nhận người, dạy dỗ lại tôi nữa.”
Lâm Thiến ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, dùng giày cao gót nhọn đá đá mấy mảnh thủy tinh bể dưới đất, cô nhìn Đặng Quang Duệ trề môi nói.
“Trước khác bây giờ khác! Tôi không muốn dây dưa với cô.”Đặng Quang Duệ cau mặt chán ghét nhìn cô một cái, đi qua một bên gọi điện thoại: “Tiểu Triệu, buổi sáng thư ký Lâm đưa cho cậu một phần văn kiện....”
“Thị trưởng Đặng, ngài có muốn nhìn qua dáng vẻ ngài khi ở trên giường tôi không?” dღđ☆L☆qღđ
Lâm Thiến không nhanh không chậm mở miệng, ngắm nghía đôi bàn tay ngọc của mình, cũng không ngẩng đầu lên cười nói: “Ngài nói thử xem,nếu tôi đưa cho bí thư Từ, bí thư Trần, lại gởi thêm cho các Bộ trưởng, Cục trưởng trong tỉnh xem chúng ta đang tập tành làm diễn viên, hậu quả ra sao nhỉ?”
ĐặngQuang Duệ nhanh tay bịt kín ống nghe, đợi đến khi Lâm Thiến dừng lại, hắn mới âm trầm nói: “Tiểu Triệu, cậu đi trước đi, có việc gì tôi sẽ phân phó lại.”
“Đến tột cùng cô muốn làm cái gì?”Hai tay hắn nắm chặt để trên bàn, nhìn người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt, chỉ hận không thể đem cô Ϧóþ ૮ɦếƭ.
“Tôi nào dám làm cái gì, chỉ cần thị trưởng ngài đây không làm cái gì, tôi tự nhiên cũng không làm gì.”
“Cô không sợ tôi tìm người Gi*t cô sao?” ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Đặng Quang Duệ nhíu chặt hai hàng lông mày, gằn từng chữ từng câu lạnh lùng nói.
“Ồ! Nói gì thì chúng ta cũng ngủ với nhau lâu như vậy, tục ngữ nói không sai, một ngày âи áι vợ chồng trăm năm, thị trưởng ngài đồng ý chứ?” Lâm Thiến ngậm giận mang oán liếc nhìn hắn, ủy khuất nói.
“Cô rốt cuộc muốn sao đây?” Đặng Quang Duệ phiền não, giận dữ vỗ bàn, lạnh lùng quát to.
“Không muốn cái gì, chỉ muốn mượn tay thị trưởng cho Thân thị một cú nặng nề mà thôi.” Lâm Thiến trên mặt tràn ý cười, giọng nói êm ái nhưng bên trong lại mang theo âm điệu ác độc.
“Không thể nào, cô phải biết chuyện này nếu tiếp tục làm to sẽ không có đường lui, tôi và đều ૮ɦếƭ.” Đặng Quang Duệ thật sự không hiểu người phụ nữ này, tại sao lại cố chấp kỳ cục đến như vậy. Cô ta nên hiểu rõ cố ý lợi dụng chức quyền tư lợi việc riêng, cấu kết hại người, kết quả chỉ là tìm đường ૮ɦếƭ.
“Cho dù ૮ɦếƭ, chúng ta cũng có người chống lưng, không phải sao? Huống chi, là ai ૮ɦếƭ, vẫn còn chưa biết được. Để tôi nói cho ngài biết một tin, mọi chuyện là do tôi và chủ tịch công ty LN, ngài William cùng bày kế. Chỉ cần chính phủ ra mặt cưỡng chế thu mua lại mảnh đất này với giá thấp, ngài William lập tức sẽ trả giá gấp đôi mua lại. Đối với chính phủ, tài chánh cũng không bị tổn thất mất đi đồng nào, ngược lại còn có thể để cho các người kiếm được một số lớn. Tôi nghĩ khi bí thư Từ quay trở lại cũng sẽ tán thành.”
Đặng Quang Duệ nghe câu này, không khỏi xoay người sang chổ khác, Lâm Thiến nhìn mặt hắn có chút dao động, liền rèn sắt khi còn nóng: “Ngài Wlliam còn nói, chỉ cần ngài đồng ý làm như vậy, ông ta sẽ mở một tài khoản lớn ở nước ngoài cho ngài đứng tên một trăm triệu đồng. Quang Diệu, cơ hội tốt thế này không nên bỏ lỡ, qua rồi sẽ không còn lần sau nữa. Hơn nữa, ở thành phố nào lại không có mấy người làm quan đầu cơ trục lợi, mua đi bán lại!”
‘Nhưng bí thư Từ đã gọi điện cho tôi , lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo tôi phải thu tay lại, lại nữa, còn hơn tháng nữa ông ấy sẽ về.”
“Trong một tuần lễ, Thân thị không ngừng xúc tiến các mối quan hệ xã hội. Nếu lớn chuyện ra, không thể nghi ngờ chúng ta hẳn phải ૮ɦếƭ.”
“Thân thị không phải trong tay còn ba hạng mục xây dựng của chính phủ sao? Quang Duệ, anh chỉ cần gây một chút áp lực nho nhỏ, bọn họ làm sao còn sức lực và tiền bạc đi quan hệ xã hội? Chỉ cần bọn họ một khi không chịu được phải thỏa hiệp, bên kia ngài William lập tức ra tay. Theo tôi thấy thế cục bây giờ, đừng nói một tháng, không đầy nửa tháng, Thân thị tất nhên không gồng gánh nổi, nhếch nhác chạy trở về Singapore thôi.”
“Cô cho rằng Thân Tống Hạo là người ngu ngốc mặc cô tính toán? Hắn ta trẻ tuổi mà đã dễ dàng đạt tới vị trí bây giờ, nếu không có một chút tâm tư suy nghĩ trù tính, không có một chút bản lãnh thật đã sớm ૮ɦếƭ không biết bao nhiêu lần rồi!”
‘Vậy anh có biết điểm yếu của Thân Tống Hạo?” Lâm Thiến nghe hắn nói cũng không bận tâm, thấp giọng nở nụ cười hỏi lại.
“ Điểm yếu? Là cái gì?” Đặng Quang Duệ phiền não, hai hàng lông mày vặn chặt nhau, nhìn Lâm Thiến cố làm ra vẻ bí ẩn: “Chớ làm ra vẻ với tôi, đừng dong dài nữa, nói!”
“Anh ta yêu một người phụ nữ, vì người này đừng nói một Thân thị, nếu muốn cái mạng của anh ta, thì mắt nháy cũng không cần nháy, anh ta cũng cam tâm tình nguyện. Anh nói xem, anh ta mê muội nữ sắc như vậy, không phải điểm yếu là gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc