Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 136

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Nhưng mà sau khi thấy Văn Tĩnh sinh ra một bé trai mập mạp, Thích Dung Dung nhịn không được, lập tức gọi điện thoại cho Hoan Nhan đến ngay nhà mình.
“Mẹ, người tìm con có việc?” Hoan Nhan vừa vào cửa, liền nhìn thấy Thích Dung Dung và Thân Thiếu Khang ngồi trong phòng khách vẻ mặt nghiêm nghị.
“Cha, sức khỏe cha dạo này thế nào rồi?” Hoan Nhan vừa chào hỏi, vừa phân phó người giúp việc cất một đống đồ cô mua mang tới đây.
“Cha, mẹ con có mua một ít thuốc bổ. A Hạo biết mẹ thích nhất là quần áo, trang sức đẳng cấp hàng hiệu, nên anh ấy có mua biếu mẹ vài món. Anh còn cố ý tìm bác sĩ Trung y có phương thuốc cổ truyền trị thấp khớp mua vài thang. Thuốc bắc rất tốt, cha, người dựa theo toa thuốc này nấu uống...Nhất định đến mùa đông năm nay, cha sẽ không kêu đau chân nữa.”
Thân Thiếu Khang ấn tượng đối với Hoan Nhan không tệ, nghe cô nói lại càng hài lòng, chỉ gật đầu: “Nhan Nhan thật là đứa con hiểu chuyện, cái gì mà chủ ý của a Hạo chứ? Tám phần đều là do con sắp xếp!”
Hoan Nhan cười cười, cũng không giải thích gì nhiều. Thích Dung Dung chậm rãi hỏi: “Nhan Nhan, năm nay con bao nhiêu tuổi? A Hạo bao lớn?”
Hoan Nhan hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Mẹ, con hai tám tuổi rồi, Hạo cũng ba mươi hai tuổi.”
“Con nhớ thật rõ ràng, chỉ là mẹ hỏi con, các con hiện tại có nghĩ sinh thêm một đứa bé nữa không?” Thích Dung Dung gật đầu, chờ đợi nhìn Hoan Nhan nói.
“Mẹ....” Hoan Nhan hơi ngượng ngùng, huống chi ba chồng ngồi bên cạnh không nói gì, sao để mẹ chồng cô lên tiếng.
“Có hay là không, con chỉ cần trả lời mẹ.” Thích Dung Dung giả vờ giận, mặt nghiêm lại: “Con không cần nhìn ba con, nói đi Nhan Nhan.”
“Con không biết...” Hoan Nhan thẹn thùng mặt càng đỏ lên, lo lắng vặn vẹo hai bàn tay với nhau: “Mẹ, không phải chúng ta đã có Noãn Noãn rồi sao?”
“Mẹ biết, Noãn Noãn là cháu gái đầu tiên. Mẹ nói này, các con không nghĩ muốn có thêm đứa bé nữa à? Cho Noãn Noãn có thêm một em trai?” Thích Dung cố gằn hai chữ em trai, ý ngầm sâu xa nói.
Hoan Nhan hơi suy nghĩ một chút, a Hạo đúng là nghĩ như vậy, huống chi, cô không nghĩ chỉ sinh mỗi Noãn Noãn thôi.
“Dạ, có nghĩ qua.” Hoan Nhan gật đầu, trên mặt càng đỏ hồng hơn “Mẹ, thời gian này Hạo bận lo chuyện khu đất Thúy đê nhã trúc. Chờ khi anh ấy bớt bận rộn, rồi hãy nói...”
“Kinh doanh thì lúc nào chả bận, nhưng việc sinh con là chuyện quan trọng bậc nhất. Mà nhà họ Thân chúng ta thêm cháu thì có thêm người thừa kế, chuyện này càng quan trọng hơn. Được rồi, con cũng đừng từ chối, buổi tối mẹ sẽ gọi điện cho a Hạo, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đi làm về đúng giờ, không cho làm thêm giờ nữa!”
Thích Dung Dung mở miệng nói, lời nói thắng thắn dứt khoát, khiến Hoan Nhan thẹn thùng đứng ngồi không yên. Cô từ từ đứng lên, mặt đỏ bừng: “Mẹ, tới giờ con đi đón Noãn Noãn rồi, cha, mẹ, con đi trước.”
“Đừng gấp rút, Noãn Noãn để chúng ta đi đón. Tối nay con bé sẽ ngủ với mẹ, con với a Hạo chỉ cần để ý đến thế giới hai người đi. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, mẹ nấu canh cho con uống...., tranh thủ sinh cho mẹ một đứa cháu đích tôn mập mạp. Con xem đi, Văn Tĩnh bạn con cũng không chịu thua kém, sinh cho nhà họ Kỳ một đứa cháu trai bụ bẫm. Ông cụ họ Kỳ còn không vui mừng quá cười suốt hay sao? Nhan Nhan, con cũng nên góp chút sức.... Nhà họ Thân chúng ta tất cả sau này đều trông nhờ vào con.”
“Mẹ, con biết rồi, con đi trước ạ!” Hoan Nhan nhìn bà càng nói càng hăng, lập tức đẩy đẩy tay bà. Xoay người cầm lấy túi xách lật đật chạy khỏi phòng: “Mẹ, cha con xin phép đi.... Noãn Noãn nhờ hai người đón về giùm.”
Cho đến khi ngồi lên xe rồi, Hoan Nhan vẫn còn cảm thấy mặt nóng tim đập nhanh, sinh một đứa bé, con của cô và Thân Tống Hạo, không phải cô không mơ ước, nhưng mà... Hoan Nhan khẽ thở dài, nghĩ đến Á Hi, lại không nhịn được đau lòng từng cơn. Anh ấy đi hơn ba tháng rồi, ngay cả một chút tin tức cũng không có. Lúc anh quyết định không gặp lại bọn họ, vậy cũng không trở về nữa sao?
Xe chạy trên đường cái lướt nhanh qua hai hàng cây xanh ven đường, Hoan Nhan nhìn ra phía ngoài cửa chợt lóe màu xanh lá mạ vàng nhạt, trong lòng cô dâng lên nỗi tuyệt vọng, tựa như cô đối với Á Hi, không thể quay lại cũng không thể hối hận.
“Đến công ty” Hoan Nhan mở miệng phân phó tài xế, nhớ tới giờ này, anh cũng sắp hết giờ làm, cô muốn cùng anh đi về nhà.
Đến công ty chưa kịp hỏi, những nhân viên kia hình như đã được anh cố ý thông báo, lễ phép và niềm nỡ nhiệt tình, vừa thấy cô liền mau chóng hướng dẫn tới thang máy dành riêng cho anh: “Phu nhân, tổng giám đốc đang họp ở tầng bảy mươi sáu, người có thể qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát.”
“Cám ơn.” Hoan Nhan mĩm cười nói, thang máy dừng lại, cô bước ra ngoài, quẹo trái qua khúc quanh chính là phòng họp. Cô đang định đi đến phòng kế bên chờ anh, nhưng không ngờ, cánh cửa phòng họp không có đóng chặt, hình như có tiếng nói đứt quãng nhẹ nhàng cất lên.... “Chính phủ lại vừa công khai kế hoạch mới, dự định xây một cầu vượt, nếu như theo đúng bản vẽ thì cầu vượt này vừa đúng cắt ngang qua mảnh đất chúng ta mới thắng thầu kia. Nếu đúng như vậy, tổn thất có thể....”
“Không thể nào, chuyện này thị trưởng Đặng có nói với tôi, chỉ là lời đồn....”
Hoan Nhan vừa đi tới, liền nghe được hai câu này. Cô khẽ cau mày, sau đó lại bật cười. Cầu vượt làm sao lại xây ở ngay chổ đó? Lại còn vừa đúng xuyên qua mảnh đất bọn họ mới mua? Đây quả thật quá buồn cười, vậy chẳng lẽ một trăm năm mươi tỷ kia đổ sông đổ biển hay sao? Còn số tiền hơn một tỷ hối lộ cho những tham quan kia cho không hay sao?
Vừa đẩy cánh cửa phòng nghỉ kế bên đi vào, anh liền đi vào theo, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô, mạnh mẽ ôm vào trong ***.... Mùi vị quen thuộc tỏa ra, khiến anh thích thú hít một hơi dài nhẹ nhõm: “Ài... ôm em thật là tốt!”
“Hôm nay sao em lại tới đây?” Anh hôn vào một bên tai cô, thì thầm hỏi.
“Tại sạo em không thể tới? Hay là sợ em thấy được cái gì, hoặc là nghe được cái gì?” Hoan Nhan ranh mãnh cười thành tiếng, cố ý hù dọa anh.
“Miệng lưỡi ghê gớm nhỉ, có phải muốn bị đánh đòn không?” Anh cúi đầu hôn vào khuôn mặt cô, nhan chóng đi đến bên ghế sa lon.
Hoan Nhan chợt quay người lại, ôm lấy cổ anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào trước *** anh, tiếng nói thanh thúy cất lên: “Mẹ nói chúng ta hãy....sinh thêm một em bé nữa.”
Hoan Nhan chợt quay người ôm lấy cổ Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào *** anh, thủ thỉ : "Mẹ nói. . . . . . chúng ta hãy sinh thêm một em bé nữa ."
Thân Tống Hạo cảm thấy có tiếng nổ ầm làm chấn động cả ***g ***, anh cúi đầu, nắm lấy cằm của Hoan Nhan đem khuôn mặt của cô từ trong ***g *** nâng lên. Hoan Nhan cười thẹn thùng, sắc mặt đỏ ửng, hàng mi khép hờ khẽ lay động như cánh bướm, cô liều mạng xoay mặt đi: "Là ý của mẹ, không phải em nói...Em, em...cũng không muốn sinh thêm con nữa . . . . ."
Tuy nói vậy, nhưng toàn bộ khuôn mặt của cô đã trở nên đỏ lựng, nhiệt độ trên người cũng nóng lên, Thân Tống Hạo không xác định nổi cảm xúc trong lòng anh bây giờ là vui hay buồn.
Nói vui, vì cô nói như vậy có nghĩa là cô đã bắt đầu tiếp nhận bản thân anh, mà nói buồn vì anh chẳng biết nói với cô như thế nào về chuyện có thể cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể sinh con được nữa? Anh cũng không biết làm cách nào nói cho ba mẹ mình chấp nhận sự thật việc cô không thể sinh con được nữa .
Nhìn vẻ mặt Thân Tống Hạo đầy kinh ngạc không nói nên lời, Hoan Nhan không khỏi ảo não, nhìn xem cô đã làm cái gì, đầu óc cô nóng lên liền chạy tới nói những lời to gan lớn mật như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác người ta liên tục không để ý đến.
Ngay lập tức Hoan Nhan đưa tay đẩy Thân Tống Hạo ra, đứng thẳng người lại "Anh chắc còn bận việc, em về nhà trước ."
Hoan Nhan mới đi được hai bước liền bị một cái tay đưa xoẹt ngang thân nắm đúng vào cổ tay. Hoan Nhan cảm thấy có một lực đạo kéo cô ngã nhào về phía sau, rơi trở lại vào trong *** của anh.
"Anh đương nhiên rất muốn chúng ta lại sinh thêm một cục cưng nữa, nhưng anh rất sợ em lại phải chịu khổ như lần trước, hơn nữa anh cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho nên, cho nên em hãy để cho anh thêm một thời gian ngắn nữa được không?"
Nhìn vẻ mặt kinh sợ của anh, Hoan Nhan không nhịn được cười: "Được rồi, em cũng muốn nói với anh, chúng ta có một mình Noãn Noãn là đủ rồi, nếu có thêm em bé, em sợ rằng con bé sẽ tủi thân, nó sợ nhất người khác không cần nó, không thương nó…"
"Sẽ không như vậy, cho dù chúng ta về sau có thêm bao nhiêu con nữa, anh vẫn yêu Noãn Noãn nhất." Nhìn thấy cô lại đau lòng, anh vội vã nói dỗ dành .
"Vì sao vậy?" Hoan Nhan có chút khó hiểu, cô vẫn nghĩ anh là người rất yêu thích con trai.
"Noãn Noãn sinh ra khi anh không có ở bên cạnh, cho nên anh muốn mình phải dành toàn bộ tình yêu thương cho nó, chỉ có cách ấy ngoài ra cũng không còn cách nào khác để bù đắp cho con bé." Anh ôm lấy cô, suy nghĩ một chút về chuyện ngày trước của anh: nhớ lại khi học lớp nhất, khi ấy anh vẫn còn là một cậu bé con, buổi tối ngủ nhất định phải nắm được tấm thảm nhỏ trong tay mới có thể ngủ được, hầu như đêm nào cậu bé cũng bị ác mộng làm cho tỉnh lại... anh cảm thấy vô cùng hối hận, chẳng qua là hối hận bây giờ không ích gì, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là cố gắng giành tình yêu thương cho con gái nhiều hơn, nhiều hơn để đền bù hết thảy.
"Anh có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, khoảng thời gian này Noãn Noãn không được vui, Á Hi đi rồi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho nó, con bé vẫn còn rất nhớ Á Hi, bảo nó gọi anh một tiếng ba ba cũng không chịu. . ."
"Đừng nghĩ nhiều đến chuyện này, từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù sao trước đây Á Hi cũng luôn ở bên chăm sóc con bé, Noãn Noãn có tình cảm sâu nặng với Á Hi cũng là điều tất nhiên, đừng bắt buộc con phải làm chuyện nó không thích, anh cũng không vội."
"Vâng, anh nói như vậy em cũng an tâm, Noãn Noãn tính tình ương ngạnh như vậy, cũng không biết là giống ai đây."
" Không phải là giống em thì còn có thể giống ai được nữa?" Thân Tống Hạo cười to, đưa tay lấy áo khoác ôm lấy cô hướng về phía bên ngoài bước đi: "Hôm nay về nhà đi, anh khẳng định mẹ đã đón Noãn Noãn đi rồi, chúng ta trở về nhà mình nhé, có được hay không?"
"Em còn chưa nói tiếng nào với ba mẹ và Duy An đấy." Hoan Nhan cúi đầu, có chút xấu hổ, cô biết quyết định tái hợp với Thân Tống Hạo khởi đầu chính là từ một khắc kia. Bản thân cô cũng hiểu sau khi phát sinh mọi chuyện, cô nên tiếp nhận cuộc sống chung hòa thuận với anh, chẳng qua suy nghĩ một chút, cô vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng, thời gian hơn năm năm, cô giống như tự làm khổ mình, gần như là giữ thủ tiết, mà anh, cũng không phải là không có lỗi?
"Trước tiên chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn gì đó, sau đó mình về nhà nấu cơm ăn có được hay không?" Anh mở cửa xe hỏi ý kiến của cô.
"Anh làm cho em ăn?" Hoan Nhan cười, cô biết rõ từ trước đến nay phòng bếp vốn là nơi anh một bước cũng chưa hề đặt chân qua.
"Tất nhiên rồi, có điều anh chỉ biết làm một món mà thôi." Anh mở miệng trả lời ngoài dự liệu của cô.
"Anh sẽ làm món gì?" Hoan Nhan trợn to hai mắt có chút không dám tin tưởng, người đàn ông này áo tới đưa tay, cơm tới há mồm còn có thể nấu ăn? Cô có ૮ɦếƭ cũng không tin.
"Trước hết phải giữ bí mật đã." Anh để cô ở lại trên xe, còn mình chạy vào đi mua một vài thứ, lại vẫn ra vẻ thần bí như thế đặt ở cốp sau không cho cô xem, Hoan Nhan tò mò cực kỳ, hỏi anh tới mấy lần, anh cứ thế không đáp, cô không thể làm gì khác hơn là đành chịu đựng thúc giục anh mau mau lái xe.
Đến nhà, anh liền đem cô đặt tại trên ghế sa lon, còn mình thần thần bí bí ôm một đống đồ chạy vào phòng bếp bắt đầu ra tay .
Không lâu sau, Hoan Nhan đã ngửi thấy từ trong phòng bếp bay ra mùi thơm của đồ ăn, cô ngửi ngửi, rất dễ dàng liền phân biệt ra là mùi của hành lá cắt nhỏ phi thơm, còn có mùi thơm của trứng gà chưng, chẳng lẽ, chẳng lẽ món ăn anh định làm chính là trứng gà chưng? (nguyên văn trong bản CV đồ ăn là “ bạo sao hành lá băm nhỏ” và “sao trứng gà”, mình chuyển sang thành “hành phi thơm và trứng chưng” cho dễ hiểu và phù hợp với món cơm rang ở Việt Nam mình.)
Cánh cửa phòng bếp bật mở, anh bưng ra ngoài một cái mâm, cao hứng gọi cô: "Anh làm món cơm chiên trứng gà, đây chính là món ăn anh đã học được lúc mười tuổi, hơn hai mươi năm rồi vẫn đảm bảo đúng kỹ thuật, coi như cũng không uổng phí công luyện tập, em tới nếm thử một chút!"
Trứng gà vàng óng ánh, màu xanh của hành lá cắt nhỏ nằm rải rác ở phía trên, bao lấy từng hạt, từng hạt cơm nhìn thật mê người, Hoan Nhan không khỏi gật đầu: "Thoạt nhìn thật không tệ."
"Em ăn thử đã rồi hãy nói." Anh giống như một cậu bé con nằm nhoài người ở trên bàn nhìn cô cầm cái thìa xúc cơm rang đưa vào trong miệng: " Em thấy như thế nào, như thế nào?"
Hoan Nhan vừa nhai, vừa lắc đầu, Thân Tống Hạo không khỏi xụ mặt xuống: "Ăn không ngon sao?"
"Em chưa từng được ăn món nào ngon như ăn món cơm chiên này, nên muốn gọi Noãn Noãn tới nếm thử. . ."
Nàng vừa nói liền vừa buông đũa xuống chuẩn bị đi gọi điện thoại, nhưng không ngờ Thân Tống Hạo tay mắt lanh lẹ bắt được nàng: "Không cho đi. . . Tối nay anh chỉ cho phép em ở cùng với anh."
Hoan Nhan sắc mặt hơi ửng hồng, quát nhẹ: "Này, ban ngày ban mặt, anh nghiêm chỉnh một chút được không." Tay của anh đang vòng ở trên hông của cô, một chút cũng không an phận bắt đầu dần dần đi lên phía trên.
"Bà xã, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh làm cơm cho một phụ nữ ăn." Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái gáy trắng noãn của cô, những sợi tóc mềm mại như trêu chọc anh, hơi thở dần dần rối loạn, cơ thể thay đổi trở nên nóng bỏng..."Thật vậy chứ?" Hơi thở của cô cũng bắt đầu rối loạn, cô khẽ run mở miệng hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc