Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 135

Tác giả: Minh Châu Hoàn

“Tĩnh nhi đừng sợ, mình nói mình sẽ bảo vệ cậu.” Ka Ka cười một tiếng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô chấp nhận số phận không giãy giụa nữa, mặc cho những người đàn ông kia đem cô đè xuống ở trên ghế sa lon.
“Ka Ka, mình không muốn, không muốn cậu làm như vậy.....” Văn Tĩnh giùng giằng định bò dậy. Trong bụng quặn lên từng cơn đau nhói. Cô cắn chặt hàm răng, đầu gối run rẩy, cố gắng đứng lên, chợt cảm thấy Dưới *** nóng ướt, hình như nước ối bị bể.... “Văn Tĩnh, cậu đừng đến đây!” Ka Ka quay mặt sang, cắn chặt đôi môi, máu đỏ từng giọt chảy... lướt qua chiếc cằm tình xảo của cô.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm Văn Tĩnh, sau đó lại thu hồi ánh mắt nhìn lướt qua cái áo khoác cách đó không xa, tựa hồ muốn ám chỉ điều gì đó.
Quần Jean bó chật căng, bị mấy bàn tay thô lổ kéo xuống, Ka Ka khàn giọng hét lên một tiếng, đôi mắt cô như tóe lửa, quét qua mấy người trước mặt khiến người ta không rét mà run. Từng chữ từng câu giống như lệ nhỏ máu: “Hôm nay, các người nếu không *** tôi, Ka Ka tôi thề một ngày nào đó sẽ từng bước, từng bước *** các người!”
“Con bà nó, dám uy hiếp ông!” Vô cùng ác độc, bốp một tiếng vang lên, trên mặt Ka Ka in hằn dấu tay năm ngón. Vật che thân cuối cùng trên người cô cũng bị giật ra. Trong nháy mắt cơn đau nhức lan khắp toàn thân cô. Đôi tay Ka Ka gắt gao nắm chặt lại, thân thể bị đè xuống mặt ghế lạnh lẽo. Từ đầu tới giờ cô đều cười lạnh, nét mặt không chút cảm xúc, không rên một tiếng.... “Ka Ka..... Các người thả cô ấy ra, các người không phải là người mà, toàn là lũ cầm thú....” Cổ họng Văn Tĩnh đã sưng tấy lên, không phát ra chút xíu âm thanh nào. Nước mắt cô như chuỗi ngọc bị đứt, cuồn cuộn tuôn rơi. Cô bất lực muốn vịn cánh cửa đứng lên, móng tay bị tét cô cũng không biết đau. Nước ối hòa lẫn với máu tươi, thấm ướt cả quần, cô cũng không cảm nhận được. Cô nhìn chị em tốt đang bị người chà đạp, thế mà cô một chút biện pháp gì cũng không có!
Tiếng thở dốc, gào thét nặng nề của người đàn ông quanh quẩn trong phòng, âm thanh va chạm khiến cô tan nát cõi lòng. Tóc Ka Ka xõa dài, rối tung từ trên ghế sa lon xuống đất, mặt cô không chút thay đổi, chỉ hàm răng cắn chặt đôi môi , máu tươi theo khóe miệng chảy ra che khuất nửa gương mặt cô.... Văn Tĩnh đứng không nổi nữa, cô nằm dài trên mặt đất, đầu Ng'n t cố với tới áo khoác của Ka Ka cách đấy không xa, chỉ cảm nhận được vỏ điện thoại lạnh băng. Lúc cô sắp nắm được điện thoại, chợt có một bàn chân đá tới cổ tay cô, làm văng điện thoại ra ngoài. Cả người Văn Tĩnh té lăn trên mặt đất, cô đau đớn hét to một tiếng. Phía Dưới *** chớp mắt máu tươi tuôn ồ ạt, đau quá cô ngất đi....
Đôi mắt Ka Ka hơi chuyển động, cô nghiêng mặt, nhìn thấy Văn Tĩnh sắc mặt trắng bệch nằm ở nơi đó. Mà nửa người phía dưới cô ấy cơ hồ bị ngâm trong máu tươi. Không biết sức mạnh từ đâu trong cơ thể đang bị giày vò phát ra, Ka Ka vươn tay hung dữ nắm cổ người đàn ông nằm trên người cô đang luật động không ngừng. Cô như nổi cơn điên, cúi đầu cắn vào vai hắn, máu tươi nhuộm đầy khoang miệng....
“A.... Mau kéo con này ra! Mẹ kiếp! Nó điên rồi!” Người đàn ông đau đớn kêu to thảm thiết, tiếp theo phản xạ có điều kiện, quất một đấm vào mặt Ka Ka..... Cô nhả miệng ra, trên vai người đàn ông kia in dấu rõ ràng hai hàm răng, mà tay cô vẫn ngoan cố nắm chặt cổ hắn không buông
“Đưa cô ấy đi bệnh viện! Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!” Cô thở dốc nặng nề, ánh mắt trừng to dọa người, con ngươi như sắp rớt ra khỏi tròng mắt!
“A.... Lâm Thiến! Cô ấy sắp sinh rồi, mau đưa đi bệnh viện! Lâm Thiến, mẹ nó, mau lăn ra đây cho tôi. Cô là con rùa đen rụt đầu, tôi biết cô ở trong đó! Cô mau ra đây!” Ka Ka thấy người bên cạnh không nhúc nhích, đột nhiên hét to lên buông người đàn ông đang *** ra. Thân hình lỏa lồ của cô vọt tới phía ngoài phòng ngủ, kích động nhắm vào cánh cửa đang đóng chặt mà dộng ầm ầm...
“Thao! Kéo cô ta lại đây cho ta!”
“Đại ca, Đại ca! Cô ta điên rồi! Còn cắn người nữa!”
“Con mẹ nó, đồ vô dụng!”
Người đàn ông đang ngồi một bên, bỗng dập tắt *** đứng lên, đưa tay ra nắm lấy tóc Ka Ka. Cánh cửa kia thình lình mở ra, bên trong phòng tối âm u có một người đang đứng, đúng là Lâm Thiến!
“Dừng tay lại!” Lâm Thiến chậm rãi mở miệng nói, trong mắt cô ta nhìn có vẻ như bình tĩnh, mà ý cười bên môi lại như che giấu điều gì đó!
“Đưa cô ấy đi bệnh viện, Lâm Thiến! Xem như tôi cầu xin cô!” Cửa vừa mở ra, Ka Ka chỉ cảm thấy giống như bị bánh xe nghiến qua, cơ thể rốt cuộc chịu không được, *** đang chảy máu đầm đìa, cô lập tức dựa vào khung cửa, giọng nói khàn khàn đứt quãng từng câu.
“Tôi có thể đưa cô ấy đi bệnh viện, chỉ cần cô đồng ý một điều kiện.” Lâm Thiến cười khẽ, môi mỏng mím lại, tuy nói có vẻ như ép người, nhưng rõ ràng cũng mang theo vài phần hoang mang.
“Mau nói, chỉ cần cô chịu đưa Văn Tĩnh đi bệnh viện, cái gì tôi cũng đồng ý!”
“Tốt!” Lâm Thiến cất cao giọng nói, cười một tiếng: “Cô lập tức làm cho mình sạch sẽ, như không có chuyện gì xảy ra cả. Chuyện ngày hôm nay, nếu cô giữ kín mọi việc, tôi sẽ đưa Văn Tĩnh đi bệnh viện ngay bây giờ!”
Ka Ka rũ xuống hàng lông mi dày, ẩn sâu trong đáy mắt nỗi tuyệt vọng cùng âm trầm không ai nhìn thấy, cô giận dữ gật đầu: “Tôi đồng ý!”
“Lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng Trương ở bệnh viện thành phố, xin ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất điều một xe cứu thương đến gấp!” Lâm Thiến thấy cô chấp nhận, không chút suy nghĩ liền nói.
Ka Ka quay đầu lại, liếc mắt nhìn Văn Tĩnh nằm dưới đất: “Tĩnh nhi, cậu nhất định phải cố gắng chống đỡ. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, tớ nhất định tự tay róc xương lóc thịt ả đàn bà đê tiện này!”
Ka Ka lau sơ sài thân thể, lấy bộ đồ của mình từng cái mặc vào, rửa mặt sạch sẽ, cột tóc gọn gàng lại. Lúc cô đi ra, Văn Tĩnh đã được xe cứu thương đưa đi. Lâm Thiến ngồi trong phòng khách, sắc mặt nghiêm chỉnh, bình tĩnh nhìn cô.
Ka Ka nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người tính đi ra khỏi phòng. Lâm Thiến bật đứng lên, ngăn cô lại: “Ka Ka, cô chờ một chút.”
Cô ta khẽ cười, cúi đầu hớp một ngụm cà phê: “Cô cũng đừng hận tôi, bây giờ cô cảm thấy đau khổ như thế nào, thì sáu năm trước mùi vị sống không bằng ૮ɦếƭ của tôi lúc đó cũng như vậy.”
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi đến bệnh viện.” Ka Ka không trả lời vấn đề kia, chỉ lạnh lùng chuyển đề tài.
“Khu đất thúy đê nhã trúc kia, Thân Tống Hạo đương nhiên trúng thầu. Đối với Văn Tĩnh, coi như tôi bồi thường.” Lâm Thiến nói xong, buông cái ly xuống, cười nhẹ một tiếng, lướt qua Ka Ka đi ra khỏi phòng.
“Khu đất Thúy đê nhã trúc kia, Thân Tống Hạo đương nhiên trúng thầu. Đối với Văn Tĩnh, coi như tôi bồi thường.” Lâm Thiến nói xong, buông cái ly xuống, cười nhẹ một tiếng, lướt qua Ka Ka đi ra khỏi phòng.
“Nếu vậy, tôi thay mặt Tĩnh nhi cám ơn Lâm tiểu thư.” Ka Ka nhìn theo bóng lưng cô ta, gương mặt trắng bệch hiện lên từng điểm đỏ hồng. Chợt cô đưa tay ra đóng mạnh cánh cửa lại, hướng thang máy lảo đảo đi... bệnh viện.
Phòng giải phẫu vẫn còn sáng đèn, trong hành lang Kỳ Chấn lo lắng đến toát mồ hôi, ôm đầu ngồi trên ghế dài nói không ra một câu, Trần Nhị cũng buồn bực không lên tiếng, chỉ ***. Hoan Nhan rơi nước mắt lo cho bạn không biết làm sao mới tốt bây giờ, Ka Ka đứng ở một bên cũng lặng thinh.
“Tĩnh nhi, cậu nhất định không thể gặp chuyện không may, cậu phải cố lên, bảo bối cũng vậy cố lên. Nếu cậu xảy ra bất trắc gì, mình làm sao dám nhìn mặt cậu và Nhan nhi. Mình thật sự hối hận, tại sao lúc đầu không trực tiếp *** họ Lâm kia? Sáu năm trước cô ta tổn thương Nhan nhi, sáu năm sau lại là mình và cậu!”
“Vào trong đó lâu như thế, sao Tĩnh nhi còn chưa thấy ra?” Kỳ Chấn chợt ngẩng đầu lên, trog mắt vằn lên sợi tơ máu. Mấy ngày nay, anh đều bận rộn lo chuyện cạnh tranh đấu thầu, không có thời gian để nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả Tĩnh nhi cũng không chăm sóc cho cô được. Bây giờ Tĩnh nhi sinh non, nếu là, nếu là.... Kỳ Chấn không dám nghĩ tiếp, trong đầu hiện lên đều là hình ảnh Văn Tĩnh hoạt bát, cô yêu thích mặc quần dài màu đỏ tươi, Văn Tĩnh người phách lối đem anh ăn sạch sành sanh. Thế mà bây giờ, cô đang nằm trên giường bệnh, bất lực và cô đơn, còn anh chỉ có thể đứng ngoài cửa trơ mắt nhìn, không thể bên cạnh chăm sóc cô.
“Đừng có gấp, Kỳ Chấn! Văn Tĩnh không việc gì đâu, thân thể cô ấy nhất định tốt, cửa ải này nhất định sẽ vượt qua.”
Thân Tống Hạo cuống quýt mở miệng an ủi bạn, anh chưa bao giờ thấy qua nét mặt sợ hãi mà bất lực như vậy của Kỳ Chấn. Chỉ là, dù Văn Tĩnh có khổ cực thế nào, vẫn có Kỳ Chấn ở bên cạnh, còn khi Hoan Nhan hạ sinh Noãn Noãn, anh ngay cả biết cũng không biết.
“Đều là do tớ không tốt, lẽ ra phải chăm sóc cô ấy thật tốt, mỗi ngày tớ nên ở bên cạnh cô ấy một tất cũng không rời...” Kỳ Chấn đau khổ nắm tóc của mình, không nhận ra cổ họng đã khản mất cả tiếng.
“Là tôi không tốt.... Tôi không coi trọng Tĩnh nhi, hại cậu ấy đau đớn như vậy, tôi thật đáng ૮ɦếƭ!” Ka Ka chợt nói, cô đi đến gần bệ đỡ cửa sổ tựa người vào đó. Đôi môi nứt nẻ, sưng vều lên, sắc mặt tối tăm càng thêm dọa người. Hoan Nhan lau nước mắt đi tới, nhẹ ôm Ka Ka: “Không được nói bậy, nếu không phải nhờ cậu, Tĩnh nhi sao có thể kịp thời đưa tới bệnh viện?”
“Là tớ, là tớ không tốt, hại đến cậu ấy... Tớ không nên đồng ý đi ra ngoài với cậu ấy, nên ngăn cậu ấy lại...” Ka Ka như người mất hồn, luôn miệng nỉ non. Chợt cô cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu nhìn lại Hoan Nhan, đôi mắt trong trẻo nhưng lại trống rỗng: “Nhan, cậu nói xem, tớ thật khốn kiếp phải không?”
Hoan Nhan lắc đầu, đang định đáp trả, cửa phòng giải phẩu bật mở ra: “Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Là tôi!” Kỳ Chấn lập tức nhảy lên, anh khẩn trương một bước vọt tới trước mặt bác sĩ: “Bác sĩ, Tĩnh nhi như thế nào rồi?”
“Mẹ tròn con vuông bình an, chúc mừng chúc mừng, ngài đã làm ba rồi! Đứa bé sức khỏe không tệ, chỉ có vợ ngài mất quá nhiều máu, cần phải tỉnh dưỡng một tháng!”
“Mẹ con bình an?” Kỳ Chấn lắp bắp, lập lại lần nữa. Anh chợt nắm chặt tay bác sĩ, như không tin được, ngây ngốc hỏi lại: “Bác sĩ không có gạt tôi chứ? Tôi thật sự đã làm ba?”
Bác sĩ gật đầu cười một tiếng: “Ngài có thể vào thăm vợ và đứa con ngài.”
Hoan Nhan che miệng lại, tim như bị tảng đá to đè lên chợt thả lỏng, ngược lại nước mắt rơi càng nhiều hơn.... “Ka Ka, thật tốt quá, Tĩnh nhi không có chuyện gì rồi, đứa bé cũng vậy...” Hoan Nhan giơ hai cánh tay ôm chặt lấy Ka Ka.
Ka Ka ngẩn người, theo bản năng muốn đẩy Hoan Nhan ra, trên người cô còn lưu lại mùi vị và những dấu vết ghê tởm làm người ta chán ghét kia...Cô không muốn vấy bẩn đến Nhan nhi. Thế nhưng khi cô ấy ôm chặt cô như vậy, khiến những tức giận cùng uất ức tất cả tích góp từng ít một từ sâu trong đáy lòng, đột nhiên bạo phát ra. Ka Ka run rẩy giơ tay lên, ôm chầm lấy Hoan Nhan khóc thầm: “Tớ chỉ muốn quan tâm các cậu, muốn tất cả đều tốt, ngoài ra mọi các khác tớ đều không để ý đến!”
*******************Ba ngày sau, mục tiêu chính ở thành phố A chiếm diện tích lớn nhất, ảnh hưởng sâu xa nhất, đầu tư sổ ngạch kinh người, vị trí địa lý ưu việt nhất: Mảnh đất một nghìn hecta Thúy đê nhã trúc xây dựng khu biệt thự, kêu gọi toàn bộ châu Á hoạt động đầu tư, chính thức kết thúc. Tập đoàn Thân thị dùng một trăm năm mươi tỷ đồng đấu thầu thành công, trong nháy mắt trở thành anh cả châu Á, thậm chí tạp chí thương vụ và báo chí kinh tế, truyền thông trên toàn thế giới, tranh nhau cập nhật, xin phỏng vấn liên tục.
Lần đấu thầu này của Thân thị cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhân lực và vật lực. Hơn phân nửa vốn lưu động của tập đoàn, đều dùng cho việc đấu thầu khu đất Thuy đê nhã trúc. Ngay cả người bận rộn xã giao, thích đi du lịch các nước Thích Dung Dung cũng hối Thân Thiếu Khang mau trở về thành phố A, vui thích khi được xuất hiện trên trang đầu của các tạp chí lớn, cùng tất cả phong thái giao tiếp trong tiệc R*ợ*u. Xa cách năm năm, Hoan Nhan gặp lại Thích Dung Dung, hai người không tránh khỏi có chút ít ngượng ngùng. Hoan Nhan không nhắc gì đến chuyện năm năm trước những đồ trang sức châu báu ông nội để lại, còn Thích Dung Dung thì ước gì Hoan Nhan quên chuyện đó đi. Vì thế khi thấy Hoan Nhan không đề cập đến, bà càng thêm vui vẻ không thôi, thái độ đối với Hoan Nhan cũng dần dần khá hơn.
Huống chi, bà nhìn thấy một đứa trẻ dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, thông minh lanh lợi, là Noãn Noãn đang đứng phía sau Hoan Nhan, thái độ của bà càng quay ngoắt 180 độ.... Noãn Noãn nói chuyện ngọt ngào, dáng vẻ lại đáng yêu khiến người ưa thích muốn ngắm nhìn mãi. Thich Dung Dung và Thân Thiếu Khang bỗng dưng có được cô cháu nôi gái, yêu thương quấn quýt không rời.... Một phút không nhìn thấy là nhắc mãi không thôi. Ngay cả khi Noãn Noãn đi học, hai người lo lắng đứng ngồi không yên, ước gì mau chóng đến giờ đón cháu tan học . Nhưng mà sau khi thấy Văn Tĩnh sinh ra một bé trai mập mạp, Thích Dung Dung nhịn không được, lập tức gọi điện thoại cho Hoan Nhan đến ngay nhà mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc