Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 131

Tác giả: Minh Châu Hoàn

“Nào xuống thôi, đến nhà rồi.” Anh nói dịu dàng, đưa tay qua vuốt ve gương mặt cô, sau đó cúi đầu xuống, đáp nhẹ lên cánh môi đỏ thắm.
“Ừm ......” Cảm giác say chếnh choáng khiến toàn thân cô thêm nóng ran, nụ hôn từ đôi môi của anh lại mang theo giá lạnh, chạm vào bờ môi cảm thấy thật thoải mái. Hoan Nhan bất chợt đưa cánh tay lên ôm choàng lấy cổ anh, không tự chủ bắt đầu nghênh hợp cùng anh, cả người dần dần nóng lên.
“Nhan Nhan...” Giọng nói của anh như nhiễm hương vị ****, đôi mắt bây giờ như có lửa, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô. Nụ hôn của anh từ trên đôi môi nóng bỏng dần đi xuống dưới chiếc cằm thanh tú. Anh sốt ruột giật chiếc khăn choàng cổ vướng víu ra, nhưng lại vướng vào mái tóc dài của cô. Anh luống cuống tay chân cởi khăn ra rồi bị vướng mắc càng nhiều hơn. Hoan Nhan say R*ợ*u, cảm giác cả người mềm nhũn như không còn tí sức lực nào. Nhìn anh sốt ruột đến chóp mũi cũng rịn mồ hôi, cô thấy thật buồn cười.
“Nhan Nhan....” Anh nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp cô đang cười trộm, Thân Tống Hạo nhíu mày lại, cúi đầu hôn một cái thật mạnh: “ À... thì ra, em cố ý.....quyến rũ anh.”
“Em đâu có....” Hoan Nhan cười khanh khách thành tiếng, dịu dàng ôm lấy anh, dụi đầu vào *** anh: “Em đang nghĩ, muốn xuống xe xem tuyết rơi..”
“Tuyết có gì hay đâu mà xem!” Anh trừng mắt nhìn cô, hàng cúc trên chiếc áo dài bị anh cởi ra, Ng'n t anh ấm áp và mềm mại, cách lớp áo mỏng bên trong, lướt nhẹ qua cơ thể cô....
“Hạo, ba mẹ không chừng xuống tìm chúng ta, còn có Duy An và Noãn Noãn nữa...” Hoan Nhan hơi thẹn thùng, xe của hai người đậu trong nhà xe, lâu như vậy vẫn chưa thấy người đi ra, bảo vệ sẽ báo quản lý đến kiểm tra. Nếu như bị người ta bắt tại trận, còn không xấu hổ ૮ɦếƭ sao?
“Thấy thì sao? Anh cùng vợ mình thân mật, có phải là người nào khác đâu mà sợ?” Anh cúi người xuống, bắt được cổ tay cô đặt qua hai bên thân, anh vừa trả lời vừa nghiêng người hôn lên vành tai cô. Cảm giác ngứa ngáy và cực nóng, khiến Hoan Nhan kìm không nổi hừ nhẹ một tiếng... Nghe thấy tiếng cô hừ, anh cúi đầu cười khẽ, đáy mắt phát ra tia sáng long lanh, tinh nghịch trêu chọc cô: “Làm sao đây, anh biết em muốn.....”
“Xùy.. ai ***.....” Hoan Nhan nổi giận, tức thì chối đây đẩy.
“Aì....cũng không cần phải thẹn thùng mà không nhận, vô dụng thôi. Con vịt đã vào nồi rồi, anh còn để cho em bay mất hay sao?” Anh cười vui vẻ cực kỳ, đầu Ng'n t kia không an phận đẩy vạt áo cô ra, dọc theo thắt lưng cô từ từ đi dần lên....Nơi nào nó lướt qua thì lửa cháy bốn phương. Phía dưới chổ ngồi hai chân chợt mở rộng ra, đột nhiên Hoan Nhan cảm thấy trên người nặng nề. Sau khi cô hết váng đầu hoa mắt, tỉnh táo lại, đã thấy anh bật ghế xuống, để cô nằm ở Dưới ***.....
“Thân Tống Hạo!” Hoan Nhan trừng mắt nhìn anh, dù gấp thế nào, chỉ vài bước nữa là về đến phòng ngủ, tại sao phải ở trên xe, nhìn giống như lén lút vụng trộm.
“Anh biết em không thích ở chổ này, nhưng Nhan Nhan, em đừng quên con gái bảo bối chúng ta, con bé nếu ở đấy chúng ta làm sao thân mật được?” Vừa nói, anh vừa quấn quýt si mê hôn cô. Chẳng biết tại sao trong đầu Hoan Nhan lại nhớ tới một số hình ảnh trước kia, khiến cho máu nóng trong người chợt nguội xuống, những tiếp xúc thân mật với anh nãy giờ chợt biến mất, không còn cảm giác.
Cô nhớ tới, anh đã từng dịu dàng như vậy, quấn quýt si mê hôn qua Tô Lai. Cô nhớ tới, có phải bọn họ cũng từng trên xe dây dưa triền miên. Cô nhớ tới, ở trong căn nhà trọ kia, khi cô bước vào trong căn phòng chứa đầy đồ vật của Tô Lai, có một vài tấm cô ta và Thân Tống Hạo nằm trên giường lớn, anh và Tô Lai mây mưa đã bao nhiêu lần rồi?
Mà giờ phút này, khi cô muốn hôn anh, luôn miệng nói yêu anh, H*m mu*n thân mật cùng anh, nhưng, trên người anh bị Tô Lai vuốt ve bao nhiêu lần, bờ môi anh Tô Lai đã từng hôn bao nhiêu lần? Đến tột cùng, trên cơ thể kia, để lại bao nhiêu dấu vết mập mờ đếm không xuể?
Cô chợt nhớ, thật lâu trước đó, anh đã có nói qua , anh không thích dùng đồ mà người khác đã xài qua. Anh thích sạch sẽ, nhưng đến bây giờ, tới hôm nay, mỗi một lần bọn họ tình nồng ý mật, sắp sửa bứt phá phòng tuyến cuối cùng, cô lại vẫn canh cánh để ý trong lòng, cảm thấy không thể nào chấp nhận anh được. Thì ra, cô cũng thích sạch sẽ.
Cô cũng có thể không để ý trước đây anh có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng mà cô quan tâm. Sau khi anh và cô chung sống với nhau, anh đã từng có người phụ nữ khác ngoài cô. Cô không thể nào vượt qua rào cản trong lòng này.
“Em sao vậy?” Hơi thở anh khẽ nặng nề, nụ hôn đang nồng nàn, anh phát hiện người phụ nữ đang trong *** anh chợt nguội lạnh đi, thậm chí, nét mặt cô cũng làm cho anh không đoán ra.
Hoan Nhan đẩy tay anh từ trong vạt áo cô ra, khép lại áo khoác, không nhìn anh, chỉ thản nhiên nói: “Em hơi lạnh.”
“Không thể nào, máy điều hòa được mở cao như vậy.” Anh muốn ôm cô, nhưng cô nhẹ nhàng ngăn cản lại: “Em hơi mệt, hôm khác được không anh?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh trầm giọng, cảm thấy trong *** hơi hồi hộp, lo lắng chuyện đơn giản có thể biến thành phức tạp.
Hoan Nhan cười cười, khuôn mặt bớt đỏ hồng, dần dần chuyển sang màu trắng. Cô mân mê nút áo, dường như muốn che giấu vẻ mặt chính mình.
“Nói cho anh biết, em làm sao vậy, Nhan Nhan?” Anh chịu không nổi cái dạng mới vừa nãy còn trên thiên đường đùng một cái lại rớt xuống địa ngục. Anh không hiểu, mới vừa rồi cô còn chủ động hôn môi anh, mà bây giờ, lập tức thay đổi thái độ.
“Em không thích trên xe, em cảm thấy mình.... Thật rẻ tiền.” Cô viện đại một lý do, đẩy anh ngồi dậy, cài lại từng cúc áo một, sau đó soi gương chỉnh lại mái tóc, tính mở cửa xe bước xuống.
“Chắc chắn không phải vì lý do này!” Anh nắm cổ tay cô, tức giận ôm cô vào trong *** mình: “Em quên lời anh nói rồi sao, có chuyện gì cũng không được lừa dối. Anh không muốn cùng em lại có chuyện gì hiểu lầm. Anh có chổ nào làm chưa tốt, em nói ra, anh sẽ sửa đổi.”
“Không phải anh làm không tốt, nguyên nhân là do em thôi, Hạo à... Em không vượt qua nổi trở ngại trong lòng mình...”
Nghe anh nói câu kia xong, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô yêu anh, nhưng, làm thế nào bây giờ đây?
Nghe anh nói câu kia xong, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô yêu anh, nhưng, làm thế nào bây giờ đây?
“Phải chăng vì Tô Lai?” Anh ôm lấy cánh tay cô, nhưng chỉ chút xíu thì buông ra. Đó là lỗi của anh, không thể tránh né cũng không cách nào giải thích.
Cô không trả lời, nước mắt tuôn rơi càng nhiều hơn.
“Thật xin lỗi, Nhan Nhan, lúc trước đúng là anh yêu Tô Lai rất nhiều, hiện tại nếu như anh nói là không yêu cô ấy, rất chán ghét, như vậy quả thật dối trá. Anh không muốn lừa gạt em, anh thật có yêu cô ấy, bọn anh cũng đã từng quan hệ xác thịt.”
Lời nói thừa nhận của anh, tựa như một con dao găm, mạnh mẽ đâm vào tim cô một nhát.
Cô giơ tay đẩy anh ra, bật khóc thành tiếng, định mở cửa bước xuống xe, nhưng không ngờ anh giơ tay túm chặt lấy cô: “Nhan Nhan, em khóc thành như vậy, nếu đi ra, nhỡ ba mẹ thấy được sẽ lo lắng, lại còn Noãn Noãn, không chừng con bé đã ngủ thiếp đi....”
Hoan Nhan đang giãy giụa chợt khựng lại, cô cũng ngừng khóc, nhịn không được lại hỏi tiếp: “Từ lúc chúng ta chưa ly hôn đến sau khi em rời đi, anh và cô ấy đã.... mấy lần?”
“Nếu anh nói, chỉ có một lần, em có tin không?” Anh thở dài một hơi, ôm cô vào trong *** mình, bất đắc dĩ nói tiếp: “Nhan Nhan, khi chúng ta còn chung sống với nhau, thật sự một lần cũng không có...”
“Em mới không tin chỉ có một lần, cô ấy vừa về nước, hai người đã ở cùng nhau, khi đó mỗi buổi tối anh đều về nhà rất muộn.” Cô khụt khà khụt khịt, cảm thấy ấm ức vô cùng.
“Phải, mỗi tối anh đều ở chổ cô ấy đến rất khuya mới về, nhưng vẫn không phát sinh chuyện gì, cho đến ngày hôm ấy....’ Anh dừng lại một chút, tim thấy đau nhức nhối: “Tô Lai nói, có một lần em theo dõi tụi anh, thấy anh đi vào nhà trọ của cô ấy, nhưng đó là ngày gặp lại lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.’
Anh nhớ tới thời gian trước khi ly hôn, nhớ tới mỗi tối khi quay về nhà, anh nhìn thấy một màn kia, cô ngủ thiếp đi rồi mà mắt vẫn còn ướt nhòe vì khóc. Trên gối cô nằm vương vài sợi tóc, nhìn cô tiều tụy, gầy yếu, anh đều biết hết.
Thế nhưng anh cố tình lờ đi không nhìn đến, bởi vì khi đó anh nghĩ mình còn yêu Tô Lai!
Cho đến khi anh và cô ly hôn, nhiều năm sau đó thỉnh thoảng anh lại nhớ tới đoạn thời gian khi cô thương tâm tuyệt vọng, u ám không có sức sống.
“Tại sao anh không nói dối em, anh thành thực như vậy lại càng khiến em đau lòng nhiều hơn, anh có biết không?” Hoan Nhan tâm tư rối loạn, không biết mình nên vui mừng khi thấy anh thành khẩn, hay chói tai khó chịu khi nghe sự thật.
“Anh muốn giữa anh và em, sau này đối đãi thẳng thắn với nhau, không có chuyện gì cần giấu giếm. Anh không muốn lừa dối em, mặc dù anh biết nói ra những điều này đối với em thật tàn nhẫn, nhưng Nhan Nhan, anh hy vọng, em có thể từ từ quên dần những chuyện cũ. Giống như chuyện Á Hi và em, anh cũng rất để ý, nhưng anh học được cách chấp nhận.”
“Này, chuyện không giống nhau.” Cô nhớ tới Tô Lai đã từng làm nhiều việc, không khỏi lắc đầu “Á Hi đối với em thật lòng, còn cô ta đối với anh thì sao? Lúc chúng ta chưa ly hôn, Tô Lai đã đem ảnh chụp cảnh thân mật của hai người gởi cho em xem.”
“Chuyện khi nào, sao em không nói cho anh biết?” Anh kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ tới Tô Lai làm nhiều chuyện xấu sau lưng mình.
“Lúc ấy em không muốn ly hôn với anh, vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, bởi vì khi đó em đã có thai Noãn Noãn. Nếu em đưa cho anh xem ảnh cô ta chụp, chẳng phải đúng lúc cho anh một cơ hội đề nghị ly hôn sao? Đúng là em cố tình giấu anh, cố chịu đựng nổi đau khổ này, nhưng rồi anh vẫn là người chủ động đòi ly hôn...
Cô cảm thấy *** thật đau đớn, đoạn thời gian ly hôn kia, giống như ai xé cô ra làm nghìn mảnh. Cô không dám nghĩ đến, chỉ một lần thôi toàn thân đã không chổ nào là không bị nhức nhối, đau khổ.
“Nhan Nhan...” Anh chỉ còn biết ôm cô, ôm lấy thật chặt. Anh thấu hiểu tất cả rồi, sẽ chờ đợi cho đến khi cô quên hết tất cả những tổn thương do anh gây ra mới thôi.
“Chuyện đã qua rồi, không cần nói ra nữa, chúng ta trở về thôi, khuya lắm rồi.” Nắm tay anh, cô thấp giọng thì thầm.
“Chuyện Tô Lai, không dối gạt anh, em rất để ý, vô cùng đề ý. Phản bội như vậy làm em sống không bằng ૮ɦếƭ, nhưng mà, em yêu anh, phải làm sao bây giờ? Bị phản bội cũng yêu, rời đi rồi cũng yêu, hận anh mà vẫn yêu, em biết làm cách nào? Chỉ có từ từ quên lãng, tự lừa dối mình căn bản Tô Lai người này vẫn chưa từng xuất hiện qua.”
Cô đẩy cửa xe ra, bước xuống hất loạn mấy bông tuyết: “Bão tuyết qua rồi, cái gì cũng bị vùi lấp...”
Hoan Nhan xoay người lại, nhìn anh cười: “Thân Tống Hạo, anh cũng cho em một trận tuyết lớn đi, đem những việc làm em bị tổn thương, đã cất thật sâu tận đáy lòng vẫn không quên ấy, đều che lấp hết, để cho em rốt cuộc không nghĩ đến nữa.”
Anh gật đầu, cố chịu đựng nổi khổ sở của mình, đáy mắt lóe sáng lên: “Nhan Nhan của anh bây giờ trở thành nhà thơ rồi.”
“Rốt cuộc em cũng hiểu vì sao nhà thơ nổi tiếng rồi, là do thân phận trớ trêu, nửa đời đau khổ mà thành.” Hoan Nhan để mặc anh cầm tay, hai người từng bước đi về phía cửa biệt thự, sau lưng hiện ra hai hàng dấu chân, một lớn một nhỏ, gắn bó kề cận bên nhau.
“Anh hứa với em, sau này không để em bị tổn thương nữa.” Anh xiết chặt tay cô, tuy giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo tia kiên định.
“Em sẽ nhớ kỹ, anh nếu còn dám khi dễ, em sẽ bỏ đi không để lại dấu vết, khiến cho anh cả đời không tìm được em, một mình cô đơn sống nốt quãng đời còn lại.” Cô cười, nụ cười đơn thuần mà xinh đẹp.
“Em nói bậy.” Anh trừng mắt nhìn cô, lại lo sợ cô biến mất lập tức, hối hả ôm lấy cô: “Em dám một mình bỏ đi, anh sẽ không bao giờ tha thứ!”
“Em trêu anh thôi.” Cô cúi đầu cười thành tiếng, đem tất cả bão tuyết để ở ngoài cửa, chỉ còn lại ấm áp nhu mì.
**************************** Chớp mắt đã đến giao thừa, cô kiên quyết bắt Ka Ka ở lại, Văn Tĩnh ba người các cô cả ngày vui chơi bất tận, thật là sung sướng. Lâm Thiến cũng mời bọn họ ăn cơm mấy lần. Văn Tĩnh từ khi bắt tay giảng hòa với cô ta thì cũng không thành kiến nhiều như trước nữa, cũng may là, những bữa tiệc đó coi như trôi qua trong vui vẻ.
Ngày hai mươi tám tết âm lịch, Tằng Á Hi và Vũ Hinh chợt quay trở lại thành phố A, đến thăm nhà họ Quý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc