Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 128

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Hoan Nhan có loại dự cảm chẳng lành không nói nên lời. Lâm Thiến đột nhiên xuất hiện bất chợt, trong *** giống như có tảng dá đè nặng.
“Lâm Thiến?” Thân Tống Hạo cau mày lại, suy nghĩ hồi lâu, mới mơ hồ nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp: “Là người bạn thời đại học của em?”
“Ban đầu người ta rất thích anh đấy, còn theo đuổi nữa kìa!” Hoan Nhan nhìn anh trêu chọc, cúi đầu tay vặn xoắn vào nhau, không để ý đến anh nữa.
“Không phải đâu. Cô ấy thích anh, nhưng anh đối với cô ấy không có cảm giác gì. Chuyện chỉ có vậy mà định trừng phạt anh ư?” Thân Tống Hạo vừa nói vừa cười, nhưng rất nhanh thu lại ý cười: “Cô ta quay trở lại thành phố A, em sao lại để ý vậy?”
Hoan Nhan nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Em cũng không biết, cảm giác như có chuyện gì ấy, Hạo, thật ra thì sáu năm trước, khi em mang thai lần đầu sau đó em bỏ đứa bé, anh còn nhớ không?”
“Dĩ nhiên là nhớ.” Anh đưa tay qua ôm trấn an, vuốt nhẹ tóc cô : “Chuyện đã qua, Nhan Nhan, sẽ không còn xảy ra chuyện như lúc trước nữa.”
“Em biết, em muốn nói cho anh biết chuyện này. Nguyên nhân là khi đó em đang nằm viện, Tĩnh nhi ra ngoài mua cháo cho em, đúng lúc Ka Ka cũng có việc gấp, nên nhờ y tá để ý, chăm sóc em hộ khoảng nửa giờ. Lợi dụng lúc ấy không có ai ở bên cạnh em, lừa y tá đi khỏi liền vào phòng bệnh. Cô ấy đã chụp được hình em đang nằm giường bệnh. Hơn nữa, trước khi bỏ đi..... Cô ấy biết em vừa phẫu thuật xong, bụng vẫn còn đau, lại mạnh tay ấn xuống một cái, kết quả em bị xuất huyết nặng nên ngất đi...”
Hoan Nhan mới nói tới đó, cảm nhận được rõ ràng cánh tay anh đang nắm tay cô bỗng dưng cứng đờ, thậm chí hơi thở như ngưng lại, còn nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ, dồn dập, thân hình hơi run rẩy....
“Tại sao khi đó không nói với anh?” Anh quay người ôm cô vào trong ***, nét mặt thay đổi hung dữ: “Coi như lúc đó quan hệ giữa anh và em không tốt, nhưng anh sẽ không bao giờ, tuyệt đối không dửng dưng nhìn người phụ nữ của anh bị khi dễ!”
Hoan Nhan cảm thấy trong lòng chua xót, cô không dám hồi tưởng lại đoạn thời gian kia. Mỗi một ngày, mỗi một giây đều đau đớn. nhớ tới chỉ làm mình thêm chua xót, khó có thể chịu được.
Giống như mỗi lần bị tổn thương, cô đầu cho là mình rất kiên cường, nhưng mà tất cả những tổn thương đó giống như bị trói chặt trong tim, vắt ngang ***, vĩnh viễn nằm ở đó không thể quên.
“Anh biết tính của em mà, khi đó căn bản là không thể nói với anh, không hy vọng anh đồng tình, huống chi, Tĩnh nhi và Ka Ka giúp em dạy dỗ cô ấy, điện thoại di động cũng đã vứt đi, ảnh cũng không bị tung lên, cuối cùng mọi sóng gió cũng qua đi.”
“Cứ như vậy mà kết thúc? Lâm Thiến thật biết nghe lời ngoan ngoãn nhận thua, không tìm đến em gây rối?” Thân Tống Hạo cảm thấy hơi kỳ quái, khi đó cố ý chọc giận Hoan Nhan, nên có qua lại với Lâm Thiến mấy lần, anh xem cô ta cũng không phải loại phụ nữ nhát gan, sợ phiền phức, càng không giống loại người dễ dàng tình nguyện từ bỏ ý đồ với người khác, cho nên, khi Hoan Nhan nói chuyện Văn Tĩnh và Ka Ka giúp cô trả thù Lâm Thiến rồi sau đó kết thúc, anh cảm giác có gì đó không đúng.
Hoan Nhan nghe anh hỏi, cũng ngớ người ra một phen, cô hỏi qua Văn Tĩnh, cô ấy lúc đó ấp úng nói chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với Lâm Thiến. Quả thật là kỳ quái, khi đó gần tới tốt nghiệp, nhưng Lâm Thiến ngay cả bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận của trường cũng không lấy, buổi lễ tốt nghiệp cũng không xuất hiện, không hình không bóng biến mất, nghĩ lại, cũng thật kỳ quái!
"Nhưng mà, đúng là Lâm Thiến biến mất, sáu năm qua, em không có nghe được tin tức gì của cô ấy, cũng không gặp lại, ngay cả bạn học không có ai nhắc tới cô ấy, thật giống cô ấy chưa từng tồn tại vậy."
Thân Tống Hạo xoay người, cúi đầu suy nghĩ rất lâu, sau mới chậm rãi mở miệng dặn dò cô: “Lần này về nước, em phải cẩn thận một chút mới được, cũng báo cho Văn Tĩnh và Ka Ka biết tin Lâm Thiến đã trở về.”
*************************** Văn phòng thị trưởng, hoàng hôn, hơn sáu giờ.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, chốc lát có người phụ nữ tuổi còn trẻ trên tay ôm một chồng văn kiện đong đưa đi vào.
“Ngài thị trưởng, đây là hồ sơ mới nhất có liên quan đến thành phố A chúng ta, do hiệp hội thương nhân bàn bạc, ngài xem thử.” Bộ đồ công sở màu đen ôm trọn lấy thân hình uyển chuyển mà dịu dàng. Mái tóc đen bóng trơn dày được Pu'i gọn sau gáy làm lộ ra nữ trang tinh xảo gần như trong suốt óng ánh. Tất chân màu đen bao lấy đôi chân thon dài như ẩn như hiện, xuống thêm một chút nữa là đôi giày cao gót mười phân, tôn lên dáng người cao ngất mà thướt tha của cô.
Ngón tay duỗi ra trên bàn làm việc, móng tay sơn màu hồng nhạt, cô bỏ văn kiện xuống, chậm rãi rút tay lại.... Bỗng nhiên, một đôi tay mạnh mẽ gắt gao nắm lấy ngón tay trắng nõn kia, người phụ nữ vẫn không động đậy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngài thị trưởng... Ngài mau làm việc đi, sắp tới giờ tan tầm.”
“Tôi không vội, em gấp cái gì?” Người đàn ông trung niên tóc mai hai bên đầu bạc trắng, xem khỏng chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi, nhưng ánh mắt thâm trầm, sắc bén, dáng người rắn chắc, cao lớn, không hề giống chung một bệnh của các quan viên: mặt bóng lưỡng, tai to, bụng chảy phệ.
“Ngài thị trưởng....”
“Tôi đã nói, khi không có mặt ai thì em có thể gọi tôi là Quang Duệ.” Người đàn ông dứt khoát đóng xấp văn kiện lại,Pu't máy cũng đậy nắp lại để qua một bên, ông ta khẽ mĩm cười: “Lại đây, Thiến nhi...”
Người phụ nữ khẽ cong đôi môi hồng lên, đáy mắt thoáng qua một tia không tình nguyện. Cô cắn môi dưới, nửa người tựa vào bàn làm việc, thân hình xinh đẹp, đường cong lưu loát giống như một bức tranh vẽ, đàn ông cho dù là ai khi nhìn thấy cũng khó mà không động lòng.... “Quang Duệ, đây chính là văn phòng thị trưởng...” Khi nói tới ba chữ sau cùng, người phụ nữ cúi nửa người xuống, làn môi mềm mại lướt nhẹ qua vành tai người đàn ông, hơi thở mập mờ tựa như chỉ cần một đóm lửa nhỏ cũng đủ bùng cháy lên hừng hực....
“Tiểu yêu tinh!” Ánh mắt người đàn ông nhìn xuống phía dưới, thấy trong áo khoác màu đen công sở là áo sơ mi màu trắng, cổ mở rộng vừa đủ để lộ ra hình dáng rất tròn đẹp đẽ. Ông ta cắn răng khẽ nguyền rủa, muốn đưa tay nắm lấy cơ thể cô, nhưng không dè Lâm Thiến cười khúc khích, nhẹ nhàng từ bên cạnh bàn làm việc tránh qua bên kia. Vẫn như cũ cười mê hoặc, liếc xéo nhìn người đàn ông hung hăng giật cà vạt ra, hơi thở nặng nề....
Ông ta cắn răng khẽ nguyền rủa, muốn đưa tay nắm lấy cơ thể cô, nhưng không dè Lâm Thiến cười khúc khích, nhẹ nhàng từ bên cạnh bàn làm việc tránh qua bên kia. Vẫn như cũ cười mê hoặc, liếc xéo nhìn người đàn ông hung hăng giật cà vạt ra, hơi thở nặng nề.... “Tới đây!” Đặng Quang Duệ đè thấp giọng nói mang chút từ tính, lúc này ông ta bị trêu ghẹo, *** nổi lên căn bản khó mà khống chế được. Người phụ nữ này đi theo ông đã một năm, lại dám để cho ông thèm thuồng mười tháng mới được toại nguyện, sau này số lần hai người đi chung với nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Không thể phủ nhận cô là một tình nhân tuyệt vời, không dây dưa và hiểu chuyện, trên phương diện công tác lại là trợ thủ đắc lực.
Lâm Thiến liếc mắt nhìn cánh cửa đang khép hờ, khẽ cười: “Quang Duệ, anh muốn để cho cán bộ cấp dưới chưa kêu đã đi vào rồi sao?”
“Không có tôi cho phép, em xem ai dám vào nơi này!” Đặng Quang Duệ tựa nửa người vào ghế, cổ áo sơ mi màu trắng mở rộng, lộ ra cần cổ *** màu đồng. Ông ta thường xuyên rèn luyện thể hình, mỗi tuần đến phòng tập ba lần, đây cũng là lý do vì sao trông ông mạnh khỏe rắn chắc hơn các quan viên khác.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiến hơi lưu chuyển, cô đi mấy bước tới cạnh bên cánh cửa, duyên dáng tựa người vào nơi đó. Đôi con ngươi giống như móc câu, trực tiếp câu hồn người ta!
“Quang Duệ, anh dám đến đây không?” Lâm Thiến cố ý để chính mình đứng đối diện với khe hở cánh cữa, cô trái lại muốn nhìn, người này ngoài mặt là chính nhân quân tử, không gần đàn bà, không mê R*ợ*u, không thích tiền, là một thị trưởng tốt. Đến cùng có dám đến trước mặt cô phóng đãng đến bước nào.
Quang Duệ cúi đầu cười một tiếng, trong *** đè nén cảm giác khó chịu, ông ta ngẩng đầu đứng lên, thân hình cao một mét tám, vậy mà nhìn ông có vài phần anh tuấn nho nhã. Lâm Thiến liếc mắt nhìn qua chốc lát, thế nhưng hơi hoảng hốt, nụ cười như vậy, bình tĩnh mà lại độc tài, tựa hồ cả thế giới này đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Nhiều năm trước cô đã thấy qua dạng người này, cũng từng yêu.
Khoảnh khắc cô đang thất thần, Đặng Quang Duệ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy dáng người mềm mại của cô, thậm chí ông còn ngông cuồng đem cô hướng sau cửa đè vào, sau đó nhéo cằm cô một cái: “Thế nào, không phải tôi đã qua đây rồi sao?”
Lâm Thiến xinh đẹp cưởi cười, đôi tay mềm mại quấn trên vai ông ta: “Vậy.... Không phải người ta để mặc cho anh xâu xé làm thịt sao?”
“Xâu xé? Cái từ này tôi thích!” Đặng Quang Duệ đưa tay cởi bộ đồ công sở của cô ra, thậm chí không kiên nhẫn đi cởi từng nút áo, áo sơ mi màu trắng bị ông ta hung hăng xé toạc, hàng nút màu vàng nhạt văng ra, rơi đầy trên sàn nhà. Bàn tay ông nhanh nhẹn mở khuy cài phía trước áo ***, một đôi rất tròn đẫy đà lập tức nhảy ra, bị bàn tay to lớn của ông nắm lấy chặt chẽ... “Tiểu yêu tinh, phóng đãng nãy giờ, xem tôi hôm nay *** em như thế nào!” Ông ta một bên hung hăng nói, một bên cởi dây thắt lưng của mình, váy của cô bị tốc ngược lên hông, đưa tay kéo một bên chân dài quấn vòng ngang hông ông, vật nóng bỏng cứng rắn thô lỗ tìm mấy cái, liền hung hăng *** vào cơ thể cô.... Lại nóng, lại rát, đau đớn, khiến cô không nhịn được khẽ nói, từ trong khóe môi tràn đầy dụ hoặc người lẩm bẩm: “Quang Duệ, anh *** em rồi, về sau ai sẽ là người hạ hỏa cho anh đây? Là người đoan trang, khéo léo, bà thị trưởng sao?”
“Nói đến cô ta làm gì? Một người phụ nữ vĩnh viễn chỉ biết nằm phía dưới ....” Đặng Quang Duệ vừa thở dốc nặng nề, nhưng vẫn tiếp tục luật động, nói vào bên tai cô.
Lâm Thiến nghe mấy lời này, không khỏi bật cười khanh khách, cô ôm cổ Đặng Quang Duệ, môi ghé vào bên tai ông ta thì thầm: “Vậy em thì sao?”
“Cô ta làm sao so được với em? Wow! Một ngày tôi không nhìn thấy em thì trong lòng ngứa ngáy....”
“Xem anh kìa, còn đâu dáng vẻ của một lãnh đạo thành phố chứ!” Lâm Thiến bị động tác của ông ta làm tóc tai xốc xếch, không khỏi bất mãn oán giận.
“Cùng em làm một lần, tôi tình nguyện bớt đi một năm làm thị trưởng.”
“Anh nằm mơ à, thật khéo biết dỗ người ta.” Lâm Thiến tuy trong miệng nói vậy, nhưng lại càng xuất ra tất cả kinh nghiệm tình trường, quấn chặt lấy người đàn ông: “Vậy.... Công việc đấu thầu cạnh tranh mảnh đất kia giao cho em làm, có được không?”
“Mỗi việc cỏn con ấy mà cần em mở miệng hỏi sao? Phục vụ tôi thật tốt, thì tất cả thành phố đều cho em, tôi nói là làm."
“Quang Duệ.... Anh đối với người ta thật là tốt!” Giọng nói nũng nịu của Lâm Thiến làm cho toàn thân Đặng Quang Duệ mểm nhũn chịu không nổi, hai người cứ thế mà ngã xuống mặt thảm mềm mại, càng phát ra âm thanh dâm uế, phóng đãng, quấn quýt lấy nhau....
*************************** "ỐI trời ơi! Nhan nhi, cậu nếu còn chưa chịu trở về, thì mình đã bị bảo bối cục cưng của cậu giày vò đến ૮ɦếƭ thôi. Buổi sáng thức dậy khóc, buổi tối ngủ cũng khóc, đi học khóc, tan học khóc. Ngay cả mẹ nuôi là mình, cha nuôi Kỳ Chấn, còn cả cậu Duy An và ông bà ngoại cũng không thể dỗ được con bé! Thật là thiệt thòi, mình còn vác cái bụng ráng đưa đón con bé đi học, mới vừa nghe cậu trở về, lập tức trở mặt rồi!”
Vừa nhìn thấy Hoan Nhan, Văn Tĩnh liền càu nhàu cả buổi không để yên, tóm lấy Hoan Nhan giống như đứa bé chờ mẹ về kiện cáo, làm hai người Kỳ Chấn và Thân Tống Hạo đứng đấy cũng nhịn không được bật cười.
“Noãn Noãn từ lúc sinh ra tới giờ, chưa bao giờ rời xa mình cả. Thật xin lỗi cậu, Tĩnh nhi.... Lần sau mình có đi xa, sẽ mang theo đứa nhỏ này theo. Nhưng thật tình, mới nghĩ tới thôi, mình đã muốn ૮ɦếƭ rồi!” Hoan Nhan ôm Noãn Noãn, xem thử coi con bé có mập lên được tí nào không, vóc dáng cũng không thấy cao lên gì cả.
“Chà chà.... Nhìn hai mẹ con các người kìa, vừa gặp mặt đã quấn lấy như vậy rồi. Này nhóc con, uổng công mẹ nuôi đối xử tốt với con rồi!” Văn Tĩnh đưa ngón tay lên điểm vào giữa trán của Noãn Noãn, thở phì phì lắc lắc đầu.
“Cục cưng ngoan ngoãn.... Để cho ba ôm con có được không?” Thân Tống Hạo cười mĩm tiến lên, Noãn Noãn vừa mới tan học về thấy nhìn thấy liền chạy đến ôm Nhan Nhan, làm anh ước ao được như cô.
Noãn Noãn vài ngày không thấy mặt anh, lại bắt đầu sợ người lạ, núp ở trong lòng Hoan Nhan, lắc đầu từ chối.
“Noãn Noãn, con không cho ba ôm, ba sẽ rất buồn đấy!” Hoan Nhan kiên nhẫn khuyên bảo con gái, lại nói nhỏ vừa đủ nghe bên tai Noãn Noãn: “Noãn Noãn ngoan, khi nào gặp mặt nhớ kêu bằng ba, nhớ chưa? Ba rất thương con, từ bên nước Mỹ mang về cho con nhiều đồ chơi và váy áo đẹp đẽ!”
“Vậy.... Vậy thì cho ôm một chút, một phút thôi!” Noãn Noãn giơ lên một ngón tay bụ bẫm, đồng ý một cách cực kỳ keo kiệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc