Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 110

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Chăn bị kéo xuống , cô gái bé nhỏ đôi mắt hồng hồng, nén xuống nghẹn ngào nhìn lại cô, đôi mắt chớp chớp nước mắt liền rơi xuống: “Mẹ, có những lúc nằm mơ con thấy mình đi tìm ba.”
“Noãn Noãn…” Hoan Nhan lập tức che miệng lại, không nhịn được bật khóc, con gái bé nhỏ bị cô ôm thật chặt vào trong ***, cô bé giống như đột nhiên bị hù dọa, Noãn Noãn sững sốt một chút, rồi cũng oa một tiếng khóc theo: “Mẹ, con không muốn có ba nữa, sau này cũng không nằm mơ nữa…. Mẹ đừng khóc, đừng khóc…..”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Noãn Noãn hoang mang rối loạn lau lệ cho mẹ, Hoan Nhan càng ôm cô bé chặt hơn, dán sát khuôn mặt đang ướt đầm nước mắt vào khuôn mặt bé nhỏ của con, nhẹ nhàng vuốt ve: “Có phải mẹ xấu lắm không, mẹ không nên ích kỷ như vậy, Noãn Noãn, mẹ xin lỗi con….”
“Mẹ, có phải ba trở lại không?” Noãn Noãn vừa khóc vừa lén nhìn nét mặt của mẹ.
“Noãn Noãn, nếu như ba muốn con trở về bên cạnh ông ấy, con đồng ý không?” Hoan Nhan ôm con gái, nhìn qua khuôn mặt bé nhỏ lại như nhìn thấy người đàn ông say khướt buổi tối, nếu nói trong thâm tâm cô không gợn sóng, căn bản là không thể nào, dù sao cũng là ban đầu yêu người đó đến ૮ɦếƭ đi sống lại, bây giờ nhìn thấy anh hối hận, cô thật không biết suy tính sao.
“Mẹ, có phải lúc ban đầu ba không cần mẹ, không cần Noãn Noãn, mới bỏ đi một mình?” Noãn Noãn trong lòng có khúc mắc, vừa nói tới hai chữ không cần, nước mắt tủi thân liền rớt xuống.
“Ba chỉ là không thích mẹ, không phải không thích con, bởi vì khi đó ba không biết trong bụng mẹ đã có con…” Hoan Nhan trong *** thật chua xót, cố nặn ra nụ cười dụ dỗ con, biết trái tim nhỏ bé của con bởì chuyện không có ba đã chịu quá nhiều thương tổn, cô đành phải tận lực khuyên con, để cô bé không còn canh cánh nổi lo trong lòng, có thể cao hứng một chút.
Quả nhiên, đôi mắt Noãn Noãn lập tức sáng lên, nhưng chỉ duy trì một chút, rồi lại rũ mi xuống, đầu tóc cọ cọ trước *** Hoan Nhan: “Ba không cần mẹ, nhưng Noãn Noãn muốn mẹ, ba hư , ba thật xấu, sau này con lớn lên, sẽ không mua nhà cho ba, không nuôi ba.”
Hứa Hoan Nhan đau khổ trong lòng, muốn nhịn không khóc nhưng rồi không nén được khóc thút thít, trong cái miệng nhỏ nhắn của con, cứ một tiếng một tiếng lại mắng ba, nhưng mà trong tiếng mắng này hàm chứa ít nhiều nói không rõ ràng cô bé đang chờ đợi một người.
Tấ cả đều lọt vào mắt Á Hi, làm anh đứng sững như người gỗ, anh nghĩ tới thời điểm lúc chưa phát bệnh, anh đã hỏi Noãn Noãn có muốn anh làm ba hay không, anh cho là một lòng một dạ thương yêu săn sóc cô bé, thì anh có thể thay thế người cha ruột thịt kia, nhưng bất luận anh làm cách nào, cũng không bù đắp được mối liên hệ huyết thống giữa hai cha con họ.
Giờ phút này anh đứng ở đây, cảm giác như mình lại trở về điểm khởi đầu, trong phòng ngủ ánh sáng bao trùm hai mẹ con , bất kể anh cố gắng thế nào, cũng không dung nhập được vào thế giới của hai mẹ con cô, bất kể anh bỏ ra bao nhiêu, cho dù là có mổ bụng phơi tim cho cô thấy, thua luôn cả cái mạng này, cô vẫn là nhớ đến anh ta, Noãn Noãn vẫn nhớ tới ba của mình.
Anh cười khẽ không tiếng động, đem nổi buồn đau trong *** bỏ qua, anh chợt không muốn uống những loại thuốc kia nữa, không còn muốn nghĩ đến những đau khổ cay đắng, có lẽ anh ૮ɦếƭ đi, mới là giải thoát tốt nhất. Đọc tại 
*************************** Buổi tối này tất cả mọi người hầu như không ai ngủ được ngon giấc, đến gần sáng thì mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Noãn Noãn ngủ lăn qua trái qua phải, Hoan Nhan quyết định cho cô bé nghỉ ở nhà, hôm nay không cần phải đi nhà trẻ nữa, rửa mặt xong cô xuống lầu, Quý Duy An đã ở trong phòng khách đi qua đi lại, vừa nhìn thấy họ đi xuống, hắn cuống quít đi qua, nhìn thấy mặt Á Hi, hắn ngập ngừng muốn nói rồi lại không nói.
“Sao vậy, Duy An?” Á hi nhìn thấy nét mặt khác thường của Duy An, chỉ nhẹ giọng hỏi thăm.
Hứa Hoan Nhan cũng dõi mắt nhìn qua, Duy An mấp máy môi mấy cái, mới mở miệng nói nhỏ: “Anh ta đợi bên ngoài cả đêm, bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài.”
Hứa Hoan Nhan đang bước xuống lầu, bước chân bỗng rối loạn một chút, chỉ một chút, nhưng Á Hi vẫn cảm giác rõ ràng, anh đưa tay đỡ cô: “Nhan Nhan, em đi gặp anh ta đi, có lẽ cần phải nói một chút, biết đâu có hiểu lầm gì đó, hai người cũng nên nói cho rõ ràng.”
Hứa Hoan Nhan cắn môi dùng sức lắc đầu: “Em không đi.”
Cô làm sao dám đi, chỉ một buổi tối hôm qua thôi đã làm cho cô tâm loạn như ma, nếu như bây giờ đi ra nghe anh ta sám hối, rơi lệ, van xin một phen, thì không biết chuyện gì xảy ra?
“Chị, em thấy anh ta rất quyết tâm, không bằng chị ra gặp anh ta một lần đi. Ngày đó, anh ta nói với em, nếu như chị đã lấy chồng sinh con, anh ta thề sẽ không trở lại quấy rầy chị, như vậy bây giờ anh ta đã tỉnh R*ợ*u, chắc là sẽ nhớ lời mình nói.”
Duy An suy nghĩ một hồi mới nói, thay vì ba người dây dưa không rõ, chi bằng gặp mặt dứt khoát
“Chị đói bụng rồi, cả nhà ăn sáng thôi.” Hoan Nhan không trả lời, chỉ kéo Á Hi xuống lầu, đi tới phòng ăn, bữa ăn sáng này ba người ăn có hơi vô vị tẻ nhạt, chỉ có Hứa Hoan Nhan giống như đang có nhiều tâm sự, không phải đánh rơi thìa, thì cũng là quên không uống sữa.
Cô không rảnh để trông nom xem y phục trên người mình bừa bãi thế nào mà chỉ chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, bởi vì bóng dáng của anh, đã xuất hiện ở trong phòng khách. . . . . . Đầu Hoan Nhan cũng không ngẩng lên, tầm mắt rơi vào cái bàn trước mặt, còn Thân Tống Hạo đứng ở cửa phòng khách, cả đêm say R*ợ*u, anh cũng chưa rửa mặt, nhìn anh tiều tụy lại nhếch nhác, cô lại nghĩ tới gương mặt anh tuấn ngày xưa bây giờ lởm chởm đầy râu, tựa hồ già đi rất nhiều.
"Nhan Nhan. . . . . ." Anh kêu tên của cô, thanh âm mà anh phát ra cũng khàm khàn khó nghe, anh có một chút lo lắng, liếc mắt nhìn y phục nhăm nhúm trên người mình, anh xuất hiện trước mặt cô, lại là dùng cái bộ dáng chật vật như thế này.
Hoan Nhan không nói lời nào, giống như anh căn bản không tồn tại, trầm mặc ngồi ở chỗ đó.
"Tối hôm qua, thật xin lỗi. . . . . . Nhan Nhan, anh uống say rồi, cũng không biết chính mình đang làm cái gì, Nhan Nhan. . . . . . Em đừng giận anh có được hay không?"
Anh cẩn thận mở miệng, giọng nói mặc dù thành khẩn, nhưng cả người lại vẫn mang theo sự khí thế kiêu ngạo trời sinh.
Hoan Nhan không biết mình làm sao mà lại khẽ mỉm cười một cái, "Không sao, Thân tiên sinh."
Cô ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh nhìn anh, đáy mắt không nổi gợn sóng. Qua năm năm, bọn họ đã là người của hai thế giới khác nhau.
Thân Tống Hạo cảm giác thân thể mình không khỏi run rẩy một cái, không biết có phải vì một tiếng Thân tiên sinh kia hay không, đâm trúng chỗ đau của anh, quan hệ giữa bọn họ tựa hồ lập tức bị kéo giãn ra, trở lại như lúc ban đầu.
"Nhan Nhan. . . . . ." Anh không biết nói cái gì cho phải, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần bể tan tành, anh mong mỏi cô lâu như vậy, nhưng đến khi cô xuất hiện, lại làm cho anh càng không dễ chịu, lúc không thấy, còn có thể mang theo ước mơ, mang theo hi vọng, còn bây giờ thấy, tất cả những thứ mà cô mang lại cho anh là sự đau lòng.
Anh không trách cô, tất cả đều trách chính bản thân anh làm bậy, anh không còn lời nào để nói, nhưng anh chỉ muốn cô cho anh một cơ hội, để cho anh có thể vãn hồi tình huống này.
"Thân tiên sinh, sự xưng hô này, chỉ có chồng của tôi có thể gọi." Hoan Nhan cũng cắt đứt sự trầm mặc của anh, cô đứng lên, liếc mắt nhìn những vết bẩn trên người mình, áy náy cười một cái: "Ngại quá, tôi muốn thay quần áo, Thân tiên sinh có thể đi trước cũng được."
"Nhan Nhan. . . . . ." Anh khống chế không được, chợt đuổi theo ôm lấy cô từ sau lưng, nhưng khi cánh tay anh chạm vào cái bụng đang nhô lên của cô thì thân hình anh khẽ dao động một cách hoảng hốt, nhưng anh vẫn gắt gao ôm chặt, thống khổ nhắm mắt lại thì thầm: "Nhan Nhan, đừng đi."
"Thân tiên sinh! Xin anh tự trọng một chút! Tôi đã kết hôn, còn có con rồi, xin anh buông tay ra!"
Cô nói một cách quyết liệt, liều mạng giãy giụa trong lòng anh, cô cho là anh sẽ cố chấp bá đạo không thả, cô sợ mình sẽ trầm luân trong hơi thở của anh, cô chỉ muốn né tránh anh, né ra khỏi người đàn ông chỉ cần xuất hiện đã đoạt đi toàn bộ lý trí của cô!
Thế nhưng anh lại nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, bàn tay anh lưu luyến từ bên eo cô trợt xuống, thân hình cao lớn tựa hồ chán nản , "Nhan Nhan, anh đã đồng ý với Duy An, nếu như em đã kết hôn rồi, thì anh cũng sẽ không dây dưa với em nữa, như vậy hiện tại, em hãy thực lòng trả lời cho anh, em và người đàn ông kia, đã kết hôn rồi có đúng không?"
Cô cúi đầu, cắn môi dưới, lông mi dài buông xuống dưới, ngăn trở tầm nhìn của chính mình, hồi lâu, cô cảm thấy mình như đang bị ánh mắt nóng bỏng của an*** nề đâm vào lưng, cô hít sâu một hơi, gắng sức mà gật đầu: "Đúng thế, tôi và Á Hi, chúng tôi đã kết hôn rồi."
Anh lập tức yên lặng, trong đôi mắt vẫn luôn cao ngạo và không kềm chế, ánh mắt đen láy tràn ngập sự tự tin giống như sao băng hoảng hốt biến mất, anh lui về phía sau một bước, không lưu loát cười nhẹ, nhỏ giọng nỉ non: "Tốt, rất tốt, em còn mang thai con của anh ta, đúng không?"
"Thân tiên sinh, ngài có thể tự thấy được, con của chúng tôi đã hơn sáu tháng rồi." Đầu cô rủ xuống thấp hơn, chỉ lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn, có ánh sáng chiếu vào, ở trên người cô toát ra một hình ảnh sinh động mà xinh đẹp.
Nhìn anh như muốn ngốc, hàm răng từng hồi một chua xót, muốn hung hăng ôm lấy cô, không bao giờ buông tay nữa, nhưng cũng không dám, sợ cô càng trở nên xa cách, sợ cô cự tuyệt, sợ hơn nữa là sợ hình tượng của anh trong lòng cô càng kém hơn!
"Tại sao, tại sao em không chờ anh thêm một chút? Tại sao năm năm trước lúc anh tới tìm em, em lại né tránh? Tại sao em phải lưu lại một câu nói, nói em tình nguyện ૮ɦếƭ cũng không muốn trông thấy anh?" Anh đè bả vai của cô xuống, không để cho cô tránh ra, mà thanh âm đã run run sắp khống chế không được. . . . . ."Chờ anh làm cái gì? Chờ anh làm cái gì, Thân Tống Hạo? Chờ anh cho tôi một tờ chi phiếu rồi lại sỉ nhục tôi sao? Đã đủ rồi, đủ rồi! Tôi không muốn phải nhìn thấy anh nữa!"
Cô tránh khỏi vòng tay của anh, nước mắt cũng không nhịn được mà đua nhau rơi xuống, cả đời này cô đều không quên được, khi đó bộ dáng Tô Lai mang theo chi phiếu xuất hiện! Các người nếu muốn ở chung một chỗ, thì hãy ở với nhau thiên trường địa cửu, tốt nhất ૮ɦếƭ cũng ૮ɦếƭ ở chung một chỗ, vậy tại sao anh còn để cho người mới vui mừng tới giễu cợt cô?
"Cái gì chi phiếu, cái gì nhục nhã?" Anh ngơ ngẩn, lẩm bẩm mở miệng hỏi thăm, lại phát hiện cô đã khóc đến mức không thể dừng lại được, một đôi mắt đỏ bừng và thũng trướng, làm cho anh đau lòng khó nhịn, khống chế không được đưa tay ôm lấy cô, đem cô nhấn vào trong ***, cằm anh vừa vặn chống trên đầu cô, mùi của cô, trong nháy mắt lan khắp thân thể của anh, làm cho anh không cầm được lỗ mũi ê ẩm, ôm lấy cô chặt hơn.
"Buông tôi ra. . . . . ." Cô khàn giọng kêu gào, liều mạng muốn tránh thoát từ trong *** của anh, mà hai cánh tay ah lại giống như đúc bằng sắt không thể động đậy, khóa cô trong ***.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc