Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 108

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Đầu lông mày của Á Hi nhíu lại, vì cô dừng lại đột ngột nên kéo theo anh, anh cũng không khỏi theo tầm mắt của cô nhìn sang, ánh mắt của anh cùng ánh mắt si ngốc của người đàn ông kia cũng không ᴆụng vào nhau, nhưng anh ta cũng giống với Hoan Nhan, đều ngây ngốc sững sờ .
Thân Tống Hạo duy trì cái tư thái buồn cười đó một chút, bình thường là người khác đứng thẳng bất động nhìn anh, nhưng thế giới này phức tạp vô cùng, oanh yến vô số, giờ phút này trong mắt anh chỉ có cô.
Cô đứng ở nơi đó, mang trên mặt là niềm hạnh phúc đỏ ửng, tay trong tay với một người đàn ông khác, dịu dàng ôm cô thân thiết, bụng cô đội lên. . . . . . Anh chợt cắn hàm răng, mong mỏi năm năm, suy nghĩ năm năm, hối hận năm năm, nhưng tất cả đều không thể chống đỡ mãi với thời gian.
Thật ra thì ánh mắt hai người chỉ chạm nhau mấy giây, nhưng mà lại như là vượt qua hàng tỉ năm ánh sáng bình thường khá dài.
Bước chân anh không tự chủ hướng cô mà hoạt động, ngón tay cũng khống chế không được nhẹ nhàng run rẩy, chỉ cách ngắn ngủn hai thước, anh bước tiếp một bước nữa, sau đó đưa tay ra, anh muốn nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm lấy người phụ nữ anh yêu đến sắp nổi điên rồi.
Nhưng khóe môi cô lại chợt giương lên, nụ cười tuy rực rỡ nhưng lại mang theo sự tuyệt vọng trên đôi lông mày, có thể thấy xinh đẹp kinh người.
Hoan Nhan nắm chặt cánh tay Á Hi đang muốn rụt về, đôi mắt cô tràn đầy sương mù bị cô cố nén trở về, khóe môi Hoan Nhan càng nhếch lên cao hơn, cô nhìn anh khẽ nghiêng cằm, gật đầu. . . . . . Ánh mắt theo khuôn mặt tuấn dật thật nhanh trượt xuống, đột nhiên thay đổi thành ảm đạm, anh vẫn là bộ dáng năm năm trước, đứng ở trong đám người nhưng vẫn chói mắt như thế, Hoan Nhan kéo cánh tay Á Hi , nhìn thẳng phía trước, cũng không quay đầu lại, từng bước từng bước đi vững vàng, từ lúc cô lướt qua bên cạnh anh, mùi vị quen thuộc kia dù có cách năm năm cũng là lập tức xông vào chóp mũi của cô, khiến cho hốc mắt cô thật chua xót, cô đột nhiên cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn khiến cho mình thanh tỉnh.
Rốt cuộc, hãy để cho cô có thể mỉm cười đi lướt qua anh, trên mặt Á Hi không chút biểu tình, chỉ là khuôn mặt vốn dĩ đã gầy gò lại càng trắng bệch, anh không buông tay cô ra, chỉ phối hợp cùng cô từng bước từng bước lên trước.
Thân Tống Hạo bi thương xoay người, đáy mắt cũng không cách nào khống chế nổi lên một tầng hơi nước, năm năm rồi, anh không thể nào nghĩ tới có một ngày có thể gặp lại cô trong hoàn cảnh như vậy, nhìn cô anh có thể thấy cô đang rất hạnh phúc, kéo lấy tay một người đàn ông khác, bụng to nặng nề mỉm cười, gật đầu với anh, rồi đi lướt qua anh mà cũng không quay đầu lại.
"Nhan Nhan. . . . . ." Lúc anh gọi cái tên này, cô vừa vặn đi tới cửa, dòng người mãnh liệt, âm thanh cảu những người xung cuộn vào nhau, tiếng trẻ con cười cuốn tới, đem giọng nói tràn ngập bi thương của anh, trong nháy mắt bao phủ. . . . . . Lúc đi ra khỏi cửa chính, nước mắt của cô lập tức liền rơi xuống, ai cũng không nghe thấy, Á Hi cũng không, anh đi tới bên người cô, người đi đường cũng không nghe thấy , nhưng là cô nghe được, cách một biển người, cách thời gian thật tàn nhẫn, cô có thể nghe thấy một tiếng Nhan Nhan sau năm năm muộn màng kia.
"Nhan Nhan, em không sao chứ?" lòng bàn tay Á Hi lạnh như băng, mạnh mẽ chống lại cơn đau từ trong иgự¢, thanh âm của anh vẫn tràn đầy ân cần.
". . . . . . Đi thôi, về nhà." Cô thì thầm, dán sát mặt mình vào trong иgự¢ Á Hi , lúc cô ly hôn với anh, cô cũng đã từng tự nói với mình, cả đời này, không cần phải khóc lóc vì anh nữa, coi như là có khóc, cũng chỉ cho phép khóc một phút.
Đúng lúc tài xế tới, cho xe dừng lại, Á Hi kéo đi cô lên xe, lúc cửa xe chậm rãi đóng lại, cô không thể khống chế nhìn tới cánh cửa kia, đôi mắt đẫm lệ mê ly không thấy rõ, rồi lại nhìn rõ ràng. . . . . . Anh đang đi tới đi lui trong đám người, hoàn toàn không để tới ý hình tượng, liều mạng tìm kiếm, giống như điên ngày ngày kêu tên cô.
Anh đang tìm cô, nhưng đã muộn rồi.
Hoan Nhan nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ hốc mắt đột nhiên trợt xuống: "Tài xế, lái xe."
Người Á Hi hơi cứng lại, một lát sau cảm giác các khớp xương như bị sốt cao, anh liếc ra ngoài cửa sổ, cánh cửa cao hơn thân thể, trong nháy mắt liền bị dòng người bao phủ, cũng không thể nhìn được nữa, mắt anh trống rỗng, không còn một chút xíu biểu cảm.
Khi về đến nhà, đã là buổi trưa, Hoan Nhan để túi xách xuống đi đến phòng ngủ tắm rửa, Á Hi đi theo vào phòng ngủ thì đã thấy cô đã đóng lại cửa phòng tắm, chỉ chốc lát sau thì có mơ hồ tiếng nước chảy vang lên, anh đứng ở ngoài cửa, mà cô đang ở bên trong.
Bọn họ cách nhau một cánh cửa, nhưng mà lại như cả một ngọn núi, mà anh dù có cố gắng làm sao đi nữa, nhưng cũng không đỡ được, ngọn núi kia ở trong lòng anh, chưa bao giờ từng chuyển đi.
Đến bữa tối cô mới xuống lầu, mắt chỉ hơi sưng đỏ, xem ra cũng không rơi lệ nhiều lắm, Á Hi giống như cái gì cũng không xảy ra, chỉ kéo tay của cô ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt bày một bát cháo đậu xanh.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Noãn Noãn liếc thấy bộ dáng khác thường của Hoan Nhan, không khỏi lại bắt đầu lo lắng, cô bé túm lấy cánh tay của Hoan Nhan tay nhẹ nhàng lay động, một khuôn mặt nhỏ nanh tràn đầy sợ hãi.
"Không có việc gì bảo bối, con mau đi qua đó ăn cơm, mẹ không có việc gì. . . . . ."
Cô nhìn con gái, xuyên thấu qua khuôn mặt nhỏ nhắn đó cô như là thấy được khuôn mặt của anh, đây là con của anh, nhưng anh lại không biết, cô cũng từng nghĩ cả đời nãy sẽ không nói cho anh biết, nhưng là đối với Noãn Noãn, điều đó công bằng sao?
Đến khi cô bé trưởng thành chẳng lẽ không muốn biết tại sao nó không có ba sao? Cô nên nói làm sao, nói cô bé là bị ba và mẹ cùng vứt bỏ?
Quản gia thất kinh, âm thanh nghe qua có chút thở hổn hển, tiếng bước chân lộn xộn dần dần gần hơn, yên tĩnh lập tức bị khuấy đảo ngổn ngang.
“Ba….” Noãn Noãn bị người đột nhiên tới này dọa cho ngốc luôn, theo bản năng nhào vào trong иgự¢ Á Hi, Á Hi cuống quít ôm lấy cô bé, lấy tay che mắt cô bé lại, giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu bảo bối, đừng sợ…”
Đã say khướt, chính anh cũng không biết mình uống bao nhiêu rượu, tích góp thật nhiều dũng khí mới khiến mình lái xe chạy tới chổ này, thế nhưng giờ khắc này, anh nhếch nhác đứng trong phòng khách nhà cô, chật vật nhìn cô giật mình nhìn lại anh, chật vật nhìn ba người bọn họ một nhà tề tựu đầm ấm hạnh phúc, anh chợt tỉnh rượu, nhìn lại mình giống như kẻ tiểu nhân
.
Đột ngột xông vào trong hạnh phúc người khác- kẻ tiểu nhân, đột ngột xông vào trong hạnh phúc người khác,ác ý phá hoại hạnh phúc người khác, chính là kẻ tiểu nhân.
Quý Duy An liếc nhìn Thân Tống Hạo xông tới, theo bản năng liếc nhìn vẻ mặt Hứa Hoan Nhan, chỉ thấy nét mặt cô trắng bệch như tờ giấy, thân thể gầy yếu giống như nhịn không được run lẩy bẩy, hắn không nén khỏi lửa giận dâng trào, chịu không được liền lớn tiếng nói: “Thân Tống Hạo, anh tới đây muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?” Anh ngẩng đầu lên, lướt qua mấy người trước mặt, chỉ thấy mỗi cô, không biết là uống bao nhiêu rượu rồi, sắc mặt đỏ bừng, đáy mắt toàn tia máu, cả người toàn mùi rượu thật khó chịu.
“Cậu nói tôi muốn làm gì? Tôi tới tìm vợ tôi đưa về nhà, tôi muốn cô ấy về nhà, không được sao Quý Duy An?” Thân Tống Hạo nghiêng ngã lảo đảo tiến lên, lập tức nắm lấy vạt áo của Duy An nhấc cao lên, trong miệng anh phun ra nồng nặc mùi cồn, mà đáy mắt vẫn phát ra ánh sáng chói mắt.
Quý Duy An hai mắt đờ đẫn, Tằng Á Hi ôm Noãn Noãn cũng đứng lên yên tĩnh nhìn anh, Hứa Hoan Nhan hai tay chống bàn ăn đứng lên, hai vai run run cố dùng sức giữ vững thân mình, sau đó xoay người lại, nhìn anh, đến đuổi anh đi ra ngoài cũng không còn hơi sức.
Người duy nhất không hiền lành đang nằm trong иgự¢ Á Hi là Noãn Noãn, cô bé nhìn Á Hi, lại nhìn tới cậu mình một chút, sau đó nhìn tới một bên mẹ, sau cùng ánh mắt mới rơi vào trên mặt Thân Tống Hạo, không biết tại sao, cô bé trợn to mắt nhìn anh, ( bạn đang xem truyện tại d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.c.o.m) nhìn cái người điên say khướt đang làm ồn ào trong nhà, cô bé đột nhiên một chút cũng không sợ hãi.
“Ba, ông ấy là ai vậy?” Noãn Noãn nằm ở trước иgự¢ Á Hi, lộ ra cái đầu nhỏ rối bù, ngón tay chỉ về Thân Tống Hạo.
Á Hi không biết mở miệng nói như thế nào, anh ôm Noãn Noan tay khẽ run, chuyển hướng nhìn qua Hoan Nhan, cũng là thê lương ngậm ngùi không nói được.
“Thân Tống Hạo, mời rời khỏi nhà chúng tôi ngay lập tức, ngay lập tức!” Duy An hung hăng đẩy anh ta ra, không biết là do anh uống quá nhiều rượu, lại không có chuẩn bị, lảo đảo lui về phía sau vài bước, nặng nề ᴆụng vào bên cạnh lan can cầu thang.
Phía sau lưng không biết ᴆụng vào vật gì cứng rắn nhô ra, làm anh đau nhói không khỏi rên lên một tiếng, Hoan Nhan nhìn qua bả vai Duy An, vừa khéo nhìn thấy anh nhíu lại đôi lông mày thon dài.
Kiêu ngạo như anh, ưu nhã như anh, luôn luôn điềm tĩnh tự nhiên, đột nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy, Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy hàm răng từng trận ê ẩm, cô ép mình nghiêng mặt, không nhìn tới anh nữa.
“Duy An, đưa anh ta ra ngoài.” Hứa Hoan Nhan kéo nhẹ ống tay áo Quý Duy An, cúi đầu nói một câu, đi qua bên người Tằng Á Hi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta lên lầu thôi.”
Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói cô tuy nhỏ, cũng là từng chữ từng chữ truyền đến tai Thân Tống Hạo.
“Nhan Nhan….” Anh khàn khàn kêu lên, Hứa Hoan Nhan sắc mặt không thay đổi, kéo tay Á Hi chuẩn bị đi qua phòng ăn.
“Nhan Nhan…” Thân Tống Hạo cố gắng đứng lên muốn đuổi theo, nhưng Quý Duy An lập tức đứng chắn trước mặt anh, hắn cau mày nhìn lại anh: “Thân Tống Hạo, anh đã quên ngày đó cam kết chuyện gì với tôi sao? Anh nói nếu chị tôi kết hôn anh sống ૮ɦếƭ gì anh cũng không quấy rầy, hiện tại anh cũng thấy, ba người họ một nhà cực kỳ tốt, cực kỳ hạnh phúc! Mời anh đi cho, không nên trở lại quấy rầy chị tối”
Quý Duy An dùng sức đẩy anh ta ra, không biết có phải do anh ta quá say hay không, hầu như không phản ứng lại chút nào, chỉ ૮ɦếƭ lặng mặc cho Duy An đẩy ra thẳng đến lối vào phòng khách, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên cầu thang chổ có bóng dáng người phụ nữ kia, hình ảnh cô tựa người vào trong иgự¢ người đàn ông kia, thật sự là quá chói mắt, làm cho anh nghĩ muốn đi tới hủy diệt hình ảnh kia. Xem tại
“Mẹ, tại sao cậu lại đối xử như vậy với chú kia?” Noãn Noãn nằm ở trên vai Á Hi, mắt cũng không chớp nhìn về phía phòng khách, cô bé cắn cắn ngón tay, đột nhiên cảm thấy chú đó thật đáng thương…. Đó là con gái của cô? Cô cùng người đàn ông kia sanh ra một bé gái? Thân Tống Hạo giống như là bị đánh một cú choáng váng, hai tay anh nắm tại khung cửa, mặc cho Duy An và Quản gia đẩy anh ra, anh cũng không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ba người đi tới khúc quanh cầu thang tầng hai.
Anh muốn hiểu rõ, nhất định phải thật rõ ràng, coi như bị phán tử hình, cũng muốn biết rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Chỉ trong chớp mắt, anh không biết sao lại có cơ hội nắm lấy tay Quản gia đẩy sang một bên bước qua hướng cầu thang vọt tới.
“Thân Tống Hạo, anh điên rồi!” Quý Duy An tức giận dậm chân, đang muốn đuổi theo, nhìn lại thì thấy anh ta đã bước vọt mấy bước tới trên lầu, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Hứa Hoan Nhan.
Quý Duy An hít một ngụm khí lạnh, bước chân cũng ngưng lại! Trời…. quả thật hắn không cách nào tưởng tượng, trường hợp này có bao nhiêu lộn xộn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc