Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 106

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Từ trong đáy lòng, thật ra là đã sớm yêu đi, chỉ là tại anh đáng ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận!
Thì ra là bất chấp tất cả, lấy cớ chiếc nhẫn kim cương, cũng chỉ là trong tiềm thức vẫn còn mong mỏi cô lần nữa trở lại, nhưng bây giờ, năm năm trôi qua, anh đã thay đổi rất nhiều, còn cô thì sao? Bị đuổi ra khỏi nhà, sinh hoạt một cách khó khắn, cô có thể cũng trở thành một người khác hay không?
Có lúc, anh cũng đã nghĩ, tại sao ban đầu lại có thể cố chấp lựa chọn ly hôn như vậy , lựa chọn tin tưởng cô là một người phụ nữ hư hỏng, có lẽ vì anh quá kiêu ngạo, nên không muốn thừa nhận mình đã yêu một người phụ nữ bình thường.
Nếu như có thể dùng năm năm để sám hối, có thể đổi lấy việc cô có thể trở lại bên cạnh anh, thì anh một chút cũng không cảm thấy uất ức.
Đem chiếc nhẫn cất đi, anh đạp chân ga, chậm rãi hướng về phía Quý gia, ánh mặt trời xuyên qua những nhánh cây chiếu xuống, chiếu lên mặt kính xe, làm anh cảm thấy hơi lóa mắt, anh chuyển động tay lái, xe vững vàng đi vào biệt thự Quý gia. . . . . Hoàng hôn buông xuống, lúc anh đi xuống xe, vừa vặn nghe được một chuỗi tiếng cười như chuông bạc ngân: "Cậu, hẹn gặp lại. . . . . . Con đi gặp mẹ đây!"
Thân Tống Hạo không khỏi bị thanh âm kia hấp dẫn, anh quay mặt sang, vừa vặn nhìn thấy gáy một cô bé khoác một chiếc khăn đỏ, còn có một cánh tay hồng hào đang vẫy vẫy, bước chân anh trong lúc nhất thời sửng sốt, tim trong lộp bộp nhảy hạ xuống, muốn nhìn thêm một chút, nhưng cánh cửa xe đã đóng lại, chậm rãi lái đi. . . . . . Lúc chiếc xe lướt qua, trong nháy mắt, anh tựa hồ thấy được bên trong chiếc xe kia là một khuôn mặt nhỏ nanh xinh xắn vừa vặn đón lấy ánh mắt của anh.
Một đôi mắt đen láy chỉ trong chốc lát liền biến mất, thế nhưng anh lại giống như mất hồn phách đứng ở nơi đó.
Xe rời đi rất xa, xa đến khi không thấy được.
Trong đầu anh vẫn không ngừng quanh quẩn âm thanh thanh thúy của đứa bé kia, Cậu, Cậu. . . . . . Cô bé ấy xuất hiện tại Quý gia, lại còn gọi Duy An là cậu. . . . . . Chẳng lẽ!
Tim của anh lập tức co rút, liền xoay người thật nhanh, trực tiếp đẩy cánh cửa mà Quản gia đang chào đón đi vào phòng khách.
"Duy An!"
Lúc anh xông vào, hô hấp nặng nề, *** nhấp nhô kịch liệt, mà Quý Duy An vẫn chỉ yên lặng ngồi trên ghế sa lon, từng hớp từng hớp thưởng thức trà, lạnh nhạt nhìn anh một cái:
"Thân tổng đã lâu không gặp."
Thời gian 5 năm, giống như tuột mất trong lòng bàn tay, hai người lại một lần nữa đứng chung một chỗ, nhưng đã không còn thân mật như ban đầu.
Cậu không gọi anh một tiếng anh rể nữa, còn anh, nhìn anh cũng không còn vẻ thân mật như ban đầu.
"Duy An. . . . . ." Thân Tống Hạo nắm chặt đôi tay trên bàn, anh hít sâu một hơi, hàm răng cắn chặt, giữa lúc hai người giằng co, chỉ mơ hồ nghe thấy giữa hai hàm răng anh phát ra tiếng vang rất nhỏ, Duy An chỉ cười lạnh nhìn anh, ngón tay vuốt ve ly trà, không chút để ý nhìn anh: "Thân tổng làm sao không ngồi xuống?"
"Cô bé ấy là ai?"
Thân Tống Hạo cắn răng mở miệng, nặng nề đấm một cái trên mặt bàn, ly trà trên bàn rung lên mấy cái, nghiêng một chút, rồi cũng nằm yên . . . . . Duy An đứng lên, vẫn là nụ cười lười biếng nhìn lại anh: "Thân thiếu nói cô bé nào?"
Anh chậm rãi mở miệng, dạo bước đến phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía anh.
"Tôi vừa mới gặp, chính là cô bé tôi mới thấy ở cửa, cô bé đó gọi cậu là cậu, phải không?"
Thân Tống Hạo có cảm giác hô hấp của mình cũng đang ngưng trệ, từng chữ từng câu, ẩn nhẫn đến mức cơ hồ sắp đem đầu lưỡi cũng cắn bể!
"Nha. . . . . . Anh nói là Noãn Noãn sao!" Duy An kéo dài thanh âm, quay mặt sang cười nhìn anh một cái: "Làm sao, ngay cả một cô bé mà anh cũng không muốn buông tha sao?"
"Cậu!" Thân Tống Hạo cảm giác mình sắp bị nghẹn đến nổ tung! Anh đứng thẳng người, trợn mắt nhìn Duy An: "Cô bé đó là ai!"
"Nếu cậu đã biết tên của cô bé ấy, vậy thì nhất định cũng biết cô bé ấy là ai!" Anh sắp nổi điên, nếu đó là đứa bé mà Hoan Nhan sinh, anh nhất định sẽ điên mất!
"Nha. . . . . . Sao anh lại muốn biết cái này, thôi được, tôi liền nói cho anh biết là được, đó cháu ngoại của quản gia, phải hay không?"
Duy An liếc mắt nhìn Quản gia đang đứng một bên, giọng nói làm như hỏi thăm, lại mang theo công kích!
Quản gia sững sờ một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Quý Duy An thì lập tức gật đầu: "Đúng vậy đấy, Thân tổng, đó là cháu gái của tôi . . . . ."
Ánh mắt Thân Tống Hạo mang theo sự tìm kiếm quét qua hai người, đúng vậy, vừa rồi anh cũng không thấy tiểu nha đầu kia chào tạm biệt ai, anh tìm không ra sơ hở nào trong lời nói của hai người này!
Chỉ là không trực tiếp bị đả kích, tim anh hơi buông lỏng xuống, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, xoay người sững sờ nhìn cây cối ngoài cửa, trong cái sân này, cũng từng có bóng dáng của cô.
"Duy An, nếu như cậu tìm được cô ấy, xin cậu nói cho tôi biết."
"Anh không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Hơn nữa. . . . . . Tôi ước gì cả đời này anh không tìm được chị ấy!"
Duy An cười lạnh, cậu sẽ không bao giờ mềm lòng nữa, cậu bị tổn thương quá sâu, chị gái cũng vậy, đều là do người đàn ông trước mắt này!
"Duy An. . . . . ." thanh âm Thân Tống Hạo khàn khàn, anh xoay người, thành khẩn vô cùng nhìn cậu;
"Duy An, tôi sẽ ở yên đây đợi, hội nghị bầu cử Thị trưởng lần này có mời tôi, cậu cũng đi đi."
"Tại sao tôi phải dựa vào anh?” Duy An nhìn anh cười lạnh: " Quý gia chúng tôi sẽ không nhận ân tình của anh nữa, chị gái tôi cũng không, mười triệu của anh tôi cũng đã gửi lại cho anh rồi, có cả tiền lãi nữa đấy, một phân cũng không thiếu!"
"Quý Duy An, tôi sẽ không từ bỏ, bất kể tôi phải tìm cô ấy bao lâu, tôi đều sẽ không từ bỏ!"
Duy An quay đầu lại, đáy mắt có một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng, anh hài hước giương môi, đáy mắt cũng lạnh lùng:
"Thân Tống Hạo, anh cho rằng anh không buông tha, thì chị gái tôi sẽ trở lại sao? Anh cho rằng anh tìm được chị ấy thì chị ấy sẽ đồng ý trở lại bên anh sao? Thời gian 5 năm qua đi, nào có ai còn ngu ngốc đến nỗi đứng yên tại chỗ để chờ đợi một người đàn ông đã vứt bỏ mình cùng với sự tổn thương chồng chất sao? Anh có thể có người phụ nữ khác, thì chị tôi cũng có thể có người đàn ông khác, Thân Tống Hạo, thu hồi lại sự kiêu ngạo cùng tự phụ của anh đi, nó chỉ làm người khác cảm thấy ghê tởm!"
"Bất kể cậu có nói gì, cậu có châm chọc tôi như thế nào, cũng may tôi đã thấu hiểu lòng mình, biết mình yêu người phụ nữ nào, Duy An, trừ phi cô ấy gả cho người khác rồi sinh con, bằng không tôi dù có ૮ɦếƭ cũng sẽ không buông tay ra!"
"Tốt! Lời của anh tôi nhớ kỹ rồi!"
Duy An cười nhẹ, cậu kiêu căng hất cằm, "Nếu như lúc anh tìm được chị tôi, mà bên cạnh chị ấy đã có người đàn ông khác, Thân Tống Hạo, mời anh hết lòng tuân thủ lời hứa, không cần quấy rầy chị ấy nữa!"
Anh chợt có chút hồ nghi, nghe lời nói của Duy An không khỏi dừng lại, giữa lúc ánh sáng lúc sáng lúc tối, không thấy rõ giờ phút này đáy mắt Duy An rốt cuộc là biểu cảm gì, nhưng chỉ bằng những lời như vậy, cũng có thể khiến cho anh rùng mình ớn lạnh, mặt trời tháng bảy ấm áp như vậy nhưng lại lại sống lưng anh rét run không nói ra được. . . . .
"Làm sao? Thân tổng, anh nói được mà không làm được sao?" Duy An giễu cợt mở miệng, thanh âm nhàn nhạt, trong giọng nói lại mang theo công kích và lạnh lùng.
"Tốt, tôi đồng ý, nếu là Nhan Nhan đã gả cho người khác rồi sinh con, tôi tuyệt đối sẽ không lại đi quấy rầy cuộc sống của cô ấy, nói được là làm được!"
Anh mở miệng, sau khi nói xong lời này lập tức xoay người đi ra khỏi nhà, ngồi lên xe, chậm chạp không còn hơi sức khởi động xe . . . . . Mới vừa rồi anh nói ra những lời kia, rồi sự cam kết đối với Duy An, anh không biết mình có thể làm được không nữa, anh không biết một khi anh thật sự tìm được Hoan Nhan, thấy Hoan Nhan đã kết hôn với người khác, anh có thể bình tĩnh rút lui được không, rút lui khỏi cuộc sống của cô, không quấy rầy cô nữa.
Chỉ vừa nghĩ đến điều đó, đã cảm thấy tê tâm liệt phế, đau đớn ở trong ***g *** gào thét không ngừng, anh cười khổ lắc đầu, lại không biết nếu cơn ác mộng này biến thành thật, anh nên làm như thế nào? Tự gây nghiệt, không thể sống, đây là đạo lý thiên cổ.
*******************************************************
"Mẹ, lúc con đi ra khỏi nhà cậu thấy một chú lạ." Noãn Noãn nằm ở bên giường Hoan Nhan, nãi thanh nãi khí nói chuyện, nghịch mấy cái nút áo, một đôi mắt to tràn đầy linh khí nhanh như chớp chuyển một cái, cô bé cười khanh khách: "Chú đó thật là ngốc nghếch, chú ấy giống như một chú ngốc không nhúch nhích tí nào."
"Hả?" Hoan Nhan cảm thấy hăng hái, yên lặng nhì khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái; "Tại sao chú ấy lại không nhúch nhích chứ?"
Noãn Noãn cố làm ra bộ nghiêm chỉnh trầm tư chốc lát, sau đó mới đâu ra đấy chậm rãi mở miệng: "Có lẽ là chú ấy bị bảo bối xinh đẹp hấp dẫn rồi."
"Ha ha ha. . . . . . Con thật là một tiểu bại hoại!" Hoan Nhan lập tức không nhịn được, cười lớn tiếng, Noãn Noãn thấy mẹ cười vui vẻ như vậy, mắt to càng phát sáng lên, cô bé gật gù đắc ý hướng về phía Hoan Nhan thao thao bất tuyệt: "Xưa có lão Lai Tử thải y ngu thân*, hôm nay cũng có Hứa Thiên Tình kể chuyện cười trêu chọc mẹ vui vẻ. . . . . ."
[*Thải y ngu thân: Lão Lai Tử vốn người ở nước Sở, sinh vào đời Xuân Thu, đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống, ông thờ cha mẹ rất có hiếu.
Không muốn cha mẹ thấy con già nua mà lo buồn, ông thường mặc áo sặc sỡ, rồi tay múa miệng hát trước mắt cha mẹ. Lại có khi bưng nước hầu cha mẹ, ông giả vờ trợt té rồi ngồi khóc oa oa trước mặt cha mẹ như trẻ nít mới lên 5, 3 tuổi vậy. Cha mẹ vui cười trước trò ngộ nghĩnh của con mình.]
"Bảo bối, con học cái này từ đâu vậy?" Hoan Nhan mừng rỡ không thôi, tiểu nhân nhi này mới có mấy tuổi, làm sao lại biết chuyện lịch sử ghi lại?
"Đó là trong tập truyện tranh về người xưa, ba đưa cho con." Noãn Noãn rất đắc ý, ba giây sau lại khôi phục vẻ trẻ thơ, ở trong *** Hoan Nhan kéo lấy váy của cô: "Mẹ, em trai sinh ra rồi mẹ sẽ không để ý đến. . . . . . Bây giờ con thích Pu' sữa mẹ có được không!"
"Không sợ bị trêu chọc sao, ở vườn trẻ làm gì còn bạn nhỏ nào Pu' sữa mẹ nữa?" Hoan Nhan đau lòng ôm lấy cô bé, sờ sờ mái tóc đen bóng: "Hai ngày nữa ba mẹ cũng về nhà rồi, sau này con cũng không cần mỗi ngày chạy tới chạy lui rồi."
"Con không mệt ." Noãn Noãn cười hì hì nhìn mẹ, hai cái trán ở chung một chỗ, hai khuôn mặt tươi cười sát lại: "Mẹ, con rất yêu mẹ, mẹ có yêu con không?"
"Dĩ nhiên là có rồi, con là bảo bối mà mẹ thích nhất."
"Nhưng trong bụng mẹ còn có một em trai nhỏ, mẹ có em trai rồi có thể hay không sẽ không yêu con nữa không?"
"Dĩ nhiên sẽ không, Noãn Noãn là độc nhất vô nhị."
"Như vậy ba thì sao? Còn có thể biến mất sao? Giống như là trước kia không thấy đâu cả."
"Sẽ không, người một nhà chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ, có được hay không?"
"Tốt! Vậy buổi tối con có ngủ một mình cũng không sợ, cũng sẽ không nằm mơ nằm mơ thấy ba mẹ không cần con nữa . . . ." Noãn Noãn quắt quắt cái miệng nhỏ nanh, tựa hồ muốn khóc, rồi lại nén trở về.
"Con bé ngốc này." Hoan Nhan lòng chua xót ôm cô bé, nếu có một ngày, Á Hi, Á Hi không còn nữa, cô làm sao mới có thể nói cho Noãn Noãn?
Nhẹ nhàng ôm thân thể mềm nhẹ nhỏ bé trong ***, Hoan Nhan chỉ cảm thấy một hồi uất ức, đứa con gái này của cô, thật sự là quá hiểu chuyện, lại quá thông minh, một đứa bé như vậy, làm cho người ta thích rồi lại đau lòng, cô thật sự hi vọng Noãn Noãn, u mê ngu ngốc một chút, cô bé như vậy, có lẽ cũng sẽ không có nhiều lo lắng như vậy, có lẽ sẽ vui vẻ rất nhiều.
"Mẹ, con sang phòng bên thăm ba." Noãn Noãn cùng mẹ thân thiết, rồi lại không quên ba, thân thể nhỏ bé bò xuống giường liền hướng phòng sát vách chạy đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc