Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 105

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Cô bị cuốn hút, không khỏi ngẩng đầu lên, vùi mặt vào trong lòng anh nhẹ giọng làm nũng: “Bộ em ngủ chảy nước miếng sao? Anh còn cười được như vậy nữa….”
Anh lập tức bật cười, cổ họng hơi khô, giọng nói vì thế hơi khàn khàn, lòng bàn tay vuốt nhẹ sợi tóc mềm mại trên đầu cô, nhẹ nhàng *** từng chút từng chút một, chỉ có cô an tĩnh nằm trước *** anh bất mãn lầu bầu: “Lần sau không được như thế nữa, anh không biết ngày hôm đó em sợ biết chừng nào….”
“Ừ, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Anh lập tức đồng ý, ôm chặt cô hơn chút nữa, ngón tay lùa vào bên trong mái tóc, cảm giác hơi lạnh, nhưng lại khiến người ta thoải mái hơn.
“Anh đói bụng không? Có muốn ăn một chút gì không?” Cô từ trong lòng anh ngước đầu lên nhìn anh dịu dàng hỏi han.
“Đừng cử động, anh muốn ôm em một lát.” Anh cúi đầu hôn lên mái tóc, sau đó nhẹ nhàng lướt xuống trán cô. Hứa Hoan Nhan khẽ nhắm mắt lại, hơi nâng cằm lên, khóe môi khẽ vểnh lên một đường cong.
Bờ môi anh rất mềm, rớt xuống môi cô tạo cảm giác thoải mái, Hứa Hoan Nhan hơi hoảng hốt, đôi tay càng ôm chặt lấy cần cổ anh, trong miệng thì thầm: “Á Hi…”
“Anh đây.” Giọng nói của anh thật thấp, nhưng thật êm tai, đôi môi lướt qua khuôn mặt cô, giống như đốt lên tia lửa nhỏ, Hoan Nhan cảm thấy đầu óc mơ màng, vô lực càng kề sát vào thân thể anh.
“Anh muốn hôn em, Nhan Nhan….” Anh khàn khàn nói, nhìn vô khuôn mặt ở trước *** mình, anh không tham lam, chỉ muốn nụ hôn của mình dành cho người phụ nữ yêu dấu.
Hứa Hoan Nhan khóe môi mím lại, hơi mím cười, hai tròng mắt như sóng nước mênh ௱o^ЛƓ, cười khẽ nhìn lại anh, trên gương mặt điểm lấm tấm vài vệt ửng hồng, môi khẽ cong lên nói: “Sao anh còn phải hỏi , em đợi lâu lắm rồi….”
Cô vừa dứt lời, môi Tằng Á Hi đã chặn lên, lời nói của Hứa Hoan Nhan bị ngăn lại trong cổ họng, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi tựa vào trước *** anh, nụ hôn của anh dịu dàng như vậy, lại làm cho cô muốn rơi lệ, mà quả thật cô cũng đã rơi lệ, chỉ là giọt nước mắt nhỏ kia không mặn, manag theo chút hơi lạnh ngọt ngào… Nụ hôn lần trước chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi dừng lại, lần này, hai người quả tình không muốn dừng, Á Hi chưa bao giờ là người chủ động, anh dè dặt mà lại chịu đựng, lần này chủ động như vậy, cũng có vẻ khó được như vậy.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, anh giơ tay, đầu ngón tay lưu luyến phớt qua môi cô, nét mặt ôn nhu nhưng lại làm lòng người đắm say: “Nhan Nhan, em thích không?”
Hứa Hoan Nhan ôm lấy anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương sau khi giải phẫu đang lên sẹo, cô thẹn thùng gật đầu, mặt vùi vào trước *** anh: “Nếu anh hôn em cả đời, em càng thích nhiều hơn…..”
“Xem sức khỏe hện giờ của anh tốt nhiều rồi, nhất định có thể bồi em suốt cả đời.” Anh an ủi cô, ôm lấy cô, mặc dù khi anh ôm cô vào người phát hiện mình thật không đủ sức để ôm cô nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không muốn buông ra. .( Bạn đang xem truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn.”
Hai người đôi má kề một chỗ, ríu rít nói chuyện với nhau, anh chỉ hôn mê mấy ngày, cô giống như có chuyện nói với anh mà nói mãi vẫn không dứt, nếu không phải chuyện Noãn Noãn, thì là Quý Duy An, còn không nữa thì là chuyện ba mẹ cô còn đang ở nước ngoài, anh biết cô nhớ ba mẹ, nhưng vẫn cự tuyệt yêu cầu ba mẹ về nước, cô không muốn ba mẹ thân yêu lo lắng cho mình.
“Á Hi, anh tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó em đưa anh về nhà, nhà của Quý gia mà em đã từng ở truóc đây, nay Duy An đã mua lại rồi, sau khi anh xuất viện sẽ ở phòng của em, chúng ta ở cùng nhau.” Cô vui sướng nói, anh nhìn cô, có chút thương cảm mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Về sau chúng ta ở cùng nhau, mặc kệ anh đi nơi nào, em cũng theo tới chổ đó.” Cô đang cuộn tròn trong lòng anh, như một con mèo nhỏ lười biếng đáng yêu.
“Được, mọi việc đều theo ý em.” Thời gian của anh bây giờ không còn nhiều, không muốn lưu lại cho cô một chút tiếc nuối nào thôi.
“Em muốn trồng đủ loại hoa nhỏ trên sân thượng, thiết kế phòng thật thoải mái dễ chịu, mua một chiếc giường cực lớn, em và anh ngủ cùng đắp chung một chăn….”
Á Hi gật đầu, vẫn mĩm cười, nhưng ánh mắt không chú tâm nhìn, cô tinh tế mềm mại trong lời nói, từ từ chuyển thành xưng hô A Hạo, A Hạo….Thời điểm cô ở cùng Thân Tống Hạo không biết có dịu dàng tế nhị như vậy không.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh như nước, tựa hồ muốn đem anh nhấn chìm trong đó.
“Đang suy nghĩ mỗi ngày khi thức dậy được ăn thức ăn do Nhan Nhan nấu, quả thật là hạnh phúc chừng nào.” Anh yêu thương sờ mặt cô, không nhịn được lại hôn một cái, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại mặc anh hôn, giống như đứa bé biết chuyện. Anh không thể quên được ngày đó khi đang ngủ mơ cô lộ ra tình cảm thật của mình, tuy rằng hiện tại trong lòng vẫn đau khổ khó nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn không giận được cô.( Bạn đang xem truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn.)
“Em mỗi ngày sẽ nấu ba bữa cơm cho anh ăn, dưỡng cho anh béo lại.” Giọng nói dịu dàng động lòng người của cô, tuy năm tháng đã làm cho cô không còn hồn nhiên như xưa nữa, nhưng giọng nói của cô lúc này càng dịu dàng động lòng người, làm anh thêm động lòng, như thế nào bỏ được, như thế nào bỏ được đây, anh ích kỷ muốn ôm lấy cả cuộc đời cô.
“Anh thật có phúc.” Anh đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt sáng ngời như ánh sáng của viên ngọc: “Thật muốn nhanh chóng được về nhà.”
“Duy An nói rồi, cuối tuần chúng ta có thể xuất viện về, mà lúc ấy phòng ốc cũng đã sửa xong rồi, chúng ta và Noãn
Á Hi cuống quít đưa tay lôi kéo, nắm lấy tay cô, anh cúi đầu, lông mi dài khẽ run, xinh đẹp run động lòng người: “Nhan Nhan, anh yêu em.”
Hứa Hoan Nhan ngẩn người, tay cô bị anh nắm chặt như vậy, khoảng cách giữa hai người từng chút từng chút một gần hơn, sau cùng, anh ôm lấy cô, đem cằm đặt tại cần cổ cô nỉ non: “Nhan Nhan, anh yêu em, anh sợ, đột nhiên nếu anh rời bỏ đi thế giới này, mà anh ngay cả nói rõ ràng một tiếng anh yêu em cũng không có cơ hội, cho nên, em hãy ngoan ngoãn không cần nói hay làm gì, chỉ cần nghe anh nói.”
“Á Hi….” Đôi mắt cô đột nhiên ửng đỏ, ôm lấy anh gắng sức gật đầu: “Không sợ, không sợ, em không để anh rời bỏ em…”
“Nhan Nhan, từ khi bắt đầu ngã bệnh, anh nghĩ tới rất nhiều lần, tính tới tình huống xấu nhất, tỷ như một ngày kia khi em mở mắt dậy nhìn, anh toàn thân lạnh như băng, lúc ấy anh không thể nhìn em, cầm tay em, hay gọi tên em, lúc đó, em đừng khóc, biết không? Anh đang nhìn em, bất kể anh đi nơi nào, là sống hay là ૮ɦếƭ anh vẫn yêu em, mà em cũng nên biết, cho tới bây giờ cái anh mà anh muốn xem, muốn nghe được đó là tiếng cười của Nhan Nhan…”
Giọng nói của anh đột nhiên khàn khàn, ôm cánh tay của cô khẽ run: “Nhưng là, sự vui vẻ của Nhan Nhan, tiếng cười Nhan Nhan, anh vĩnh viễn không thể cho em được nữa rồi… Nhan Nhan, không nên gạt mình, không nên lừa dối trái tim mình, em hiền lành tốt bụng như thế, mà sao lại ngốc như thế, em không lo lắng quan tâm tới anh cũng sẽ không trách em, mà bây giờ, em lại làm cho anh nhiều việc như vậy, tỷ như anh ૮ɦếƭ rồi thì em sẽ ra sao đây?” Bạn đang xem truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn. com
“Anh không được ૮ɦếƭ…. Em không muốn mất anh, Á Hi, đừng nói những lời này, em không muốn nghe…”
Hứa Hoan Nhan ra sức lắc đầu, che hai tai lại như muốn xua đuổi những lời anh vừa thốt ra, á Hi nhẹ nhàng cười, khăng khăng kéo tay cô ra: “Nhan Nhan ngốc, sớm muộn gì anh cũng sẽ ૮ɦếƭ, mặc dù anh không thể bỏ được em, nhưng rồi cuối cùng có một ngày anh sẽ rời bỏ em mà đi… Hiện tại anh nói cho em biết, vẫn tốt hơn ngày đó anh đột ngột rời đi, em trở tay không kịp ,lúc đó em và Noãn Noãn hai người làm sao bây giờ? Em cũng biết, em là người anh quan tâm nhất, cho dù là rời đi, anh cũng muốn nhìn thấy em hạnh phúc…”
Hứa Hoan Nhan khóc không ra lời, chỉ ra sức lắc đầu, nước mắt chà xát trước *** anh, cơ hồ muốn hòa tan *** anh, đôi mắt Á Hi đỏ hồng kịch liệt, nhưng vẫn cố chịu đựng không rơi lệ: “Nhan Nhan, nếu như, nếu như bên cạnh Thân Tống Hạo không có người phụ nữ khác, nếu như anh ta vẫn cỏn yêu em, hãy trở về bên cạnh anh ta, Noãn Noãn nói thế nào, vẫn là con của anh ta….”
“Không! Em chỉ muốn anh, chỉ muốn anh thật tốt, em chỉ muốn sống cùng với anh…” Hứa Hoan Nhan khóc che miệng anh lại: “Không cần nói Á Hi, cho dù anh có ૮ɦếƭ, cả đời này em chỉ ở bên anh, anh đừng mơ tưởng đẩy em đến bên cạnh người khác!”
“Không phải là đẩy, cũng không phải anh thật sự muốn nghĩ vậy, anh chỉ cảm thấy ngoại trừ anh ra, chỉ có anh ta mới có thể toàn tâm toàn ý săn sóc hai mẹ con em…”
“Không cần nhắc tới anh ta, Á Hi, không cần nói ra.” Hoan Nhan lau lệ ngơ ngác nhìn anh: “Á Hi, em và anh ta từ sớm đã kết thúc rồi, không có một chút khả năng nào, hiện tại em đã có con với anh thì lại càng không thể nào được, anh hiểu không? Á Hi… người em muốn chính là anh, chỉ là anh thôi.”die»ndٿanl«equ»yd«on
Dù là trong lòng đã quyết định thoải mái, quyết định bỏ xuống, giờ phút này Á Hi vẫn lộ vẻ xúc động thật sâu, anh nhìn lại cô, chỉ muốn đem hình bóng của cô ghi tạc đáy lòng thật sâu, yêu thì như thế nào, quên đi thì như thế nào, thời gian yên tĩnh lướt qua…Nhiều năm sau còn ai nhớ mình Tằng Á hi, còn ai nhớ tới Hứa Hoan Nhan?
Nếu như năm năm trước chưa từng gặp nhau, thì hiện tại mình là dạng gì, cô ấy là dạng gì? Ai là người bên cạnh trải qua vui buồn trong cuộc sống?
Mà gặp được, cũng nhờ ông Trời ban ân.
********************************Sau bảy tuần cải cách, thị trưởng nhiệm kỳ mới cơ bản cải cách lại một số vấn đề, thị trưởng mới nhậm chức một loạt chính sách không cần nhắc lại, chỉ một chiêu to lớn lôi kéo thương nhân này đã hấp dẫn các công ty từ trong nước tới nước ngoài, Thân Tống Hạo ở Singapore là một công ty lớn dẫn đầu, được tân thị trưởng đích tân viết thư mời, đến thành phố A tham dự hội nghị trao đổi về việc buôn bán.DiễღnđànLêQღuýĐôn
Đã đi khỏi thành phố này mấy năm, phút chốc khi Thân Tống Hạo bước xuống sân bay, không nói được trong lòng mình đang nghĩ gì, anh cũng không cùng với người do thị trưởng phái tới nghênh tiếp về khách sạn, ngược lại một mình lái xe, tại nơi thành phố quen thuộc này chậm rãi tiến về phía trước.
Tùy tiện đi một đoạn, phong cảnh quen thuộc đã khắc sâu trong lòng, anh và Nhan Nhan không dưới một lần đi qua đoạn đường này.
Lần đầu tiên gặp nhau trên đường cái, lần đầu tiên giao dịch trong khách sạn, mấy khu nhà trọ cô đã từng ở qua, ở sân Golf ghi dấu lại ngọt ngào cũng như đau thương của bọn họ, cùng nhau xem phim trong rạp chỉ có hai người, trong suối nước nóng mịt mờ bốc hơi, họ đã cười đàu vui vẻ ở bể bơi trong biệt thự… Anh dạy cô chơi bowling….Cô đi làm ở công ty lại có phong thái làm việc, cô thích đi quán cơm kia, bề ngoài quán nay đã trang hoàng lại rồi, khu dô thị cũ kỹ ngày xưa cô sống nay đã biến thành khu công nghiệp sầm uất, thư viện nơi cô hay đi tới trong bốn năm đại học, nay vẫn còn cổ kính như vậy… Xe chạy bất tri bất giác dừng lại trước biệt thự,nơi cuối cùng bọn họ chia tay, anh chỉ đứng nhìn xa xa, từ lúc cô rời đi Tần tẩu và Quản gia nhất định cũng sẽ không thay đổi mọi thứ bên trong biệt thự, thế nhưng anh lại không dám đi vào xem một chút, anh sợ nước mắt không kềm được sẽ rơi xuống, sợ những kỷ niệm về cô tan vỡ mất…. Nhan Nhan, rốt cuộc em đã đi đâu, tại sao anh không tìm được em?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc