Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 104

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Đang lau nước mắt thì Sầm Bội Nghi nhìn thấy Hứa Hoan Nhan đứng phía sau Á Hi , trong nháy mắt, vẻ mặt bà thay đổi dữ tợn, đẩy Á Hi ra sau đó vọt tới trước mặt Hứa Hoan Nhan… “Bác gái….” Hứa Hoan Nhan thất kinh, lại thấy Sầm Bội Nghi giống như người điên muốn ᴆụng ngã cô, theo bản năng cô che bụng.lảo đảo muốn tránh nhưng không kịp nữa rồi….. “Mẹ, mẹ không được….” Á Hi nhìn Sầm Bội Nghi chắc chắn thế nào cũng ᴆụng vào người Hứa Hoan Nhan, anh không quản hai chân mình bị phù thủng đau đớn thế nào, tức thời đưa hai tay ra chắn trước người Hứa Hoan Nhan… “Không cần….” Hoan Nhan trợn to hai mắt, cô muốn đẩy Á Hi ra, nhưng đã chậm trể mất rồi.
Đầu của Sầm Bội Nghi hung hăng ᴆụng vào trước иgự¢ Á Hi, Hoan Nhan đứng gần sát bên cơ hồ nghe tiếng xương từ trong cơ thể Á Hi vang lên răng rắc, còn Á Hi thì đang nắm chặt khung cửa, không dám cử động, anh toét miệng cười, cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, trong cổ họng nhờn nhợn muốn ói, Á Hi khó khăn muốn đưa tay ôm người đứng trước mặt, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Sầm Bội Nghi, nhưng rồi đành bất lực, anh gục đầu xuống, một dòng máu trào ra bên khóe môi, nhưng vẫn cố gắng nỉ non: “Mẹ, đừng làm tổn thương cô ấy, cô ấy có cốt nhục của con….cha mẹ có cháu đích tôn rồi…..”
“Tằng Á Hi!” Hoan Nhan thất thanh hét chói tai, tay cô đang ôm chặt lấy bụng bỗng buông thõng xuống, cô trơ mắt nhìn Á Hi từ từ ngã xuống trước mặt mình, ngay cả đưa tay đỡ lấy anh cũng không còn tí hơi sức nào…. Mắt Sầm Bội Nghi mở to trợn trừng nhìn anh từ trong miệng phun ra máu tươi, bà chợt bi thảm kêu lên một tiếng liền ngất đi, Tằng Tử Mặc luông cuống tay chân đỡ Sầm Bội Nghi đang ngất, các y tá sớm đã đến đây đưa Á Hi vào phòng giải phẫu, trong hành lang bệnh viện, vô số người thò đầu ra nhìn bọn họ, có người sợ hãi, có người hoảng hồn, nhưng cũng có người vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng….. Hứa Hoan Nhan không thấy được, cô cái gì cũng không nhìn thấy, ngón tay cô dọc theo khung cửa từ từ trượt xuống, cả người vô lực ngồi co quắp trên mặt đất, bên chân có một vệt máu đỏ tươi, cô vươn tay muốn ᴆụng vào, nhưng rồi không dám… ‘Á Hi, Á Hi….” Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng nỉ non gọi tên anh, nước mắt rốt cuộc không kềm được, cuồn cuộn chảy xuống.
Bác gái nói rất đúng, bệnh của anh là do cô mới bị, mà bây giờ, một lần nữa anh lại hộc máu, cũng là do cô, cô chính là người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ, người phụ nữ mang theo tai họa liên lụy tới anh.
Nếu như cô sớm biết sự tình này, nếu như cô có thể biết trước, cô nhất định sẽ không gặp mặt anh, nhất định không đồng ý sự giúp đỡ của anh, lấy cái ૮ɦếƭ uy Hi*p anh phải rời cô, nhưng có nói gì thì cũng muộn rồi….. Hứa Hoan Nhan bi thương cười nhẹ, đều muộn rồi…, cả đời này cô mất đi người đàn ông yêu thương nhất.
Cô cả đời này, quay đầu lại nhìn, chỉ có hai đoạn mộng đẹp.!
Cô không biết mình ngồi bao lâu, có một y tá đi đến, đưa cô vào phòng bịnh, nhưng cô không chịu, bác trai Tằng kêu cô đi về nghỉ ngơi, cô cũng không chịu, cô phải nhìn thấy Á Hi giải phẫu thành công, nếu như anh có việc gì không hay xảy ra, cô nhất định sẽ không sống nữa…Phải, muốn sống thì cả nhà ba người cùng sống chung một chỗ, muốn ૮ɦếƭ, bọn họ cũng phải ૮ɦếƭ một chỗ….. ***************** “ Hoan Nhan à, sắc mặt cô xem ra quá kém, hay là nghỉ ngơi một chút đi, dù sao…Cô không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ đến đến đứa bé trong bụng cô chứ, có lẽ suốt đời này của Á Hi cũng chỉ có duy nhất đứa bé này, nghe lời bác nói, mau về nghỉ ngơi….” - Bạn đang xem truyện trên diễn đàn lê Quý Đôn.
Tằng Tử Mặc không đành lòng nhìn sắc mặt khó coi của cô đang trông chừng phía ngoài phòng giải phẩu cho Á Hi, luôn miệng khuyên nhủ.
“Đứa bé, đứa bé duy nhất…” Hoan Nhan cảm giác như mình sống lại, sức lực cũng dần khôi phục lại, cô ngước đôi mắt sưng vù vì khóc của mình, nhìn nét mặt già nua của người đàn ông: “Bác trai, con muốn sinh đứa bé này ra, cố gắng nuôi dạy cho thật tốt… Đây là đứa con của Á Hi, con sẽ lo lắng nuôi dạy thật tốt.”
“Đây là đứa bé nhà họ Tằng chúng tôi! Hứa Hoan Nhan, cháu của chúng ta chỉ có thể do người nhà họ Tằng nuôi dạy, ta không cho đứa bé nhận cô, tuyệt đối không cho phép!”
Sầm Bội Nghi chẳng biết từ trong phòng bệnh chạy ra từ khi nào, sắc mặt bà trắng bệch, vọt tới trước mặt Hứa Hoan Nhan lạnh lùng nói: “ Chờ đứa bé này ra đời, Hứa Hoan Nhan, cô vĩnh viễn không được xuất hiện trước mắt tôi và đứa bé, cô hại Á Hi thành ra như vậy, tôi không muốn cô trở lại gieo tai họa cho cháu của chúng tôi.”
“Bội Nghi, bà thật quá đáng! Á Hi ngã bệnh cũng không phải do Hứa Hoan Nhan điều khiển, đứa nhỏ này bất chấp tất cả nguyện ý lưu lại cho nhà họ Tằng chúng ta một đứa cháu nối dõi, bà đã không cảm kích, lại làm ra chuyện quá mừa như vậy, Bội Nghi, bà làm vậy thì có gì tốt?”
Tằng Tử Mặc nghe mấy lời của bà nói với Hoan Nhan cừa bực vừa tức giận, thành kiến của bà đối với Hoan Nhan quá sâu nặng, sau này đứa bé chào đời, không có ba cũng không có mẹ sao?
“Muốn cảm kích, ông đi mà cảm kích, tôi chỉ biết cô ta hại con tôi thảm thương như vậy, là do cô làm cho con tôi từ một đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện trở thành như vầy, là do cô ta…. Làm hại tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi hận cô ta, cả đời này cô ta đừng nghĩ đến chuyện nàh họ Tằng chúng ta chấp nhận cô ta!”Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
Sầm Bội Nghi nói xong lại khóc òa lên, nếu không phải trong bụng cô có đứa bé của Á Hi, e là bà sẽ nhào tới xé nát cô ra.
“Bác gái, người muốn đứa bé sinh ra không có ba cũng không có mẹ sao?” Hoan Nhan khóc cơ hồ nói không ra lời, cô không cách nào chấp nhận cách nói chuyện của Sầm Bội Nghi, muốn cô chia cách với đứa bé, không bằng Gi*t ૮ɦếƭ cô ngay bây giờ… “Đứa bé có người mẹ như cô, chi bằng không có còn tốt hơn….” Sầm Bội Nghi đúng là một người phụ nữ dễ yếu lòng, nhìn thấy bộ dáng Hứa Hoan Nhan bây giờ, mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, giọng nói vẫn hạ xuống một chút….
“Không cho bà nói mẹ tôi không tốt!” Chợt có tiếng nói non nớt của trẻ con từ trong hành lang bệnh viện vọng tới, Noãn Noãn tức giận xông tới, bàn tay nhỏ bé hung hăng đẩy Sầm Bội Nghi một phen, cô bé mím miệng, chỉ hung hăng nhìn bà chằm chằm: “Bà là người xấu, bà mới không phải là mẹ tốt ấy, nếu bà còn dám nói mẹ tôi không tốt, tôi sẽ kêu cậu tôi đánh bà!”
“Bà là người xấu, bà mới không phải là mẹ tốt ấy, nếu bà còn dám nói mẹ tôi không tốt, tôi sẽ kêu cậu tôi đánh bà!”
“Đồng ý!” Âm thanh Quý Duy An vang lên, cậu ta dịu dàng nhìn Noãn Noãn một cái, sau đó ánh mắt rét lạnh của cậu lại rơi trên người vào Sầm Bội Nghi, lạnh lùng và sắc bén: “Tằng phu nhân, tôi cũng giống như cháu tôi đều cho rằng chị của tôi là người phụ nữ tốt nhất trên đời, người vợ tốt nhất, người mẹ tốt nhất, bà nếu xem không thuận mắt, nhà họ Quý chúng tôi cũng không để tâm có thể nuôi chị tôi cùng với cháu ngoại trai bé bỏng cả đời! Dù sao nhà chúng tôi cũng không thiếu tiền bạc.”
“Duy An, không thể nói chuyện với bác gái như vậy được!” Hứa Hoan Nhan thấp giọng nói, nhíu mày liếc nhìn Quý Duy An một cái, lôi Noãn Noãn đang đứng bên chân Sầm Bội Nghi qua, đét lên cái ௱ôЛƓ nhỏ cô bé một cái thật mạnh: “Ai cho phép con nói chuyện kiểu như vậy đối với người lớn? Bình thường mẹ dạy con làm sao? Không được vô lễ với người lớn, không cho phép ra tay đánh người, con đều quên hết?”
Noãn Noãn ấm ức không phục, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hứa Hoan Nhan, đành phải trề môi nhỏ ra dùng sức gật đầu: “Mẹ, con sai rồi, mẹ phạt con đi.”
“Chị, đừng đánh Noãn Noãn…. “
“Cậu, là lổi của con, mẹ phạt con đúng rồi, cậu không cần nói giúp cho con.”
Noãn Noãn miệng nhỏ linh hoạt nói dứt lời, xoay người lại đối mặt với Sầm Bội Nghi, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ bé dễ thương không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói xin lỗi: “Bà nội, là lỗi của con, khi nãy con không được đánh người.”
Hứa Hoan Nhan nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của con, không khỏi cảm thấy uất ức, mặc dù sắc mặt hơi hòa hoãn lại nhưng vẫn cứng rắn kéo tay nhỏ bé của con lại ân cần dạy bảo: “Mặc dù con đã nhận sai, nhưng hành động vừa rồi của con quá đáng, nên buổi tối mẹ vẫn phạt con, biết không?”
“Dạ vâng mẹ, mẹ không tức giận, không khóc, Noãn Noãn đồng ý chịu phạt.”
Sầm Bội Nghi nhìn cô bé trước mặt, bộ dáng hiểu chuyện, không khỏi trợn to hai mắt, Hứa Hoan Nhan giáo dục con tốt như vậy, mặc dù đứa nhỏ không có ba?
Tằng Tử Mặc đáy mắt hàm chứa ý cười, ông cúi người xuống nhìn Noãn Noãn: “Noãn Noãn, con mau nói cho ông nội biết, làm sai thì bị mẹ phạt như thế nào?”
“Đôi khi mẹ phạt con đọc thơ, phải đọc mười lần, có khi phạt con tự mình lấy khăn rửa tay, còn có thể phạt con học thuộc lòng Tam tự kinh, còn có, có thể phạt con đọc số thuộc lòng từ một đến một trăm, sau khi phạt xong rồi, mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con, dỗ con ngủ.”
Tằng Tử Mặc càng nghe trên mặt nét vui vẻ càng sâu, ông thâm ý nhìn Sầm Bội Nghi: “Bội Nghi à, xem ra nha đầu Hoan Nhan này là một người mẹ tốt!”
Nét mặt Sầm Bội Nghi vẫn không tránh khỏi tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng xoay người đi: “Dù sao vẫn là câu nói kia của tôi, đừng nghĩ thay đổi!”
Hứa Hoan Nhan trên mặt vừa dấy lên một chút hy vọng trong nháy mắt lại tan biến, cô cắn nhẹ môi, ngón tay vô thức xoa trên bụng, cô biết, nếu như bác gái Tằng kiên quyết vậy, có lẽ cô sẽ rời xa đứa bé này, cô thiếu nợ nhà họ Tằng, thật sự là không thể trả nổi.
*********************** Á Hi hôn mê bao lâu, thì Hứa Hoan Nhan ở cạnh giường anh bấy lâu, bác sĩ đã nói, chỉ cần anh tỉnh lại, sẽ giống như trước bệnh tình vẫn kiểm soát được, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Hoan Nhan mỗi ngày đều ngồi ở cạnh anh, không ngại phiền toái kêu tên anh, trò chuyện với anh, mà anh nằm ở đó, an tĩnh như đứa trẻ, gò má hóp lại, khuôn mặt gầy gò, khiến cô đau lòng.
“Á Hi, anh xem bên ngoài hoa nở đẹp chưa kìa? Chờ anh khỏe lên, chúng ta làm thủ tục xuất viện về nhà, bác sĩ nói anh đã có thể xuất viện rồi đấy, anh còn chưa về thăm quê em. Khi đó em sẽ đưa anh leo núi, đưa anh đến thăm lại ông lão ở khuThành, còn nữa, dẫn anh đi ăn mọi thứ, em thích nhất bánh ngọt, có được hay không?” - Bạn đang xem truyện tại diễn đàn Lê quý đôn. com
“Anh không biết đó, Duy An thật là lợi hại, công ty bây giờ đã to lớn gấp đôi lúc trước rồi, nhưng mà khá vất vả, chờ anh khỏe rồi, liền giúp đỡ hắn ta có được không, anh thông minh như vậy, nếu không lợi dụng được anh thì tiếc quá!” Cô khe khẽ cười, ghé đầu kề bên gối anh, nhẹ nhàng hôn mặt anh: “Á Hi, nếu anh không tỉnh lại, em sẽ khóc đấy, khóc đến khi nào anh tỉnh mới thôi….”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, cô ngủ thi*p đi, lúc mà Á Hi tỉnh lại liền nhìn thấy cô đang ngủ say sưa.
Mỗi ngày khi tỉnh lại, mở mắt ra có thể nhìn thấy khuôn mặt của người yêu kề bên, lúc ngủ say có thể cùng người mình yêu ôm ấp lấy nhau ngủ, buổi trưa mỗi ngày bất kể là đang ở thành Nam hay thành Bắc, đều muốn ước hẹn ăn trưa cùng nhau, từng chiều hoàng hôn, hai người họ nắm tay nhau âu yếm cùng nhau tản bộ…Đây là từ thời khắc đầu tiên lúc anh gặp cô, đã không ngừng mơ giấc mộng này, mà bây giờ, đuổi theo bước chân cô, đã theo đuổi đến năm năm, giấc mộng đó đã thành hiện thực sao?
Anh không dám cử động, không dám kinh động tới cô, lo sợ vừa cử động, giấc mộng này tan biến đi.
Trên tủ đầu giường bày một bó hoa tươi, nước trong cốc cũng lạnh rồi, trái cây bên trong mâm đựng hoa quả vẫn tươi ngon, tràn đầy mùi thơm, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt cỏ, hoa tươi, đó là thế giới bên ngoài, cuộc sống của anh trước đó vẫn trôi qua bình thường như thế, nhưng anh lại chưa từng thấy quý trọng như bây giờ.
Mà giờ phút này, anh lại thấy cuộc sống thật quá tươi đẹp, nếu có thể, anh muốn buông bỏ mọi việc, chỉ ngày ngày thưởng thức hương hoa, tắm ánh nắng mặt trời.
Nếu như có thể, xin cho anh buông bỏ mọi việc, nhìn cô hạnh phúc, nhìn cô vui vẻ là tốt rồi.
Mà năm nào ước mơ giấc mộng kia, coi như là giấc mộng đi, đôi khi giấc mộng không hiện thực, nhưng cũng không nhất thiết giấc mộng biến thành hiện thực- Bạn đang xem truyện tại diễn đàn Lê quý đôn. com
Giống như hiện tại, anh nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, cũng vẫn không nhịn được nghĩ, nếu như anh Tằng Á Hi đổi lại là Thân Tống Hạo đang nằm ở đây, như thế khi cô ngủ say, thì có thể hay không tươi cười sáng lạn mà ngọt ngào?
“Á Hi…” Hoan Nhan mở đôi mắt còn nhập nhèm, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của anh, đã bao lâu rồi chưa được nhìn thấy nụ cười thư thái của anh, cô bị cuốn hút, không khỏi ngẩng đầu lên, vùi mặt vào trong lòng anh nhẹ giọng làm nũng: “Bộ em ngủ chảy nước miếng sao? Anh còn cười được như vậy nữa….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc