Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 100

Tác giả: Minh Châu Hoàn

“A Hạo, Thân Tống Trạch mua một số lượng lớn hàng hóa giá thấp qua mặt hải quan, bây giờ đang bị hải quan giam giữ, bắt đầu kiểm tra toàn bộ,làm rõ công ty Tề Hiên thực nghiệp vật tư thực chất là của ông ta….”
“Thân Tống Hạo, mày hèn hạ vô sỉ tiểu nhân! Mày thế nhưng lại gài tang vật vu oan hãm hại ta…. Mày ૮ɦếƭ không tử tế được!”
“Chú Đường….” Thân Tống Hạo không nhanh không chậm mở miệng nói, hai mắt lộ ra tia sắc bén: “Thời điểm ông cấu kết người phụ nữ kia, trù tính hãm hại tôi, lúc ông hối lộ Hội đồng quản trị, hơn phân nửa thành viên trong Hội đồng quản trị tính kéo tôi xuống, lúc đó ông có nghĩ tới hay không? Tôi bây giờ chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi… Chú Đường, Singapore không chào đón ông nữa rồi, hẹn gặp lại.”ThichTruyen.VN
Anh chậm rãi tắt điện thoại, kéo áo khoác lên hướng cửa đi ra ngoài, trước ba tháng, rất tốt, anh thở phào nhẹ nhõm, anh vừa bước vào thang máy, điện thoại của An Thành gọi tới: “Tổng giám đốc, cha con Thân Tử Kiện định trốn đi nước Pháp, chúng ta có cần thông báo cho cảnh sát?”
“Không cần, tin tưởng cảnh sát Singapore sẽ tống lệnh cấm , bọn họ sợ là cả đời cũng không cách nào trở về Singapore được, A Thành, thời khắc thích hợp, vẫn là muốn cho người khác lưu lại một đường lui…’ ThichTruyen.VN
“Dạ, thiếu gia.”
Điện thoại tắt một lần nữa, Thân Tống Hạo chợt hoảng hốt, lúc ly hôn anh đã từng cho Hứa Hoan Nhan lưu lại một đường lui không?
Anh chua xót nhẹ nhàng lắc đầu, may mà trời quang mây tạnh, anh chợt muốn tức thời đi tìm cô, chờ bên này Tô Lai rời khỏi, anh lập tức sẽ rước cô về nhà.
******* “Thân phu nhân, Thân thiếu nhất định rất cưng chiều cô, cô xem bộ lễ phục này, tôi nhìn thấy rất lâu rồi, nhưng lão Lưu nhà chúng ta không chịu mua, Thân thiếu lại nhẹ nhàng quăng ra một số tiền , thật khiến người ta ghen tỵ muốn ૮ɦếƭ….”
“Bất quá, xem ra có một chút, Thân phu nhân nên chăng chú ý đến cân nặng?”
Trong phòng khách nhà họ Thân, vài vị phu nhân, tiểu thư các nhà đang tập trung chổ này uống trà buổi trưa, bảy miệng tám lời đang ríu rít khen tặng, nhưng trong đó cũng hàm chứa trêu tức cùng giễu cợt, khiến Tô Lai nét mặt lúc xanh lúc trắng, cơ hồ không thốt nên lời, chỉ biết xấu hổ ngồi im mỉm cười.ThichTruyen.VN
“Phải rồi, bộ lễ phục này dường như không phù hợp với kích cỡ Thân phu nhân nha?”
Những lời nói châm biếm liên tiếp công kích không ngừng, Tô Lai cũng không kềm được nữa, cô mệt mõi xoa P0'p huyệt Thái dương, đôi tay gập lại để trên bụng mình, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mấy ngày nay khẩu vị không tốt lắm, như thế nào lại mập được?”
Mấy vị phu nhân nhìn nhau một cái, ánh mắt mọi người không hẹn đều tập trung vào động tác của cô, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẻ….. Vị Thân phu nhân này trước giờ đều là có tiếng không có miếng, chỉ là vật bài trí, không lẽ lời đồn sai sao?
“Thân phu nhân….. Không phải người có thai chứ?”
Một phu nhân hơi lớn tuổi rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi thăm.
“Đúng rồi, đúng rồi, có muốn nôn ói hay không? Thấy dầu mỡ thức ăn liền buồn nôn, còn nữa, cô có cảm thấy trong người rất dễ dàng mệt mõi không?”
Tô Lai hơi hơi suy tư một phen, xấu hổ nhẹ nhàng gật đầu: “Phải rồi, từ nữa tháng trước, tôi lúc nào cũng muốn ngủ…. Cũng không muốn ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ, chỉ muốn uống nước gì chua chua….”
“Ồ, Thân phu nhân, chua trai cay gái, cô nhất định là mang thai một tiểu thiếu gia, chúc mừng, chúc mừng nha….”
Có người thật lòng chúc mừng, cũng có người khinh thường lắc đầu, tuy vậy nhưng vẫn a dua theo phụ họa chúc mừng…. Tô Lai nhìn vẻ mặt mấy người đó, bất giác có chút thoải mái, cô che bụng chặt hơn, giống như mình mang thai thật vậy: “Nếu như là có cục cưng, trái lại còn muốn nhờ vào mấy lời chúc phúc của các vị phu nhân….”
“Chậc chậc, quả nhiên là việc lạ!” Phía ngoài phòng khách chợt có một giọng nam hài hước cất cao lên, Thân Tống Hạo chậm rãi đi tới, chỉ cười lạnh nhìn Tô Lai một cái: “Thân phu nhân, tôi đây mấy tháng nay ở trong công ty, sao cô lại mang thai được…. Vậy ra là cô….. Sau lưng tôi làm chuyện mờ ám gì?”
“A Hạo.” Tô Lai sợ ngây người, cô kinh ngạc nhìn anh, trong phòng khách lâm vào tình cảnh trầm mặc, yên tỉnh đến dọa người.
“Thân, Thân thiếu…”
Người phu nhân cầm đầu cũng hơi sợ hãi, ngượng ngùng đứng lên, cười cầu hòa nói: “Chúng ta quấy rầy đã khá lâu, cũng nên đi về thôi….”
“Đúng vậy, Thân thiếu, Thân phu nhân, chúng tôi cáo từ….”
“Mấy vị phu nhân, tiểu thư, chớ vội đi….” Thân Tống Hạo cười galant, cũng là đến trước mặt mọi người, khách sáo mở miệng hỏi: “Lý phu nhân, bà kinh nghiệm đầy mình, xem thử phu nhân tôi quả thực có thai sao?”
Lý phu nhân hơi xấu hổ liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Lai, lại nhìn Thân Tống Hạo cười như không cười, trong đầu không ngừng quanh quẩn, hồi lâu sau quyết định: “Thân thiếu, theo như những gì Thân thiếu phu nhân nói là thật, tôi có thể kết luận Thân thiếu phu nhân mang thai.”
Dù sao khi nãy bà nói Tô Lai có thai mà Thân Tống Hạo đã nghe được, giờ phút này nếu bà đổi ý nói ngược lại, nhất định sẽ chọc giận hắn, mà chọc giận hắn, bà không khỏi nhớ tới công ty nhà mình…. E là về sau rất khó lăn lộn trên thương trường.
“Đã như vậy thì Lai, nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tôi gần ba tháng nay đều ở công ty, cô mang thai, vậy cái thai này là sao?”
Thân Tống Hạo chậm rãi ngồi xuống, rót một ly nước, vẻ mặt không hờn không giận, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Tô Lai.
“Em lừa gạt bọn họ, em chỉ nghĩ là không để bọn họ coi thường, cười nhạo. A Hạo, em không làm chuyện gì có lỗi với anh, không có mang thai. A Hạo, anh tin tưởng em có được hay không?”
Lời cô vừa thốt ra khỏi miệng, trong phòng khách lập tức sóng to gió lớn nổi lên, Thân Tống Hạo không nói lời nào, chỉ như cũ mĩm cười, nhưng tận đáy lòng ẩn chứa đau thương nhàn nhạt, anh chưa từng bao giờ nghĩ đến, người ban đầu mình yêu chính là người phụ nữ kia, mà bây giờ trở thành như vậy, cô là vì cái gì? Tiền bạc hay là cái địa vị này?
Hắn không muốn bức cô lâm vào đường cùng, dù sao anh cũng một thời yêu cô, nhưng thời gian mài mòn tất cả, cô dễ dàng bị người mua chuộc làm ra những việc không đúng đối với anh, vì thế những áy náy về cô cũng bị bào mòn.
Lý phu nhân cầm đấu mấy vị phu nhân kia, bước chân như ngừng lại ngoài ngạch cửa, phụ nữ trời sinh tính tò mò lắm chuyện, họ tự nhiên không muốn bỏ qua một vở kịch hay này.
“Quản gia, tiễn mấy vị phu nhân ra về.”
Nhưng anh chậm rãi nói, khi đó nhìn lại Tô Lai, đã không còn mảy may rung động nào, quả thật thái độ anh đối với cô bây giờ chỉ còn là lạnh nhạt, đáy lòng không gợn một tia sóng nào.
Tô Lai ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh thoáng nét cảm kích, anh vẫn còn bận tâm đến mặt mũi mình, không muốn làm cho mình quá khó chịu.
Vài vị phu nhân, tiểu thư không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải nói lời cáo từ rời đi, phòng khách lại lâm vào cảnh trầm tĩnh. Anh đi tới, rót một cốc cà phê, đứng trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ cây cối xum xuê, trong nước lúc này đã là tháng ba, anh nhớ Duy An đã trở về nước, công việc ngày càng phát triển, bất giác có chút an ủi. Anh cuối cùng cũng có thể giúp đỡ cô một chút, nhưng có đúng là giúp cô? Chần chừ lâu như vậy, chậm trễ mất gần năm năm thời gian, một nửa thời gian hối hận, lúc nào cũng nghĩ về cô, một nửa thời gian nhớ cô muốn phát điên, dọn sạch toàn bộ chướng ngại, Thân thị từng bước đi lên, lại đưa Tô Lai rời khỏi, anh cố gắng gột rửa mọi vết nhơ làm cho mình sạch sẽ hơn, chỉ vì muốn khi nhìn thấy cô, đứng trước mặt cô có thể bớt áy náy.die»ndٿanl«equ»yd«on
Cô giống như cây già bên hồ phía ngoài cửa sổ, đâm gốc rễ thật sâu vào tim của anh, anh yêu cô.
“Tất cả chuyện của Thân Tử Kiện đã kết thúc, cô cấu kết cùng với hắn ta tôi đều sớm biết, Tô Lai, cô có biết mình sai quá đáng không?”
Anh cau mày, bàn tay nắm chặt, đây chính là người phụ nữ mà anh đã yêu, cũng chính là Thân phu nhân trên danh nghĩa, lại câu kết với người khác dự tính hãm hại anh!
“ A Hạo….” Tô Lai ngồi sững trên ghế sofa, toàn thân cô lạnh giá, sợ hãi nhìn lại anh, cô biết thủ đoạn của anh, không phải người hiền lành gì.ThichTruyen.VN
Anh chậm rãi thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.
“Tô Lai, tôi không muốn làm chuyện quá tuyệt tình, mặc dù hiện tại cô đã làm cái gì, trước đây đã từng làm gì, dù sao chúng ta cũng đã trải qua một cuộc tình, tôi không cách nào trở mặt thành người hung ác chà đạp người khác, cô đi đi, rời khỏi Singapore, vĩnh viễn không quay lại đây, cũng không cần trở về nước."
“A Hạo.” âm thanh Tô Lai khàn khàn, cô buồn bã nhìn anh, chưa hề dự đoán chuyện cho tới bây giờ, anh có thể nói ra như vậy, cô chợt nhớ tới một bộ phim trong đó có đoạn Trương Mạn Ngọc khóc, cô quay mặt sang, nước mắt lã chã rơi, cãi nhau lâu như vậy, quấn quít si mê lâu như vậy, thì ra cũng chỉ là cảnh mộng mà thôi.ThichTruyen.VN
“Thật ra đã nói qua nhiều lần rồi, em bây giờ nói cái gì nữa đây? Em chỉ yêu một mình anh. Em hy vọng khi về đến nhà có anh ôm em, hằng ngày mỗi buổi sáng chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm, nắm tay nhau đi dạo bãi biển. Chỉ đơn giản như vậy, mà anh cũng không thể cho em. Anh cả ngày chỉ biết cảm thụ của mình, có nghĩ cho em hay không?”
Trong đầu Tô Lai lướt qua đoạn thoại đó, cũng là tự giễu mình, cô thương anh, nhưng cô vẫn yêu bản thân mình hơn, cô không bằng người phụ nữ thuần túy trong phim, yêu ngu dại, có lẽ, đây là nguyên nhân cô tranh giành.
Nếu da mặt cô không dày, cô cũng cảm thấy mình quá thấp hèn.
“:A Hạo, em đồng ý rời đi, lần này là thật, em không trở về bên cạnh anh nữa, vĩnh viễn không quay lại quấy rầy hai người, anh đi tìm cô ấy đi, A Hạo….”
Cô hơi chần chừ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, nước mắt rơi xuống như mưa, không ngừng: “A Hạo, có một số việc, em có thể không nói, nhưng mà….Em bây giờ muốn nói cho anh biết, anh có quyền biết.”
Thân Tống Hạo xoay người lại, không biết vì sao, anh nhìn Tô Lai khác thường, đột nhiên cảm thấy thất vọng và sợ hãi.
Đến quá đột ngột, anh vẫn còn chưa chuẩn bị xong, ánh chiều tà dần tắt, màn đêm buông xuống, giọng nói kia từ từ biến mất, anh đứng lên, từ trong bóng tối của màn đêm, vẻ mặt đờ đẫn, không biết nói gì cho phải.ThichTruyen.VN
“A Hạo, anh hận em cũng vậy, oán em cũng được, em không có lời nào nói. Lúc ấy, em cũng là không còn đường để đi, anh cũng biết, cuộc hôn nhân đó thất bại đã hao tổn toàn bộ thanh cao cùng kiêu ngạo.. A Hạo, em chỉ muốn giành lại anh, tìm chổ dựa an ổn tuổi già…Huống chi, em nghĩ anh cũng yêu em, với lại anh cũng hứa hẹn, nếu em quay lại sẽ cưới em….”
Tô Lai thở dài, nước mắt trên má đã khô tự lúc nào: “Sau này anh lại phủ nhận, làm cho em một điểm hy vọng cũng không còn, cảm giác an toàn biến mất. Em chỉ nghĩ, chỉ cần anh và cô ấy ly hôn, thì cuộc hôn nhân anh và em sẽ thuận lợi…. Nhưng mà, sau này, em đã nói, anh cũng biết rồi, A Hạo, con người em hoàn toàn tàn phế, từ nay về sau em tốt hay xấu không liên quan gì đến anh.”
Cô … thế nhưng anh không nghe quá một câu, vốn cho người kia là thiện lương, nhưng không ngờ trong thân thể lại ẩn chứa ác độc, còn người vốn cho là lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng từ đầu chí cuối căn bản lại là người bị hại.
Ánh mắt của anh bị che, nhưng mà tâm, cũng bị che mất sao?
Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn mặt mũi nào đứng trước mặt cô vô liêm sĩ mà nói một tiếng, anh yêu em?
Mình thật là ngu ngốc, không hơn không kém!
Anh đi ra khỏi biệt thự, cảm thấy sắp hít thở không thông, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mờ mịt một mảnh, anh bây giờ không còn hơi sức để hận Tô Lai.
Hận cô có ích gì? Từ đầu tới cuối, anh không nhận rõ con tim mình, tốt xấu không phân biệt được, anh có thể đi trách ai?
Anh đã sai lầm quá rồi, sai lầm quá rồi. Lúc Hoan Nhan rời đi, còn có mang thai con của anh….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc