Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 08

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Gặp Lại Bọn Họ
"A......" Lâm Thiến liếc mắt nhìn Thân Tống Hạo, thất thố hô nhỏ một tiếng, đôi mắt mê hoặc quấn lên Thân Tống Hạo không rời một giây.
Thân Tống Hạo liếc nhìn cô một cái, đáy mắt ngả ngớn càng phát ra thêm sâu sắc: "Phụ nữ của anh đúng là nên ghen tị, Tống tiên sinh".
Thân Tống Hạo miễn cưỡng tiến lên, anh so với Tống Gia Minh còn cao hơn nửa đầu, khí thế liền chiếm ưu thế, rất dễ dàng, Hoan Nhan bị anh kéo ra, giam ở trong ***, một đôi mắt hơi đỏ lên, cực hận nhìn anh.
Tống Gia Minh bị người đàn ông này tùy ý mà khiến người áp lực khí thế làm cho có chút mất nhuệ khí, anh ngượng ngùng quay người lại, cuối cùng không cam lòng nhìn Hoan Nhan: "Hứa Hoan Nhan, tôi chúc cô hạnh phúc".
"Cảm ơn" Hoan Nhan không chút khách khí mở miệng, bàn tay vòng trên eo Thân Tống Hạo, nhanh dán tại trong lòng anh.
"Thiến, chúng ta đi thôi" Tống Gia Minh xoay người muốn giữ chặt tay Lâm Thiến, lại bị cô theo bản năng né tránh, Lâm Thiến chút mất tự nhiên cười, ánh mắt vẫn lấp lánh điện quang khóa lại Thân Tống Hạo, người đàn ông này, quả thực là nhiều tiền vừa anh tuấn, mà người đàn ông như vậy căn bản chính là vì Lâm Thiến cô chuẩn bị, Hứa Hoan Nhan kia cho dù là theo người có địa vị, cũng không được làm Phượng Hoàng!
Tuy là nghĩ như vậy, tầm mắt dịu dàng và nhàn nhạt ngọt ngào ý cười cũng chưa từng một giây biến mất, cô vén tóc thật dài, quyến rũ hướng hai người cười: "Như vậy, Nhan Nhi, tôi đi trước nha, không nên trách Gia Minh, anh ấy quá xúc động rồi....".
Tống Gia Minh có chút nghi hoặc nhìn Lâm Thiến đột nhiên hành động khác lạ, cũng không ngờ cô lại tiến lên một bước, bày ra dáng dấp khéo léo nhìn Thân Tống Hạo, dựa vào kinh nghiệm của cô, người đàn ông này tuyệt đối với cô có hứng thú, đương nhiên, cô còn chưa có gặp qua người đàn ông nào với cô không có hứng thú đâu!
"Vị tiên sinh này, tôi là một trong những bạn tốt Nhan Nhi, Nhan Nhi cực kỳ hiền lành đơn thuần, anh về sau hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, kính nhờ rồi.....".
Cô hết sức chân thành mở miệng, không chút nhát gan nhìn chằm chằm thân vẻ mặt Thân Tống Hạo..... Quả nhiên, Thân Tống Hạo dương môi cười, đôi mắt đen rực rỡ như đêm khuya, anh không chút nào keo kiệt biểu diễn hàm răng trắng tinh của mình, ứng phó người đàn bà thủ đoạn trước sau như một ca tụng: "Nhan Nhi có người bạn xinh đẹp quan tâm thì tốt, quả nhiên là may mắn".
"Lâm tiểu thư, tôi cho tới bây giờ chưa từng là bạn của cô" Hoan Nhan nghe sắp muốn ói ra, cô gọn gàng dứt khoát mở miệng, giãy người trong lòng Thân Tống Hạo ra thẳng ngồi trên xe, phịch một tiếng đem cửa xe gắt gao đóng.
Thanh âm Thân Tống Hạo và Lâm Thiến cô nghe không rõ ràng lắm, chỉ là đáy lòng có một trận không thoải mái, phảng phất, còn có thể nghe tiếng cười duyên của Lâm Thiến, càng để cho cô thất hồn.....
"Thiến, đi thôi!" Tống Gia Minh nhìn Lâm Thiến cùng Thân Tống Hạo nói chuyện vui vẻ vô cùng thân thiết với nhau, không khỏi một trận phiền lòng, anh bước qua, bắt lấy tay Lâm Thiến, hai đôi mắt nhiễm lên bất mãn.....
"Vậy, tạm biệt...." Lâm Thiến có chút không cam lòng bị Tống Gia Minh lôi đi, cố ý gạt tay anh ra, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người đàn ông đang cười ngọt ngào dựa xe bên cạnh.....
Ngồi trên xe, hai người cũng không nói, không khí trong xe quả thực là muốn đông đặc lại.....
"Cô.....".
"Vừa rồi.....".
Hai người đồng thời mở miệng, Hoan Nhan nở nụ cười, quay sang nhìn anh: "Anh nói trước đi".
Bơi Lội
Hai người đồng thời mở miệng, Hoan Nhan nở nụ cười, quay sang nhìn anh: "Anh nói trước đi".
Thân Tống Hạo gợi lên khóe môi xem thường, đem chân ga giẫm xuống, anh không nhìn cô, chỉ là trong tiếng nói anh mang theo thân phận cao cao tại thượng: "Tôi mặc kệ vừa rồi người đàn ông kia là gì của cô, tóm lại, sáu tháng này, đừng để tôi nhìn thấy cô cùng người khác có thân thể tiếp xúc".
Cửa kính xe không đóng, gió mạnh mẽ dội thẳng vào, đem mái tóc cô tán loạn thổi bay, sợi tóc mềm mại lướt qua ánh mắt, cô bỗng nhiên có chút không rõ ràng lắm, nghe thấy những lời này của anh trong lòng không biết mùi vị gì.
"Thân tiên sinh, sự độc chiếm của ngài quá mạnh mẻ rồi" Anh rõ ràng người đàn ông lăng nhắng muốn ૮ɦếƭ, chí trước mặt bạn gái mình cùng người phụ nữ khác ngang nhiên tán tỉnh, còn hùng hổ yêu cầu người khác dốc lòng tới cùng?
"Sai, chẳng qua là thích sạch sẽ mà thôi, như người khác chạm bồn tắm hoặc là giường, tôi quyết định không dùng lại".
Thân Tống Hạo quay sang, ánh mắt nhìn bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Giống như, cũng dùng ở trên người phụ nữ".
Hứa Hoan Nhan liếc anh một cái, không nói nữa, đem mặt chuyển tới ngoài cửa sổ, gió buổi chiều mùa hè, thổi qua có chút không nóng, cô nhắm mắt lại nỉ non: "Mời đem cửa sổ đóng lại có được hay không?".
Anh trầm mặc chốc lát, đè nút xuống, ánh sáng trong cửa sổ xe lờ mờ đóng lại, Hoan Nhan làm như mỏi mệt lắm, thế nhưng trầm trầm đã ngủ.....
Thân Tống Hạo chuyên tâm lái xe, lại nhìn thấy cô hô hấp nhợt nhạt vang lên ở bên tai, đến biệt thự chậm rãi ngừng lại, anh thậm chí không muốn đem cô đánh thức.
Có lẽ là ánh mắt nhìn cô quá mức chuyên chú, cô nháy mắt mấy cái tỉnh lại, mắt nhập nhèm mang theo một chút mê mang, ngơ ngẩn nhìn lại anh.
"Xuống xe" Khóe môi anh hơi nâng, Ng'n t lỗ mảng trên mặt cô phất qua.
"Muốn làm cái gì?" Cô có chút ngượng ngùng, đối với động tác ngả ngớn bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mang cô đi bơi lội" Một tay anh để trong túi quần, bộ dáng phóng túng ngổ ngược, quần áo được cắt khéo léo bao chân thon dài, các đường cong mạnh mẽ rắn chắc.
"Đi bơi lội?" Cô có chút thẹn đỏ mặt, bước chân bắt kịp nhịp chân của anh, gương mặt dưới ánh mặt trời nhàn nhạt bạc hồng.
Thân Mật Ở Hồ Bơi
Cùng anh bơi, cô có chút ngại, nhưng vẫn cố gắng đuổi theo bước chân của anh, khuôn mặt thanh tú dưới ánh mặt trời thoáng ửng hồng.
Trong đầu suy nghĩ tới hình ảnh anh mặc đồ bơi, Hoan Nhan không khỏi có chút e dè, cho dù hai người đã tiếp xúc ***, nhưng cô vẫn không quen có những hành động quá mức thân mật với anh.
Anh trực tiếp đi đến bể bơi ngoài trời, người làm đã để sẵn hai bộ đồ bơi, anh không e dè cởi bỏ quần áo, mặc vào quần bơi, đang chuẩn bị xuống nước, quay đầu lại thấy cô đang xấu hổ, tay chân luống cuống không dám nhìn anh... Khóe môi khẽ nhếch, anh nhìn cô từ trên xuống dưới nói: "Thế nào, toàn bộ đều bị tôi xem qua, còn giả bộ thẹn thùng?
Anh nhảy xuống nước với tư thế rất đẹp, cánh tay có lực quạt làn nước trong xanh, *** màu đồng mê người, thoạt nhìn khiến người ta đỏ mặt, Hoan Nhan âm thầm mắng vài tiếng, oán hận nhìn bộ đồ bơi hai mảnh nhỏ xíu, xoay người đi đến sau một cái cây, đáng ghét, ngay cả phòng thay quần áo cũng không có.
Thay xong áo tắm, Hoan Nhan một lần nữa muốn mắng anh ta, loại quần áo này mặc cũng như không mặc? Cô hít vào một hơi, lấy hết dũng khí, từ từ bước ra.
Lúc này anh đã bơi được một vòng, đang dựa vào thành bể nghỉ ngơi, liếc mắt thấy cô vẻ mặt nhăn nhó, tâm trạng bỗng vui vẻ, gọi cô: "Hứa Hoan Nhan, xuống nước”.
Hoan Nhan đi từng bước nhỏ, hai tay ôm *** "Tôi không biết bơi!"
"Qua đây, tôi dạy cho cô" Anh mở miệng nói, tâm trạng khá tốt, Trên mặt Hoan Nhan thoáng chút nghi ngờ, vẫn đi từng bước nhỏ.
Anh mất kiên nhẫn, nhăn mày, đứng lên, dáng vẻ giống như lưu manh liếc cô: "Sao còn ngẩn người ra đó?"
Anh duỗi tay, nắm chặt tay cô, trong đầu nổi lên ý xấu, cố ý kéo theo cô ngã xuống bể bơi, Hoan Nhan kêu thất thanh, nháy mắt bị chìm xuống nước, cô theo bản năng khoát tay lung tung, cũng đã bị uống vài ngụm nước, bên tai bỗng vang lên tiếng cười nhạo của anh...
"Đúng là ngốc nghếch." Được anh kéo lên, cô vội vàng hô hấp, Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm, phát hiện ra cô đang ở trong *** của anh, anh cứu cô…
Mặt cô trắng bệch, gắt gao ôm lấy cánh tay anh, một chút cũng không dám buông, Thân Tống Hạo cúi đầu nhìn cô đang hoảng sợ cả người dán sát vào cơ thể anh, đôi chân còn kẹp chặt thắt lưng anh, làn da cô thật trắng, giống như lớp kem bánh ngọt, khiến người ta muốn cắn một miếng...
Ý nghĩ biến thành hành động, anh xoay người, đặt cô trên thành bể bơi, mạnh mẽ hôn…
Hai mắt Hoan Nhan mở to, tay không ngừng đánh anh: “Thân Tống Hạo, đáng ૮ɦếƭ, anh Biến th', đây là ban ngày, mau buông..."
"Đây là nhà tôi, tôi và người phụ nữ của mình thân mật tại sao không được? Anh lưu manh nói, tay đã vòng qua gáy cô, kéo nhẹ, chiếc áo tắm của cô liền rơi xuống nước...
Không Muốn Ở Đây
"A..." Hứa Hoan Nhan đưa tay che ***, ngay lập tức lại bị chìm xuống nước, theo bản năng cô đưa tay ôm chặt lấy anh, bộ *** mềm mại không tránh khỏi dán sát vào người anh...
Anh nheo mắt bỡn cợt, khóe môi khẽ cong Khêu g**: "Tôi biết rõ, cô là một người phụ nữ phóng đãng, vậy mà trước đó còn giả vờ rụt rè e thẹn..."
Anh lúc nào cũng vậy, luôn dùng mọi cách để hạ nhục cô.
"Tôi không muốn ở đây!" Hoan Nhan tức giận mặt đỏ rực, trời ạ, ban ngày ban mặt lại còn giữa bể bơi ngoài trời, cô sao dám sa đọa như vậy! Cô không dám nghĩ đến phản ứng của những người hầu còn đang tránh sau phía cây kia...
"Muốn trên giường?" Anh nhếch môi nhìn cô trêu chọc, lại cúi xuống cắn nhẹ môi cô: "Nhưng tôi thích ở trong nước... loại hưởng thụ này rồi cô sẽ cảm thấy thích...."
Một giây sau, chiếc váy bơi nhỏ xíu cũng đã trôi theo dòng nước, anh hôn một đường xuống phía dưới, xâm nhập mạnh mẽ, Hoan Nhan không nhịn được kêu ra tiếng, Ng'n t cào vào lưng anh để lại vài vệt đỏ ửng...
***
Đáng ૮ɦếƭ! Anh ta trước giày vò cô đến ૮ɦếƭ đi sống lại, sau thì ném tiền đuổi cô đi! Anh ta xem cô như những cô gái đứng đường, có thể tùy ý gọi đến đuổi đi. Trong lòng tức giận, cô dứt khoát tắt nguồn di động, vứt bỏ người đàn ông đáng ghét đó ra khỏi suy nghĩ!
Trở lại phòng, Hoan Nhan lục tìm chìa khóa, hai cô gái ở cùng phòng cũng chuyển đi vì vậy ký túc xá chỉ còn mình Hoan Nhan ở, cũng có chút vắng vẻ.
Đang mở cửa, bỗng có cánh tay mềm mại chạm vào vai Hoan Nhan, "Hoan Nhan."
Hoan Nhan giật mình, quay đầu lại, thấy Lâm Thiến, đang mỉm cười chào cô.
Cô ta chưa bao giờ tỏ vẻ thân thiết với người khác, trừ phi có việc muốn nhờ vả. Hoan Nhan gạt nhẹ tay cô ta, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi!"
"Hoan Nhan, nói chuyện vài phút, tôi chờ cô lâu rồi.". Lâm Thiến mỉm cười, tay chặn cửa không cho Hoan Nhan đóng lại.
"Thật ngại Lâm Thiến, tôi nghĩ hai chúng ta không có gì để nói."
Hoan Nhan cúi đầu, không muốn nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, cô thừa nhận cô ta rất đẹp, nhất là dáng vẻ vừa thẹn thùng lại thùy mị dịu dàng của cô ta hôm nay khi ở bên Thân Tống Hạo, xinh đẹp động lòng người.
Hoan Nhan cũng không biết tại sao cô lại nghĩ tới hình ảnh giữa trưa hôm nay, hình như… còn có chút chán ghét.
"Hoan Nhan, chuyện liên quan đến Tống Gia Minh." Lâm Thiến nhìn thẳng vào mặt Hoan Nhan, đúng như cô ta nghĩ Hoan Nhan vẫn chưa quên được Tống Gia Minh.
Tay nắm cửa của Hoan Nhan, hoàn toàn không còn sức, Lâm Thiến ngang nhiên đẩy mạnh cửa, thản nhiên đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc