Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 05

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Chúng Ta Lại Gặp Mặt
Hoan Nhan ngơ ngẩn, xoay người, lại thấy bên trong xe chính là một mảnh chiến trường hỗn độn, người phụ nữ không mảnh vải quấn trên thân người đàn ông, con mắt người con gái lẳng lơ bất mãn nhìn cô từ trên xuống dưới....
Cô R*ợ*u đã tỉnh hơn nửa, ánh mắt không vừa lòng từ mặt người đàn ông lung lay, nhưng mà một điểm động cũng không có, đáy mắt Thân Tống Hạo tức giận nhưng lại níu chặt vài phần.
"Xin lỗi, xin lỗi, các người cứ tiếp tục...." Hoan Nhan cúi đầu không ngừng nói xin lỗi, xoay người loạng choạng chạy.
Chạy mãi đến khi ra xa, Hoan Nhan mới dừng bước, cô thở hổn hển cúi người chống đỡ đầu gối, cô thật là quá xui xẻo rồi! Ngẫm lại vừa rồi một màn Hoạt Sắc Sinh Hương kia, làm cô thấy xấu hổ, cô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tìm được một chỗ trạm xe bus, tựa vào chỗ đó.
Ánh trăng nhạt, yên lặng như nước, tâm tình cô lúc này, không hợp như vậy, lúc trở lại ký túc xá trường học, đã 10 giờ, Hoan Nhan đơn giản rửa mặt, nặng nề đi ngủ.
Một đêm nằm mơ liên tục, thế nhưng giấc mơ kia sao chân thực như vậy, Tống gia minh châm biếm, khuôn mặt Lâm Thiến đắc ý tươi cười, mẹ kế đánh chửi (đánh đập + chửi mắng), ngay cả ở trong mộng cũng đau, cô đau đến nước mắt chảy xuống....
"Hứa Hoan Nhan, mày còn ngủ! Mày còn không đứng dậy, ba già của mày nên gặp Diêm Vương rồi!" Có người thô lỗ xô đẩy thân thể Hoan Nhan, tiếng mắng thét chói tai mắng rõ ràng làm lỗ tai cô như bị kim đâm, mờ mịt mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt tức giận của mẹ kế.....
Hoan Nhan ngồi dậy, nghe không rõ mẹ kế chán ghét chửi rủa và mắng, bộ dáng như điên cô chạy tới bệnh viện....
"Ba, ba không sao chứ, ba...." Nhưng nhìn thấy toàn thân máu tươi hướng về phòng giải phẫu, chân cô mềm nhũn, bổ nhào lúc cửa phẫu thuật đóng, cô giống như bùn ngã trên mặt đất.....
"Uống uống uống, bây giờ thì tốt rồi, ông ta bị đâm ૮ɦếƭ a! Đâm ૮ɦếƭ không cần tiền thuốc men, không cần cho chúng ta thêm phiền phức!".
"Bà ít nói vài câu được không? Ba đã như vậy rồi...." Hoan Nhan quay đầu lại, không còn sức lực quay về phía Hoàng Thư Quyên gầm nhẹ.
"Ít nói vài câu? Ba cô không bị đâm ૮ɦếƭ, nhưng lại đem xe mấy trăm vạn người ta hỏng rồi, Hứa Hoan Nhan, cô bây giờ làm sao? Hay đem nhà bán đi, cũng biết không đến mấy trăm vạn, tôi mặc kệ, chủ nợ ngay tại bên ngoài, cô đi đi, đi xử lý đi, nằm bên trong chính là ba cô, cùng tôi không có quan hệ!".
Hoàng Thư Quyên hùng hổ đem thân thể nhỏ gầy Hoan Nhan kéo ra ngoài, ánh mặt trời chói mắt dội vào mặt, người đàn ông trong xe, kiêu ngạo nâng cằm lên, nhìn thấy một người đàn bà mập lôi kéo thân thể nho nhỏ, ánh mắt tà tứ xoay quanh nở nụ cười nhạt.
Chân tay Hoan Nhan lúng túng đứng ở chiếc xe hoa lệ bên cạnh, Hoàng Thư Quyên sớm bỏ trốn mất dạng, núp rất xa, tóm lại chuyện xấu như vậy, cô tự nhiên có thể trốn thật xa thì trốn thật xa.
Ánh mặt trời gần như đem làn da trong suốt của cô nướng lên, cô thử tham dò đưa tay chạm vào xe, cửa kính chậm rãi hạ xuống, mặt Thân Tống Hạo vẫn là mang theo ý cười không nghiêm túc, một chút lộ ra.
"Hứa Hoan Nhan, rất không may, chúng ta lại gặp mặt" Anh dương môi mỏng, đôi mắt lẳng lơ đánh giá con mồi, gần như đem cả người Hoan Nhan nhìn thấu.....
Đến Bước Đường Cùng
"Hứa Hoan Nhan, rất không may, chúng ta lại gặp mặt" Anh dương môi mỏng, đôi mắt lẳng lơ đánh giá con mồi, gần như đem cả người Hoan Nhan nhìn thấu.....
"Là, là anh?" Hoan Nhan suy nghĩ rất lâu, mới nhìn rõ khuôn mặt trước mắt này, cô lập tức hô nhỏ, cả kinh lui về phía sau vài bước.....
Người trước mặt này, dĩ nhiên là người đàn ông cùng cô giao dịch một đêm kia!
"Thế nào? Cô có vẻ xem ra cực kỳ kích động, Hứa Hoan Nhan tiểu thư....." Anh dương môi, đi xuống xe, đưa tay *** trong túi quần, một tay tùy ý cầm áo khoác để trên vai, ánh mặt trời chiếu lên hình dáng lên tạo nên bóng mờ, làm cho người ta thấy không rõ lắm, vẻ mặt anh lúc này là thế nào.....
"Anh, xe bị ***ng là xe của anh sao?" Hoan Nhan ấp úng mở miệng, có chút khẩn trương đánh giá anh, cảnh sát chỗ đó đã nói rõ, là ba cô say R*ợ*u vượt đèn đỏ, tạo thành tai nạn giao thông, tất cả trách nhiệm đều do bọn họ trách nhiệm.
"Cô nghĩ sao a?" Anh nhún vai, tiếc hận buông tay.
Hoan Nhan lập tức cúi đầu, cô ở cửa hàng bánh ngọt làm việc, một tháng có hai ngàn tiền, một ngàn đưa là phí sinh hoạt cho ba, sáu trăm là để mình dùng, còn lại là bốn trăm, tiền thuốc men của ba đều là vấn đề, bây giờ nên làm cái gì bây giờ?
"Xin hỏi, tôi có thể biết được, tôi rốt cuộc nên bồi thường cho anh bao nhiêu tiền?" Hoan Nhan lấy hết dũng khí hỏi.
"Không nhiều lắm, ba trăm vạn mà thôi" Giọng điệu của anh như một playboy, Hoan Nhan lập tức há to mồm, ngơ ngác nhìn anh không thốt nên lời.....
Vẻ mặt của cô, ở trong mắt anh hiểu lầm, cô kinh ngạc như vậy, là bởi vì đánh cá lớn như vậy mà H**g phấn sao?
"Thân tiên sinh, tình hình trong nhà chúng tôi anh cũng thấy đấy, bây giờ tôi bồi thường cho anh không nổi, bất quá anh yên tâm, anh ghi giấy nợ cho tôi, tô từng tháng làm việc kiếm tiền trả nợ lại cho anh, được không?".
Cô cầu xin nhìn lại anh, trên mặt tái nhợt là vẻ mặt bất lực.
Nhưng mà Thân Tống Hạo nhăn mày, xem thường nâng cằm lên: "Ngượng ngùng Hứa Hoan Nhan tiểu thư, tôi không có rảnh từng tháng cùng cô đưa tiền lẻ.... Nếu cô không có biện pháp khác, luật sự của tôi sẽ kiện toàn bộ sự việc Hứa tiên sinh.....".
"Không được!" Hoan Nhan lập tức không khống chế được nói ra tiếng....
"Mày còn ૮ɦếƭ ૮ɦếƭ đứng ở nơi này làm gì? Vừa rồi tôi đã thay cô giao tiền thế chấp đã, lão kia còn muốn giao hơn mười vạn chi phí giải phẫu, cô còn không đi giao tiền, nếu không sẽ bị đuổi ra, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không chăm sóc lão bại liệt này..... Còn có năm ngàn tiền thế chấp cô phải đưa cho tôi, đây chính là tiền riêng của tôi....".
Hoàng Thư Quyên bỗng nhiên lại xông ra, kéo Hoan Nhan qua một bên, lớn giọng ồn ào..... Thân Tống Hạo nghiêng người dựa vào xe, đôi mắt không chút để ý đảo qua hai người bọn họ, một thô lỗ vô tình, một yếu ớt bất lực, xem ra thật đúng là làm cho người ta đồng cảm a.
Điện thoại trong túi vang lên, Thân Tống Hạo không nhìn trực tiếp nhấn nghe, đầu bên điện thoại kia truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng chia tay được không? Em thật sự rất yêu anh, em không thể xa anh, Hạo, không có anh em sẽ ૮ɦếƭ, thật sự sẽ ૮ɦếƭ....".
Dùng Mình Làm Thế Chấp

Đầu bên điện thoại kia là tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng chia tay được không? Em thật sự rất yêu anh, em không thể xa anh, Hạo, không có anh em sẽ ૮ɦếƭ, thật sự sẽ ૮ɦếƭ....".
"Đừng ồn, hai tháng 500 vạn, số đó cũng đủ để cô thỏa mãn rồi, nhớ, tôi ghét nhất là phụ nữ phiền phức, không cần gọi lại, tôi sẽ không nghe nữa".
Anh thoải mái cúp máy, không quan tâm người phụ nữ kia đang gào khóc.... Hoan Nhan giật mình cả người run lên, cô loáng thoáng chỉ nghe mấy chữ, hai tháng, 500 vạn, 500 vạn.... Cô giống như bị ma chú ám, đẩy tay của Hoàng Thư Quyên ra, bước chân hướng Thân Tống Hạo đi tới....
"Con nhỏ kia, mày làm gì? Mày lại dám đẩy tao ra, muốn phản kháng sao...." Thân hình mập mạp Hoàng Thư Quyên không đứng vững, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, bà ta ồn ào hô to gọi nhỏ, hướng Hoan Nhan đuổi theo....
"Bà câm miệng cho tôi! Bà nếu muốn người khác bồi thường 300 vạn, bà nếu muốn tôi giao tiền thuốc cho ba, bà cứ tiếp tục mắng đi".
Hoan Nhan bỗng quay người, cô thét rống lên. Hoàng Thư Quyên lập tức sửng sốt, hồi lâu, bà ta vặn thân hình mập mạp ngượng ngùng né tránh: "Hứa Hoan Nhan, mày được lắm, mày có gan đừng cầu xin tao quản mày".
Cho đến khi đi xa, bà ta lại tiếp tục chửi mắng.... Hoan Nhan không quan tâm đến bà ta, cô đi tới bên người Thân Tống Hạo, hai mắt cô vốn trong suốt, lúc này chỉ còn một mảnh sương. Bàn tay nhỏ ướt đẫm mồ hôi lập tức bắt lấy áo sơ mi hàng hiệu của Thân Tống Hạo, lưu lại vết tích ẩm ướt, cô cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, bất chấp ngẩng đầu lên: "Thân tiên sinh, cầu anh, đồng ý với tôi một việc được không?".
Anh cúi đầu, cầm bàn tay cô đẩy ra, dáng vẻ ghét bỏ cùng cô kéo khoảng cách: "Cô nói!" Anh khẽ cau mày, biểu hiện không kiên nhẫn, đôi mắt sáng lên, điệu bộ hài lòng nhìn con mồi chuẩn bị mắc câu.
"Tôi, tôi có thể đổi cách khác để trả lại số tiền này...." Cô nói quanh co nửa ngày, nhưng vẫn không thể nói vào vấn đề.
"Ví dụ?" Anh nhướng mày, mất hết hào hứng duỗi lưng mỏi.
"Tôi có thể làm người giúp việc miễn phí cho anh, tôi không cần trả tiền lương, đến lúc trả hết tiền nợ mới thôi, nhưng bây giờ anh có thể hay không cho tôi mượn tiền cứu ba của tôi?" Hoan Nhan cuối cùng vẫn nói ra, cô khẩn nài nhìn lại anh, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống....
"Nhà tôi thuê đều là những người cao cấp nhất của Philippines, cũng không cần Hứa tiểu thư hạ mình làm những việc này" Anh nâng khóe môi, trước sau như một phóng túng không chịu bị trói buộc.
"Được rồi, Hứa tiểu thư tôi còn có việc, chuyện còn lại giao cho luật sư xử lý, tạm biệt" Anh mở cửa xe, khom lưng muốn ngồi vào.
"Đợi chút" Hoan Nhan phản xạ có điều kiện kéo anh, cô dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao đã có lần đầu tiên, còn để ý cái gì?
"Thân tiên sinh, tôi có thể dùng mình làm thế chấp, cho tôi mượn tiền cứu ba tôi?" Cô rốt cuộc cũng nói ra, thậm chí có cảm giác như trút được gán***....
"Cô sao?" Thân Tống Hạo giống như nghe truyện cười, ánh mắt sắc bén của anh nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, dường như muốn nhìn xuyên thấu đồng phục mỏng manh của cô, mặt của Hoan Nhan càng lúc nóng....
"Hứa tiểu thư, trình độ trên giường của cô quá kém" Anh ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt một ***, bộ dạng giống lưu manh, mắt trong làn khói dừng ở cô, khóe môi như hài hước gợi lên.
Cuộc Hẹn Lúc 8H
"Hứa tiểu thư, trình độ trên giường của cô quá kém" Anh ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt một ***, bộ dạng giống lưu manh, mắt trong làn khói dừng ở cô, khóe môi như hài hước gợi lên.
"Anh---- tôi, tôi có thể cố gắng học" Hoan Nhan ép chính mình sửa lại lời nói, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại để kiềm chế tức giận.
Anh nhíu mày, dường như vô cùng miễn cưỡng suy nghĩ một lát, mới gật đầu một cái: "Được, tôi có thể cho cô một cơ hội, 8h tối nay, vẫn là khách sạn lần trước, tôi sẽ cho người tới đón cô".
Anh đưa tay xoa mặt của cô, khóe miệng ngậm *** lá, ánh mắt nheo lại, bắt bẻ nói: "Ăn mặc đẹp một chút, tôi không muốn người khác nghĩ bên cạnh tôi là em gái tôi".
Cô còn đang giật mình ở đây, xe của anh nghênh ngang rời đi, đến lúc bị mặt trời phơi nắng đến hoa mắt, Hoan Nhan mới kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng bệnh.
Ba đã phẫu thuật xong, vẫn nằm đó ngủ, âm thanh tích tắc của máy móc vẫn không ngừng, toàn thân ba đều là vải gạt băng bó, hai chân gãy bó thạch cao để cố định trên giá không thể động đậy, Hoan Nhan lập tức che miệng lại, nước mắt rơi xuống.....
"Tiểu thư, xin hỏi cô là người nhà của bệnh nhân sao?" Y tá cầm một xấp giấy tờ dày đến, Hoan Nhan vội vã lau nước mắt, gật đầu.
"Phiền cô ký tên vào giấy tờ này được không?" Cô y tá cười rất vui vẻ, Hoan Nhan cười cay đắng nhận giấy tờ..... Tiền thuốc men, phí phẫu thuật, y tá, nhập viên.... 25 vạn!
Hoan Nhan cảm thấy thật sự khó thở, nhưng vẫn phải ký tên, lúc đem Pu't trả cho cô y tá, Hoan Nhan chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể cứng lại....
"Hứa tiểu thư, trong vòng một tuần mời cô nộp toàn bộ chi phí được không?".
"Được, cảm ơn cô" Hoan Nhan khàn khàn mở miệng, nhìn thấy y tá đã đi xa, cô mới mệt mỏi ngồi xuống ghế dài ở bệnh viện.
Văn Tịnh và KaKa đều mang theo túi lớn nhỏ chạy qua, Hoan Nhan vừa thấy bóng dáng của Văn Tịnh, rốt cuộc không nhịn được nhào vào trong *** cô khóc lớn: "Văn Tịnh, ba, ba thiếu chút nữa sẽ ૮ɦếƭ.... Em rất sợ Văn Tịnh....".
"Không có việc gì Nhan Nhi, không có việc gì..." Mũi Văn Tịnh đau xót, cùng KaKa nhìn nhau, cuối cùng nặng nề thở dài một tiếng.
Ba người trông coi ở phòng bệnh, cũng không nói nhiều, lúc cây kim đồng hồ chỉ đến 7:30, Hoan Nhan lập tức nhảy dựng lên, cô ngơ ngác nhìn lại bức tường, vẻ mặt ảm đạm, năm năm trước Văn Tịnh cùng gia đình trở mặt, không lấy một xu ở nhà, Kaka là cô nhi, càng không cần nói. Cô không thể liên lụy đến Văn Tịnh, cũng không thể khiến họ lo lắng....
"Tịnh, Kaka, các chị có thể hay không chăm sóc ba em một đêm?" Hoan Nhan không dám nhìn ánh mắt tìm tòi của Văn Tịnh, lại mở miệng giải thích: "Tối nay em có ca đêm, Văn Tịnh, chị biết em bây giờ rất cần tiền, không thể bị sa thải được.....".
"Đi đi Nhan nhi, có bọn chị ở đây, em yên tâm" Văn Tịnh vỗ vai của cô, an ủi nói.
Hoan Nhan gật đầu, nét mặt thoáng hiện ý cười, xoay người đi ra.
Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy hoàng hôn trải thành màu sắc rực rỡ, chiếc xe màu đen yên lặng đậu ở chỗ đó, nhịp cầu cô rơi xuống.
Cô hèn mọn lên xe, cũng không thay quần áo như anh mong muốn, trái lại trên người vẫn là bộ đồng phục học sinh bẩn, trên người cũng là mồ hôi, dinh dinh khó chịu.
Lúc xuống xe, tài xế đưa cho cô thẻ mở cửa phòng, không có biểu tình nói: "Hứa tiểu thư, tối nay có thể thiếu gia qua đây, cô trước tiên tắm rửa, rồi ở trong phòng đợi thiếu gia".
Khuôn mặt Hoan Nhan xấu hổ đỏ bừng, nhưng nhận lấy thẻ mở cửa phòng, đặt ở trong túi, cô liếc nhìn khách sạn lộng lẫy, hít sâu một hơi, cúi đầu hướng vào phía trong đi tới.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc