Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 04

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Chiến Tranh Phụ Nữ
"Hứa Hoan Nhan, em đi ra cho chị!" Cửa khu nhà trọ bị người đạp, Hoan Nhan đang miệt mài giặt quần áo thì giật mình, quay mặt lại, lại vừa lúc chạm khuôn mặt đang nổi cơn thịnh nộ.
Cô vội vàng đem vòi nước để xuống đi tới, nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Văn Tịnh, sao chị lại đến đây".
"Chị làm sao đến hả? Chị định sẽ không trở về, em người phụ nữ ngốc đáng ૮ɦếƭ này không phải bị đôi cẩu nam nữ kia ức *** chứ?" Văn Tịnh nắm thắt lưng, tức giận chỉ mũi Hoan Nhan mắng, cô dáng người xinh đẹp lại gợi cảm, áo gợn sóng đến ngang hông, còn cố tình rêu rao mặc váy đỏ thẫm, càng thêm đoạt ánh mắt người khác.
"Tốt lắm, đã không sao?" Hoan Nhan kéo tay của cô, cưởi mỉm nói, quả nhiên, cô nũng nịu một cái, cơn giận Văn Tịnh tiêu hơn phân nửa, lại vẫn giận cô không tranh giành lườm một cái: "Em làm gì mà không điện thoại cho chị? Nếu Văn Tịnh chị ở đó, cái đồ Lâm Thiến không biết xấu hổ kia cô ta dám lớn lối như vậy sao?".
"Không cần nữa đâu Văn Tịnh, vậy cũng là chuyệt tốt, chí ít...." Hoan Nhan rũ lông mi thật dài, khóe môi cũng là ngoan cố nâng lên: "Chí ít cũng để em xem rõ ràng, Tống Gia Minh không phải là người đàn ông đáng trả giá".
"Nhan Nhi" Văn Tịnh có chút lo lắng nhìn lại cô, lấy tư cách là bạn bè lâu như vậy, cô đương nhiên biết tầm quan trọng Tống Gia Minh đối với Hoan Nhan, e rằng cả đời này, Nhan Nhi không thể quên Tống Gia Minh đi.
"Em thật sự không sao Văn Tịnh, đã là quá khứ...." Hoan Nhan ôm lấy cánh tay Văn Tịnh, đem nước mắt trong mắt gạt xuống, cô mỉm cười: "Này, chị đi ra ngoài đã lâu, tối nay chúng ta tụ tập đi".
Vừa nghe đến tụ tập, hai mắt Văn Tịnh lập tức sáng lên, cô nhảy dựng lên: "Thành giao, tối nay em ở quán bar gần trường học, chị gọi Kaka lên, chúng ta uống say không nghỉ mới thôi".
Hoan Nhan vừa định từ chối, bởi vì đó là chỗ Tống Gia Minh thường đi, mà cô, một chút cũng không muốn nhìn anh ta nữa, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui mừng Văn Tịnh đi gọi điện thoại, cô vẫn là không nói, thôi, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất, nếu như cố ý trốn tránh anh ta, chỉ sợ mình không quên được.
Văn Tịnh và Hoan Nhan chạy xe tới gần quán bar, còn chưa xuống xe, thì nghe tiếng Kaka thét chói tai, ba người các cô là bạn bè, cho dù là một đoạn thời gian chưa gặp mặt, lập tức cũng sẽ thay đổi thân thiết vô cùng, ba người kề vai sát cánh đi vào, Hoan Nhan tuy ngày thường rất thùy mị, cùng các cô ở cùng một chỗ cũng là tùy ý không ràng buộc.
"Mẹ nó!" Vừa muốn đi vào ghế ngồi, lại nghe thấy Văn Tịnh chửi một tiếng, dừng bước, Hoan Nhan giật mình quay đầu nhìn lại, tay chân lập tức trở nên lạnh ngắt, là Tống Gia Minh và Lâm Thiến.
"Kaka, chúng ta đi qua!" Văn Tịnh nắm tay Hoan Nhan và Kaka tiến lên, chuyện Hoan Nhan trong điện thoại Kaka đã biết, bây giờ lập tức không chút do dự xắn tay áo lên đi tới.
"Lâm hoa khôi của khoa, thế nào, bạn trai của người khác ôm thoải mái không?" Văn Tịnh ôm lấy cánh tay, ngón tay còn đang kẹp ***, cô khẽ híp mắt một cái, đôi mắt phượng thoạt nhìn rất quyến rũ và xảo quyệt.
"Tôi tưởng là ai đây, hóa ra là đàn chị lớp trên danh tiếng lẫy lừng Văn Tịnh a!" Lâm Thiến đẩy tay Tống Gia Minh, không chút yếu thế đứng lên, cô tuy rằng lớn lên xinh đẹp, chiều cao không thể nào so với chiều cao 1m7 của Văn Tịnh, vì vậy thoạt nhìn khí thế đã thua một đoạn.
"Không dám, tôi Văn Tịnh cũng không có đàn em lớp dưới Lâm hoa khôi của khoa không biết xấu hổ, đừng có nhận quan hệ lung tung, đàn em tôi chỉ nhận Nhan Nhi" Văn Tịnh ôm cánh tay Hoan Nhan, làm bộ dáng bạn bè xấu.
Hoan Nhan gần như khó xử đến muốn khóc, vừa ngẩng đầu, lại vừa đúng chạm hai hàng lông mày sâu Tống Gia Minh, trong mắt còn có xem thường, quả nhiên....
Nhẹ Nhàng Vui Vẻ Mắng To
Hoan Nhan gần như khó xử đến muốn khóc, vừa ngẩng đầu, lại vừa đúng chạm hai hàng lông mày sâu Tống Gia Minh, trong mắt còn có xem thường, quả nhiên....
"Hoan Nhan, em như thế nào vẫn cùng người phụ nữ Văn Tịnh này ở cùng một chỗ? Thảo nào em bây giờ trở thành như vậy!".
Thanh âm trầm thấp Tống Gia Minh đúng lúc vang lên, Hoan Nhan lập tức ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng, Văn tịnh lập tức đem cô kéo ở sau lưng, cầm ly R*ợ*u trước mặt không chút nghĩ ngợi hắt lên mặt Tống Gia Minh.
"Tống Gia Minh, cậu còn có lương tâm hay không? Cậu có biết hay không Nhan Nhi có bao nhiêu yêu cậu? Cậu là mối tình đầu Nhan Nhi, em ấy thật lòng với cậu, đã làm chuyện có lỗi với cậu sao?".
"Không có" Tống Gia Minh lau sạch R*ợ*u trên mặt, con mắt buồn rầu nhìn lại Hoan Nhan, một chút cũng không có sai.
"Nếu không có, cậu tại sao lại hai chân? Lâm Thiến có gì tốt so với Hoan Nhan? Cô ta cùng bao nhiêu đàn ông lên giường cậu không rõ ràng lắm sao?
Văn Tịnh có chút không khống chế được mắng to, trong quán bar không ít người bị lực chú ý hấp dẫn mà đến, tại ánh mắt kia, Hoan Nhan gắt gao nhắm mắt, nước mắt cũng không cầm được rơi xuống.
Lúc không nhìn thấy, còn chưa đau lòng như vậy, một khi nhìn thấy, cùng anh ta ở chung một chỗ, hóa ra tâm vẫn đau, hóa ra, cô cũng chưa từng buông xuống, một phút cũng chưa từng....
"Chuyện này là tôi có lỗi với Nhan Nhi, nói chung tôi nợ cô ấy, sau này cho dù cô ấy muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ không từ chối".
Tống Gia Minh để ý ánh mắt Hoan Nha gần như đem cô hòa tan, Hoan Nhan nhưng cũng không chú ý, nơi đó còn lại cực nóng.
"Nhưng mà bây giờ, Lâm Thiến là bạn gái tôi, Văn Tịnh cô nên nói chuyện lễ độ một chút" Tống Gia Minh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.
"Tống Gia Minh, cậu con mẹ nói thật không biết xấu hổ!" Văn Tịnh định tiến tới đánh, lại bị người nhỏ sau lưng gắt gao kéo....
"Quên đi, Văn Tịnh.... Xin chị, chúng ta đi thôi...." Nước mắt Hoan Nhan không ngừng chảy xuống, Văn Tịnh sợ hãi, vội vã xoay người đỡ Hoan Nhan: “Em không sao chứ? Được được được, chúng ta đi, bây giờ liền đi....".
"Văn Tịnh tôi cho cô biết, đừng khoe khoang giỏi mà thay người ra mặt, mặc kệ thế nào Tống Gia Minh bây giờ cũng là người đàn ông của tôi, Hứa Hoan Nhan từ đầu đến cuối chính là người thất bại!".
Lâm Thiến ngạo mạn nói xong, thuận thế ngồi trên đùi Tống Gia Minh, cô nũng nịu ôm cổ của hắn ta, mắt cũng cố ý hướng về phía Hoan Nhan, ra oai mở miệng: "Gia Minh, người ta muốn ăn cái kia....".
"Mẹ nó!" Kaka vẫn chưa nói vào cuối cùng không nhịn được mở miệng, cô vô lại sờ sờ cằm, nghiêng mắt nhìn Lâm Thiến: "Hoa khôi của khoa, cô con mẹ nó lúc quyến rũ đàn ông có hay không sáng ý? Đừng có dựa hơi vào người nhà, xin nhờ, đừng có giả bộ làm gái trinh có được hay không? Cô lại không trong trắng, phỏng chừng phía dưới cũng có thể làm đường hầm, còn người nhà cái rắm a! Tôi cũng thay cô xấu hổ!".
Kaka nói một hơi xong, cũng mang vẻ mặt kỳ quái nhìn vẻ mặt đen dọa người của Tống Gia Minh: "Em trai à, bạn gái của cậu là người phụ nữ dũng mãnh như vậy, cậu một ngày nào đó cẩn thận một chút lúc đường ray trật đường hầm, vậy rất mất thể diện!". (Vân Vân: chị này nói ko "chừa đường sống" cho thằng nhỏ :)) )
"Cô!" Lâm Thiến vẻ mặt tức giận đỏ bừng, quơ lấy chai R*ợ*u bên cạnh muốn ném đi, con ngươi chuyển động muốn khóc, vặn vẹo trong *** Tống Gia Minh: "Gia Minh.... Cô ấy khi dễ em....".
Rốt Cuộc Là Ai Tàn Nhẫn
Ha ha ha ha.... Xung quanh mấy tên côn đồ lập tức cười lớn, Kaka cũng sờ mái tóc ngắn, không nhịn được "phụt" một tiếng: "Phải phải, Lâm hoa khôi của khoa, tôi thực sự là thua cô, xem ra cô một ngày không giả bộ trong trắng thì một ngày không nói tiếng người, kia không nói được tiếng người cũng không phải là người rồi, phải, chúng tôi là trở ngại, em trai à, sủng vật của cậu xách trở về coi được rồi đó, đừng ra ngoài làm người khác chú ý mà xấu mặt....".
"Cô, Gia Minh...." Lâm Thiến xấu hổ mà khóc lên, không thể ở bên ngoài Tống Gia Minh lộ ra bản tính, làm nũng đùa nghịch kéo ống tay áo Tống Gia Minh: "Cô ấy lại khi dễ người ta....".
"Đủ rồi! Cô còn không ngại mất mặt!" Tống Gia Minh đứng lên, tức giận, gầm nhẹ một tiếng, Lâm Thiến nhìn vẻ mặt hắn thực sự tức giận, buồn bực không cam lòng đành phải đứng ở một bên, ánh mắt kia quét qua ba người Kaka, Văn Tĩnh, Hoan Nhan có thể *** nhiều lần.
Tống Gia Minh tính tiền, kéo Lâm Thiến hướng ra phía ngoài đi, nhìn qua Hoan Nhan, Hoan Nhan lập tức cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt tức giận kia, Tống Gia Minh hung hăng liếc nhìn cô một cái: "Hứa Hoan Nhan, cô điên rồi".
Câu nói vừa dứt, xoay người cùng Lâm Thiến biến mất ở cửa quán bar, Hoan Nhan giống như là tượng ngơ ngẩn, cô tàn nhẫn? Anh ta cho rằng cô cố ý đến làm nhục anh ta sao? Anh ta cho rằng cô tưởng muốn nhìn bọn họ sao? Tống Gia Minh, anh sai rồi, anh sai hoàn toàn, anh sai không đúng lẽ thường.
Tôi - Hứa Hoan Nhan con mẹ nó kiếp sau không muốn phải nhìn thấy anh nữa! Vĩnh viễn không muốn!
"Em không có say, Văn Tịnh chị để cho em uống, em thật không có say...." Hoan Nhan ôm lấy chai R*ợ*u, cả người cũng bắt đầu nói ngọng, sắc mặt hồng hồng giống như sắp rỉ máu, vẫn là khoa tay múa chân la hét.
"Nhan Nhi, chị là không được.... Ngày mai đau đầu, đừng có trách chị không ngăn em....".
Văn Tịnh uống đến hai mắt đỏ bừng, nói xong, liền phù phù một tiếng ở trên bàn, lờ mờ ngủ....
Kaka buông tay, nhìn bộ dạng hai người say bí tỉ, từ trên người Văn Tịnh tìm ra chìa khóa xe, cô mới đỡ Văn Tịnh đứng lên đối với Hoan Nhan nói: "Nhan Nhi, em ngoan ngoãn ở đây chờ chị, chị đem Văn Tịnh đưa lên xe trước ha".
"Đi đi, em sẽ ngoan ngoãn" Hoan Nhan cười thật to, hai mắt cũng đã mất tiêu cự nâng ly lung tung lên mặt bàn.
Kaka sờ mặt của cô: "Ngoan, không được đi đâu, ban đêm rất nguy hiểm".
Hoan Nhan dùng sức gật đầu một cái, giả bộ làm bộ dạng bé cưng ngoan ngoãn, Kaka quay người lại, cô lại cầm ly R*ợ*u hướng trong miệng uống.
Uống ly R*ợ*u lạnh ngắt, kích thích dạ dày lo lắng, lòng dạ nảy lên một trận gây tê sảng khoái, cứ như vậu uống ૮ɦếƭ, dứt khoát uống ૮ɦếƭ là được....
"Hứa Hoan Nhan, cô đi ra cho tôi!" Ly R*ợ*u trong tay bỗng nhiên bị người khác ςướק đi, tiếp đến cánh tay bị người nọ bắt, gắt gao hướng ra phía ngoài kéo, Hoan Nhan trợn to hai mắt say lờ đờ đến mơ màng, trước mắt xuất hiện không biết bao nhiêu gương mặt chồng nhau.... Hé ra khuôn mặt quen thuộc.
"Buông tôi ra.... Anh kéo tôi làm gì?" Hoan Nhan lui về phía sau, lại bị người nọ túm chặt hơn, ngay cả xương cũng bị anh ta nắm gần như muốn vỡ.
"Tống Gia Minh, anh buông tôi ra!" Hoan Nhan bị anh ta kéo dạ dày dâng lên một trận buồn nôn, cả người không thăng bằng bị anh ta kéo ra khỏi quán bar, trực tiếp nhét vào xe!
Hắn trầm mặt không nói một câu, đem cô ra chỗ ngồi phía sau, khởi động xe, hung hăng đạp chân ga xe "Oành" một tiếng đi ra ngoài!
Hoan Nhan bị tốc độ xe chạy mau đến kinh người thiếu chút nữa bật ra, cô thống khổ nhăn lông mày, vừa muốn mở miệng, xe cũng bỗng nhiên dừng lại, Hoan Nhan không phòng bị, cái trán lập tức nặng nề ***ng vào trên cửa xe, nước mắt của cô, lập tức chảy ra ngoài....
Tống Gia Minh từ trong kính thấy gương mặt cô chảy nước mắt, cũng không nhúc nhích, hắn giương mắt nhìn phía trước, là một quảng trường nhỏ, dứt khoát xuống xe, đem cô đẩy ra ngoài.
"Anh tìm tôi làm gì?" Hoan Nhan cố gắng nặn ra nụ cười nhạt, giọng mạnh mẽ một chút cũng không để ý.
Cắt Ngang Vở Kịch Hay
Tống Gia Minh ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Nhan Nhi, anh biết trong lòng em khó chịu, đúng, là anh không xứng với em, em oán anh hận anh đều là phải, nhưng mà, anh đã cùng Lâm Thiến ở cùng một chỗ, sự thật này không thể thay đổi, mặc kệ cô ấy là hạng người gì, chỉ là chuyện của anh, cho nên....".
"Cho nên sao?" Hoan Nhan cũng không nhịn được nữa, nước mắt giống như là đê vỡ chảy xuống.
Tống Gia Minh mím môi, gương mặt nhã nhặn khôi ngô mang theo chút khẩn cầu bất đắc dĩ: "Cho nên, Nhan Nhi em đừng mơ tưởng chửi mắng cô ấy và anh hòa thuận, còn có, cũng không cần bạn bè kia của em lại đến làm phiền bọn anh".
"Anh tới tìm tôi, chỉ là vì những thứ này sao?" Tim Hoan Nhan giống như bị cắt thành từng mảnh, đau đến tận tâm can, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe mắt hơi rũ xuống để cho cô vẻ mặt lúc này thoạt nhìn vô tội khiến động lòng mọi người, Tống Gia Minh xoay mặt, dùng sức gật đầu một cái.
"Vậy tôi có thể hỏi một chuyện không?" Hoan Nhan gật đầu một cái, có chút mệt mỏi miễn cưỡng chống đỡ bản thân mình.
"Em nói" Anh nhíu mày, cũng bắt đầu nhìn đổng hồ cổ tay.
"Anh khi nào cùng cô ta ở cùng một chỗ, bỗng nhiên tại sao như vậy, bất thình lình như vậy, anh và cô ta.... Như vậy mà thân mật" Hoan Nhan gắt gao nắm chặt tay, không để mình chịu thua kém rơi lệ.
"Năm tháng trước anh biết cô ấy, vẫn có liên lạc, mà xách định ở cùng một chỗ, bất quá chỉ một tuần trước, cô ấy làm mất con của anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm, Nhan Nhi, em hiểu lầm Lâm Thiến rồi, cô ấy là xử nữ, lúc anh và cô ấy ở cùng một chỗ, cô ấy là lần đầu tiên, cô ấy sạch sẽ, không giống như những người khác nói cái gì chịu không nổi".
Tống Gia Minh cũng chân thành, không e dè trả lời thắc mắc của cô.
Hoan Nhan nghe xong, chỉ cảm thấy tim như bị người khác đánh một quyền, hồi lâu chưa thở nổi.
Cô cùng anh ta ở cùng một chỗ nửa năm, anh ta cũng đã dây dưa cùng Lâm Thiến năm tháng!
Cô ta còn có đứa con của anh ta, cô ta là xử nữ! Hoan Nhan thật sự muốn cười, thật muốn chỉ vào mũi Tống Gia Minh hung hăng chế giễu anh ta căn bản là cái đồ ngu ngốc!
Nhưng mà bây giờ, sau khi nói xong cô chỉ là mệt mỏi, không bao giờ muốn nhìn mặt anh ta nữa, nếu nói là tâm lạnh, như vậy từ giây phút này bắt đầu đi.
"Anh đi đi, anh yên tâm, từ nay về sau chỗ Tống Gia Minh anh và Lâm Thiến qua lại, Hứa Hoan Nhan tôi nhất định tránh ba thước" Hoan Nhan khoát tay, loạng choạng xoay người: "Tống Gia Minh, cảm ơn anh, để cho tôi hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm, tạm biệt".
Cô thấp giọng mở miệng, cố gắng để cho mình đứng thẳng đi về phía trước, cho đến khi ra khỏi tầm mắt của anh ta, cô mềm nhũn ngồi xổm xuống, không biết là nước mắt hay nước mũi, tóm lại là làm váy trên người ướt hết.
Không biết ôm lấy đầu khóc bao lâu, Hoan Nhan đứng lên, vừa hay nhìn thấy cách không xa có một chiếc xe, cô đi tới, hướng về gương cẩn thận đem nước mắt trên mặt lau sạch, sửa lại mái tóc lộn xộn, mới ngơ ngác nhìn cô gái trong đó....
Cô nhếch nhác như vậy, ánh mắt sưng đỏ, mặt khóc cũng sưng lên, bộ dạng chính là bị người khác vứt bỏ.
"Đi tìm ૮ɦếƭ đi, cái gì mà chó má xử nữ! Đi tìm ૮ɦếƭ đi...." Hoan Nhan giơ chân lên không khống chế được hung hăng đá vào trên cửa xe.
Chiếc xe tối như mực kia, cửa sổ phía sau xe bỗng nhiên chậm rãi mở xuống, lộ ra gương mặt người đàn ông đang tức giận.
Hoan Nhan ngơ ngẩn, xoay người, lại thấy bên trong xe chính là một mảnh chiến trường hỗn độn, người phụ nữ không mảnh vải quấn trên thân người đàn ông, con mắt người con gái lẳng lơ bất mãn nhìn cô từ trên xuống dưới....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc