Người Mới Tức Giận - Chương 54

Tác giả: Tinh Oánh Tinh Oánh

Từ Lương Cẩm cười ra tiếng, lần này cũng không phải ngăn cô nữa, nhìn cô đi hai bước mới lạnh lùng cười nói: “Anh thấy giới truyền thông chắc hẳn sẽ cảm thấy hứng thú đối với người đàn ông trước đây của phu nhân Thị trưởng, hình ảnh *** của phu nhân Thị trưởng chắc hẳn sẽ bán được giá tiền rất cao đi.”
“Anh nói cái gì?” Thái Niểu trợn tròn mắt, tức không hiểu nổi.
Từ Lương Cẩm thấy cô có phản ứng lại bình tĩnh hài lòng, lấy điện thoại di dộng ra, mở ra những tấm hình hai người bên nhau trước đây cho cô nhìn. Trong hình hai người dán mặt vào nhau, giống như tất cả các đôi yêu nhau khác, căn bản khong tới mức khiêu đâm.
Tay Thái Niểu nắm chặt chai nước, biết rõ lúc này càng nóng nảy càng hỏng chuyện, cô trầm mặc, “Cũng chỉ là hình ảnh bình thường thôi, không có bất kỳ giá trị tin tức gì, cho dù có, cũng phải nể mặt vì chức vụ của Cảnh Trí, công ty truyền thông nào có gan dám mua?”
Từ Lương Cẩm không ngờ tới Thái Niểu lại không có nổi đóa, trong bụng suy tính một lần nữa, nhưng vẫn liên tiếp động vào điện thoại, “Cái này có tính là không có giá trị tin tức không?”
Màn hình điện thoại lần nữa hướng về phía Thái Niểu, lần này không đơn giản là hình áp mặt, trong hình mặt của Từ Lương Cẩm áp vào bộ *** của cô gái hành động bỉ ổi, mà cả người cô gái tựa vào đầu giường, gương mặt vẫn tương cười.
Không thể nào, lần này Thái Niểu bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chuyện này sao có thể, đừng nói cô chưa bao giờ cùng anh ta chặt chẽ qua, cho dù có thân mật qua, cô cũng không có can đảm chụp loại ảnh này. “Cô gái kia không phải tôi, tuyệt đối không phải tôi.” Thái Niểu gắt gao nhìn chằm chằm hình, liên tục khẳng định, mình có không đầy đặn như vậy, thân thể cũng không mập như vậy. Cô trừng mắt, “Đây là do ghép hình.”
Từ Lương Cẩm đã sớm nghĩ cô sẽ biết, cũng không phủ nhận, nói thẳng: “Hình là anh PS (photoshop), cho dù là giả tự nhiên cũng có người tin, chúng ta đã từng yêu đương nên điểm này cũng khó mà nghi ngờ.”
“Giới truyền thông sẽ phát hiện ra đây là hình giả.”
Từ Lương Cẩm cười, “Internet phát triển như vậy, anh cơ bản không cần tới giới truyền thông, trực tiếp ném lên net, đảm bảo lượng truy cập sẽ vô cùng cao, nên lấy tiêu đề là gì đây? ‘phu nhân Thị trưởng giỏi chuyện giường chiếu’ hay là ‘chuyện xưa của phu nhân Thị trưởng và bạn trai cũ’ chắc sẽ vô cùng bắt mắt/”
“Từ Lương Cẩm anh đúng là vô sỉ!” Thái Niểu tức giận mắng.
Từ Lương Cẩm không quan tâm chút nào, nếu anh ta là người đường hoàng, tuyệt đối sẽ không chạy tới uy hiếp cô. Là nhà họ Tô ép anh ta, toàn bộ thế giới ép anh ta, nghĩ như vậy, trên mặt anh ta càng âm trầm thêm ba phần, “Tôi vô sỉ, không vô sỉ tôi chắc chắn sẽ phải ૮ɦếƭ. Em có biết những ngày tôi sống trong nhà họ Tô đã trôi qua thế nào không? Bọn họ căn bản không coi tôi như người, còn có Tô Diệu Âm, cái loại phụ nữ dâm đãng đó, cô ta cư nhiên công khai mang người tình tới ở trong phòng chúng tôi mây mưa, còn đòi ly hôn với tôi! Ly hôn? Cô ta nghĩ giỏi lắm, tôi muốn cô ta phải bò đến cầu xin tôi.”
“Anh quả thực bị điên rồi!” Thái Niểu nhìn ánh mắt mê loạn của anh ta có chút sợ. Từ Lương Cẩm điên rồi, anh ta cười to, sau khi cười xong, thanh âm sắc bén mà nói: “Thái Niểu, đây là lần duy nhất, em bảo Trương Cảnh Trí giúp ta lên chức trưởng khoa, anh nhất định sẽ không tìm em dây dưa nữa. Chuyện này vô cùng đơn giản, chỉ cần anh ta nói một câu, chỉ là chức trưởng khoa mà thôi.”
“Đồ điên, anh là một kẻ điên. Tôi sẽ không giúp anh.” Thái Niểu liên tiếp lùi về phía sau, thẳng thừng cự tuyệt.
Từ Lương Cẩm nheo mắt lại, thái độ phách lối, “Tôi cho cô thời gian suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau cô cho tôi câu trả lời chắc chắn. Nếu như cô không đồng ý, ba ngày sau toàn bộ thế giới đểu có thể nhìn thấy hình chúng ta ở trên giường. Tiểu Điểu à, em nói xem phó thị trưởng Trương nhìn thấy có thể sẽ nhớ em hay không? Ha ha ha ha………….” Anh ta liều lĩnh cười lớn, xoay người lại lên xe, mạnh mẽ khởi động xe, lái qua cô.
Thái Niểu vừa tức vừa sợ, toàn thân phát run.
Lưu Ly chờ mãi không thấy người, liền gọi điện thoại giục, ai ngờ Thái Niểu bên kia nhận điện thoại phát ra giọng nói không đúng lắm, “Tiểu Điểu đã xảy ra chuyện gì?” Vừa hỏi xong, Thái Niểu liền khóc thút thít.
Lưu Ly liền gấp gáp theo, chỉ là hiểu rất rõ con người Thái Niểu, tính tình hiền lành không có chủ kiến, cô hướng về phía điện thoại ra lệnh: “Khóc cái gì mà khóc, người không ૮ɦếƭ thì mau tới đây cho lão nương, tới rồi nói tiếp.”
Nghe Thái Niểu đáp ứng, cô lại dặn dò phải chú ý an toàn mới cúp điện thoại.Quá trình chờ đợi vô cùng thấp thỏm, cũng may Thái Niểu tới rất nhanh, nửa giờ đã tới. Thấy cô mắt đỏ hồng, trực tiếp lôi kéo cô vào trong tiệm bánh ngọt. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cùng ông chồng nhà cậu cãi nhau?”
“Cậu út mới không thèm chấp gây gổ với tớ.” Cô khụt khịt lỗ mũi, uống nửa ly nước mới từ từ đem chuyện Từ Lương Cẩm không biết xấu hổ nói ra.
Lưu Ly vừa nghe xong, lập tức nổi giận, mắng mấy câu thô tục. “Đã gặp qua mấy con mẹ không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua kẻ không biết xấu hổ như vậy. Đúng là không bằng súc sinh mà!”
“Tớ nên làm thế nào?” Thái Niểu mơ hồ lo lắng, “Nếu như tấm ảnh đó thực sự bị đưa lên mạng, cư dân mạng cũng sẽ không quan tâm đó là hình thật hay hình giả, đến lúc đó ắt hẳn sẽ ảnh hưởng tới cậu út.”
“Chuyện này dù là người thông minh chắc chắn cũng không biết phải xử lý thế nào, may mắn nhà cậu lại có một người thông minh tuyệt đỉnh.”
“Cậu nói là để cậu út giải quyết?”
Lưu Ly Pu'ng tay một cái, “Cuối cùng cũng thông minh được một lần! Nếu không phải tớ đang mang thai, tớ sẽ trực tiếp giúp cậu xử lý anh ta, nhưng thật đáng tiếc….” Lưu Ly sờ sờ bụng, “Vì con tớ, tớ phải nghỉ ngơi lấy sức, sẽ không vì anh ta mà tức giận.”
Trương Cảnh Trí cùng Bạch Kỳ Trấn đến tối mới tới được, bốn người hẹn nhau ăn cơm ở Hà Hương bốn mùa. Lưu Ly chủ yếu là phụ trách ăn, Thái Niểu nói chuyện xảy ra ban ngày, Bạch Kỳ Trấn nhìn về phía lãnh đạo, Trương Cảnh Trí sắc mặt không đổi, cười cười nói: “Đồng ý anh ta, không phải chỉ là chức trưởng khoa thôi sao.”
À? Ba người nhìn về phái Trương Cảnh Trí, có chút không thể tin được.
Trương Cảnh Trí gắp lên một miếng củ sen Thái Niểu thích ăn đặt ở trong đĩa của cô, thản nhiên nói: “Muốn lấy cái gì đó, trước tiên phải cho đi.”
Bạch Kỳ Trấn lập tức hiểu ý, khóe miệng nhếch lên. Ngày tốt của tên Từ Lương Cẩm đó sắp tới rồi. Thái Niểu mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết Trương Cảnh Trí nhất định sẽ xử lý tốt, an tâm ăn cơm.
Ba ngày sau, Từ Lương Cẩm gọi điện thoại tới, Thái Niểu nghe theo sự sắp đặt của Trương Cảnh Trí trước đó từ từ nói, hơn nữa đồng ý giúp anh ta lên chức trưởng khoa, chỉ là yêu cầu anh ta viết giấy cam đoan không uy hiếp cô nữa.
Từ Lương Cẩm không kìm được vui vẻ, đồng ý luôn. Nói ngày mình lên chức, giấy cam đoan sẽ chuyển tới tay Thái Niểu.
Đặt điện thoại xuống, Thái Niểu lo lắng suy nghĩ. “Cậu út, cái vị trí trưởng khoa đó cho anh ta, thật sự là không có vấn đề gì chứ?”
Trương Cảnh Trí cười một tiếng, xoa xoa tóc cô, “Anh đã sớm chuyển quyết định xuống dưới, chờ ngày anh ta lên chức, lúc giấy cam đoan tới tay chúng ta, cũng chính là lúc những ngày sống trong tù ngục của anh ta bắt đầu.” Cầm lấy điện thoại di động của cô, đem đoạn ghi âm cuộc điện thoại vừa rồi chuyển tới máy điện của mình. Dám uy hiếp phụ nữ của anh, đúng là tự tìm ૮ɦếƭ!
Trương Cảnh Trí ôm lấy Thái Niểu, cúi đầu hôn cô một cái. “Năm đó anh ta vì danh lợi mà bắt cá hai tay, hôm nay vợ anh ta cặp bồ mọi người đều biết đây chính là Nhân Quả báo ứng.”
Đây thật đúng là báo ứng kiếp này. Ban đầu Từ Lương Cẩm và Tô Diệu âm bị cô bắt gian tại trận, hôm nay Từ Lương Cẩm đem Tô Diệu âm cùng đàn ông khác bắt gian tại trận. Anh ta tổn thương cô thế nào sẽ bị người khác tổn thương anh ta đúng như thế. thì ra là trên đời thật sự có Nhân Quả.
Thái Niểu suy nghĩ mãi, không phải cô chưa đủ tốt, mà là Từ Lương Cẩm chính là loại người bỏ đi. Chỉ là cũng may, người đàn ông tốt nhất đang ở bên cạnh cô, cô không có bỏ qua. Nhón chân lên hôn vào môi Trương Cảnh Trí một cái, đầu lưỡi khẽ vẽ lên làn môi anh. đang hôn, cô chợt cười ra tiếng.
Trương Cảnh Trí ngậm môi cô, hô hấp nặng nề, trách nhẹ: “Cười cái gì?”
“Vui vẻ.” Bởi vì vui liền cười, ánh mắt Thái Niểu chuyên chú nhìn anh, trong ánh mắt đó nhìn thấy chính mình, giữa hai hàng lông mày đều là nụ cười. “Bởi vì anh, cho nên vui vẻ.”
“Vậy anh có nên khiến em cảm thấy khoái hoạt hơn không?” Trương Cảnh Trí đem cả người cô trực tiếp ôm lên, bàn tay trơn theo quần áo đi vào.
Thái Niểu vui vẻ cười như cũ, giơ tay lên ôm lấy đầu anh, hôn một cái. nhỏ giọng bên lỗ tai anh nhẹ nhàng nói: “Em muốn sinh cho anh một đứa con.”
Câu này không thể nghi ngờ chính là đổ dầu vào lửa.
*** Trương Cảnh Trí trong nháy mắt bị đốt lên như cơn gió lốc, cuốn lấy cô cùng nhau thiêu đốt.
Thái Niểu nằm trên *** anh, cơ thểgiống như bị dỡ ra xếp lại vậy, cô âm thầm thề, về sau không bao giờ trêu chọc đàn ông nhà cô nữa. Đều nói đàn ông có tuổi ‘hữu tâm vô lực’, nhưng đàn ông nhà cô chính là ngoại tộc. Tiếp tục dày vò, đem cơ thể cô phá hủy.
Bên dưới Trương Cảnh Trí hình như lại đang rục rịch ngóc đầu dậy, Thái Niểu lập tức kêu dừng lại, “Anh nếu còn tiếp tục, chúng ta liền một tháng làm một lần.”
Trương Cảnh Trí buồn cười, “Anh chỉ sợ tới lúc đó, một lần sẽ khiến em no ૮ɦếƭ luôn.”
Thái Niểu trợn trắng mắt, anh cho là hiện tại em có thể chống đỡ nổi sao? Từ trên người anh lật xuống, dùng chăn bao lấy cơ thể. “Cậu út à, anh còn tiếp tục như vậy nữa, em sẽ không tiêu hóa được”.
Anh cười thành tiếng, nhìn cô đỏ mặt cả người đều muốn vùi trong chăn rồi, cánh tay duỗi ra đem cả người và chăn cuốn vào trong ***, “Chỉ vì hệ tiêu hóa của em, nên anh mỗi ngày chỉ làm có một lần.”
Lời này hình như có gì không đúng. Thái Niểu mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng lười suy nghĩ. Nhiều năm sau, Thái Niểu cuối cùng cũng hiểu ra, mỗi lần rõ ràng là Trương Cảnh Trí nói chuyện muốn làm, luôn không cần tự mình mở miệng, bởi vì anh sẽ làm người khác nói. Mà mỗi lần anh dù là vì suy nghĩ chuyện của bản thân, nhưng ở trong mắt người khác vĩnh viễn lại là vì suy nghĩ cho người đó.
Đúng là cậu út phúc hắc a!
……………
Từ Lương Cẩm nghe điện thoại của Thái Niểu xong, đã hưng phấn khó nén, bắt đầu ảo tưởng bản thân mình là trưởng khoa, dáng vẻ uy phong. Hừ các người ngày thường xem thường ta, chúng ta về sau sẽ tính sổ.
Anh ta cầm cặp táp lên, từ từ rời khỏi đơn vị.
Về đến nhà, chưa mở cửa đã nghe thấytiếng mạt chược. Anh ta trầm mặc mở cửa, không khí trong phòng khách ngột ngạt, anh ta không nhịn được ho một tiếng, chỉ thấy âm dương quái khí châm chọc.
“Chị Diệu âm, chồng chị về rồi, bọn em chẳng khác nào bóng đèn của anh ấy rồi.”
Tô Diệu âm ngẩng đầu nhìn Từ Lương Cẩm một chút, vẻ mặt chán ghét, thật không hiểu nổi ban đầu tại sao lại coi trọng anh ta. cô vỗ vỗ bàn tay, từ trên bàn mạt chược đứng lên, người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta hướng Từ Lương Cẩm bên kia nhìn một cái, tiếp theo là ngồi vào vị trí của Tô Diệu âm tiếp tục đánh mạt chược.
Tô Diệu âm vào thẳng phòng ngủ, Từ Lương Cẩm cũng vào theo.
“Đơn ly hôn tôi đã viết rồi, anh ký tên đi!” Tô Diệu âm rút đơn ly hôn ra đập vào người anh ta.
Sắc mặt Từ Lương Cẩm âm trầm, cố nén tức giận, nói: “Anh sắp lên chức trưởng khoa rồi, lúc này không có tâm tình cùng em nói chuyện này.”
“Trưởng khoa!” Tô Diệu âm cười to, mặt đầy vẻ trào phúng: “Từ Lương Cẩm anh không phải là nghĩ bố tôi sẽ ra tay giúp anh đấy chứ!”
“không nhọc công lão nhân gia ra tay.”
Tô Diệu âm nhíu mày: “Chỉ bằng bản thân anh?”
“Chỉ cần tự anh!”
Tô Diệu âm nhìn dáng vẻ tự tin của anhta, bỗng cười lên, “Từ Lương Cẩm, lần này anh có thể tự thăng chức, tôi liền không ly hôn, đối tốt với anh sống qua ngày.” Hương vị châm chọc mười phần, rõ ràng không tự tin anh có thể thăng chức.
Từ Lương Cẩm cầm đơn ly dị vứt xuống đất, cười lạnh nói: “một lời đã định!” Tiếp theo chỉ chỉ huyên náo phía bên ngoài “Hy vọng đến lúc đó em tốt nhất đem những thứ đồ bỏ đi kia xử lý sạch sẽ!”
“Đến lúc đó hãy nói, còn chưa biết đến lúc đó ai mới là đồ bỏ đi!” Tô Diệu âm cười cười bước ra khỏi phòng ngủ.
Từ Lương Cẩm ngã xuống giường, nghe tiếng rào rào của mạt chược bên ngoài, hận ý càng phát ra trong đôi mắt tĩnh mịch. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc