Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Chương 43

Tác giả: Đinh Mặc

Một lần, Lão Chu nói với anh ta: “Cậu là người lương thiện và tốt bụng, có điều dễ tin người và mềm lòng quá! Tuy tôi không biết quá khứ của cậu, nhưng trong đối nhân xử thế, cậu nên cẩn thận một chút thì hơn”.
“Tôi biết, tuy nhiên, nếu tôi không đối xử bằng thái độ chân thành thì mọi người làm sao có thể tin tôi.’ Mục Nham đáp.
Lão Chu thở dài, cười nói: “Thôi thì ở hiền gặp lành, Mục Nham cứ tiếp tục làm Mục Nham đi”.
Phát hiện ra bí mật của Mục Nham vào một dịp tình cờ. Lão Chu còn nhớ rõ, hôm đó trời quang mây tạnh, hai người hẹn nhau leo núi. Anh ta còn trẻ, dồi dào sức lực nên leo khá nhanh. Lão Chu bảo anh ta khỏi cần đợi mình, cứ leo *** núi trước. Còn ông vừa đi chầm chậm vừa ngắm phong cảnh, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Đúng lúc này, sự cố bất ngờ xảy ra. Vì mấy hôm trước trời mưa nên khi đến một vách đá, ông chẳng may trượt chân tơi xuống dưới. Vào giây phút ngàn cân tren sợi tóc, cánh tay ông đột nhiên bị nắm chặt, cả người treo lơ lửng trên vách. Lão Chu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt cương nghị của Mục Nham ở bên trên.
Lão Chu lập tức vươn cánh tay còn lại túm lấy tay Mục Nham. Anh ta nhanh chóng kéo anh lên trên. Ông thở hồng hộc, ngồi bệt xuống bãi cỏ bên cạnh rừng cột đá, cười nói: “Mục Nham, cậu đã cứu lão già này một mạng rồi.”
Không biết có phải là ảo giác của ông hay không, vẻ mặt chàng trai trẻ vụt qua tia bối rối. Anh ta khẽ gật đầu, không nói một lời.
Lão Chu cũng chẳng để ý. Nghỉ ngơi một lát, nhịp tim trở lại bình thường, ông đứng lên và nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Vâng!”
Đi được một đoạn, nhận ra đằng sau không có động tĩnh, Lão Chu bèn quay đầu, bỗng chẳng thấy Mục Nham đâu cả. Ông thấy hơi kì lạ bởi vì chỉ có một con đườnglên núi, không biết cậu ta có thể đi đâu. Vừa định quay đầu xuống dưới tìm, ông chợt nghe tiếng bước chân ở phía trước. Đó là Mục Nham, anh ta từ trên núi chạy xuống, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhìn thấy Lão Chu, anh ta mới nở nụ cười hòa nhã, đồng thời giải thích: “Người vừa cứu chú là phân thân của tôi”.
Sau đó, Lão Chu càng hiểu rõ hơn về chàng trai trẻ đến từ hành tinh khác này. Ví dụ mỗi cột đá được tạo thành từ một bộ phận của anh ta, ví dụ sợi tóc hay ngón tay. Một mình anh ta có lẽ không đáng sợ, nhưng toàn bộ phân thân sẽ là một sức mạnh to lớn khó có thể kháng cự.
“Tôi không định để bọn họ tỉnh lại.” Mục Nham nói: “Bằng không, thành phố Giang sẽ náo loạn. E rằng người trái đất không thể chấp nhấn sự tồn tại của chúng tôi”
“Vậy cậu cứ để họ ngủ mãi hay sao?” Lão Chu hỏi.
“Đúng thế! Sinh mệnh của chúng tôi lâu dài như nham thạch. Cho dù Trái đất bị hủy diệt, có lẽ chúng tôi vẫn còn tồn tại. Vì vậy, tôi không muốn quấy rầy cuộc sống ngắn ngủi của người trái đất”.
“Nếu họ tỉnh lại thì sẽ thế nào?” Sống qua nửa đời người, Lão Chu từng chứng kiến nhiều sóng gió. Tuy nhiên, ông vẫn hiếu kì về những người ngoài hành tinh này.
Mục Nham im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng: “Có lẽ đây chính là nỗi bi ai của sự tiến hóa. Nếu toàn bộ cột đá thức tỉnh, chúng tôi sẽ rơi vào trạng thái hưng thịnh. Mỗi cá thể sẽ nhanh chóng tiến hóa thành một người có trí tuệ, sức chiến đấu, tư duy và tình cảm như tôi. Cảm giác của tất cả chúng tôi được kết nói với nhau. Tôi muốn làm bất cứ việc gì, người Phân tử cũng đều làm được. Có lẽ, tôi sẽ đạt đến trình độ chẳng điều gì là không thể giải quyết. Nhưng cũng chính vì thế, nền văn minh của chúng tôi mới bị hủy diệt”.
Nghe xong, Lão Chu không khỏi cảm thán trong lòng.
Khi biết Mục Nham qua lại với Thẩm Gia Minh, Lão Chu đã khuyên anh ta: “Tôi thấy ánh mắt của cậu Thẩm thiếu đó tương đối gian manh, không phải loại người lương thiện đâu. Đám nhà giàu khác hẳn cậu, khó mà kết giao”.
Mục Nham cười: “Gia Minh không phải là người xấu đâu”.
Thì ra, Mục Nham quen biết Thẩm Gia Minh trước cả Lão Chu. Anh ta đến Trái đất nhiều năm nhưng cùng đám người Phân tử “ngủ sâu” trên núi. Khi tỉnh dậy, anh ta một mình xuống núi. Trên người chẳng có một xu dính túi hay chứng minh thư, đồng thời chưa mấy thích ứng với cuộc sống của người Trái đất nên anh ta đành phải đi làm thuê, sống cuộc sống rất khó khăn và cực nhọc.
Một lần bị đói bụng, anh ta đứng trước cửa nhà hàng ngó nghiêng. Đột nhiên, có người vỗ vai anh ta, cười nói: “Anh bạn đói quá phải không? Đi, tôi mời anh đánh chén một bữa”. Người đó là Thẩm Gia Minh.
Thẩm Gia Minh đâu phải kẻ ngốc. Sau vài lần tiếp xúc, nhận ra người đàn ông này đâu phải hạng tầm thường, thế là hắn càng đối xử tốt hơn. Mục Nham cũng phát hiện đối phương có hứng thú với các hiện tượng siêu nhiên, thường bỏ tiền chiêu đãi những kẻ xưng là “dị năng”. Dù biết bị lừa, hắn cũng cười cho qua.
Một lần, Mục Nham hỏi Thẩm Gia Minh: “Tại sao anh lại muốn có khả năng siêu nhiên?”
Hắn cười đáp: “Như vậy, tôi có thể cứu giúp được nhiều người hơn”.
Có lẽ lúc bấy giờ, Thẩm Gia Minh thực sự ôm ấp giấc mơ làm anh hùng. Tuy nhiên, Mục Nham không hiểu một điều, giấc mơ đó là vì bản thân hắn chứ không phaie vì người khác. Khi con chip mà Mục Nham sở hữu có năng lượng vượt quá mức tưởng tượng, lại bị bố thuyết phục, đồng thời dưới sự cám dỗ của lợi ích to lớn, Thẩm Gia Minh tuy có đấu tranh nội tâm nhưng cuối cùng vẫn quyết định phản bội bạn bè.
Một hôm khác, lúc từ nhà họ Thẩm trở về, Mục Nham có chút thất thần.
Lão Chu hỏi thăm: “Cậu sao thế? Việc nghiên cứu khai thác con chip có vấn đề à?”
Ánh mắt Mục Nham thoáng qua tia bối rối: “Không phải! Tôi….gặp một người phụ nữ ở nhà họ Thẩm”.
Lão Chu cười: “Thế à? Cậu nói thử xem nào”.
“Cô ấy….rất bí ẩn, thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Thẩm vào lúc nửa đêm. Chẳng ai biết đến sự tồn tại của cô ấy trong khi tôi rất hay gặp.” Anh ta mỉm cười: “Lần nào cô ấy xuất hiện thể nào hôm sau nhà họ Thẩm cũng mất đồ. Lúc thì đồ trang sức, lúc thì vàng bạc, thuốc là…”
“Cô ấy là kẻ trộm à?” Lão Chu hơi bất ngờ.
“Không, không phải!” Mục Nham phủ nhận ngay. “Một lần, tôi gặp cô ấy vào ban ngày. Cô ấy ném dây chuyền cho bà mẹ của cậu ăn mày đáng thương.”
“Ồ, thì ra là ςướק của nhà giàu chia chp người nghèo.” Mục Nham mỉm cười: “Chắc thế! Nhưng tôi đã nói với cô ấy, sau này đừng làm như vậy nữa”.
“Cô ấy bảo sao?”
“…Khụ, cô ấy chẳng thèm trả lời tôi, quay người bỏ đi mất.”
Tháng này sau đó, Mục Nham thường xuyên nhắc tới “cô ấy”. Cô gái theo dõi anh ta từ phía xa xa, nhưng anh ta đến nơi, cô ấy liền biến mất. Anh ta ở trong phòng thí nghiệm nghien cứu với đống thiết bị, máy móc, cô gái bỗng dưng xuất hiện, đứng cạnh anh ta hỏi: “Những thứ này dùng để làm gì?” Anh ta nhẫn nại giải thích từng cái một với cô gái. Khi ngẩng đầu, anh ta liền chạm phải ánh mắt hiếu kì của cô. Một hôm, anh ta rời khỏi nhà họ Thẩm rất muộn. Cô sóng đôi với anh ta mà không ai hay biết, họ đã trò chuyện cả đêm.
Phó Tông Tư- nhà khoa học trẻ tuổi cùng làm việc ở Thẩm gia – dường như cũng phát giác ra hành tung của cô gái đó nên hỏi Mục Nham: “Gần đây, anh có nhìn thấy một người phụ nữ ở phòng nghiên cứu vào buổi tối không?”
Nhớ tới lời dặn của cô, Mục Nham lần đầu tiên trong đời nói dối: “Không.”
**
“Lão Chu, tôi nghĩ mình yêu cô ấy mất rồi. Tôi muốn ở bên cạnh người phụ nữ có vết nứt thời gian cô độc đó. Tôi muốn sống cùng cô ấy, không muốn để cô ấy một mình. Mỗi lần thấy cô ấy che mặt, tránh né tất cả mọi người, xuyên qua không gian, lòng tôi rất buồn’.
“Đợi việc ngiên cứu con chip kết thúc, tôi sẽ bày tỏ tình cảm với cô ấy. Thế nào cô ấy cũng đồng ý.”
“Tôi và cô ấy sẽ mãi mãi bên nhanh. Tôi sẽ ở cho đến khi cô ấy răng long đầu bạc. Sau khi cô ấy qua đời, tôi sẽ hóa thành nham thạch bảo vệ cô ấy.”
“Cô ấy là tình yêu duy nhất của tôi trong cuộc đời này”.
**
“Mục Nham có bao giờ kể cho chú về diện mạo và tên của người phụ nữ đó hay những thông tin khác về cô ấy không?” Cẩn Tri hỏi.
Lão Chu thở dài, lắc đầu: “Không! Hình như người cô gái đó vô cùng cảnh giác nên Mục Nham hứa sẽ không nói với bất cứ người nào về cô ấy, sợ người khác biết được bí mật rồi khiến cô ấy bị tổn thương. Chỉ có một lần, cậu ấy kể, cô ấy luôn mặc bộ đồ đen. Có lẽ Mục Nham là người duy nhất biết cô gái có khả năng xuyên qua không gian đó là ai”.
“Sau đó thì sao?” Cẩn Tri hỏi.
Lão Chu nhướng mắt nhìn bầu trời: “Sau đó, Mục Nham bỗng dưng mất tích. Chẳng ai biết nguyên nhân, ngay cả người Phân tử trên núi cũng chịu. Bọn họ nói, bình thường, Mục Nham liên hệ với bọn họ thông qua sóng điện não. Nhưng vào một buổi tối, điên não đồ bỗng nhiên bị cắt đứt. Tuy nhiên họ có thể cảm thấy, Mục Nham không tồn tại trên cõi đời này nữa. Tôi nghi ngờ chuyện này liên quan đến nhà họ Thẩm. Đúng lúc Thẩm gia sửa sang lại khu biệt thự nên tôi đã lợi dụng cơ hội, đưa người Phân tử vào nằm vùng ở nơi ấy.”
“Tại sao đêm hôm qua, họ đột nhiên thức tỉnh và làm loạn?” Cẩn Tri hỏi tiếp.
Ứng Hàn Thời đáp: “Họ đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Thẩm Gia Minh. Anh ta thừa nhận đã *** Mục Nham”.
Cẩn Tri hiểu ra vấn đề. Bố con họ Thẩm bụng dạ thâm sâu, mấy năm qua chắc giữ kín như bưng chuyện sát hại Mục Nham. Người Phân tử mất nhân vật thống trị, nhất thời muốn điều tra chân tướng sự việc cũng không phải là điều dễ dàng, vì thế mới tiếp tục mai phục chờ đợi. Hơn nữa, đối với họ mà nói, quãng thời gian ba năm chỉ tương tự như cái Pu'ng tay mà thôi. Cho tới hôm nay, sự thật đã được phơi bày, bọn họ lập tức tỉnh dậy.
“Tôi không ngờ phản ứng của họ lại quá khích đến thế!” Lão Chu lên tiếng: “Tôi cho rằng, chỉ cần tìm ra hung thủ, trả được mối thù là họ sẽ dừng tay. Ai dè….nhưng Mục Nham là người hiền lành, lương thiện, người Phân tử đáng lẽ phải giống cậu ấy mới đúng chứ? Tại sao thái độ của bọn họ lại kịch liệt như vậy?”
“Có lẽ bởi vì người phụ nữ kia”. Cẩn Tri đáp: “Đêm qua, cô ấy xuất hiện ở nhà họ Thẩm, muốn cứu chúng tôi nhưng không được. Sau đó, cô ấy đã đi lấy con chip. Chắc cô ấy đã bị tấn công và người Phân tử biết được điều đó.”
Ba người im lặng một lúc.
Ứng Hàn Thời hỏi Lão Chu: “Giám đốc có cách nào ngăn cản họ không?”
Lão Chu trầm tư vài giây rồi mới trả lời: “Chỉ Mục Nham mới có thể ngăn cản họ”. Ông ngẫm nghĩ, tiếp tục mở miệng: “Mục Nham từng nói, cậu ấy liên hệ với họ thông qua sóng điện não. Nhưng dựa theo kết cấu của người Phân tử thì dù bản thân cậu ấy ૮ɦếƭ đi nhưng ý thức vẫn còn. Chỉ là bây giờ chúng ta không biết ý thức của cậu ấy đang ở đâu. Đám người Phân tử kia cũng đã mất liên lạc với cậu ấy”.
“Thi thể của anh ta đang được đông lạnh ở nơi nào đó trong khu biệt thự”. Ứng Hàn Thời nói.
“Vì thế, ý thức của anh ta nhiều khả năng cũng bị ràng buộc ở nơi ấy?” Cẩn Tri tiếp lời. Ứng Hàn Thời gật đầu.
Lão Chu: “Mau đưa tôi đến khu biệt thự ngay”.
**
“Ý thức của Mục Nham có khả năng vẫn còn tồn tại ư/” Phó Tông Tư vô cùng kinh ngạc.
“Đúng thế!” Cẩn Tri gật đầu: “Anh biết thi thể của anh ta đang ở chỗ nào phải không/”
Phó Tông Tư lập tức quay gót: “Mau đi theo tôi!”
Lúc này, mặt trời đã ló dạng ở phía đông, mọi người đi theo Phó Tông Tư quay lại khu phòng nghiên cứu bí mật trên hồ. Hóa ra tầng hầm còn có cầu thang dẫn xuống dưới nữa. Tận cùng cầu thang xuất hiện một cánh cửa. Phó Tông Tư nói nhỏ: “Thi thể Mục Nham ở trong đó. Bố con họ Thẩm đưa thi thể đến bệnh viện giải phẫu rồi bảo tôi đem đông lạnh. Họ bảo, có lẽ sau này vẫn còn hữu dụng”.
Trang Xung chửi thề một tiếng. Lâm Tiệp rút S***g, bắn mấy phát vào khóa cửa. Lão Chu mặt mũi tái nhợt.
Cánh cửa sắt mở ra, buồng khí lạnh từ bên trong ập tới. Phó Tông Tư là người đầu tiên xông vào. Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất anh nên đưa ra lí do hợp lí, giải thích tại sao anh lại can dự vào những chuyện này”.
Phó Tông Tư dừng bước: “Tôi có nỗi khổ riêng”.
Nhớ tới câu nói của Mục Nham, muốn ở bên người phụ nữ đó đến đàu bạc răng long, sau khi vụ con chip kết thúc, anh ta sẽ tỏ tình với cô gái, Cẩn Tri đột nhiên thấy đau buồn. Không biết nguyên nhân tại sao, cô có thể cảm nhận một cách sâu sắc nỗi bi thương của họ.
Ứng Hàn Thời đứng bên cạnh tựa như nhìn thấu tâm trạng của Cẩn Tri. Anh lặng lẽ nắm tay, đưa cô đi vào bên trong.
Căn phòng đông lạnh này không nhiều đồ, ngoài mấy chiếc tủ nhỏ chỉ có một chiếc tủ đông lạnh hình vuông cỡ lớn nằm ở giữa. Phó Tông Tư nhìn chằm chằm tủ đông lạnh, cất giọng khàn khàn: “Thi thể ở đó”.
Mọi người đều tiến lại gần. Viền mắt Lão Chu đỏ hoe, ông cất giọng run run: “Mục Nham, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi”. Ông giơ tay đẩy nắp tủ đông lạnh nhưng không được. Trang Xung và Lâm Tiệp lập tức bước lên cùng giúp Lão Chu.
Nắp tủ từ từ mở ra. Làn khói lạnh tỏa ra tứ phía. Sau đó, thi thể của người đàn ông dần dần hiện rõ trong tầm nhìn của cả nhóm. Người anh ta được phủ một tấm vải trắng, chỉ để lộ cái đầu. Đó là gương mặt giống hệt đám người Phân tử. Anh ta tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, diện mạo sáng sủa. Do bị đông lạnh một thời gian dài nên sắc mặt trắng bệch. Tóc và lông mày cũng bị kết băng.
“Mục Nham, xin hãy yên nghỉ!” Cẩn Tri nói khẽ. Mọi người đều trầm mặc, Phó Tông Tư nhìn chằm chằm xác ૮ɦếƭ đến mức thất thần.
Một lúc sau, Ứng Hàn Thời hỏi: “Phó Tông Tư, anh đã thử kết nối với điện não đồ của Mục Nham chưa?”
Phó Tông Tư lắc đầu: “Chưa!” Ánh mắt anh ta lộ vẻ kinh ngạc: “Lẽ nào anh muốn dùng điện não nối với tế bào thần kinh trong bộ não của anh ta hay sao?”
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Hãy chuẩn bị những thiết bị cần thiết”.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ứng Hàn Thời và Phó Tông Tư ngồi trên bàn, không ngừng thảo luận và chạy thử thiết bị điện não, kết nối với não bộ của Mục Nham thông qua vô số bộ phận cảm biến.
Hồi xảy ra sự kiện trí tuệ nhân tạo ở thư viện, Ứng Hàn Thời đã từng nói, chỉ cần tìm đúng tần suất điện não là có thể kết nối với chất xám đại não của con người, đọc hiểu ngôn ngữ của nó. Anh cũng thành công trong việc tiến vào thế giới hư ảo của máy tính và “***” nó. Vì vậy, Cẩn Tri tin chắc rằng, chỉ cần ý thức của Mục Nham chưa thực sự biến mất, Ứng Hàn Thời nhất định có thể “đối thoại” với nó.
Phòng đông lạnh bật đèn sáng trưng. Trang Xung không biết tìm đâu ra mấy cái áo khoác cho mọi người chống rét. Bầu không khí vừa căng thẳng vừa tĩnh mịch, Cẩn Tri đứng cạnh Ứng Hàn Thời, lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng, anh cũng ngẩng đầu lên: “Bắt được rồi.”
Màn hình máy tính hiển thị cường độ dòng điện rất yếu, tạm thời nhìn không ra điều gì bất thường. Còn Mục Nham nằm trong ngăn đông lạnh vẫn bất động.
“Làm thế nào để trò chuyện với anh ta?” Phó Tông Tư hỏi.
“Tôi nghĩ, ý thức của anh ta có thể nghe thấy lời nói của chúng ta.” Ứng Hàn Thời đáp.
Mọi người giật mình kinh ngạc, sau đó đổ dồn ánh mắt vào Lão Chu. Lão Chu khẽ gật đầu, đứng sát tủ đông lạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt Mục Nham, đồng thời mở miệng: “Mục Nham à! Là tôi, Lão Chu đây!”
Mục Nham vẫn không có phản ứng, sơ đồ hiển thị cường độ dòng điện trên màn hình vẫn không thay đổi. Lão Chu ngẩng đầu về phía Ứng Hàn Thời, anh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu ông cứ tiếp tục.
“Bố con họ Thẩm đã rơi vào tay người Phân tử, mối thù của cậu được trả. Vì vậy, cậu có thể yên nghỉ rồi.”
Vài giây sau, chuyện không thể tin nổi đã xảy ra. Màn hình máy tính từ từ hiện lên hàng chữ: “Đừng để bố con họ Thẩm hãm hại những người khác”.
Cẩn Tri và mọi người há hốc mồm. Mục Nham có phản ứng thật rồi. Lão Chu vừa mừng rỡ vừa đau buồn, lập tức đáp lời: “Không đâu! Họ sẽ không làm hại ai được nữa. Nhưng bây giờ, cục diện đã mất kiểm soát. Người Phân tử rơi vào trạng thái kích động, quyết tâm trả thù cả những người Trái đất vô tội khác. Mục Nham, cậu có thể ngăn cản họ không? Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ là một kết quả vô cùng thảm hại”.
Lần này, màn hình không có phản ứng.
“Mục Nham! Mục Nham!” Lão Chu gọi tên anh ta.
Cuối cùng, màn hình xuất hiện hàng chữ: “Tôi vốn có thể sống hạnh phúc trên Trái đất này”.
Nước mắt chảy dài xuống gò má Lão Chu. Nhóm của Ứng Hàn Thời đều trầm mặc. Viền mắt Cẩn Tri cay cay. Hạnh phúc thật sự khó đạt được như vậy sao?
Vào một khoảng khắc, cô đột nhiên đờ người rồi từ từ quay đầu. Người phụ nữ đó lại xuất hiện.
Cô ta đứng sau lưng bọn họ, bên cạnh bờ tường lạnh giá, vẫn mặc bộ đồ đen và đeo mạng che mặt như thường lệ, chỉ để lộ đôi mắt. Người phụ nữ không để ý đến bất kỳ ai, chỉ nhìn chăm chăm vào thi thể trong ngăn lạnh, đôi mắt đẫm lệ.
Ứng Hàn Thời và mọi người cũng đã phát giác ra sự có mặt của cô ta. Lão Chu cất giọng run run: “Là…là cô phải không?” Ông lập tức quay sang Mục Nham: “Cô ấy…đã đến rồi!”
Mục Nham không hề có phản ứng. Người phụ nữ giơ tay che mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Mục Nham, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi”.
Màn hình máy tính lặng lẽ hiện ra năm chữ: “Thanh Tri, anh xin lỗi!”
Người phụ nữ tên Thanh Tri cúi đầu, nói không thành tiếng: “Mục Nham…anh hãy bảo họ dừng tay đi! Đừng tấn công nhân loại nữa….Đừng để ngay cả bọn họ cũng gặp chuyện bất hạnh….”
Mục Nham im lặng hồi lâu. Cuối cùng, màn hình lại xuất hiện dòng chữ: “Hãy hứa với anh, em sẽ sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại”.
Thanh Tri cất giọng run run: “Vâng, em hứa với anh, em sẽ sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Em sẽ sống tốt, không giống như trước kia nữa….Tất cả sẽ trở nên tốt hơn….” Cẩn Tri quay đi chỗ khác. Ứng Hàn Thời liền nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Lâm Tiệp và Trang Xung hoàn toàn trầm mặc, còn Phó Tông Tư nhìn Thanh Tri, viền mắt cũng đỏ hoe.
“Bọn họ sẽ dừng lại”. Trên màn hình hiện lên hàng chữ. Tuy nhiên, không một ai cảm thấy vui mừng khi nguy hiểm đã được giải quyết.
“Thanh Tri, mau rời khỏi đây đi!” màn hình nhảy ra dòng chữ cuối cùng.
“Vâng!” Thanh Tri đáp, “Tạm biệt Mục Nham, tạm biệt…” Câu cuối cùng, cô gần như không thốt ra lời. Cùng lúc đó, xung quanh cơ thể cô xuất hiện quầng sáng bàng bạc.
Ứng Hàn Thời lập tức giơ tay chụp lấy vai Thanh Tri nhưng cô đã bốc hơi trong không khí. Anh liền bế Cẩn Tri nhanh như cắt chạy lên cầu thang, đuổi theo người phụ nữ.
Sau lưng họ, biểu đồ sóng não bỗng dưng biến mất khỏi màn hình máy tính, không còn một chút tín hiệu nào nữa.
Khi lên đến mặt đất, Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều giật mình. Bởi vì vô số người Phân tử đang đứng ở cửa nhà kho, ngoài sân, cho đến tận bờ hồ. Có tới cả ngàn người Phân tử mang gương mặt giống hệt nhau – gương mặt của Mục Nham – đều tập trung ở nơi này.
Bên kia bờ hồ, ánh sáng bạc vụt qua. Đó chính là dấu hiệu Thanh Tri đang rời đi. Do sự ngăn cản của đám người Phân tử nên Ứng Hàn Thời không có cách nào có thể đuổi theo cô gái. Anh ôm Cẩn Tri, cùng cô dõi mắt theo phương hướng Thanh Tri biến mất.
Tất cả người Phân tử cũng ngẩng đầu nhìn tia sáng bạc như ánh trăng vụt đi mỗi lúc một xa. Đáy mắt bọn họ thấp thoáng giọt lệ.
Xung quanh im lặng như tờ, Cẩn Tri ngả đầu vào vai Ứng Hàn Thời, nhìn mặt trời lên cao, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp xuống mặt hồ. Đám người Phân tử lặng lẽ rút đi, nhanh chóng biến mất hoàn toàn. Phía xa xa những tòa nhà cao tầng vẫn đứng yên trong ánh nắng, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.
**
Em có biết không?
Mỗi khi thấy em cô đơn một mình xuyên qua thời gian – không gian, tôi đều cảm thấy rất đau lòng.
Tôi muốn ở bên em trọn đời, để em không phải cô độc và sợ hãi nữa.
Tôi vượt qua bao nhiêu năm ánh sáng mới may mắn gặp được em. Tôi chỉ muốn ở bên em mãi mãi, không bao giờ cách xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc