Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Chương 36

Tác giả: Đinh Mặc

Sau khi Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đi mất, Tiêu Khung Diễn sốt ruột ở nhà chờ đợi. Cuối cùng, boss đại nhân cũng quay về. Tiêu Khung Diễn tròn mắt. Chuyện này là thế nào vậy? Toàn thân boss ướt sũng và bẩn thỉu. Nên biết, người có thể đánh bại ngài chỉ huy trên Trái đất này vẫn còn chưa ra đời. Lẽ nào… Boss bị Tiểu Tri đánh một trận? Chuyện này cũng có thể lắm chứ, vì boss sẽ không động thủ với phụ nữ.
Anh ta lo lắng ra đón: “Anh sao vậy? Cô ấy đã chịu tha thứ cho anh chưa?”.
Ứng Hàn Thời cởi giày, đặt ngay ngắn vào một chỗ mới nhướng mày nhìn anh ta. Tiêu Khung Diễn kinh ngạc khi phát hiện boss đang mỉm cười.
“Có lẽ… đã tha thứ rồi.” Anh đáp.
Tiêu Khung Diễn nghi hoặc nhìn Ứng Hàn Thời. Boss thường cười với anh ta nhưng nụ cười vui vẻ và dịu dàng như vậy rất hiếm gặp.
Ứng Hàn Thời thong thả đi vào phòng khách. Anh điềm tĩnh chẳng khác ngày thường nhưng Tiêu Khung Diễn vẫn phát hiện có chỗ nào đó bất thường. Sau đó, anh đi đến sofa, nhặt hai cái áo đang vắt trên thành ghế, gấp cẩn thận rồi đặt vào một góc.
Tiêu Khung Diễn ngây ra, bởi từ trước đến nay, việc vặt trong nhà đều do anh ta phụ trách. Lúc này, Ứng Hàn Thời lại đi dọn dẹp bàn ăn rồi xăn tay áo, bắt đầu rửa bát.
Tiêu Khung Diễn vội chạy đến: “Boss cứ để em làm là được”.
Ứng Hàn Thời không trả lời cũng chẳng dừng tay. “Thiếu ta Tiểu John!” Anh đột nhiên mở miệng, “Lâu rồi chưa thăng cấp cho chú. Từ ngày hôm nay trở đi, chú sẽ mang quan hàm Trung tá”.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Tiêu Khung Diễn chỉ biết quỳ một chân xuống mà không thể thốt ra lời.
Ứng Hàn Thời vốn là sĩ quan chỉ huy nghiêm túc. Bây giờ sống ở Trái đất, anh ta chẳng có cơ hội lập công nhân việc thăng cấp là rất khó. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của Tiêu Khung Diễn, ngài chỉ huy còn trẻ tuổi nên thỉnh thoảng nổi hứng, thể hiện tình cảm yêu thương với anh ta bằng việc thăng quân hàm. Ngài chỉ huy cũng từng phá lệ một lần, đó là lúc nhận được huân chương cao nhất của Hoàng đế bệ hạ.
“Cảm ta Hoàng đế bệ hạ vạn năng!” Tiêu Khung Diễn thắc mắc: “Boss, rốt cuộc anh có chuyện vui gì thế?”.
Khóe mắt Ứng Hàn Thời ẩn hiện ý cười: “Vừa rồi… tôi đã bày tỏ tình cảm với Cẩn Tri”.
Tiêu Khung Diễn há hốc mồm kinh ngạc. Nhưng niềm vui to lớn nhanh chóng lấn át. Anh ta nghĩ tới một chuyện, nếu Cẩn Tri trở thành phu nhân của ngài chỉ huy, vậy thì cô có thể sống cùng họ rồi.
“Tuyệt quá! Cô ấy đã nhận lời anh chưa?”.
Ứng Hàn Thời nở nụ cười dịu dàng: “Chưa. Nhưng cô ấy cũng không từ chối, chỉ nói cần suy nghĩ thêm”.
Tuy hơi thất vọng nhưng Tiêu Khung Diễn gật đầu: “Không từ chối là điều đáng mừng”.
Lúc này, Ứng hàn Thời đã rửa xong bát đĩa. Anh chàng người máy vỗ ***: “Boss, ngày mai em sẽ chuẩn bị một bữa sáng giàu năng lượng để anh có sức theo đuổi Tiểu Tri”.
Ứng Hàn Thời lau khô tay, khẽ gật đầu. Hai người đi ra phòng khách, chợt nhớ tới một vấn đề, Tiêu Khung Diễn liền mở miệng: “Khoan đã! Anh có biết cách theo đuổi con gái không?”.
Ứng Hàn Thời dừng bước, lẩm bẩm: “Tôi không biết”.
Đây là câu trả lời nằm trong dự liệu của Tiêu Khung Diễn, anh ta ngẫm nghĩ một lúc, chợt nảy ra ý định: “Để em hỏi bạn, anh ta là đàn ông Trái đất nên chắc sẽ biết”.
Nhận được điện thoại của Tiêu Khung Diễn, Trang Xung hơi bất ngờ: “Lão đại của cậu theo đuổi nữ thần nhà tôi ư?”.
Tiêu Khung Diễn hí hửng: “Thế nào? Tuyệt lắm phải không?”.
Trang Xung cười: “Hai người rất xứng đôi. Có điều, nữ thần nhà tôi không dễ theo đuổi đâu”.
Sau đó, anh ta kể vài ví dụ. Cẩn Tri tuy không phải dạng khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là cô gái ưa nhìn. Cơ quan có mấy đồng nghiệp nam định theo đuổi, đều bị cô “đạp ૮ɦếƭ” từ trong trứng nước. Ngoài ra, cũng có độc giả nam đến mượn sách muốn mời cô đi uống nước mà cô chưa bao giờ nhận lời.
Nghe xong, Tiêu Khung Diễn quay sang Ứng Hàn Thời, phát hiện gương mặt anh ửng đỏ.
“Boss sao vậy?” Anh ta cất giọng lo lắng.
Khóe miệng Ứng hàn Thời hơi cong lên: “Cô ấy đã từ chối những người đàn ông khác”.
Trời vừa hửng sáng, Cẩn Tri liền mở mắt. Đầu hơi nặng vì đêm qua cô gần như mất ngủ. Trong lúc đánh răng, cô lại nhớ đến lời thổ lộ của ứng Hàn Thời. Trong lòng cảm thấy ấm áp và ngọt ngào, tựa như đang được anh ôm trong vòng tay.
Cô nói với anh cần suy nghĩ thêm. Thật ra, đôi khi cô rất ghét khả năng khác người của mình. Nhìn thấy là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Ví dụ hồi nhỏ, biết rõ hôm đó ra đường sẽ bị ngã, dù cô rất cẩn thận nhưng vẫn không thoát khỏi sự cố. Biết rõ mẹ sẽ ốm nặng và qua đời nhưng cô chỉ có thể cố gắng không khóc trước mặt mẹ, mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò. Bây giờ cũng thế, cô thật sự không muốn nhìn thấy những cảnh khiến cô đỏ mặt.
Vừa quay về phòng, Cẩn Tri liền đờ người trong giây lát. Bởi cô lại nhìn thấy một thời khắc nào đó trong tương lai, Ứng Hàn Thời nằm trên giường này, anh không mặc áo, còn cô mặc áo sơ mi của anh, nhẹ nhàng đi tới hôn anh.
Cẩn Tri rời khỏi nhà với tâm trạng rối bời. Vừa xuống dưới, cô liền bắt gặp “kẻ đầu sỏ” đứng bên cạnh bồn hoa. Nghe tiếng động, anh liền quay người về phía cô, khóe mắt đong đầy ý cười.
Cẩn Tri giật mình, đi nhanh tới: “Sao anh lại đến đây?”.
Ứng Hàn Thời đưa túi bánh bao cho cô: “Tôi mang đồ ăn sáng cho em?”.
Cẩn Tri cầm lấy: “Cảm ơn anh. Anh không cần mang đâu, em ăn ở căng tin cơ quan cũng được”.
“Đây là thành ý của tôi.” Anh đáp. Cẩn Tri không biết nói gì hơn.
Hai người cùng đến thư viện, Cẩn Tri tưởng Ứng Hàn Thời chỉ đưa đến cổng rồi sẽ rời đi, nào ngờ anh cùng cô vào tận bên trong.
Cẩn Tri dừng bước: “Anh không về sao?”.
“Hôm nay tôi ở đây đọc sách, buổi trưa đưa em đi ăn cơm”.
Cẩn Tri hơi kinh ngạc. Cô đột nhiên có cảm giác, anh đã nắm được toàn bộ quy trình làm một người bạn trai tiêu chuẩn, khiến cô không thể chống đỡ.
“Buổi trưa em ăn cơm cùng Trang Xung và Nhiễm Dư.” Cô nói.
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Được. Vậy tôi sẽ đặt bàn lớn”.
Cẩn Tri: “Hả?’.
Hai người đi lên khu lưu trữ sách, Cẩn Tri tới chỗ làm việc còn Ứng Hàn Thời đi sang phòng đọc. Bận rộn một lúc, Cẩn Tri dõi theo hướng của anh, có chút thất thần. Bên này, Nhiễm Dư cũng đang thừ người.
Cẩn Tri ghé sát, hỏi bạn: “Sao thế? Cậu đang nhớ tới anh người yêu bụi đời đấy à?”.
Nhiễm Dư trừng mắt: “Cậu ngày càng độc mồm độc miệng. Anh chàng Ứng Hàn Thời nhà cậu đã tới bám rễ ở thư viện rồi, cậu mau nhận lời anh ấy đi. Mình thấy anh ấy sắp trở thành “hòn vọng thê” rồi đấy”.
“Nói linh tinh”.
Hai người cười đùa một lúc, Cẩn Tri đột nhiên nhớ ra, Ứng Hàn Thời cũng nghe thấy cuộc nói chuyện này.
Ánh nắng rọi vào căn phòng, những hạt bụi nhỏ li ti bay trên không trung, bầu không khí vừa yên tĩnh vừa ấm áp. Cuối cùng không nhịn nổi, Cẩn Tri cầm hai quyển sách giả vờ có việc đi sang khu đọc sách.
Từ xa, cô đã thấy Ứng Hàn Thời ngồi bên chiếc bàn, đang chăm chú đọc gì đó. Gương mặt và đôi tai của anh hơi ửng đỏ. Anh đã nghe thấy từ “Hòn vọng thê” rồi… Cô lại lặng lẽ quay người rời đi.
Nói thì nói vậy nhưng buổi trưa, Cẩn Tri bỏ mặc Nhiễm Dư và Trang Xung, cùng Ứng Hàn Thời tới một quán ăn nhỏ gần đó. Vừa ngồi xuống, cô liền hỏi: “Anh có quen ăn cơm ở những nơi thế này không?”.
“Tôi không bao giờ kén chọn đồ ăn. Một lần dẫn quân đột kích cứ điểm quan trọng của địch, tôi đã ăn hai tháng lương khô liền. Nửa năm sau đó, ăn bất cứ thứ gì cũng như nhai rơm”.
Nghe anh nói vậy, Cẩn Tri liền gọi một bàn đầy thức ăn: “Anh hãy ăn nhiều một chút”.
Ứng Hàn Thời gật đầu. Quả nhiên anh ăn rất nhiều. Cẩn Tri bất giác liếc qua cái bụng phẳng lì của anh, thầm nghĩ: Sao anh ăn thế mà chẳng có tí mỡ thừa nào nhỉ?
Lúc thanh toán, Cẩn Tri vừa định móc tiền, Ứng Hàn Thời đã rút ví ra trước.
“Anh kiếm sống bằng cách nào vậy?”. Cẩn Tri hỏi vẫn đề mà cô thắc mắc bấy lâu nay.
“Lúc chúng tôi rời khỏi Diệu Nhật, Tiểu John mang theo rất nhiều tiền Đế quốc nhưng chẳng dùng được ở Trái đất.” Anh mỉm cười: “May mà trình độ tin học của chúng tôi khá hơn người ở đây nên chúng tôi lập trinhg thuê cho người ta. Một ngày có thể viết mấy trăm chương trình, thu nhập cũng tương đối khá”.
Thì ra, người ngoài hành tinh cũng phải dựa vào bản thân để kiếm tiền.
Hai người đi bộ về đến thư viện, Ứng Hàn Thời dừng bước: “Cẩn Tri, chiều nay tôi bận chút việc. Tối tôi sẽ đón em đến nhà tôi bàn vụ tìm kiếm con chip”.
Đây là vấn đề vô vùng quan trọng, Cẩn Tri gật đầu: “Anh không cần đón em. Em và Trang Xung tự đi cũng được”.
“Quân sư tình yêu” đã đi cùng cô thì anh cũng không kiên quyết nữa.
Cẩn Tri: “Vậy em…”.
“Có thể hôn anh không?”
Cẩn Tri đờ người. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Vui vẻ nhé, Tiểu Tri”.
Cẩn Tri về chỗ ngồi, một tay chống cằm, một tay vô thứ viết lên tờ giấy:
Vui vẻ nhé, Tiểu Tri!
Vui vẻ nhé, Ứng Hàn Thời!
Hàn Thời…
Trang Xung không biết xuất hiện từ lúc nào, thản nhiên hỏi: “Anh ấy đã thành công trong công việc theo đuổi cô chưa?”.
Cẩn Tri điềm nhiên trả lời: “Vẫn chưa?”.
Trang Xung ngồi xuống, nói nhỏ: “Tối nay anh ấy sẽ tặng hoa cho cô. Nể mặt tôi, cô nhận đi nhé!”.
Cẩn Tri: “Anh biến đi!”.
Hết giờ làm việc, Cẩn Tri và Trang Xung liền đến nhà Ứng hàn Thời. Tiêu Khung Diễn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Sau khi ăn uống vui vẻ, họ ngồi ở sofa, thảo luận việc tìm kiếm con chip.
Trước khi từ núi Y Lam trở về, Ứng hàn Thời đã để lại chiếc máy bay chiến đấu cho Nhiếp Sơ Hồng, còn dạy anh ta cách lái. Cảnh sát tìm thấy thím Tô và Tiểu Kiệt bị đánh ngất đằng sau ngọn núi, nhưng họ chẳng nhớ gì cả nên không rõ bị người máy Nano đống giả từ lúc nào.
Bây giờ, Cố Tế Sinh chỉ dạy bọn trẻ môn âm nhạc. Nghe nói, anh ta sống rất vui vẻ. Nhiếp Sơ Hống chăm sóc anh ta rất chu đáo.
“Thủ lĩnh của quân nổi loạn tên là Arnold Lin.” Tiêu Khung Diễn cho mọi người xem ảnh trên máy tính: “Hừ, không ngờ tên khốn này vẫn còn sống, cũng đến Trái dất tị nạn. Hắn từng là bại tướng dưới tay boss, vô cùng tàn nhẫn và thâm hiểm, rất thạo việc lôi kéo giới quý tộc và nhà giàu,vì thế không dễ đối phó”.
Nghe Tiêu Khung Diễn nói vậy, Cẩn Tri còn tưởng là một người đàn ông dữ dằn. Kết quả, hắn chỉ tầm ngoài ba mươi tuổi, diện mạo sáng sủa và cương nghị, mặc bộ quân phục màu đen.
“Tiểu John, một nhà quân sự không thể không dùng thủ đoạn, chú đừng bôi nhọ sĩ quan chỉ huy Lin. Tôi và anh ta chỉ là tín ngưỡng khác nhau thôi.”
Cẩn Tri mỉm cười nhìn anh, Tiêu Khung Diễn “vâng” một tiếng, tiếp tục giải thích: “Lúc con chíp của Tiểu Sinh bị ςướק mất, tôi và boss đã tới sào huyệt của chúng. Đáng tiếc chúng đã rút đi, con chíp cũng không rõ tung tích. Có thể thấy, sĩ quan Lin đã ý thức được sự tồn tại của chúng ta”.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Cẩn Tri hỏi.
Tiêu Khung Diễn quay sang Ứng Hàn Thới. Anh bình thản đáp: “Ngăn chúng đoạt con chíp tiếp theo”.
Cẩn Tri và Trang Xung đều giật mình. Ứng Hàn Thời nói tiếp: “Chắc chắn chỉ có một số ít con chíp giàu năng lượng được đưa tới Trái đất. Hiện tại, thực lực của Lin đã vượt qua chúng tôi. Bất kể anh ta thu thập với mục đích gì, chỉ cần tìm thấy những con chíp khác trước anh ta là chúng ta có thể chiếm được thế chủ động”.
Trang Xung hỏi: “Chúng ta tìm con chip tiếp theo bằng cách nào?”.
Tiêu Khung Diễn ngoác miệng: “Đó là lý do chúng tôi mới hai người đến đây ngày hôm nay. Với thiết bị hiện có, tôi chưa thể dò ra tín hiệu của những con chíp còn lại. Vì vậy, chúng ta cần xuống đày biển một chuyến. Chiếc phi thuyền chở chúng tôi đến Trái đất đang được cất giấu tận dưới đáy biển, trên đó có thiết bị tiên tiến hơn. Hai người có muốn cùng đi hay không?”.
Cẩn Tri đẩy cửa đi ra ngoài ban công, đón ngọn gió đêm mát lạnh. Không thể không thừa nhận, khoản tiền mà Ứng Hàn Thời kiếm được từ việc lập trinhg đã giúp anh có một cuộc sống thoải mái và dễ chịu ở Trái đất. Dưới ban công là hồ nước đẹp đẽ và tĩnh lặng. Đứng một lúc, cô liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Ứng Hàn Thời đi đến ben cạnh, đột nhiên giơ bó hoa ra trước mặt cô.
“Cẩn Tri, đây là một trong những thành ý của anh. Mong em nhận lấy”.
Rõ ràng là một cảnh tượng lãng mạn nhưng Cẩn Tri lại hơi buồn cười. Cô đưa mắt ra sau lưng anh, phát hiện Tiêu Khung Diễn và Trang Xung trốn ở một góc trong phòng khách, đang âm thầm quan sát bên này.
Cẩn Tri bật cười thành tiếng, nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn anh, em rất thích”.
Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, miệng cười tủm tỉm. hai người vai kề vai, không ai nói một lời.
Ở phía sau bọn họ, Tiêu Khung Diễn cất giọng H**g phấn: “Tôi đoán là boss sắp thành công rồi”.
Trang Xung rút một tờ giấy từ túi quần, thản nhiên đáp: “Vội gì chứ? Họ còn chưa đi xem phim, thưởng thức bữa tối bên ánh nến lãng mạn nữa”.
Tiêu Khung Diễn: “Cũng Phải”.
Một con tàu đỗ bên bờ biển, dập dềnh theo từng cơn sóng. Cẩn Tri tựa vào mạn tàu, phóng tầm mắt ra xa. Nghe tiếng bước chân, cô liền quay đầu, lập tức phát hiện trang phục của Ứng Hàn Thời có điểm khác thường ngày. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi màu xám bạc, hàng cúc như được làm từ một loại đá nào đó lấp lánh kéo đến tận cổ. Đôi vai anh đeo lon có hình cánh hoa, bên cánh tay phải cũng in hình chiếc huy chương.
“Đây là áo quân phục của anh đấy à?” Cẩn Tri hỏi.
“Lên phi thuyền, mặc quân phục anh thấy thoải mái hơn.”
Tiêu Khung Diễn từng nói, anh mắc bệnh nghề nghiệp. Nhưng Cẩn Tri cảm thấy, từ trong cốt tủy, người đàn ông này chưa từng tách rời quân đội. Ví dụ, đeo găng tay trắng, lái ô tô có tốc độ nhanh nhất… Mấy lần đến nhà anh, cô cũng thấy anh xem kênh quân sự.
Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh rồi lại dõi mắt ra mặt biển. Trong mấy ngày qua, Ứng Hàn Thời đã thể hiện là một người bạn trai hoàn hảo. Những việc đàn ông thường làm khi theo đuổi con gái, nah đề thực hiện, ngay cả chuyện đưa cô đi xem phim ma. Khóe miệng cong cong, Cẩn Tri nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của Nhiễm Dư trước khi cô lên đường: “Cậu đi du lịch cuối tuần ư? Mau khai thật đi, có phải cậu đi cùng anh bạn “nhị thập tứ hiếu” hay không?”.
(*) Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiepj vào thới nhà Nguyên biên soạn. Cụm từ này được dùng để chỉ những người con ngoan ngoán, hiếu thảo. Về sau hay được giới trẻ dùng với nghĩa hài hước để chỉ những người bạn trai tử tế, chu toàn.
Cô thẳng thắn thừa nhận: “không được sao? Cậu cũng mau đi chơi với anh chàng bụi đời của cậu đi!”.
“Cậu nói linh ta linh tinh!”.
“Tiểu Tri có muốn học lái máy bay chiến đấu không?” Ứng Hàn Thới hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cẩn Tri bừng tỉnh: “Em muốn”.
Ứng Hàn Thời dịu dàng nói: “Trên phi thuyền có mấy chiếc máy bay chiến đấu. Chúng ta có thể lái dưới đáy biển, anh sẽ dạy em”.
Trang Xung đang nằm trên chiếc ghế gần đó, lập tức cất cao giọng: “Tôi cũng muốn học!”.
Tiêu Khung Diễn thò đầu ra khỏi buồng lái: “Để tôi dạy cậu!”.
Con tàu chạy được một lúc, cả nhóm lại lên một chiếc máy bay chiến đấu màu xám trắng có “chân vịt”. Không biết bình thường Ứng Hàn Thời giấu chiếc máy bay này ở đâu.
Máy bay lặn sâu dưới nước. Tiêu Khung Diễn ở vị trí điề khiển, Trang Xung ngồi bên cửa sổ, có chút thất thần. Đáy biển vốn một màu đen tối, tựa như dưới hố sâu vô cùng vô tận. Đầu máy bay được trang bị một ngọn đèn pha, tỏa ánh sáng ௱ôЛƓ lung nên cô có thể quan sát bên ngoài. Một đàn cá nhiều màu sắc bơi qua cửa sổ, Cẩn Tri vô thức giơ tay sờ vào ô cửa kính.
Ứng Hàn Thời ngồi xuống cạnh Cẩn Tri, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô. Cô liếc anh một cái. Dường như người đàn ông này đã vô cùng thành thạo trong những cử chỉ thân mặt với cô.
Cẩn Tri lại quay đi ngắm đàn cá. Có lẽ do đáy biển lạnh lẽo nên cửa sổ nhanh chóng mờ mịt hơi nước. Co liền giơ tay lau sạch. Ứng Hàn Thời lập tức nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình. Anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô chăm chú.
Cẩn Tri cũng lặng thinh. Rõ ràng từng được anh nắm tay vô số lần nhưng vào thời khắc này, cô vẫn có cảm giác run rẩy.
“Đây cúng là chiêu… Trang Xung dạy anh à?” Cô hỏi nhỏ.
“Không phải.” Anh cúi đầu, áp vào má cô: “Là anh muốn làm vậy với em”.
Hai má nóng ran, Cẩn Tri để mặc anh nắm tay. Xung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng trong lòng cô cuộn trào từng đợt sóng dữ dội.
“Cuối cùng cũng đến chỗ giấu Tinh Quang Hiệu của chúng ta rồi.” Tiêu Khung Diễn đột nhiên cất giọng cảm thán.
Cẩn Tri liền rút tay về. Ứng Hàn Thời ngẩng đầu nhìn phía trước. Trước mặt họ xuất hiện một thể kim loại cao bằng toàn nhà khoảng bốn, năm tầng, lặng lẽ nằm dưới đáy biển. Chiếc may bay chiến đấu áp sát phi thuyền, hai cửa khoang nối vào nhau. Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra. Một tiếng động ầm ầm vang lên từ phi thuyền, báo hiệu ngồn năng lượng được khởi động.
Cẩn Tri theo Ứng Hàn Thời đi vào một hàng lang dài, vách tường đề là kim loại màu bạc. Cẩn Tri và Trang Xung chưa từng gặp cảnh tượng này nên gần như nín thở, quan sát xung quanh.
Cả nhòm nhanh chóng đi tới một khoáng rộng lớn. Tiêu Khung Diễn giới thiệu: “Đây là phòng điều khiển trung tâm”.
Ứng Hàn Thời điềm tĩnh đảo măt một vòng, còn Cẩn Tri và Trang Xung tỏ ra hiếu kỳ. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn càng. Ở giữa có hai ghế ngồi, trông có vẻ phức tạp. Phía truuwocs là tấm bẳng điều khiển lớn gấp dôi bàn làm việc, hiện không hoạt động. Xung quanh còn có một số ghế ngồi, bốn bức tường màu đen như những màn hình cực lớn. Cứ cách vài giây, cái bức tường lại vụt qua tia sáng trắng.
“Boss.” Tiêu Khung Diễn nói: “Bây giờ em tiến hành kiểm tra theo thông lệ, sau đó đi lấy thiết bị chúng ta cần dùng”.
Ứng Hàn Thời gật đầu. Trang Xung lên tiếng: “Tôi đi cùng cậu”.
Sau khi hai người kia đi tới gian chưa máy móc thiết bị, Ứng Hàn Thời quay sang Cẩn Tri: “Em có muốn đi thăm quan không?”.
“Có ạ”.
Hành lang tĩnh mịch, không khí có chút giá lạnh, Cẩn Tri bước chầm chậm theo sau Ứng Hàn Thời qua các khoang động lực hạt nhận, khoang chứa đồ, khoang nghỉ ngơi, nhà ăn… Đi đến đâu, anh cũng kiên nhẫn giới thiệu với cô. Cẩn Tri phát hiện, ngoài khoang động lục thiết bị có vẻ phức tạp và hiện đại, những noi còn lại chẳng khác nào ở Trái đất, thậm chí còn giản dị hơn.
Tậ cùng hành lang là một gian nghỉ ngơi cuối cùng, Ứng Hàn Thới mở của: “Đây là phòng anh”.
Cẩn Tri đi vào trong. Ứng Hàn Thới là sĩ quan chỉ huy một hạm đội nên cô cho rằng, phòng nghỉ của anh dù không sang trọng nhưng ít nhất cũng rộng rãi và dễ chịu. Bây giờ mới thấy, gian phòng này thấp và nhỏ như phòng của những người lính khác. Bên trong chỉ kê một chiếc giường đơn, bàn làm việc và tủ quần áo nhỏ.
“Anh ở đây ư?” Cẩn Tri hỏi. Ứng Hàn Thời gật đầu.
Trước kia, phần lớn thời gian anh đều sống ở nơi này. Mà lúc đó, anh trẻ hơn bây giờ những mấy tuổi. Cẩn Tri đột nhiên đi đến trước mặt Ứng Hàn Thời, kiễng chân đặt một nụ hôn lên má anh: “Gửi tặng Tinh Lưu thời niên thiếu”.
Vừa rời môi, cô liền nhìn thấy đôi mắt đen huyền của anh đang nhìn mình đăm đăm. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh. Quả nhiên, mặt anh ửng đỏ ngay lập tức.
Cẩn Chi mỉm cười, quay gót đi ra ngoài. Ứng Hàn Thới đứng bất động vài giây mới đi theo cô. Một lúc sau, anh cất giọng trầm thấp: “Tinh Lưu thới thanh niên cũng muốn nhận được nụ hôn của em”.
Trái tim Cẩn Tri loạn nhịp: “Đúng là anh ngày càng gian manh.” Nói xong, cô rảo bước thật nhanh, khóe miệng cong cong.
Hai người quay về khoang điều khiển trung tâm. Tiêu Khung Diễn đang đứng trước bảng điều khiển, ngón tay lướt rất nhanh. Trang Xung ở bên cạnh, cặp chân mày nhíu chặt.
Nghe tiếng bước chân, Tiêu Khung Diễn liền mở miệng: “Boss, em xin báo cáo một việc”.
Ứng Hàn Thới lạng thinh. Anh chàng người máy giơ tay gãi đầu kim loại của mình: “Các dữ liệu của phi thuyền đều bình thường nhưng vài số liệu cơ bản mấy hôm trước hơi dao động. Hiện tại, em vẫn chưa thể xác định nguyên nhân của sự dao động đó. Có lẽ là hệ thống gặp sự cố, hoặc là nước biển ở xung quanh phi thuyền thay đổi. Nhưng cũng có khả năng… ai đó đã đột nhâp vào phi thuyền”.
Ứng Hàn Thời đi đến bên cạnh Tiêu Khung Diễn, kiểm tra số liệu trên màn hình.
“Liệu có phải là quân nổi loạn không?” Trang Xung hỏi.
Tiêu Khung Diễn lắc đầu: “Không thể nào. Hệ thống điều khiển của chúng ta khác quân nổi loạn, hơn nữa còn được cài mật mã nhiều tầng, bọn chúng không thể phá giải”.
“Cứ loại trừ hai khả năng trước.” Ứng Hàn Thời nói.
“Vâng”.
Đang chăm chú lắng nghe cuộc trao đổi của họ, Cẩn Tri đột nhiên ngẩn người. Sau đó, cô ngẳng đầu, dõi mắt về tấm kính phía trước. Ở nơi đó, phi thuyền tỏa ra hai luồng sáng, chiếu rọi cả khu vực đáy biển xung quanh.
Ứng Hàn Thời phát hiện ra phản ứng bất thường của cô: “Sao vậy?”.
Cẩn Tri còn chưa kịp trả lời, Tiêu Khung Diễn đột nhiên kêu lên: “Ồ! Boss, em vừa phát hiện ra tín hiệu khác. Có ba chiếc máy bay chiến đấu đang nhanh chóng tiến lại gần chúng ta”.
Năm phút sau. Tieue Khung Diễn ngồi ở vị trí điều khiển, vẻ mặt vô cùng nghiê túc. Toàn bộ VK trên phi thuyền đã được khởi động. Ứng Hàn Thời đứng trước tấm kính, dõi mắt ra bên ngoài. Cẩn Tri đứng cạnh anh, còn Trang Xung ở đằng sau bọn họ. Trên bản đồ radar của Tiêu Khung Diễn, ba chấm sáng đang mỗi lúc một gần.
“Bọn họ đã tiến vào tầm bắn rồi.” Tiêu Khung Diễn nói: “Boss, chúng ta có nhả đạn không?”.
“Tiếp tục chờ đợi.” Ứng Hàn Thới đáp.
Bắt gặp vẻ mặt trầm tĩnh của anh, Cẩn Tri cũng không thấy căng thẳng. Không biết đối phương là ai nhỉ? Quân nổi loạn ư? Trước đó, chúng đã bặt vô âm tín, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Lẽ nào trên Trái đất lại có người ngoài hành tinh khác? Dường như bọn họ đang ở đây chờ Ứng Hàn Thời nên mới xuất hiện đột ngột như thế.
Cuối cùng, ba chiếc máy bay chiến đấu cũng dừng lại ở phía trước, cách phi thuyền một trăm mét. Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc khi phát hiện chúng giống hệt chiếc bọn cô vừa ngồi.
Tiêu Khung Diễn cất cao giọng: “Boss, bọn họ lái loại máy bay Liệp Đầu, không phải quân nổi loạn. Lẽ nào… họ cũng là những người may mắn sống sót thuộc hạm đội Đế quốc”.
“Tiểu John, hãy gửi cho họ mã định danh của chúng ta.” Ứng Hàn Thời nói.
“Vâng.”
Khoảng nửa phút sau, Tiêu Khung Diễn cất giọng đầy xúc động: “Boss, em đã nhận được mã định danh của họ. Họ… họ cũng là người của hạm đội Phượng Hoàng, là cấp dưới của anh. Nhưng… chẳng phải toàn bộ lô cốt vũ trụ của hạm đội Phượng Hoàng đã bị hủy diệt rồi hay sao?”.
Ứng Hàn Thời vẫn không rời mắt khỏi mấy chiếc máy bay chiến đấu. Anh từ tốn đáp: “Tuy lô cốt vũ trụ không còn, nhưng cũng tồn tại khả năng có người thoát nạn”.
“A a a!” Tiêu Khung Diễn bật dậy: “Tốt quá! Họ đề nghị nối liên lạc”.
Ứng Hàn Thời: “Mau kết nối đi”.
Hệ thống liên lạc nhanh chóng kết nối. Ứng Hàn Thời trầm mặc, đối phương cũng không lên tiếng. Vài chục giây sau, một giọng nữ vô cảm vang lên: “Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc…”.
Nghe câu này, Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn ngẩn người. Người phụ nữ đó tiếp tục lên tiếng: “Tôi là thượng tá Lâm Tiệp, tham mưu tác chiến cấp một của hạm đội Phượng Hoàng. Mau thông báo quân hàm và phiên hiệu của các vị”.
Tiêu Khung Diễn kinh ngạc quay sang Ứng Hàn Thời: “Boss, là Lâm Tiệp! Ha ha ha… Trời ơi, cô ấy vẫn chưa ૮ɦếƭ! Boss, hạm đội của chúng ta vẫn còn người sống sót”.
Ứng Hàn Thời ngẩng đầu. Cẩn Tri bắt gặp tia xúc động từ đáy mắt anh.
“Lâm Tiệp, là tôi”. Anh thốt ra bốn từ.
Người phụ nữ ở đầu bên kia đột nhiên im bặt. Một lúc sau, cô ta bật cười, đông thời cất giọng tự giễu và có chút nghẹn ngào: “Có phải tôi đang nằm mơ hay không? Không ngờ tôi còn có thể nghe thấy giọng nói này. Nhưng… chẳng phải Tinh Lưu của chúng tôi đã ૮ɦếƭ rồi hay sao?”.
Cẩn Tri đứng sau lưng ứng Hàn Thời, dõi mắt về phía cửa khoang tàu đang mở ra.
“Cộp, cộp, côp…” Bên ngoài truyền tới tiếng giày quân đội nện xuống sàn nhà, mỗi lúc một gần. Tiêu Khung Diễn xúc động túm lấy áo Trang Xung.
Vài giây sau có ba người đi vào. Khoang tàu trở lên yên tĩnh trong giây lát. Người đi đầu là một phụ nữ trẻ chưa đến ba mươi tuổi, chắc là Lâm Tiệp. Cô ta có gương mặt trái xoan, toác màu nâu, vóc dáng cao gầy và nhanh nhẹn, làn da hơi thô ráp, thần sắc lạnh lùng. Từ lúc bước chân vào cửa, cô ta không rời mắt khỏi Ứng Hàn Thời.
Tếp theo là một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, tầm hai mươi mấy tuổi. Nhìn thấy Ứng Hàn Thời, anh ta đứng sững lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, xúc động và hoài nghi. Người đàn ông cuối cùng có diện mạo của người châu Á, thân hình không cao, nước da ngăm đen.
“Lâm Tiệp, Daniel, Tô!” Tieu Khung Diễn cất cao giọng, rồi rảo bước nahnh về phía họ. Cùng lúc đó, ba khẩu S***g đổng loạt chĩa thẳng về phía anh ta và Ứng Hàn Thời.
Lâm Tiệp nghiêm giọng: “Các người là người máy Nano giả dạng, dụ chúng tôi đến đây phải không? Đây là một hành vi bất kính đối với Tinh Lưu”.
“Lâm Tiệp, tính cô vẫn thô lỗ như xưa. Chúng tôi đương nhiên là thật rồi.” Tiêu Khung Diễn kháng nghị. Nhưng sợ Lâm Tiệp nổ S***g, anh ta không dám nhúc nhích.
Ứng Hàn Thời nhìn cô ta bằng ánh mắt ôn hòa và điềm tĩnh. Lâm Tiệp hơi ngây ra. Giây tiếp theo, một luồng sáng vụt đi, anh đã biến khỏi chỗ vừa đứng, xuyên qua bọn họ rồi lại quay về chỗ cũ trong chớp mắt.
Đám Lâm tiệp tròn mắt kinh ngạc, ba khẩu S***g rơi xuống đất. Ứng Hàn Thời chắp hai tay ra sau lưng, mở miệng hỏi: “Các vị còn không nhận ra sao?”.
Ba người biến sắc mặt, lảo đảo đi về phía ứng Hàn Thời. Cẩn Tri phát hiện, viền mắt họ ươn ướt, người phụ nữ tên Lâm Tiệp nhìn anh đăm đăm.
“Ngài chỉ huy…” Họ dừng lại trước mặt anh.
Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Ba người đột nhiên quỳ một chân xuống dưới đất, nước mắt chảy giàn giụa. Người đàn ông tóc vàng tên Daniel sụt sịt: “Ngài chỉ huy, không ngờ ngài vẫn còn sống…”.
Tô cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Trong khi đó, lâm tiệp chống hai tay xuống đất, giọt lệ không ngừng tuôn rơi. Tiêu Khung Diễn không thể kiềm chế, cũng quỳ xuống, bật khóc nức nở.
Ứng Hàn Thời đứng bất động nhìn bọn họ. Cẩn Tri ở phía sau nên không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng bóng lưng của anh tựa như tỏa ra sự bị thương đang được đè nén.
“Mọi người… đứng lên đi!” Anh cất giọng trầm ấm.
Không một ai nhúc nhích. Cẩn Tri vỗ vai Trang Xung, ra hiệu anh ta cùng mình lánh mặt, để lại không gian cho mấy người lâu ngày gặp mặt.
Lúc đi ra ngoài cửa khoang tàu, cô vô thức quay đầu, thấy Ứng Hàn Thời cúi đầu, đặt tay lên vai hai người đàn ông.
Anh nói, đàn ông không nên rơi lệ. Vào thời khắc này, liệu anh có đong đầy nước mắt hay không?
Cẩn Tri và Trang Xung ngồi ở phòng nghỉ. Trang Xung hỏi: “Cô có thấy phản ứng của họ hơi mãnh liệt quá không?”.
Đúng là Cẩn Tri cũng có cảm giác này. Cố nhân lâu ngày gặp lại phải vui mừng mới đúng, nhưng ba người kia lại tỏ ra vô cùng bi thương.
Trang Xung nói tiếp: “Hơn nữa, Cố Tế Sinh, đám người nổi loạn, những người này đều tưởng Ứng hàn Thời đã ૮ɦếƭ. Tại sao chứ?”.
Im lặng vài giây, Trang Xung lại mở miệng: “Điều này chứng tỏ, Ứng Hàn Thời đã gặp đại nạn nên mọi người mới tưởng anh ấy không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”.
Cẩn Tri giật mình. Thỉnh thoảng, Trang Xung thể hiện sự nhạy bén hơn người. Cô chợt nhớ tới câu Ứng Hàn Thời nói với Cố Tế Sinh lúc ở núi Y Lam: “Tôi vẫn còn sống”.
Có lẽ anh đã trải qua một đại nạn, đến mức thiên hạ đều tưởng anh đã ૮ɦếƭ, nên đám cấp dưới mới khóc ròng như vậy?
“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời xuất hiện ở cửa ra vào, mở miệng gọi cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười: “Tôi mời hai người qua làm quen với các đồng liêu của tôi”.
Cẩn Tri và Trang Xung lập tức đứng dậy, đi theo Ứng Hàn Thời. Cẩn Tri hỏi anh: “Anh giới thiệu với họ như thế nào về em?”.
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới đáp: “Cộng sự và người phụ nữ anh đang theo đuổi”.
Nghe anh nói thế, cẩn Ti nở nụ cười hài lòng.
Lâm Tiệp, Tô, Daniel đợi một lúc mới thấy ba người quay lại. Daniel cười ngoác miệng: “Không ngờ ngài chỉ huy chẳng những thoát ૮ɦếƭ, đến được Trái đất, mà còn có cả bạn gái nữa”.
Tô mỉm cười, Lâm tiệp không có phản ứng. Cẩn Tri và Ứng hàn Thời đi đến chỗ bọn họ. Vừa định chào hỏi, cô chợt cảm thấy ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Cô liền nhướng mày, chạm phải ánh mắt của Lâm Tiệp. Lâm Tiệp bình thản liếc đi chỗ khác.
Tất cả ngồi xuống. Tiêu khung Diễn vui vẻ lăng xăng, rót đồ ướng cho ọi người.
“Ba người đến Trái đất từ khi nào?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Khoảng năm, sáu năm rồi. Còn ngài?”
“Mới bốn năm.”
Mọi người im lặng một lúc, Ứng Hàn Thời hỏi tiếp: “ Cuộc sống của mọi người có được không?”.
Lâm Tiệp mỉm cười: “Ngài chỉ huy, chúng tôi là quân nhân, chỉ cần có thể chui ra chui vào là được”.
“Thật ra, cuộc sống của chúng tôi không tốt mấy.” Daniel tiếp lời.
Lâm Tiệp trừng mắt với Daniel, nhưng anh ta vờ như không thấy, tiếp tục lên tiếng: “Chúng tôi không có tiền. Chúng tôi chẳng có kỹ năng nào khác, hơn nữa lại không thể để lộ thân phận. Mấy năm qua, ban ngày chúng tôi đi làm thuê, buổi tối lại được thượng tá Lâm Tiệp huấn luyện”.
Tô cầm ly R*ợ*u uống một ngụm lớn, còn Lâm Tiệp lặng thinh. Bọn họ mặc bộ quân phục đã sờn, gương mặt hốc hác, cho thấy cuộc sống khá vất vả.
Ứng Hàn Thời nhướng mày: “Từ nay về sau, ba người hãy sống cùng tôi và Tiêu Khung Diễn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của ba người”.
Ngài chỉ huy, ước mơ của chúng tôi alf được đi theo người”. Daniel nói nhỏ.
Ứng Hàn Thời mỉm cười, vô thức quay sang Cẩn Tri. Cẩn Tri cũng cười với anh.
“Sao các anh lại tìm thấy chiếc phi thuyền này?” Tiêu Khung Diễn hỏi.
Lâm Tiệp đáp: “Hai tháng trước, chúng tôi phát hiện ra phi thuyền. Chúng tôi nghi ngờ là của đồng hương trốn xuống Trái đất nhưng không dám phát tín hiệu, đành ở đây chờ chủ nhân xuất hiện”.
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Mọi người có biết đến sự tồn tại của quân nổi loạn không?”.
“Chúng tôi biết.” Ba người đồng thanh đáp.
“Còn từng ***ng độ mấy lần.” Tô nói.
“Thực lực của chúng tôi quá yêu nên chỉ có thể lẩn trốn chúng.” Daniel lên tiếng: “Ngài chỉ huy, ngài đã giáo đấu với chúng bao giờ chưa?”.
“Tôi chưa giao đấu chính diện bao giờ.”
Tiêu Khung Diễn liền kể lại chuyện xảy ra ở núi Y Lam và dự định đi tìm con chip của Ứng Hàn Thời.
Nghe xong, ba người liền đưa mắt nhìn nhau. Lâm Tiệp mở miệng: “Ngài chỉ huy, chúng tôi biết tung tích của một con chip, nhưng không thể có được nó”.
Thì ra, ba người này không phải dối thủ của đám nổi loạn nhưng họ vẫn bí mật theo dõi động thái của chúng. Một lần, họ nấp ben ngoài hang ổ của quân nổi loạn, nghe chúng bàn tán, sĩ quan chỉ huy Lin đã lần ra một con chip có nguồn năng lượng cực lớn nhưng không có cách nào dành được nó. Bằng không, phiến quân nổi loạn đã có thể làm được nhiều việc.
“Con chíp đang ở một không gian khác song song cới Trái đất.” Lâm Tiệp cho biết.
Tiêu Khung Diễn “Ồ” một tiếng. Cẩn Tri và Trang Xung vô cùng ngạc nhiên. Không gian… song song ư?
Sáng sớm ngày hôm sau. Cẩn Tri nằm trên giường ngắm đám cá nhỏ bên ngoài cửa sổ. Ứng Hàn Thời đã nhừng căn phòng của anh cho cô. Nằm một lúc, cô vẫn không tài nào chợp mắt.
Vừa rồi Tiêu Khung Diễn giải thích, không gian song song là một thế giới khác tồn tại song song với vũ trụ này. Thế giới đó có lẽ cũng có Trái đất, thậm chí cả Trung Quốc. Xu thế phát triển của hai không gian là tương đồng. Thời Đế quốc Diệu Nhật còn đang ở trên đỉnh cao thịnh vượng, cũng chỉ những nhân vật cấp cao trong quân sự mới nắm được kỹ thuật tiến hành cú nhảy vượt thời gian. Tuy nhiên, do tôn chỉ hòa bình nên họ chưa bao giờ thực hiện.
Khi Diệu Nhật bị hủy diệt, nếu xảy ra sai lệch trong khi nhảy siêu quang tốc, chiếc phi thuyền có khả năng mang con chip nhảy sang một không gian khác. Thảo nào, sĩ quan Lin cũng đành bó tay.
Ứng Hàn Thời nói cần bàn bạc thêm. Những khái niệm như không gian song song hay cú nhảy siêu quang tốc hoàn toàn xa lạ với Cẩn Tri, cô cũng chẳng bận tâm làm gì. Chỉ có điều, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh Ứng Hàn Thời. Rốt cuộc anh có một quá khứ như thế nào? Còn cả người phụ nữ tên Lâm Tiệp kia nữa…
Cẩn Tri đưa mắt về phía cửa khoang đang khép chặt. Vừa rồi Ứng Hàn Thời nói, sẽ cùng mọi người đi tới nơi đỗ máy bay, Tiêu Khung Diễn tỏ ra phấn khởi. Bây giờ, chắc anh đang cùng thuộc hạ lái máy bay chiến đấu lượn dưới đáy biển, hồi tưởng lại quãng thới gian êm đẹp?
Tâm trạng cẩn Tri bỗng trở lên phức tạp. Cô thấy anh đáng thương, nhưng cũng có chút hụt hẫng. Mấy ngày trước, anh còn nói sẽ luôn ở bên cô, không để cô cô đơn một mình. Vậy mà bây giờ chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả. Cẩn Tri nghĩ vẩn vơ một hồi rồi quyết định đi ngủ.
Ứng Hàn Thời và mọi người lái máy bay chiến đấu, lượn một vòng dưới đáy biển rồi mới quay trở về phi thuyền. Trong lúc đi tới khoang nghỉ ngơi, Daniel hỏi: “Ngài chỉ huy không nghỉ ở phòng mình sao?”.
Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Cẩn Tri hôm nay nghỉ ở gian đó, tôi sang khoang thuyền viên là được.”
Daniel cười: “Thì ra hai người vẫn chưa…”.
Tiêu Khung Diễn cười ngoác miệng. Lâm Tiệp ngoảnh mặt sang một bên tựa hồ không quan tâm đến đề tài này.
Ứng Hàn Thời đỏ mặt, nhướng mắt về phía gian phòng của mình. Trong đầu vụt qua một ý định, anh liền đi sang bên đó.
Trong phòng chỉ bật ngọn đèn mờ mờ ở đầu giường, Cẩn Tri đang chìm trong giấc ngủ. Ứng Hàn Thời đảo mắt xung quanh. Đôi giày vứt bừa bãy dưới chân giường, trên bàn là áo khoác, túi giấy ăn, chìa khóa và di động của cô. Vừa mới ở đây một lúc, cô đã biến căn phòng của anh thành bãi “chiến trường” lộn xộn.
Ứng Hàn Thời cúi xuống, xếp lại giày ngay ngắn rồi để gọn đồ trên bàn. Vừa đi đến cửa sổ, anh chợt nhìn thấy hai chứ cái viết trền nền hơi nước vẫn chưa khô.
Đó là hai chữ cái “SD”. Ứng Hàn Thời ngoảnh đầu nhìn Cẩn Tri, trong lòng rất áy náy. Anh đã hữa sẽ luôn ở bên cạnh, vậy mà hôm nay lại bỏ mặc cô. Trầm mặc một hồi, anh giơ tay viết hai chữ “JZ” ở ngay bên dưới “SD”.
SD & JZ (Star Drift & Jin Zhi) Tinh Lưu và Cẩn Tri.
Viết xong, anh chắp tay sau lưng, đứng ngắm cô một lúc lâu. Bên ngoài, Lâm Tiệp đã rời đi trước, Tiêu Khung Diễn và hai người đàn ông đợi mãi mới thấy Ứng Hàn Thời đi ra. Anh gật đầu với bọn họ: “Đi thôi!”.
Phát hiện Tô và Daniel vẫn chưa hết kinh ngạc, Tiêu Khung Diễn nói nhỏ: “Các anh đừng lấy làm lạ. Boss của chúng ta đã thay đổi rồi. Bây giờ ngài ấy thường nhốt Cẩn Tri trong phòng, chẳng biết làm chuyện gì nhưng không cho tôi nhìn thấy. Các anh sẽ quen ngay thôi”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc