Người Đẹp Trả Thù - Chương 22

Tác giả: Hoa Tưởng Dung

Tiếng nước vẫn róc rách chảy, anh nhẹ nhàng giấu chiếc hộp gỗ đi. Mặc dù trong đầu còn nhiều thắc mắc nhưng điều quan trọng nhất là Triển Nhan vẫn đang ở bên anh, cô ấy không phải là ai khác mà chính là Triển Nhan của anh.
Mười phút sau, Triển Nhan bước ra từ nhà tắm, cô khoác trên người chiếc khăn tắm màu hoàng yến. Trông cô đã tươi tỉnh lên rất nhiều. Khi anh vừa ôm cô thì chuông điện thoại lại réo lên.
Phương Trình gọi điện cho anh. Phương Trình rất phấn khởi thông báo:
- Anh à, đã tìm thấy cháu bé rồi.
Nghe tới đây, Thẩm Lực có cảm giác cả thế giới đã biến thành thiên đường. Chưa đầy mười phút trước anh có cảm tưởng như đang ở địa ngục vậy mà giờ đây Triển Nhan đã trở về, cháu bé thì đã được tìm thấy.
- Tìm thấy cháu bé ở đâu vậy?
Thẩm Lực vội vàng hỏi Phương Trình.
Câu trả lời của Phương Trình vượt quá sức tưởng tượng của Thẩm Lực. Phương Trình ngừng một lát rồi đáp lại:
- Cháu ở chỗ bố anh ạ.
Bố ư? Thẩm Lực sững người. Anh cứ tưởng mình nghe nhầm, miệng há ra không nói được gì, anh thẫn thờ nghe Phương Trình kể tiếp:
- Em cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy bố gọi điện tới nói cháu bé đang ở chỗ bố, rồi bảo bọn em mau tới đón cháu. Em báo ngay cho anh để anh yên tâm, không cần phải tìm nữa. Bọn em đang chuẩn bị đi đón cháu đây. Thế anh có về ngay không? Nếu về ngay thì cùng bọn em đi đón cháu luôn nhé!
Cúp máy xong, Thẩm Lực lấy hết sức lắc đầu thật mạnh, anh nhận ra tư duy của mình cũng không đến nỗi quá hỗn loạn. Anh nhìn Triển Nhan nói:
- Nhan Nhan à, em đi cùng anh tới chỗ bố anh được không?
Sau đó anh kể ngắn gọn cho cô nghe về sự tích của cháu bé. Triển Nhan lặng lẽ gật đầu, thay quần ao xong xuôi họ đội mưa đi.
Mưa càng lúc càng to. Bắt được taxi, họ đi đến nhà ông Thẩm Thiên Dương.
Cửa vừa mở họ đã nhìn thấy Phương Trình, Thẩm Thiếp và bà Châu Thanh Á đang ở đó. Anh nhìn thấy Thẩm Thiếp đang ôm bọc tã được quấn chặt, miệng không ngừng nựng con: Con gái yêu của mẹ: Mặt cô vẫn bị che bởi chiếc khẩu trang. Thẩm Lực gật đầu chào bố vừa mở cửa cho anh, anh kéo Triển Nhan tiến về phía Thẩm Thiếp. Khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của cháu bé anh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tại sao cháu bé lại ở chỗ bố anh chứ?
Ông Thẩm Thiên Dương giải thích.
Khi trời còn chưa sáng rõ, ông nghe thấy tiếng chuông cửa, ông vội vàng xuống giường mở cửa. Ông thắc mắc tự hỏi không hiểu mưa gió bão bùng thế này lại có ai tới gõ cửa chứ? Mở cửa ra lại không thấy ai cả, chỉ thấy một bọc tã, bên trong là một đứa trẻ đang ngủ rất ngon lành.
Ông nghi hoặc ôm lấy đứa trẻ. Không hiểu nó là con cái nhà ai? Ông ôm nó vào nhà, quan sát đứa bé một hồi ông giật mình phát hiện cổ nó đang đeo một bức tượng phạt nhỏ bằng vàng.
Trời ạ! Đứa bé này chính là cháu ngoại của ông. Đây chính là bức tượng phật ông tặng nó khi mới sinh mà.
Đầu óc ông rối bời. Ông đặt cháu bé lên giường rồi nhanh chóng gọi điện tới nhà Thẩm Thiếp. Phương Trình nghe máy rồi ngay lập tức thông báo cho ông biết chuyện cháu bé mất tích. Ông vội vàng khuyên không nên lo lắng bởi cháu bé vẫn khoẻ mạnh và đang ở bên nhà ông. Ông bảo các con mau tới nhà ông rồi ông sẽ kể tường tận cho nghe.
Mọi người nghe thấy ông nói như vậy thì nửa tin nửa ngờ. Chuyện này quả thật vượt quá sức tưởng tượng của họ. Đứa bé tại sao lại di chuyển tới nhà ông chứ?
Ông Thẩm Thiên Dương nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, chẳng biết làm gì hơn ông khẽ thở dài, nét mặt nặng nề. Tới lúc này, Thẩm Lực mới phát hiện ra ông già hơn trước rất nhiều, dáng vẻ ốm yếu.
Thẩm Thiếp lúc này vẫn ôm chặt con trong lòng, cô cúi đầu thì thầm nói chuyện với con gái. Dường như cô không quan tâm tới mọi người xung quanh, cô đang đắm chìm trong thế giới của hai mẹ con. Phương Trình vẫn ngồi bên Thẩm Thiếp, anh ôm chặt bờ vai gầy của vợ.
Bà Châu Thanh Á ngồi ở một góc sofa đằng xa, trầm ngâm không nói gì, Thẩm Lực kéo tay Triển Nhan tiến về phía mẹ an ủi:
- Mẹ à, cháu không có chuyện gì là may mắn lắm rồi.
Bà Châu Thanh Á ngẩng đầu lên rồi cố gượng cười với con trai, nhưng ánh mắt bà lại hướng về phía ông Thẩm Thiên Dương. Ánh mắt đó vừa phức tạp, lại sắc nhọn khiến ông Thẩm Thiên Dương muốn lẩn tránh mà không lẩn tránh nổi. Ông Thẩm Thiên Dương không gắng gượng được lâu, ông đưa mắt nhìn về hướng khác, về hướng Triển Nhan.
Ông lại nhìn Triển Nhan, cô cắn chặt môi, cúi đầu, không nói gì. Cảnh tượng trước mặt khiến Thẩm Lực không lí giải nổi. Đây là lần đầu tiên ông Thẩm Thiên Dương gặp Triển Nhan thì phải, ban nãy do quá vội nên anh vẫn chưa kịp giới thiệu với ông.
Đúng lúc này, một sự việc bất ngờ xảy ra. Thẩm Thiếp vừa đang ngồi bế con tự dưng đứng phắt dậy lao về phía Triển Nhan. Đứa bé đang được bế sợ hãi oà lên khóc.
Thẩm Thiếp một tay bế con, còn tay kia túm lấy Triển Nhan rồi gào lên bằng thứ giọng rất đáng sợ:
- Sao mày giám đưa con tao đi? Tại sao?
Nói xong cô xô Phương Trình đang đứng ngăn ở giữa:
- Chúng mày hùa lại đúng không? Chúng mày hùa với nhau, chúng mày tưởng tao không biết à? Chúng mày dự định ςướק con của tao sau đó bỏ rơi tao đúng không?
Phút chốc bầu không khí trở nên nặng nề. Thẩm Thiếp giơ tay giựt chiếc khẩu trang trên mặt, lộ ra khuôn mặt đáng sợ, cô lại chỉ vào Triển Nhan:
- Chính mày đã làm cho tao ra nông nỗi này đúng không? Tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày!
Nói rồi cô giơ tay cào mặt Triển Nha. Mọi người vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì chỉ nghe thấy Triển Nhan hét lên thảm thiết, khuôn mặt đẹp như hoa của cô trong giây lát đã bị lột xuống.
Thẩm Lực sẽ mãi mãi không thể quên được cảnh tượng khiến anh kinh hãi tột độ này. Khuôn mặt của Triển Nhan bị Thẩm Thiếp lột xuống, lộ ra một bộ mặt vô cùng đáng sợ.
Phần trên và phần dưới khuôn mặt hoàn toàn đối nghịch nhau. Phía trên của khuôn mặt với vầng trán đầy đặn sáng sủa, cặp nông mày đẹp xanh như núi, đôi mắt trong sáng thuần khiết. Nhưng phần dưới của khuôn mặt nếu có thể gọi là khuôn mặt thì lại không có mũi, chỉ thấy một đống thịt không rõ ràng và hai lỗ mũi một bên to một bên nhỏ. Cái miệng của cô không có môi trên, chỉ có môi dưới nhưng môi dưới lại rất dày, khi nhìn vào có cảm giác giống như một đống thịt chẳng đâu vào đâu.
Phần da phía dưới khuôn mặt đen sì thô ráp, khác hẳn lớp da trắng hồng, mỏng mịn phía trên. Trông giống như lớp vỏ cây bị thiêu cháy rụi vậy.
Thẩm Thiếp không thể ngờ được hành động của mình lại gây hậu quả nghiêm trọng đến thế! Cô thét lên một tiếng rồi run rẩy vứt lớp da mặt kia đi, sau đó chỉ vào Triển Nhan gào lên:
- Ma! Ma!
Lúc này mọi người đều quá đỗi sợ hãi nên không có cách nào điều khiển được bản thân nữa, họ biến thành những tượng đá. Triển Nhan với khuôn mặt bị bóc rách cũng sững người lại, sau đó cô tiến lên nhặt miếng da mặt bị Thẩm Thiếp vứt đi rồi quay người chạy chốn.
Sau khi Thẩm Lực bình tĩnh trở lại thì chợt phát hiện ra có một người còn bị sốc hơn cả anh, đó là bố của anh - ông Thẩm Thiên Dương.
Ông đã ngã vật xuống đất bất tỉnh.
Mọi người vội vàng đỡ ông lên giường. Một lúc sau ông mới tỉnh lại. Câu nói đầu tiên khi ông tỉnh lại:
- Ông trời có mắt, người có tội cuối cùng sẽ bị báo ứng.
Nói xong, ông bật khóc. Khuôn mặt xanh xao bỗng chốc chuyển sang vàng ệch, cả người ông suy nhược giống như chiếc lá khô lắt lay sắp rụng.
Nhìn thấy bố tỉnh lại, Thẩm Lực mới nhận ra Triển Nhan đã đi mất rồi. Anh vội vàng chạy ra ngoài cửa nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả. Trước mắt anh tự dưng tái hiện khuôn mặt đáng sợ của Triển Nhan. Tại sao Triển Nhan của anh lại biến ra như vậy chứ? Hay cô ấy vốn là như vậy?
Anh sực nhớ tới câu chuyện về cô y tá đeo khẩu trang mà Tạ Viễn Kiều từng kể. Khuôn mặt trong câu chuyện đó lẽ nào chính là khuôn mặt thật của Triển Nhan khi bị lấy đi chiếc mặt nạ da người?
Anh bủn rủn chân tay, cả người dựa vào tường, anh dần mất hết sự sợ hãi, sự đau đớn, chỉ cảm thấy mơ hồ. Trước mặt anh dường như có một đám mây mù buông xuống chụp lên người. Anh không biết hiện tại mình đang mơ hay đang tỉnh nữa.
Không biết bao lâu sau, anh nhìn thấy một người phụ nữ xuất hiện trong đám mây mù. Người phụ nữ này mặc bộ quần áo đen với khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại không hề có biểu lộ cảm xúc.
- Phạm Cầm!
Thẩm Lực buột miệng thốt ra. Anh nhìn kỹ lại thì nhận ra không phải là ảo giác, đúng là người phụ nữ bí ẩn có tên Phạm Cầm. Chính anh cũng đang muốn tìm cô, quả thật muốn tìm cô ta khó như mò kim đáy bể, không ngờ cô ấy lại bất ngờ xuất hiện trước mặt anh.
Phạm Cầm cứ chậm rãi từng bước một tiến về phía anh, cô ta cười lạnh rồi nói:
- Bây giờ anh đã biết rõ về khuôn mặt người con gái anh yêu rồi chứ?
Thẩm Lực cố kìm nén nỗi tức giận, anh rít qua kẽ răng hỏi Phạm Cầm:
- Rốt cuộc... cô ấy là ai?
Phạm Cầm tiếp tục cười lạnh đáp lại:
- Anh đừng hỏi tôi, tôi có biết đâu.
Sau đó cô ta chỉ về hướng nhà ông Thẩm Thiên Dương:
- Anh đi mà hỏi bố anh, ông ta sẽ nói cho anh nghe. Tôi có thể đi cùng anh.
Thẩm Lực kinh ngạc nhìn Phạm Cầm một lúc, anh nhớ lại vẻ mặt thất thần của bố. Anh khẽ gật đầu, rồi trở về nhà bố. Phạm Cầm đi phía sau.
Vừa vào tới cửa, anh nhìn thấy Phương Trình, Thẩm Thiếp, bà Châu Thanh Á đang vây quanh ông Thẩm Thiên Dương. Ông đang nằm trên giường, ôm đầu ***.
Thẩm Lực và Phạm Cầm lặng lẽ đứng đằng sau họ.
Ông Thẩm Thiên Dương khóc một hồi rồi bắt đầu kể, ông sắp sửa kể một câu chuyện sẽ khiến cho mọi người có mặt đều giật mình kinh sợ.
Đó là thời điểm hai mươi tám năm trước.
Một sản phụ sắp sinh được chồng đưa tới một bệnh viện thuộc Thanh Thành.
Người chồng liền gọi điện cho Chủ nhiệm khoa Sản bệnh viện - Lâm Thiên Vân. Ông muốn chủ nhiệm quan tâm hơn tới người vợ sắp sinh của mình. Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân vốn là bạn học cấp hai của ông. Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân đồng ý sẽ cố hết sức giúp đỡ họ.
Lúc sản phụ được chuyển tới bệnh viện thì đã là mười giờ tối. Lúc này không phải là ca trực của Lâm Thiên Vân nhưng sau khi biết tin, cô đã vội vàng tới bệnh viện. Cô kiểm tra kỹ cho sản phụ, rồi nhiệt tình ngồi trông sản phụ cho tới khi cô ta sinh.
Lúc đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời đã là bốn giờ sáng. Sản phụ do quá căng thẳng, mệt mỏi và đau đớn nên vừa đẻ xong đã ngủ thiếp đi, thậm chí cô còn chưa kịp nhìn con mình nữa.
Nhưng chủ nhiệm Lâm Thiên Vân và hai cô y tá nhìn thấy đứa trẻ mới được sinh ra thì kinh hãi biến sắc. Đứa trẻ khoẻ mạnh nhưng nó là một quái thai, nói một cách chính xác hơn nó là đứa trẻ khiếm khuyết.
Đó là đứa bé gái.
Từ trước tới giờ, Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân và đồng nghiệp chưa từng nghe nói qua về dạng quái thai kỳ lạ như thế này: phần trên của khuôn mặt đứa trẻ rất bình thường, mắt của nó thậm chí đã mở, mí mắt hơi sưng giống như mọi đứa trẻ sơ sinh khác, đôi mắt vừa tròn vừa đen láy khiến ai nhìn thấy cũng yêu. Nhưng phần dưới khuôn mặt lại khiến họ không giám nhìn, trông nó giống hệt một khối thịt chưa thành hình, không phân biệt nổi đâu là mũi, đâu là miệng, chỉ thấy mấy cái lỗ chẳng có quy tắc gì cả. Một cái lỗ đang mở, phát ra tiếng khóc.
Mặc dù Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân và hai cô y tá chưa hết bàng hoàng nhưng họ vẫn không quên kiểm tra sức khoẻ cho cháu bé. Họ nhận thấy ngoài khuyết tật trên mặt ra, cháu bé hoàn toàn khoẻ mạnh, cháu bé nặng bốn cân.
Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân vừa tắm cho cháu vừa chau mày suy nghĩ. Hai cô y tá đã lo liệu co sản phụ ổn thoả. Sản phụ rất yếu, nhưng cũng không gặp phải vấn đề gì lớn về sức khoẻ cả, sau khi tỉnh lại chỉ cần tẩm bổ sẽ hồi phục.
Nhưng còn đứa trẻ sơ sinh kia, liệu khi tỉnh lại sản phụ nhìn thấy thì cô ấy sẽ phản ứng ra sao đây? Bất kỳ một người mẹ nào cũng mong con mình khoẻ mạnh, thông minh. Hiện tại sức khoẻ cô suy nhược vậy liệu có thể chịu đựng được cú sốc mạnh này?
Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân lòng nóng như lửa đốt, sau khi bọc đứa trẻ xong xuôi, cô chợt nảy ra một ý nghĩ. Cô kéo hai cô y tá ra nơi khác thì thầm mấy câu với họ. Ban đầu hai cô y tá kinh ngạc nhưng cuối cùng cũng lặng lẽ chấp nhận.
Nhận thấy hai cô y tá không có ý kiến gì, Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân liền bế đứa bé tới chỗ bố đẻ của nó. Khi nhìn thấy khuôn mặt đứa con đã được trông mong từng ngày, ông khóc rống lên.
Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân một mặt khuyên nhủ mặt khác lại nói với ông những gì vừa nói với hai cô y tá.
Mới nghe xong, ban đầu ông phản đối kịch liệt, ông giải thích, cho dù như thế nào đứa trẻ vẫn là kết tinh tình yêu của hai vợ chồng, nó là cốt nhục của họ, do vậy họ không thể yêu quý nó bởi nó khoẻ mạnh hoặc vứt bỏ nó khi nó chẳng may bị khiếm khuyết. Nếu làm thế họ sẽ đắc tội với nó, bới nó mới chào đời, nó quá đáng thương!
Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân nghe ông từ chối, liền tiếp tục nhẫn lại khuyên nhủ. Cô nói, người làm cha làm mẹ nào có thể chấp nhận con mình như vậy chứ? Cho dù anh có chấp nhận, vậy mẹ đứa bé thì sao? Mặc dù cô đã cố gắng sinh nó ra bình an, nhưng hiện tại tình hình sức khoẻ của cô không tốt, thực sự cô không thể chịu được cú sốc như thế này.
Còn với cháu bé, nếu cháu có may mắn sống sót được, vậy thì cháu sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Trong quá trình cháu trưởng thành, cháu bé sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Trong quá trình cháu trưởng thành, cháu bé sẽ không thể hưởng được tình yêu cũng như hạnh phúc mà những đứa trẻ bình thường khác nghiễm nhiên được hưởng. Nó sẽ luôn bị kỳ thị, đồng thời dưới ánh mắt kỳ thị này nó sẽ rơi vào trạng thái tâm lí tự ti nghiêm trọng, thậm chí có thể mắc chứng tự kỷ.
Nếu ông kiên quyết nuôi cháu bé, không những cả đời cháu bé sẽ phải sống trong đau khổ, bản thân vợ chồng ông sẽ phải chịu một gánh nặng kinh tế và phải đeo gông cùm tinh thần nặng nề. Cuộc đời ông từ đó sẽ giăng đầy những khói mù, ông không thể tận hưởng niềm vui như bao ông bố khác. Chính đứa con sẽ trách vợ chồng ông, trách sao lại sinh ra nó không được bình thường như những đứa trẻ khác.
Người đàn ông mới được làm bố không lâu trầm mặc hồi lâu rồi hỏi lại:
- Thế cậu định thế nào? Nếu vứt bỏ đứa trẻ này, mẹ của nó liệu có chịu được không?
Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân mỉm cười, đáp lại một cách bí mật:
- Sẩm tối hôm qua, một sản phụ được chuyển vào bệnh viện từ trạm xá nông thôn. Lúc chuyển tới, người mẹ và thai nhi chỉ còn thoi thóp thở. Được bọn mình kịp thời cấp cứu, nhưng chỉ cứu được đứa trẻ, người mẹ đã ૮ɦếƭ ngay sau khi sinh. Chồng của cô ta không chịu được cú sốc nặng nề nên nói không cần đứa bé đó nữa, đề nghị với bọn mình hãy gửi nó vào trại trẻ mồ côi. Đứa bé hiện đang được nuôi trong ***g ấp, nó là một bé trai khoẻ mạnh. Nếu như cậu chấp nhận, mình sẽ thương lượng với bố đẻ của cháu bé, cho ông ta một chút tiền, vậy thì đứa bé đó sẽ là của vợ chồng cậu rồi.
Nghe xong ông sững sờ hồi lâu, rồi ông vẫn lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý bởi đứa trẻ không phải là cốt nhục của mình vậy nuôi nó liệu có ý nghĩa gì chứ?
Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân đáp lại:
- Thôi thì coi nó như một sự an ủi đối với vợ cậu vậy. Cậu không nói cho cô ấy biết, thì nhất định cô ấy sẽ nuôi nó như con đẻ của mình. Các cậu còn trẻ, hai năm nữa lại có thể sinh thêm con. Làm như vậy có phải vẹn cả đôi đường không? Ý này của mình, cậu cứ tham khảo xem sao nhé!
Lúc này vợ của ông ta đã tỉnh lại. Biết tin ông vội vàng tới phòng thăm cô. Vừa nhìn thấy chồng cô đã hỏi vội:
- Con đâu anh? Con của chúng mình đâu rồi? Nó có khoẻ không anh? Em vẫn chưa nhìn thấy nó, là con trai hay con gái hả anh? Mau bế nó tới đây cho em ngắm đi!
Nước mắt trào ra hai khoé mắt của ông. Từ trong ánh mắt vợ, ông nhìn thấy tình yêu của người mẹ mãnh liệt. Sao ông lại có thể nhẫn tâm nói với cô ấy rằng cô ấy vừa sinh ra một đứa trẻ quái thai chứ?
Thế là ông liền an ủi vợ:
- Con của chúng ta rất khoẻ, là con trai em ạ. Nó vẫn đang ở trong ***g kính, chắc tí nữa em có thể nhìn thấy nó đấy.
Ông nhìn thấy vẻ hạnh phúc, sự vui sướng, niềm mong chờ trong ánh mắt của vợ. Vậy là ông quyết định nghe theo lời của Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân, tráo đổi con gái của chính mình.
Câu chuyện dừng ở đây, ai nấy đều rất ngỡ ngàng.
Bà Châu Thanh Á là người có phản ứng đầu tiên. Một tay bà túm lấy *** áo ông, vừa túm bà vừa lu loa:
- Thẩm Thiên Dương! Sao ông lại nỡ làm như thế? Người đàn ông trong câu chuyện chính là ông phải không? Ông nỡ ruồng rẫy con gái đẻ của mình. Hổ dữ còn không ăn thịt con. Thẩm Thiên Dương à, ông không phải là người.
Bà lại tiếp tục khóc lóc:
- Con à, hãy nói cho mẹ con còn ở trên đời này không? Nó chính là đứa vừa bỏ đi ban nãy phải không? Nó tên là Triển Nhan đúng không? Hoá ra đứa trẻ mệnh khổ kia lại chính là con đẻ của tôi. Chả trách, lần đầu tiên gặp nó tôi đã có cảm giác rất thân thiết, nên rất yêu quý nó...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc