Người Đàn Ông Xa Lạ - Chương 12

Tác giả: Dạ Miên

Tiếng chim líu lo ngoài vườn đánh thức giấc ngủ mệt mỏi của Chiêu Hà . Nàng lờ mờ nhớ ra mọi chuyện . Tối qua, nàng say khướt, có lẽ Vọng Quân đã bế nàng vào đây . Đây không biết là lần thứ mấy, nàng ngủ thiếp đi trên xe của anh ấy như thế này ? Cuộc sống nàng tưởng chừng như đã yên ổn, vậy mà anh quay lại đã làm xáo trộn tất cả.
Biết cha giờ này đang ngồi ở bàn ăn nên nàng vừa chạy vừa la:
- Cha à ! Hôm qua, sao con không thấy Tử Bình tới xem mắt con vậy ?
Bấy giờ, nàng đứng khựng lại nơi lưng chừng của bậc thang . Nơi chiếc bàn ăn, không chỉ có sự hiện diện của cha mẹ, mà có cả Vọng Quân ngồi ở đấy.
Nhìn con gái, ông bật cười:
- Kìa ! Con gái của cha thật sự muốn chồng như thế hay sao ? Người ngợm như thế mà đã ba chân, bốn cẳng chạy xuống hỏi chồng ôm tỏi cả lên.
Không việc gì phải sợ . Có mặt anh ta ở đây càng hay . Nàng vuốt lại mái tóc và hất mặt bước về phía mọi người:
- Cha à ! Tử Bình hôm qua không ghé hả cha ?
Ông Thịnh nhìn Vọng Quân . Rồi quay sang con gái, ông ôn tồn giải thích:
- Hôm qua, Tử Bình bận việc đột xuất, cậu ấy không thể ghé được . Tuy nhiên, Tử Bình có điện thoại cho cha . Cậu ấy nói rằng việc xem mắt không cần thiết nữa, cứ tiến hành lễ cưới vào tuần sau . Cậu ấy đang công tác bên nước ngoài, cậu ấy sẽ bay về đây gấp.
Mẹ nàng lên tiếng:
- Vọng Quân à ! Hôm qua cậu đưa con gái tôi về, nó có làm phiền gì cậu không ?
Vọng Quân thản nhiên đáp:
- Dạ, không . Cô ấy ngoan lắm . Lên xe là nằm ngủ một giấc cho tới nhà . Con phải bế cô ấy lên phòng đấy.
Nghĩ rằng lúc ấy đã nằm gọn trong vòng tay của anh . Chiêu Hà đỏ cả mặt.
Bà Thịnh lại nói:
- À ! Cha mẹ có chút việc phải đến công ty gấp . Tí nữa con ở nhà tiếp Vọng Quân hộ mẹ nhé
Vọng Quân ngồi đối diện với cô, giọng anh chắc nịch;
- Chiêu Hà ! Tại sao cô lại lừa dối tôi ? Tại sao cô không nói cho tôi biết cô là ai ?
Cô nói:
- Anh chẳng ưa gì tôi, thấy tôi như thấy một cái gai trong mắt . Thế thì tôi nói cho anh điều đó làm gì ?
- Ai nói với cô điều đó ?
- Hành động của anh đã chứng minh tất cả.
- Chứ cái đêm hôm nọ, ai tống cổ tôi ra khỏi nhà ? Tôi đã quay lại tìm cô mấy lần, nhưng cửa vẫn đóng im ỉm . Rồi có một hôm, bà chủ nhà bảo cô đã trả nhà rôi . Tôi muốn liên lạc với cô . Cô có biết rằng chính tại vì cô xông thẳng đến nhà hàng Mai Quế mà Đông Sa đã giận tôi đến bây giờ không ?
- Tôi không biết, nhưng cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì về ông cả.
- Cô cứng đầu lắm . Cô có biết cô làm khổ tôi nhiều lắm không ?
- Không biết . Anh đi tìm tôi làm gì ?
Vọng Quân ngập ngừng:
- Bởi vì tôi đã nghĩ lại . Ít nhiều gì tôi đã cư xử không phải với cô.
Cô mỉm cười khinh miệt:
- Anh thực sự nghĩ thế à ? Anh cũng tử tế gớm.
Môi anh mím chặt lại . Anh tàn nhẫn nhắc nhở cô:
- Đã có lần cô nói cô yêu tôi, có đúng không ?
Cô khỏa lấp lời nói của anh bằng một lời nhạo báng:
- Tôi thường nói thế với tất cả bạn trai của tôi . Đàn ông họ thích nghe câu đó, nó làm cho họ khoan khoái . Nhưng không mấy ai trong số đàn ông các người xứng đáng để yêu.
Vọng Quân điên lên:
- Thế cô chỉ đơn thuần mua vui cho bản thân cô à ?
Chiêu Hà cắn chặt đôi môi để nó thôi run rẩy . Nhưng anh coi sự im lặng của cô là một sự thừa nhận tội lỗi . Anh lại lên tiếng, giọng nói của anh thật lạnh lùng:
- Sao cha mẹ cô lại để cô lang thang đây đó thế ? Cô có một bộ Óc tốt, tại sao cô không sử dụng nó ? Rõ ràng hôm qua, cách nói chuyện của cô khiến ai cũng quý cả.
Chiêu Hà cụp mắt xuống để né ánh mắt của anh:
- Không phải ai cũng có tham vọng như anh đâu . Vọng Quân à . Tôi biết cái địa vị của tôi lúc trước làm anh cụt hứng . Tôi nghèo, tôi hư đốn, tôi không có cơ hội làm anh thăng tiến.
- Không hoàn toàn như thế.
Chiêu Hà gào lên:
- Chuyện rõ như ban ngày, thế mà anh còn bảo là không hoàn toàn à ? Dù với anh, người con gái anh chọn làm vợ phải hoàn hảo như Đông Sa chẳng hạn . Có phải Đông Sa "đá" anh không ?
Anh tái mặt rồi đột ngột đứng dậy . Anh cũng lôi theo Chiêu Hà đứng dậy . Họ nhìn nhau chằm chằm trong im lặng . Chiêu Hà hoảng hồn vì nghĩ rằng mình đã đi quá xa.
- Tôi phải bịt ngay miệng của cô lại để không cho phép cô nói ra những lời bậy bạ như thế nữa.
Nói là làm, anh áp chặt môi anh vào môi cô . Cô *** yếu ớt . Cô đáp lại nụ hôn thật mãnh liệt.
Rồi anh đẩy cô ra đột ngột:
- Cô cũng cần điều đó nhiều như tôi . Chiêu Hà à.
Cô nhìn anh chằm chằm, mí mắt cô nặng trĩu . Thân thể cô tràn ngập trong cảm giác mà cô không biết phải đối phó thế nào . Cô gật đầu, vô tình thừa nhận cô cũng cần nụ hôn của anh biết chừng nào.
Anh trả lời:
- Bây giờ, tôi cho cô biết điều mà cô muốn biết . Phải, chính Đông Sa đã bỏ tôi . Bây giờ tôi đang cô đơn . Tôi cần một cô gái sưởi ấm cho lòng mình.
Anh nhẹ nhàng lần bàn tay vào làn tóc rối của cô:
- Bằng lòng làm vợ anh nhé, Chiêu Hà ?
Lấy anh ư ? Một vài tuần trước thì có lẽ cô sè vui mừng đón nhận . Nhưng hôm nay, lời cầu hôn lạnh nhạt của anh khiến cô cảm thấy thật khủng khiếp.
Cô nói cay đắng:
- Muộn mất rồi Vọng Quân à . Anh không tôn trọng tôi . Bây giờ địa vị tôi khác anh lại cưới tôi.
Anh điềm tĩnh nói:
- Tôi muốn cưới em làm vợ . Địa vị của em bây giờ không liên quan gì tới tôi.
Đôi mắt cô mở to:
- Thế ư ? Tôi không thể tin được điều đó.
Vọng Quân nóng giận:
- Xin em hãy tin đi cho . Em chẳng hiểu gì cả mà đã lo trả đũa tôi . Em là một con bé ngốc nghếch.
Chiêu Hà lại cười:
- Tôi không im, tôi muốn nói, nói tất cả cho anh hiểu . Giả sử hôm nay tôi đồng ý lời cầu hôn của anh, lỡ sau này khi phát hiện ra cái gia tài kếch xù của cha tôi mà tôi không được hưởng thì anh nghĩ sao ? Anh có ân hận không ? Không cần sự trả lời của anh, tôi cũng biết chắc chắn là có . Thôi, bỏ qua hết đi . Bây giờ tôi có muốn làm vị cứu tinh cũng không được, bởi vì tuần sau, tôi phải lên xe hoa cùng Tử Bình rồi . Chắc chắn anh cũng đã nghe cha tôi nói khi sáng mà.
- Nhưng tôi biết em không yêu hắn . Người em yêu chính là tôi . Em đồng ý cưới hắn chỉ vì cố quên tôi đi . Làm như vậy em sẽ đau khổ suốt đời . Chiêu Hà à...
- Nhưng dù sao có lẽ vẫn hơn anh, khi mà đối với anh, chữ tiền và danh vọng còn hơn ngọn núi . Mặc dù anh chẳng phải nghèo khó gì . Nhưng thôi, thật là điên khùng khi cứ ở đây mà tranh luận điều đó với anh.
- Nếu em không chịu lấy tôi, tôi sẽ phá đám cuộc hôn nhân của em và Tử Bình . Tôi không để em lấy ai cả, ngoài tôi.
- Anh điên rồi.
Trong mắt anh, nàng thấy sự căm phẫn tột cùng, nhưng thật sự tất cả đã muộn . Nàng không thể chống đối lại cha nàng . Lấy anh chỉ làm cho nàng đau khổ mà thôi.
Anh vuốt lấy mặt, nói nghiêm nghị:
- Tốt hơn hết là em không nên lấy Tử Bình, Chiêu Hà à.
- Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải lấy anh . Tôi .. .tôi .. không yêu anh
- Rồi em sẽ thấy, cho dù em có yêu tôi hay không, thì tôi cũng sẽ nhất định giành em về cho tôi.
Nói xong, anh quay mặt bước vội .
Cô yêu anh thế thì tại sao cô lừa dối mãi bản thân mình kia chứ ? Đêm hôm đó, cô cứ trằn trọc mãi, không làm sao ngủ được
Sáng ra, khi ngồi trên bàn điểm tâm, nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, mẹ cau mày:
- Sáng nay, mẹ trông con có vẻ mệt mỏi thế Chiêu Hà . Mẹ hy vọng là Vọng Quân không làm con luôn đấy chứ ?
- Anh ấy thì vẫn như thuở nào, mẹ à.
Cô đáp thì lập tức ân hận vì câu trả lời thiếu cẩn trọng của mình để mẹ có nghi ngờ.
Mẹ cô hỏi:
- Con biết anh ta rõ lắm à ? Thật sự, mẹ không ngờ con đã quen Vọng Quân từ lâu
Chiêu Hà trả lời miễn cưỡng:
- Anh ấy là bạn của Lam Giang . Con biết anh ấy qua Lam Giang thôi.
- Con có đi chơi với Vọng Quân lần nào chưa ?
- Chưa mẹ à . À ! Sáng hôm qua, anh ta làm gì mà đến nhà chúng ta sớm thế ?
Bà Thịnh mỉm cười:
- Anh ta lo cho con . Đêm trước con say khướt, nên anh ta đến thăm vậy mà . Mẹ thấy Vọng Quân cũng quan tâm tới con lắm . Nhưng rất tiếc... cha con muốn con lấy Tử Bình . Chứ nếu không...
Chiêu Hà cắt ngang lời mẹ:
- Mẹ à ! Con muốn vắng nhà một thời gian.
Bà Thịnh sửng sốt:
- Trời ơi ! Con lại định bỏ nhà mà đi nữa à ? Tuần sau là lễ cưới của con rồi đấy.
- Đến ngày cưới, con sẽ quay về.
- Nhưng mà con định đi đâu hả ?
Chiêu Hà im lặng . Nàng chẳng biết phải đi đâu . Nhưng điều chắc chắn là nàng phải rời khỏi đây, để khỏi phải trông thấy anh . Vì nàng biết, anh sẽ quay lại đây hàng ngày.
- Con... con đi du lịch.
Chợt nghĩ ra điều gì, bà Thịnh nói ngay:
- À ! Hay là con đến trang trại của ông nội đi . Lâu lắm rồi, cha mẹ không tới đó, bỏ mặc cho ông quản gia trông coi . Con đến đó vài ngày cho vui . Khí hậu nơi đó rất hợp với sức khỏe của con đấy.
Chiêu Hà nhìn mẹ:
- Mẹ không buồn khi con rời khỏi nhà chứ ?
- Thế nếu mẹ nói mẹ buồn thì sao ? Con có chịu ở lại với mẹ đâu . Mẹ biết tính con gái của mẹ mà.
Chiêu Hà làm thinh để giảm bớt trách hờn của mẹ . Thật tình, cô rất muốn làm một đứa con ngoan, nhưng định mệnh, không cho phép cô làm điều đó . Lúc nào cô cũng thất bại.
Cô lo lắng nói:
- Con xin lỗi mẹ.
Bà Thịnh cắt ngang tâm trạng băn khoăn của con gái, bằng một nụ cười độ lượng:
- Ôi ! Mẹ không muốn nặng lời hay chỉ trích gì con đâu . Chiêu Hà ạ ! Con là một đứa con gái tuyệt vời . Mẹ biết con muốn chạy trốn một người, nhưng mẹ không cản . Con hãy làm những gì mình thích, con gái ạ.
- Con cám ơn mẹ.
- Con lo thu xếp đồ đạc đi, mẹ sẽ đi chuẩn bị cho con chút ít thức ăn dự trữ, để đến nơi đó, không ai lo lắng cho con gái của mẹ.
Mẹ nàng đứng dậy . Nàng vội vàng nắm tay mẹ lại và căn dặn:
- Mẹ à ! Mẹ đừng nói với bất cứ ai là con đi đâu và đang ở đâu, nghe mẹ . Con thật sự muốn được yên tĩnh vài ngày trước khi lên xe hoa.
- Mẹ hiểu rồi.
Chiêu Hà thở phào nhẹ nhõm . Chỉ có mẹ là thương yêu nàng và hiểu nàng hơn bao giờ hết
Chiêu Hà đến trang trại của nội vào một buổi chiều . Buồn thì buồn thật, nhưng bù lại, cô có một cái cảm giác nhẹ nhõm trong lòng . Cô không biết tuần sau, khi đã làm vợ Tử Bình, tương lai cô sẽ về đâu.
Công nhân ở đây, ai cũng niềm nở, dịu dàng . Nàng không làm sao trả lời kịp những câu xã giao thăm hỏI.
Ông Bảo quản gia bố trí cho nàng một căn hộ rất đẹp, nằm trên cao . Nó nằm tận tầng năm của ngôi biệt thự trong trang trại.
Mỗi chiều ngồi đầy, nàng có thể thấy tất cả bờ biển, núi non, cây cối... Tất cả như một bức trang thu nhỏ trong tầm mắt nàng.
Mặt trời đang lặn, viền những đỉnh núi với nét vàng rực rỡ . Khung cảnh đẹp quá, khiến Chiêu Hà thấy nhẹ nhõm trong lòng . Cả trang trại cũng có vẻ như chào đón nàng.
Cái lò sưởi được chất đầy củi khô, và Chiêu Hà nhanh chóng có ngọn lửa ấm áp để sưởi ấm cho một buổi tối.
Cô đứng tần ngần trước ban công ngắm cảnh đồng lúa mênh ௱ôЛƓ bát ngát, thật là dễ chịu khi được hít thở không khí hương đồng cỏ nội này . Bây giờ, cô mới cho phép mình nghĩ tới anh . Cô bực mình khi thấy hình ảnh của anh lúc nào cũng len lõi vào tâm trí cô . Tại sao cô không thể gạt bỏ hình ảnh của anh ra được ? Thật là điên khi lý trí bảo quên anh, mà con tim thì buộc nhớ anh.
Có cái gì đó rơi trên má cô . Cô cau mày ngạc nhiên khi nhận ra đó là một giọt nước mắt . Cô vội vàng quệt nó đi, cà cô nghĩ đến một điều gì khác . Cuối cùng, thì cô đành chịu thua tâm trạng nổi loạn của mình, và tập trung vào suy nghĩ tại sao cô không yêu Vọng Quân ?
Anh ấy thật hấp dẫn . Ngày nào và bây giờ vẫn thế, anh nghĩ rằng: Cô chỉ là một cô gái bình thường, nên kiên quyết gạt cô ra khỏi cuộc đời của anh . Rồi sau đó, khi cuộc truy đuổi ráo riết một cô gái thượng lưu giàu có thất bại thì anh quay lại với cô, khi biết rằng gia đình cô cũng giàu có và có địa vị trong xã hội
Càng nghĩ đến, Chiêu Hà càng cảm thấy tức giận vô cùng . Anh ta thật ngạo mạn . Anh nghĩ rằng ra vào cuộc đời nàng lúc nào tùy thích hay sao ? Càng nghĩ, nàng càng ứa nước mắt . Cô đúng là một con ngốc mới dính dáng đến anh . Và cô nghĩ rằng việc cô đồng ý lấy Tử Bình là một giải pháp hợp lý nhất.
Dưới cánh đồng, qua ánh trăng mờ ảo, nàng vô cùng ngạc nhiên . Nàng không thể tin vào mắt mình . Anh đang đứng đó, dáng vẻ lặng lẽ và cô độc . Anh ngước nhìn nàng chằm chằm.
Nàng khẽ gọi thầm:
- Vọng Quân !
Như một cái máy, nàng ba chân bốn cẳng chạy xuống với anh . Khi đến gần anh, nàng mới cảm thấy hành động của nàng thật điên rồ . Mới hồi nãy đây, nàng còn tự nói thật là ngốc nghếch mới đến với anh kia mà.
Anh mặc một chiếc quần jean cũ, nhưng vẫn tinh tươm vừa vặn đến hoàn hảo . Chiếc áo sẫm màu hở nút, mái tóc bồng của anh bù xù rối tung vì gió . Trong mắt anh lung linh những tia sáng lạ thường như những ngọn lửa.
Cố gắng hết sức, hít vội một hơi thở, cô lắp bắp:
- Anh... làm... gì ở đây thế ?
Mắt anh vẫn âm ỉ một cơn giận dữ:
- Tại sao tôi lại không được ở đây ?
Chiêu Hà hỏi:
- Ai nói cho ông chỗ để tìm tôi ?
- Mẹ cô.
- Không thể nào . Mẹ tôi không bao giờ nói cho anh biết tôi đang ở đâu ?
Vọng Quân bình thản:
- Ồ ! Lẽ ra bà ấy không nói . Nhưng vì tôi nói rằng : Tôi là chồng của cô trước kia . Cái lúc mà cô bỏ nhà đi bụi đời ấy . Thế là mẹ cô tin.
- Anh điên rồi.
- Nếu tôi không gặp mẹ cô, thì bà ấy nhất định sẽ không bao giờ chỉ chỗ cho tôi để tôi bén gót theo cô . Bà ấy còn hối thúc tôi đến đây mau, sợ cô ở đây một mình buồn nữa kìa.
- Không thể nào . Mẹ tôi biết tôi sắp lấy chồng... Bà ấy không bao giờ làm thế.
- Cô lầm rồi . Mẹ cô là một phụ nữ . Hơn ai hết, mẹ cô hiểu được cô đang yêu ai.
Chiêu Hà kiên quyết nói:
- Anh đi đi ! Tôi muốn ở đây một mình . Cho dù tôi buồn, tôi cũng không cần anh, tôi lạy anh . Anh hãy buông tha cho tôi.
Anh gằn giọng:
- Đừng bao giờ nói với tôi những lời như thế nghe chưa ?
Cô bậm môi:
- Tôi không quan tâm.
- Cô phải quan tâm.
Sự đe dọa trong giọng nói của anh ảnh hưởng đến hơi thở của cô.
Anh lại dịu dàng:
- Tôi lặn lội đường xa tới đây để được em đón tiếp bằng những lời nhạt như thế sao ? Tôi muốn được ở lại đây một đêm . Ngày mai, tôi sẽ đi ngay.
Nàng quay mặt lại bước đi và buông ra lời lẽ yếu ớt:
- Cũng được . Nhưng anh không được bước vào tòa biệt thự của tôi . Tôi sẽ bảo ông quản gia đưa cho anh chiếc chiếu để anh ngủ ngoài lan can.
Anh không giận mà cười:
- Cám ơn em đã ban phước . Chứ đêm khuya như thế này mà về, thì nguy hiểm lắm.
Tôi cầu mong cho anh ૮ɦếƭ cho rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc