Người Đàn Ông Xa Lạ - Chương 03

Tác giả: Dạ Miên

- Chiêu Hà ! Cô nhanh chống dọn dẹp tất cả ra sau bếp và sắp xếp phòng ngủ cho cô Lam Hằng giúp tôi
Giọng nói của Quân Phát trông có vẻ như ra lệnh . Và điều Chiêu Hà hơi hoảng loạn và giật nảy mình là theo lời nói rắn như thép ấy, là cái đá lông nheo thật tình tứ của Quân Phát dành cho nàng.
Thật là bất hạnh, Chiêu Hà cảm thấy như có ai đó vừa chứng kiến điều này . Nàng không có gì mờ ám, nhưng hành động vừa rồi của Quân Phát cũng làm cho nàng có cái cảm giác phạm tội . Và đúng như giác quan thứ sáu đã báo cho nàng biết, chính Vọng Quân là người chứng kiến cái liếc mắt đưa tình ấy của Quân Phát . Và nàng nhận thấy rõ nét khinh bỉ hiện trên nét mặt anh . Và nàng đang nghĩ tới những gì xấu xa mà anh gán ghép cho nàng.
- "Một con sen lẳng lơ"
- "Con ả người làm này trèo cao, trắc nết, hư thân"...
Nàng thấy bực tức Quân Phát vô cùng . Nhưng cũng chẳng hiểu tại sao nàng bực Quân Phát thì ít, mà bực Vọng Quân thì nhiều ? Vì anh ta lại có thể đi đến kết luận sai trái về nàng nhanh đến như vậy . Ánh mắt anh ta nhìn nàng đã chứng minh điều đó.
Lại một bữa ăn chiều trôi qua . Bà Lam Hằng vẫn chưa học xong món gà hấp gừng, thế là đêm nay bà phải ở lại . Nhưng dù gì, Chiêu Hà cũng phải tạ Ơn và nàng cũng không còn phải xuất hiện trước kẻ lạ mặt đáng ghét kia.
Căn nhà bếp tỉnh lặng và ấm cúng cứ như một thiên đường sau cơn giông tố . Thậm chí, Chiêu Hà còn cảm thấy thích thú khi ngồi trước một chồng bát đĩa khổng lồ . Tập trung vào những công việc này còn hơn là cứ lẩn quẩn mãi với những suy tư rắc rố của riêng nàng
Thằng cu Dũng đang ngủ ở phòng bên, đột nhiên khóc thét lên . Nàng chạy sang ẵm nó và bế nó xuống nhà bếp cùng nàng . Thằng bé chưa được hai tuổi, dễ thương đáo để . Nàng ôm chặt nó trong vòng tay vỗ về . Chẳng mấy chốc, cu Dũng ngủ thiêp đi trên vòng tay của nàng . Nàng định đưa nói trở về phòng ngủ, thì cánh cửa sau bếp bật mở.
Nàng hết cả hồn vía khi có người vội bươc vào và đứng sừng sững trước mặt nàng . Nàng nhin chăm chăm vào kẽ lạ mặt kia . Nàng ghì chặt lấy cu Dũng suýt nữa đã làm nó thức dậy . Nàng phải nuốt nước bọt đến hai, ba lần mới cố giọng để thét lên:
- Ông vào đây làm gì ?
- Cô là một người ở mà dám la lớn với tôi như vậy sao ?
Chiêu Hà giật nảy mình . Nàng đã quên mất thân phận của nàng trong vở kịch mà Lam Giang giao phó . Nàng đứng im nhìn anh hối hận
Vọng Quân đóng cửa lại . Anh chậm rãi tiến về phía bồn rửa chén, mắt vẫn không rời nàng, nói:
- Làm ơn cho tôi xin một ly nước, được chứ ?
- Vâng.
Cô cố gắng một cách vụng về mở tủ để lấy ly . Nhưng Vọng Quân đã nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên và tự tay lấy một cái ly nhỏ.
Vừa liếc xéo về phía cô, anh vừa vặn vòi nước sạch và lấy ly hứng nước.
Chiêu Hà biết chắc chắn một điều rằng anh ta chẳng hề khát nước . Anh chỉ muốn vào để thỏa mãn trí tò mò của anh ta mà thôi . Anh vẫn bình thản như chưa hề quan biết cô, mặc dù cô biết anh biết cô là ai rõ như ban ngày.
Anh hớp một ngụm nước, vẫn nhìn nàng:
Lúc này đây, nàng biết sắc mặt của nàng rất nhợt nhạt, tim đập thình thịch .. tất cả đều do anh ta gây ra.
Anh hất hàm về phía cu Dũng đang nằm trên tay nàng và hỏi:
- Con cô à ?
Đôi gò má của chiêu Hà càng thêm nhợt nhạt . Cô cố nén một câu trả lời đầy giận dữ, mà chỉ đơn thuần là một cái lắc đầu . Rồi ít phút sau, nàng lại gật đầu:
- Vâng . Nó là con tôi.
Trước mắt anh ta, nàng chẳng thèm tỏ ra là một cô gái trong trắng, đàng hoàng làm gì . Nàng biết anh đang cho nàng là loại gái hư . Có chồng, có con mà còn đáp lại nụ hôn một cách mãnh liệt với anh ta vào lúc sáng.
- Cô đã ở đây đã lâu chưa ?
- Không.
- Cô có định ở mãi trong ngôi nhà của Quân Phát không ? Anh ta tốt đấy chứ hả ?
Câu nói thật mỉa mai . Nàng đáp lại thật lạnh lùng:
- Tôi không biết.
- Tại sao lại không biết ? Vì tôi trông Quân Phát có cảm tình với cô đấy.
- Đó là việc của anh ta.
- Thế còn cô ? Cô cũng tối lại với anh ta chứ ?
- Xin lỗi anh, cho tôi miễn trả lời câu hỏi này . Đó là chuyện riêng tư của tôi
Đôi môi thì nói lạnh lùng, nhưng ngược lại, đôi mắt thì lạc bước về phía môi anh và cô vội vàng nhìn lên sang chỗ khác . Nàng không nên nhìn, đôi môi ấy bây giờ toàn thốt lên những lời trong tàn nhẫn này sao ? Hoàn toàn trái ngược lúc sáng.
Quân Dũng trở mình, nàng mừng rơn vì đã có cớ để tẩu thoát:
- Xin lỗi ông nha, tôi phải đưa nó về phòng.
Lạ thay ! Cô muốn thoát khỏi anh ta, nhưng khi đặt cu Dũng về phòng là cô vội vã quay ngay trở lại nhà bếp.
Nhưng Vọng Quân không còn ở đó nữa . Anh đã đi rồi. ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Tiến lại bàn nước và nàng hết sức ngạc nhiên . Vọng Quân để chiếc ly trên bàn và bên dưới là tờ năm mươi đô mới cáu . Chiêu Hà cứ nhìn chằm chằm vào tờ năm mươi đô . Tim nàng đập mạnh, đôi má đỏ bửng vì tức giận:
- "Tại sao hắn ta dám hạ nhục nàng ? Mục đích gì ? Ban bố cho một con ở ư ? Hay trả tiền về nụ hôn lúc sáng ? Hay là vì hắn ta sợ nàng sẽ kể lại chuyện này với vợ chồng Quân Phát sẽ làm mất đi danh giá và thể diện của một vị giám đốc ? Một vị giám đốc trẻ đi hôn một con ở, một con nhỏ lang thang ngoài đường làm hắn xấu hổ ? Đây là tiền bịt miệng ử"
Cắn chặt vành môi, Chiêu Hà vò chặt tờ năm mươi đô trong những Ng'n t bối rối . Rồi tờ năm mươi đô siết chặt hơn trong lòng bàn tay.
Nàng phân vân không biết làm gì với đồng tiền này ? Đốt nó đi ! Không . Cô sẽ giữ lại và tìm cơ hội trả lại cho hắn ta
Nàng vuốt lại tờ tiền cho thẳng và tiếp tục công việc với lòng giận dữ vô bờ .
Bàn ăn với những thức ăn nghi ngút khói đã được bày sẵn.
Quân Phát lên tiếng trước khi vừa thấy Chiêu Hà:
- Nè ! Sao lâu thế ? Lại đây ăn, mau đi ! Thức ăn nếu để nguội sẽ không còn ngon nữa đấy.
Chiêu Hà chậm rãi ngồi xuống bàn ăn . Một đĩa trứng ốp lết được để sẵn trước mặt nàng.
Quân Phát hối thúc:
- Ăn đi Chiêu Hà ! Đích thân tôi xuống bếp làm cho cô đấy . Ăn đi ! Xem thức ăn tôi làm thế nào ?
Thức ăn có vẻ ngon lắm, nhưng nàng ăn không nổi . Nàng cảm thấy nó lạt lẽo làm sao.
Lam Giang bây giờ mới cất tiếng nói:
- Tao cám ơn mày đã giúp tao nguyên ngày hôm qua . Mày đóng tròn vai lắm . Trước khi ra về, là Lam Hằng và Vọng Quân đều thích thú và có vẻ hài lòng về gia đình của tao . Nếu một ngày nào đó, Quân Phát được thăng chức, tao chắc chắn sẽ không quên ơn của mày đâu.
Chiêu Hà uể oải nói:
- Trời ơi ! Có gì đâu, sao hôm nay trông mày có vẻ khách sáo thế ? Khi nào cần đến sự giúp đỡ của tao, thì mày cứ bảo nha.
- Ừ . À ! Tí nữa thì tao quên rồi . Lẽ ra sáng nay, mày có thể về được rồi... nhưng tao và Quân Phát phải đi dự một lễ khánh thành công ty của Vọng Quân, mà thằng Quân Dũng nhà tao còn nhỏ quá, không thể mang nó theo được . Mày trông hộ nó giúp tao một ngày nhé.
- Được thôi.
- Bây giờ, mày ra siêu thị mua hộ tao tí thức ăn nhé . Để hôm nay ở nhà, mày có muốn ăn gì thì cứ ăn . Và luôn tiện, mua vài hộp sữa cho cu Dũng.
- Từ đây ra siêu thị, có xa lắm không ?
Quân Phát nói ngay:
- Để tôi đưa cô đi cho lẹ.
Quay sang vợ, anh nói:
- Em ở nhà lo sửa soạn đi nhé . Bọn đàn bà, con gái các em thường xí xọn còn lâu hơn người ta diễn kịch.
Chiêu Hà vội nói:
- Ồ ! Không đâu Quân Phát . Không cần làm phiền anh như vậy . Anh cứ ở nhà lo thu xếp đi . Tôi đi bộ cũng được mà.
Lam Giang khoát tay:
- Ông xã tao nói đúng đó . Từ đây ra siêu thị không gần lắm đâu, để anh ấy lấy xe chở mày đi.
Chiêu Hà đành im lặng chấp nhận . Chứ quả thật, nàng sợ đi chung với Quân Phát vô cùng .
Chiêu Hà chẳng muốn Quân Phát chở đi tí nào . Nhưng quả thật, nếu bây giờ mà không có anh ta thì nàng không biết phải làm sao.
Vào siêu thị, nàng cảm thấy cái gì cũng thích mua . Mua, thậm chí nàng ăn cả tuần cũng chẳng hết chứ đừng nói chi có một ngày . Và có một điều nàng chẳng hiểu là tại sao nàng lại mua thêm hai con gà làm sẵn ướp lạnh ngon tuyệt . Gà hầm gừng nữa chăng ? Nhưng có ai để mà ăn kia chứ ?
Tay xách, vai mang, thậm chí còn máng cả vào cái cổ nõn nà của nàng hai con gà ૮ɦếƭ tiệt ấy.
Nàng đảo mắt một vòng trước cửa siêu thị tìm Quân Phát . Không thấy anh ta đâu cả . Trời ơi ! Vậy mà nàng cứ nghĩ có anh ta đi, nàng sẽ đỡ khâu khuân vác . Ai ngờ bây giờ vừa mỏi tay, mỏi chân lại phải mỏi cả mắt để tìm anh ta . Nàng bực mình, phải rủa thầm:
- "Đồ ૮ɦếƭ bầm, ૮ɦếƭ dập, ૮ɦếƭ trôi!"
Nhìn bên kia đường, bất ngờ nàng hải giận dữ thốt lên:
- Trời ơi !
Trong lúc nàng đang mệt lã toàn thân, tứ chi rã tời và ngay cả cái cổ cũng muốn chầu diêm vương vì hai con gà, thì anh ta đang ung dung tán gái bên công viên đối diện siêu thị.
Cơn giận dữ trào dâng, nhưng nàng cố gắng để ngăn tiếng gọi và âm thầm đứng nép vào trong để quan sát anh ta.
Cô gái anh đang đứng nói chuyện thật đẹp, kiêu sa, lộng lẫy . Cách ăn mặc của cô ta cũng không chê vào đâu được . Những kiểu đồ như thế, nàng không ưa mặc, nhưng nàng cũng biết đó là thời trang bây giờ. Này nhé ! Cô ta mặc chiếc quần lửng ngang gối màu hồng nhạt, áo thung lửng ngang lưng cùng màu bó sát cơ thể, khoe những đường cong tuyệt mỹ của cô ta . Cô ta thì nàng chẳng trách làm gì . Còn cái gã Quân Phát kia thì say mê nói chuyện . Anh ta chẳng màng đến việc nàng đã ra hay chưa ? Vì hơn nữa tiếng trôi qua, nàng thấy anh chẳng thèm quay đầu ngó vào cổng siêu thị một khắc
Không chờ được nữa . nàng sẽ "quy y cõi phật" ngay, nếu đứng thêm một tí tẹo nữa.
Bước ra phía cửa siêu thị, nàng gọi như quát:
- Quân Phát ! Quân Phát !
Vài ba tiếng gọi mới làm anh ta giật mình . Anh vội ngó qua nhìn nàng . Rồi anh ta nói một vài câu gì đó với cô gái, rồi chạy xe sang đường.
Nhìn thấy Quân Phát, nàng mắng ngay:
- Tôi chưa thấy đàn ông nào nhiều chuyện như anh . Thấy con gái như mèo thấy mỡ.
Quân Phát lấy bớt vài giỏ đồ chất lên giỏ phía trước xe . Vừa làm, anh vừa nói:
- Cô nói thật thừa hết sức . Đàn ông, con trai, nếu mà thấy gái không giống như mèo gặp mỡ thì làm đàn ông cái quái gì kia chứ ?
- Nhưng anh nên nhớ, anh là người đàn ông đã có vợ.
Chiêu Hà nói lớn tiếng đến độ mọi người xung quanh phải đưa mắt nhìn nàng và anh
Quân Phát chẳng nói chẳng rằng, bảo Chiêu Hà ngồi lên xe rồi rồ ga vọt thẳng
Kể từ sau câu nói ấy của Chiêu Hà, suốt đoạn đường về nhà, anh ta chẳng mở miệng nói với nàng dù chỉ một lời . Nét mặt thì lúc nào cũng trầm tư, u uất . Không thể chịu đựng mãi sự im lặng này, rốt cuộc, Chiêu Hà vẫn là người lên tiếng trước:
- Sao, tôi nói không đúng sao mà anh im lặng mãi thế ? Làm thinh là đồng tình đấy
Đến lúc này, Quân Phát mới chậm rãi lên tiếng:
- Có ở trong chăn mới biết chăn có rận . Cô là bạn thân của Lam Giang, có lẽ cô cũng hiểu tính cô ấy như thế nào . Thật sự một năm nay, tôi sống với cô ấy chỉ vì cái nghĩa . Còn chữ tình thì như hoàn toàn không có . Một năm nay, cô ấy lúc nào cũng tung vào tai tôi cái điệp khúc nhão nhẹt: Quân Phát à ! ANh xem kìa ! Biết bao nhiêu người trẻ như anh mà người ta đã làm đến ông này ông nọ . Còn anh cứ mãi lẫn quẩn với cái chân trợ lý quèn này, anh không cảm thấy chán hay sao ?
Chiêu Hà quả thật không hài lòng về những điều Lam Giang nói đối với Quân Phát . Cô lên tiếng bênh vực bạn:
- Tất cả cũng vì nó muốn tốt cho anh thôi.
- Cô thật sự nghĩ như vậy à ? Cô có biết đến cảm giác của người đàn ông không ? Khi vợ mình đem mình so sánh với những người đàn ông khác, thì cô nghĩ thế nào ?
Chiêu Hà im lặng, Quân Phát nói tiếp:
- Đêm qua đây, tôi không thể nào ngủ được với cô ấy . Suốt đêm, cô ấy cứ lãi nhãi: "Trời ơi! Em không ngờ giám đốc Vọng Quân của anh còn trẻ mà lại có tài đến như vậy . Cô nào mà vớ phải anh ấy thì phước ba đời đấy".
Chiêu Hà lại im lặng.
Quân Phát lại ôn tồn nói:
- Thú thật, tôi chỉ muốn mình có cô đơn giản, không ham danh vọng, không cầu kỳ, đua đòi . Cô biết không ? Chính vì cái lối sống học đòi làm trưởng giả, nên cô ấy mới nghĩ ra cái cách mướn cô làm người ở đấy.
Bây giờ, Quân Phát đưa tay ra sau gác nhẹ lên đù* Chiêu Hà:
- Chiêu Hà à ! Tôi thật sự...
Chiêu Hà vội vã hất tay anh ra và nói nhanh:
- Anh nói thật mâu thuẫn .Anh nói anh thích cô vợ đơn giản, không cầu kỳ... Nhưng mới lúc nãy đây, tôi thấy anh nói chuyện với cô gái thật sự kiêu sa, lộng lẫy.
Quân Phát bật cười lớn:
- Trời ơi ! Cô lầm rồi . Cô ấy là Đông Sa, vợ chưa cưới của Vọng Quân đấy.
Lời nói của Quân Phát như hàng ngàn mũi kim châm nhói vào tim nàng . Nàng như nín thở, đau đau ở tim . Hình như trong lúc này, Quân Phát đang nói với nàng một điều gì đó, nhưng nàng hoàn toàn không thể nghe được . Và cũng đúng lúc này đây, nàng thấy một chiếc xe hơi màu trắng bóng loáng vừa lướt qua nàng . Và Vọng Quân thò đầu ra cửa kính nhìn nàng, và nàng hốt hoảng nhìn lại . Ánh mắt của anh nhìn nàng đầy khinh khi .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc