Người Đàn Ông Xa Lạ - Chương 02

Tác giả: Dạ Miên

Mặc dù trượt chân suýt ngã khi nhào ra khỏi xe, nhưng cô vẫn lảo đảo bỏ chạy ra phía sau ngôi nhà cạnh chung cư Đô Thành . Dù sao cô cũng nhanh chống nhận ra rằng, mình không bám theo và cảm thấy nhẹ cả người khi tiếng xe của anh lại đi xa dần.
Cám ơn số phận đã ra tay, Chiêu Hà quay lại con đường cũ, chỗ nàng vừa nhảy ra lúc nãy, đứng bất động rất lâu . Nàng cũng chẳng biết nàng đứng đây làm gì ? Cám giác thoát nợ của nàng bây giờ có vẻ như bị hòa trộn với một sự thất vọng kỳ lạ, khi cô thấy thực sự "kẻ lạ mặt" kia đã đi rồi . Anh chẳng màng xuống xe đuổi theo nàng . Nàng mím chặt đôi môi tất giận . Chợt giật mình, cô lại tự rủa thầm chính bản thân mình:
- "Kìa, cái con chiêu Hà kia ! Tại sao đột nhiên mày lại tức giận đến thế kia chứ ? Anh ta bỏ đi như thế, đối với mày chẳng tốt lắm hay sao ? Anh ta chẳng phải loại người để mày tưởng nhớ đâu . Anh ta chỉ mượn mày để đùa vui qua đường thôi mà . Có lẽ mày phải cho rằng : Mày may mắn khi anh ta cắt nụ hôn kia nhanh đến như vậy . Chứ nếu không thì chuyện gì sẽ xảy ra cho mày đây"
Trời vẫn chưa sáng hẳn . Đã sáu giờ sáng, hơn mà ông trời vẫn còn đen thủi đen thui . . Cô lần mò tìm nhà của Lam Giang . Cũng lâu lắm rồi, cô không đến thăm nó, chỉ trao đổi qua điện thoại mà thôi.
Cô lầm lũi bước đi với đôi chân trĩu nặng, còn con tim thì như một tảng đá nặng nề . Cô hoang mang nhận thấy đầu oc\'\' mình mãi vấn vương về kẻ lạ mặt đó
Thông thường, mỗi khi có anh chàng nào giở trò tán tỉnh nàng, thì nàng đều kể cho Tư Thục, hoặc điện thoại kể cho Lam Giang nghe . Cả ba cô đều xem đó là chuyện khôi hài . Cũng đã có lúc nàng đối xử hơi quá đáng với gã si tình đều bị Tư Thục mắng mỏ :
- " Cái con nhỏ kia ! Tao tin rằng rồi có một ngày, mày sẽ bị quả báo thôi "
Quả báo hay không thì nàng chưa biết, chứ nếu yêu điên cuồng, yêu mãnh liệt như Tư Thục đối với Du Nam thì nàng chỉ thấy mệt cả đầu.
Và lạ thay ! Hôm nay, ngồi trước mặt Lam Giang, nàng chẳng kể lấy một lời về kẻ lạ mặt kia, mà đầu óc cứ mãi bần thần . Cho tới khi uống cạn sạch ly nước cam mà Lam Giang làm cho, thì nàng gần như mới thấy lại được chính mình.
Nàng mở lời:
- Sao tao đến đây rồi, mà tao vẫn thấy mày lo lắng mãi vậy, Lam Giang ?
- Lo sao không mày ?
- Chỉ đơn thuần là có mặt cô giúp việc để tiếp một vị giám đốc, chứ chúng ta đâu có sắp xếp một vụ lừa đảo nào đâu mà trông mày cứ như con gà nuốt dây thun thế hả ?
Lam Giang gào lên:
- Phải rồi . Không nuốt dây thun sao được ? Có quá nhiều chuyện phụ thuộc vào buổi viếng thăm này, mày có hiểu hay không hả ? Chuyện thăm quan, tiến chức của Quân Phát có thể chỉ là chuyện đùa của mày . Nhưng đối với tao và anh Quân Phát, thì đó là tất cả đấy.
Chiêu Hà mỉm cười:
- Sống như tao có phải khỏe không ? Ai biểu mày lấy chồng sớm chi cho khổ . Còn con nhỏ Tư Thục nữa.
- Đừng trách bọn tao . Để sau này mày yêu đi, rồi mày sẽ biết
- Tao chẳng thèm yêu . Chẳng tên đàn ông nào làm cho tao rung động ca?
- Câu nói này, tao nghe quen lắm đấy.
Lời nói của Lam Giang đã đánh thức thói cao ngạo của nàng . Bây giờ, nàng mới biết câu nói vừa rồi của nàng là hoàn toàn giả dối
Lam Giang thấy Chiêu Hà đột nhiên thoáng buồn . Tưởng rằng nó đang nghĩ về cha mẹ, nên cô cất tiếng hỏi:
- À ! Hổm rày, cha mẹ mày có...
Chiêu Hà vội vã cắt ngang lời;
- À ! Mày đã chuẩn bị gì chưa vậy ? Mày xem này ! Nhà của mày bê bối quá đấy nhé . Mày đã mua thức ăn gì chưa ? À ! Còn thằng cu Dũng nhà mày đâu rồi ? Còn ông xã mày nữa . "Trời ơi! không biết tao có thể đóng tròn vai con sen cho mày hay không nữa?"
Lam Giang hiểu được tại sao Chiêu Hà lại hỏi ào ào như vậy để không cho nàng kịp trả lời . Nàng chỉ gượng cười và nói khẽ:
- Chiêu Hà ! Tao nghĩ là mày sẽ làm rất tốt
- Từ trước tới giờ, tao chưa làm việc này bao giờ
- Chưa làm không có nghĩa là khi làm sẽ gây ra nhiều sai sót
Chiêu Hà nói:
- Nếu lỡ tao làm sai thì mày cứ nói tại tao mới làm, nên nhiều sai sót
- Đâu được . Tao phải mắng vào mặt mày để lấy uy chứ
Nói xong, Lam Giang ôm lấy bạn và bật cười . Chiêu Hà cũng cười . Chưa có cuộc hội ngộ nào vui như hôm nay.
Bất ngờ, họ kìm hãm tiếng cười lại một cách đột ngột
Chiêu Hà lắng tai nghe tiếng ồn ngoài sân:
- ૮ɦếƭ ! Hình như tao nghe tiếng xe hơi, Lam Giang ạ.
- ૮ɦếƭ ! Làm anh Quân Phát đưa bọn họ đến đấy.
- Sau câu nói, cô vẫn thấy vẻ mặt Chiêu Hà thật bình thản, ung dung ngồi trên ghế salon . Cô la lớn;
- Trời ơi, con sen ! Ai cho phép mày ngồi đây ? Xuống bếp mau lên đồ quỷ!
Chiêu Hà bật cười và chuồn lẹ . Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Tội nghiệp Lam Giang ! Lẽ ra nó không nên lấy một ông chồng ham thăng quan, tiến chức như vậy . Nàng biết Lam Giang, nó cũng có những tham vọng và hoài bảo riêng, mà hồi còn học trung học nó từng mơ ước . Nhưng bây giờ, nó hoàn toàn bị trói buộc vào chuyện bếp núc
Nàng còn đang miên man với dòng suy nghĩ, thì Quân Phát bước vào:
- Kìa ! Chiêu Hà ! Bắt đầu từ bây giờ, cô đừng có làm điều gì ngốc nghếch đấy nhé . Trước mắt Vọng Quân, cô không thể đùa giỡn như cô từng đùa với Lam Giang đâu nhé.
Chiêu Hà trợn mắt, phòng đôi má . Trời ơi đất hỡi ! Chưa gì mà hắn đã tỏ ra dạy đời nàng rồi sao ? Nàng định đốp lại, nhưnngghĩ về Lam Giang, nàng lại im.
Cô bực mình nói:
- Tôi biết rồi mà.
Quân Phát vẫn không giấu đi nét mặt cau có khó chịu . Anh ta nhìn chăm chăm vào Chiêu Hà.
- Lam Giang điên lên hay sao mà bày ra cái chuyện con sen, người ở này khiến bây giờ cho tôi mệt cái thân ?
Chiêu Hà nói thẳng:
- Nó lo cho anh đấy thôi . Anh thừa biết, giám đốc của mình là loại người thế nào mà.
- Tôi biết . Nhưng nếu vợ tôi tìm người khác, thì có lẽ là hay hơn cô đấy . Tôi sợ...
Chiêu Hà hét to:
- Thôi . Đủ rồi nha . Giám đốc của anh là cái thá gì chứ ? Nói cho anh biết, tôi chỉ vì Lam Giang nên mới tới đây thôi đấy . Bọn đàn ông các anh, lúc nào cũng độc quyền, độc đoán, tưởng rằng mình hay lắm sao ? Nếu anh sợ vì tôi mà anh mất cơ hội thăng quan tiến chức, thì ngay bây giờ, anh đi rước người khác vô làm con sen đi.
Lam Giang đột ngột xuất hiện sau bếp với gương mặt hốt hoảng:
- Trời ơi ! Hai người làm gì vậy ?
Chiêu Hà nói ngay:
- Đâu có gì
- Nếu vậy thì màymau làm trước giùm tao hai ly cam vắt nhé
Xoay qua nhìn chồng, Lam Giang nói;
- Còn anh nữa, mau ra tiếp khách đi . Sếp Vọng Quân của anh đang chờ kìa.
Quân Phát bước ra cùng vợ, bỏ lại một mình Chiêu Hà với tâm trạng vừa bối rối, vừa tức giận.
Làm vội vài ly cam vắt, đăt. lên khay, nàng ung dung bước ra.
Vén tấm màn mây tre, Nàng bước ra phòng khách . Cô nói bằng một giọng hết sức bình tĩnh:
- Nước Cam đây ! Thức ăn cũng đã sẳn sàng.
Và hãi hùng, cô dán chặt cặp mắt xuống sàn nhà . Bây giờ, cô chỉ còn cảm thấy duy nhất là một thoáng im lặng đáp lại lời cô . Trời ơi, Tại sao lại như thế . Trái đất này nhỏ bé như vậy sao ? Hắn là Vọng Quân, là lão giám đốc của Quân Phát hay sao ? Quân Phát được thăng quan, tiến chức hay không là do hắn à ?
Trong lúc Chiêu Hà đang lúng túng thì ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chăm và lạnh lùng vào nàng . Qúa choáng váng và trong vài phút, cô như bị, thiêu đốt với ánh mắt ấy.
- Làm gì mà đứng như trời trồng ra thế ? Để nước cam đó cho tôi, và ra đằng ra lo cơm nước, nhanh lên !
Nàng giật nảy mình và giọng nói của Quân Phát vừa thốt lên . Nàng cảm ơn anh ta đã đánh thức nàng kịp thời . Chứ nếu không, hai ly nước cam sẽ không cánh mà bay xuống đất.
Nàng đặt vội ly nước cam xuống bàn dưới sự giúp đỡ của Lam Giang
Nàng vội vã cáo lui, nhưng nàng biết kẻ mặt ấy vẫn theo dõi nàng
- Bây giờ, trông anh ta khác hẳn lúc sáng . Giờ đây, anh vận bộ complet sậm, màu giản dị, càng làm nổi bật vẻ cao sang, quý phái mà giản dị của anh . Nàng chưa từng thấy trên đời, có người đàn ông nào đẹp và hấp dẫn như thế này . Nhưng bây giờ, trông anh thật lạnh lùng và xa xôi . Một con người cân nhắc từng đường đi nước bước, chớ không có vẻ gì là hành động theo cơn bốc đồng . Trên gương mặt đàn ông của anh, cô không thể tìm thấy một nét nào của niềm đam mê đã dẫn dắt anh tới việc bất ngờ hôn cô sáng nay.
Trong một khoảng thời gian dài còn lại, nàng chẳng làm được một việc gì cả . Nàng ngồi bật xuống nền nhà như kẻ không hồn.
- Mày làm sao vậy, Chiêu Hà ? tại sao mày lại ngồi như thế này ? Bệnh hả ? Mày thấy trong người có sao không ?
- Không sao, không sao . Nhưng... nhưng Lam Giang này !
- Gì thế ?
- Chắc tao không thể giúp mày được rồi.
- Trời ơi ! Mày tính giết tao hả ?
- Không có.
- Giám đốc của Quân Phát vừa hỏi về mày đó.
Bây giờ, nàng chẳng muốn biết kẻ lạ mặt kia hỏi gì về nàng cả . Nàng uể oải, đứng dậy nói:
- Thôi, mày ra trước đây đi, tao sẽ làm cơm và dọn ra ngay đây
Vừa làm, nàng cười, tự trấn an mình:
- "Bình tĩnh, bình tĩnh đi Chiêu Hà ! không có gì mày phải sợ kẻ lạ mặt kia"
Trong lúc dọn cơm ra bàn, đôi mắt Chiêu Hà bồn chồn len lén liếc về phía anh . Và nàng nhận thấy mắt anh cũng vẫn không rời nàng . Anh quan sát từng cử chỉ, động tác của nàng . Nàng cầu trời cho Vọng Quân không nhận ra nàng, vì lúc ấy trời chưa đủ sáng.
Dĩa gà hấp gừng, món mà anh rất thích được Chiêu Ha đặt lên bàn cuối cùng trước mặt anh.
Đôi tay cô run lẩy bẩy, nhưng cũng cố lấy giọng bình tĩnh, nói:
- Nghe Quân Phát nói, ông rất thích ăn món này . Anh ấy buộc tôi phải làm món này để đãi ông ngày hôm nay đấy.
Vọng Quân liếc lên nhìn nàng:
- Cám ơn.
Hai chữ "cám ơn" thoáng nhẹ của anh làm cho nàng run lên . Cảm giác run rẩy lan tỏa khắp cánh tay và xuyên suốt thân thể cô . Để phải gọi là một cơn hoảng loạn . Cảm giác này chưa từng bao giờ có trong cô . Cô cảm thấy sợ hãi, vì đã có người đàn ông tác động mãnh liệt đến cô như vậy
Nàng nhỏ giọng:
- Mời bà dùng, mời ông dùng . Xin mời .. xin mời...
Nói xong, nàng vội vã rút lui, nhưng Vọng Quân đã gọi lại:
- Kìa ! Cô có thể ngồi đây dùng chung mà.
Quân Phát chen vào:
- Anh cứ để cho nó ra sau bếp làm việc . Nó còn nhiều việc phải làm lắm đấy
Vọng Quân chưa kịp chen vào nói tiếng nào, thì đã thấy Chiêu Hà mất hút ra sau
Bà cô khó chịu của Vọng Quân ăn sạch đĩa gà hấp gừng và tấm tắc khen:
- Ngon quá ! Cao lương mỹ vị cũng không bằng món này.
Lam Giang nở mặt:
- Nếu ngon thì bác cứ dùng thêm . Lát nữa, con sẽ bảo cô giúp việc làm thêm một con cho bác mang về.
- Không cần đâu . Mang về rồi cũng sẽ lại ăn hết . Tôi muốn ở đây một ngày để học cho được cái món này . Khi nào tôi thấy thèm, thì tôi cứ tự làm mà ăn.
Nói xong, bà quay sang Vọng Quân:
- Vọng Quân này ! Con có về thì cứ về, còn cô nếu chưa học xong món này, thì cô sẽ ở mãi nơi này đó.
Thấy vợ chồng Quân Phát im lặng, bà nói:
- Tôi ở lại, chắc không làm phiền hai người chứ ?
Được lấy lòng của cô Vọng Quân thì còn gì hơn . Đây là cơ hội ngàn vàng để Quân Phát thăng quan tiến chức, Lam Giang hồ hởi:
- Trời ơi ! không những bác ở một ngày mà mười ngày hay bao lâu cũng được . Cô gái giúp việc nhà con tuy không có học vấn và cù lần, nhưng bù lại, cô ấy có tài nấu ăn ngon lắm.
Bà Lam Hằng nghe những lời nói ngọt mật của Lam Giang thì thích thú lắm:
- Được rồi . Nếu vậy thì tôi không khách sáo đâu nhé . Thằng cháu nhà tôi có một trợ lý nhiệt tình thật đấy.
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí thật vui vẻ đối với tất cả mọi người . Riêng Chiêu Hà thì nó chẳng làm dịu đi trạng thái căng thẳng thần kinh của cô tí nào. vài món tráng miệng được nàng khẽ khàng đặt lên bàn.
Bà Lam Hằng hỏi ngay:
- Kìa ! Tôi phải công nhận cô khéo tay thật đấy . Nấu ăn thì ngon tuyệt . Nè ! Gà cô hầm như thế nào lại mềm thế ?
Chiêu Hà nói:
- Dạ, món này phức tạp . Nếu bác thích, con sẽ ghi ra giấy cho bác
Bà Lam Hằng khoát tay:
- Thôi khỏi . Tôi sẽ ở đây nguyên ngày để học cho được món này . Ôi ! Nếu phải chi cô mà thuộc loại gia đình danh giá có lẽ tôi sẽ cưới cô cho thằng cháu của tôi rồi đấy.
Máu nóng dồn lên cả mặt . Nàng cắn chặt vành môi để nén lại cơn tức giận vì Lam Giang mà thôi:
- Cám ơn bác . Nếu danh giá, cháu nghĩ mình cũng không có phần phước đó đâu
Nói xong, nàng len lén liếc sang Vọng Quân để xem phản ứng của anh ta . Lạ thay, anh vẫn bình thản như không có gì xảy ra cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc