Người bên gối xa lạ - Chương 21

Tác giả: Ngải Mân

"Tổng giám đốc, thật xin lỗi .... ".
Trợ lý Uông còn chưa nói hết, Trầm Vũ Phong đã biết : "Tôi hiểu, tôi không hỏi nữa". Anh kích động ngắt điện thoại.
Chuyện này anh phải giải thích thế nào với Giai Giai đây ?
***
"Tâm tình của cậu hôm nay tốt vậy ?". Giang Phẩm Hạo đi qua quầy thu ngân, nhìn người đang ngồi trông quầy Giai Giai.
"Hoàn hảo ~~ ". Cô cười ngọt ngào, tâm tình tốt khó che dấu.
"Thật lạ, mấy ngày nay cậu rõ ૮ɦếƭ không sống được, sao hôm nay mặt mũi hồng hào, tinh thần tốt như vậy ?". Giang Phẩm Hạo buồn bực sờ sờ cằm.
"Có sao ?". Cô hoài nghi vỗ vỗ mặt mình mất cái.
"Cậu ăn tiên đan à, đừng quên cho tôi một viên". Giang Phẩm Hạo cố ý trêu trọc.
"Nào có tiên đan gì. Tôi vẫn còn giống bình thường". Cô lườm Giang Phẩm Hạo một cái.
Mới trải qua một đêm, cô căn bản như hai người khác nhau, chẳng qua Giang Phẩm Hạo không nói ra.
"Giai Giai, cậu làm gì mà nhìn chằm chằm vào di động vậy, điện thoại hỏng rồi sao ?". Giang Phẩm Hạo khó hiểu lấy chiếc điện thoại màu bạc đặt trên quầy.
"Không phải hỏng !". Cô chột dạ nhanh theo Giang Phẩm Hạo đoạt lấy di động của mình.
Chỉ vì Trầm Vũ Phong nói sẽ gọi điện cho cô, cô lại vô tình ngây ngốc chờ điện thoại reo lên, lại sợ di động đặt trong túi không nghe thấy chuông, vì thế cô đặt lên trên quầy, bị Giang Phẩm Hạo phá, cô đã thấy rất bối rối.
"Di động vẫn tốt, cẩn thận không bị khách hàng mượn gió bẻ măng lấy đi ".
"Biết ~~ ". Cô vòng vo đảo mắt, giọng lạc lạc. « Phẩm Hạo, buổi tối tôi có việc".
" Có chuyện gì ? ". Giang Phẩm Hạo nheo mắt hỏi : "Cậu là chủ mà gần đây rất lẫn lộn, không phải đi học thì cũng không chuyên tâm !".
"Phẩm Hạo, chúng ta tuyển thêm nhân viên không phải tốt sao ?". Như vậy thời gian của cô có thể được tự do, khi ở nhà không ra cửa hàng được thì có thể không cần ra.
Giống như hôm nay, cô rất muốn ở nhà quyến luyên chăn bông ấm áp, cô một khi đã nói đến tình yêu, sẽ luôn toàn tâm toàn ý trao hết tình cảm, cho nên cô mới thấy trong đoạn tình cảm này thật sự thua lỗ.
"Không cần, chúng ta ở cửa hàng này vẫn đủ, cần gì phải tuyển thêm một người ?". Giang Phẩm Hạo đối với cửa hàng này như đại thần.
"Nhưng rất nhanh cậu sẽ khai giảng, vẫn nên tuyển thêm một người ! Trước mắt chúng ta cứ tuyển một nhân viên trông cửa hàng, chỉ tạm thời công tác thôi ! Hiện giờ xem như bổ sung nhân viên". Cô lấy lòng cười.
" Bởi vì giờ tôi vẫn đang nghỉ hè ! Cho nên tôi mới không vội mà tuyển người, huống hồ chúng ta chỉ cần học sinh vừa học vừa làm là được, không cần tìm nhân viên chính thức". Giang Phẩm Hạo ánh mắt hoài nghi nhìn cô.
" Chỉ cần có nhân viên trông cửa hàng là tốt rồi, nếu họ có thời gian vừa học vừa làm vẫn là công việc chính, tôi không có gì kiến gì hết". Cô là chủ mà thương lượng là tốt lắm rồi.
"Giai Giai, cậu và Trầm Vũ Phong ... ". Giang Phẩm Hạo không nhịn được hỏi.
"Tốt lắm ! ". Cô không chỉ chột dạ, khuôn mặt cũng hồng hào.
Cô rất đẹp, là tiểu cô nương diễm lệ thanh tú, làm cho đàn ông nhìn đều muốn bắt vẻ đẹp ấy trong lòng bàn tay, giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, khiến cho Giang Phẩm Hạo không kiềm chế được muốn làm bạch mã hoàng tử, bảo vệ cô cả đời.
“Anh ta vẫn là chồng trên danh nghĩa của cậu sao?”. Giang Phẩm Hạo hỏi, trong lòng run sợ câu trả lời.
Cô thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ xấu hổ, chuyện này muốn cô nói thế nào?
Cô không cần phải nói, Giang Phẩm Hạo nhìn biểu tình của cô đã biết tất cả, lòng cậu rất muốn nắm chặt tay, nhưng lại không thể nói thêm điều gì, cậu nghĩ cậu chỉ cần ở bên cô giúp cô an dưỡng tình thương là tốt rồi, nhưng lại không nghĩ bị Trầm Vũ Phong nhanh chân đến trước.
“Vậy cậu đã quên những đau đớn Ngụy Thế Kiệt gây ra sao? Cậu muốn Trầm Vũ Phong bù đắp những đau đớn thống khổ cô đơn sao?”. Giang Phẩm Hạo thu hồi nhất quán cợt nhả, còn nhìn chăm chú cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần thu lại ánh hồng, thay vào đó một cỗ lo lắng: “Tôi không biết, tôi cũng không hiểu chính mình, càng không hiểu anh ấy”.
Cô mờ mịt, rõ ràng muốn kháng cự anh, muốn ly hôn với anh, nhưng lại cố tình xảy ra quan hệ với anh!
Anh nói sẽ vì cô mà bỏ qua những người phụ nữ khác, chuyên tâm đối xử tốt với cô, cô có nên tin tưởng anh không?
Phía sau, điện thoại của cô cuối cùng cũng reo lên.
“Giai Giai ...” Đầu bên kia di động truyền đến giọng nói dịu dàng trầm ấm của Trầm Vũ Phong.
Nghe thấy giọng nói Trầm Vũ Phong, bên môi cô hé lên ý cười ôn nhu: “Trầm Vũ Phong”. Cô nhẹ gọi.
“Anh xin lỗi, tối nay anh lại có hẹn, anh quên mất anh có hẹn ăn tối với phó giám đốc Trần bên ngân hàng Đại Phong”.
Trong lòng cô có chút mất mát nhưng miệng vẫn nói: “Không sao”.
“Vậy em phải cẩn thận, khi nào em sắp tan tầm, anh bảo A Chính đến đón em”. Trầm Vũ Phong săn sóc nói.
“Không cần, A Chính ở lại bên cạnh anh, vạn nhất anh uống say sẽ không tốt lắm”.
“Anh lo em một mình tan làm, vạn nhất lại gặp Ngụy Thế Kiệt sẽ không tốt lắm!”. Anh cuối cùng từ miệng cô biết tên người kia.
“Không đâu, bằng không em bảo Giang Phẩm Hạo đưa về”. Cô lại lui mà cầu tiến.
"Không được, anh để A Chính đưa em về nhà sau đó lại quay đón, cứ như vậy đi". Anh bá đạo quyết định hết.
" Dạ ". Cô đành phải đồng ý, sau đó ngắt điện thoại.
Trước kia anh cũng làm việc bận rộn như vậy, đến một tháng cô không gặp được anh lần nào, trước kia tất cả cô đều cho qua, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ tự do tự tại, vì sao bây giờ cô lại cảm thấy trống rỗng bất lực ?
Giang Phẩm Hạo đem biểu tình của cô khi thì vui vẻ, khi thì ưu thương cất hết trong ánh mắt, cậu vốn đang đợi trái tim tổn thương của cô hồi phục, nhưng xem ra cậu đã bỏ lỡ cơ hội rồi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc