Ngôi nhà có cái cổng cao cao - Chương 46

Tác giả: kakatiti88

Du Du thất thểu về phòng, thông tin khai thác được không nhiều, có lẽ tạm thời gác chuyện đó qua một bên. Dù gì nó cũng sẽ không phải đối mặt với anh ta nhiều, vì buổi sáng đã phải học ở trường, buổi chiều dọn dẹp phòng của 2 cậu chủ, chặng ***ng chạm gì đến anh ta, mọi chuyện có lẽ không rắc rối lắm đâu! Nó tự an ủi mình như vậy. NGày mai đã là ngày khai trường, tốt nhất nên tập trung chuẩn bị tập vở.

***
Tại phòng của Thiên Tử, 2 anh em Thiên Tư và Thiên Tứ đứng mỗi người một góc, vẫn im lặng quan sát Thiên Tử, ánh mắt đầy hiếu kỳ, còn Thiên Tử thì vẫn dửng dưng, xem xét mọi thứ trong phòng.

-Chà, mọi thứ vẫn gọn gàng sạch sẽ, không khác gì 2 năm trước…na.

-Sao anh lại về đây đột ngột vậy, mẹ và bà bà có biết việc đó không?

Đây là câu nói đầu tiên của Thiên Tư kể từ khi gặp mặt. Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Thiên Tư, Thiên Tử thoáng có hơi ngạc nhiên, nhưng lại trở về vẻ mặt dửng dưng ngay. Anh ta tiến lại chiếc ghế sofa và ngồi phịch xuống, một tay *** túi, một tay gác lên thành ghế.

-Anh muốn tìm hiểu lý do làm cho 2 em phải từ bên đó trở về gấp đến như vậy…nè.

Câu nói của Thiên Tử nửa nghiêm túc, nửa bỡn cợt, nhưng dường như đã bắn trúng tim của cả 2 anh em sinh đôi, họ đều quay phắt lại nhìn người anh cả của mình. Thiên Tử nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạch kim bồng bềnh rất lãng tử sang một bên, chân gác lên chữ ngũ, rồi trong phút chốc vẻ mặt thay đổi hẳn, một luồng khí lạnh bao trùm lấy người Thiên Tử, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lạ thường, và một giọng nói đầy khiêu chiến:

-Và giờ thì anh đã biết nguyên nhân rồi.

Không gian như đứng lại, ánh mắt đầy bất ngờ của Thiên Tư và Thiên Tứ đang dồn về Thiên Tử, chữ “nè” quen thuộc trong cách nói chuyện biến mất, để lộ ra một câu nói đầy ý đe dọa gì đó mà khó có thể miêu tả. Thiên Tử cầm ly trà lên uống, miệng nhếch mép một nụ cười đầy bí hiểm. “Có một chuyến du lịch thú vị rồi đây!”

***
Buổi sáng giật mình tỉnh dậy, Du DU chợt hốt hoảng khi thấy mình đã trễ giờ. CÓ lẽ còn do ảnh hưởng của mùa hè, nó cố gắng ngủ nướng…kết quả là bây giờ phải tất bật, chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị. Nó vội vàng chào mọi người rồi hốt hoảng quên cái này, quên cái kia khiến cho ai nấy trong nhà đều bật cười. Bà Khaly và lão Ô cũng phải lắc đầu khi nhìn theo dáng nó chạy về phía cánh cổng cao cao: “Con bé này, có nó INNO thêm ồn ào,…và cũng thêm niềm vui nữa”

Du Du vừa vào cổng trường thì Lễ Khai Trường ở Nhất Kim cũng chính thức bắt đầu. Nó vội vã len vào hàng khối lớp 11 rồi tìm về phía lớp của mình, yên phận đứng phía cuối hàng để mọi người đừng chú ý. Nó ngáp một cái đầy mệt mỏi, kèm theo cái vươn vai nhè nhẹ… Khung hình chợt đứng lại, khi nó thấy gần bên dãy hàng của lớp nó bây giờ, Thiên Tư đang nhìn nó đầy …lạnh lùng. Cái miệng đang há hết cỡ, làm nó thấy xấu hổ vô cùng, nhanh chóng quay sang một bên ngậm miệng lại

-Xấu hổ quá đi mất, chắc là hắn ta có cái để trêu chọc rồi!

Du Du lầm bầm, từ từ hé quay sang xem phản ứng của Thiên Tư. Nhưng Du Du lấy làm lạ khi mà Thiên Tư vẫn đang hướng về phía trung tâm trường, và không để ý gì đến hành động thô kệch vừa rồi của nó. Nõ bĩu môi, và thầm nghĩ :”Chắc chắn cậu ta có âm mưu gì rồi, chứ đâu dễ dàng gì bỏ qua cơ hội bêu rếu mình như vậy”. Du Du cố gắng nhướn lên hàng trên để xem ĐÔng Nghi có mặt hay không, và nó thầm mừng khi thấy cô bạn đang xếp hàng ở phía đầu lớp, vậy là cô ấy đã ở lại Nhất Kim như đã hứa, không hiểu sao nó lại cảm thấy nhẹ lòng đến như vậy.

Từ phía trung tâm trường, sau những màn nghi lễ đón chào năm học mới. Hiệu trưởng trường đang phát biểu về những thành tích và những hoạt động trong năm qua, có lẽ hơi dài dòng văn tự, nên hầu hết mọi người đang nói chuyện riêng khá nhiều. Vẫn là những câu chuyện của thế giới thượng lưu, khoe những chiến lợi phẩm mà họ có được trong hè qua. Các cô gái thì hứng thú với những món phụ kiện đắt tiền, được mua từ nước ngoài. Du Du nhìn lại tay mình, nó vẫn còn đeo cái vòng Đông NGhi tặng, chiếc vòng nhìn vào có thể nói không có gì đắt giá, nhưng nó cảm thấy rất vui và rất đẹp. Du Du ngồi chống cằm suy nghĩ về người mới đến ở INNO, không biết chút nữa về nhà anh ta có gây khó dễ gì cho mình hay không.

Hiệu trưởng trường kết thúc bài diễn văn, mọi người lác đác vỗ tay, vì ít ai lắng nghe, họ chủ yếu muốn khoe khoang mùa hè của mình mà thôi. Nhưng bỗng chợt tất cả ồn ào hẳn lên, và tất cả đều hướng mắt nhìn về phía trung tâm trường. Những tiếng hô hét, ánh mắt “đắm đuối” như nhìn hotboy của các cô gái lại xuất hiện đồng loạt, y hệt như năm ngoái lần đầu tiên Du Du vào trường. Vì cũng tò mò xem hotboy nào vừa xuất hiện, mà có thể “đẩy lùi” cả 4 chàng trai A1 như vậy, Du Du nhướn người lên nhìn về phía trung tâm. Và xuất hiện trên khán đài bên cạnh thầy hiệu trưởng bây giờ, chính là tên nham nhở, INNO Thiên Tử…

-Giới thiệu với các em, một cựu học sinh rất xuất sắc trường ta, đã sớm thành công trong lĩnh vực kinh doanh bên nước ngoài, năm nay cậu ta về nước thăm nhà, và ghé sang trường để dự Lễ khai giảng, thật là vinh hạnh, hãy chào đón em… INNO Thiên Tử.

Thiên Tử bước lên trên bục đài trong tiếng hò reo của mọi người, đặc biệt là những cô gái khối lớp 10 mới vào trường.Thiên Tử đúng là có tố chất của một người nổi tiếng, anh ta y hệt một diễn viên xuất hiện trước công chúng vậy. Đưa tay ra vẫy mọi người, kèm theo nụ cười rất tươi, quả thật lúc này trông anh ta rất… thu hút. Nó nhớ lại lời chị Uyển Thanh, Thiên Tử là một cao thủ “dụ dỗ” con gái, cua đâu dính đó. Bằng chứng là bây giờ, anh ta đang phát biểu rất hay trước toàn trường, giọng nói ấm, pha kèm cách nói chuyện khá vui nhộn, và không quên cái chữ “nè” dứt câu rất lạ lùng, vậy mà những người khác lại cho đó là cách nói chuyện dễ thương có một không hai. Học sinh trong trường đang mê mệt vì Thiên Tử, nhưng không hiểu sao nó không thể nào ưa nổi, chắc có lẽ tại nó ám ảnh bởi nụ hôn lộ liễu của anh ta. Du Du ngồi xuống, không thèm chú ý đến phía trung tâm nữa. Nó chợt nhớ ra điều gì đó, rồi len lén nhìn sang phía A1, nó muốn xem phản ứng của Thiên Tư khi nhìn thấy anh trai mình được hâm mộ như thế nào, nhưng kì lạ thay, Thiên Tư đã không còn đứng trong hàng nữa, khắp dãy hàng A1 cũng không thấy, có lẽ cậu ta đã rời hàng từ lâu lắm rồi, một cảm giác rất lạ len lỏi trong lòng Du Du…

Buổi lễ khai giảng đã kết thúc, các học sinh được phép về lớp của mình, nhưng theo cảnh quen thuộc mọi năm, chưa ai là về lớp vội, họ còn phải đi tìm thần tượng của mình. Bắt đầu những cô gái chen lấn xô đẩy, dồn trọng tâm về A1, đua nhau chụp hình, tặng quà cho Thiên Tứ, Thiên Tư, Đại Bảo và Ánh Linh, và đương nhiên năm nay không có mặt Đốc Long, mà thay vào đó là anh chàng Thiên Tử, vừa mới vào trường, đã có một lượng fan gấp mấy lần những chàng hotboy kia. May mà anh ta là cựu học sinh, chứ nếu là học sinh A1 thì chắc sẽ náo loạn cả trường lên mất. Nó không màng đến những cảnh tượng bát nháo đó nữa, mà rảo bước về lớp. Bất chợt nó bắt gặp Đông Nghi, một ánh mắt cô đơn đầy thương cảm…

***
Hai đứa đứng trên sân thượng, cả 2 cùng im lặng rất lâu và không biết sẽ mở lời như thế nào. Bỗng dưng nó thấy khóe mắt Đông Nghi bắt đầu ươn ướt, không thể kiềm được lòng mình, nó tiến lại gần và lấy tay gạt đi hàng nước mắt của con bạn. Và khi cánh tay đưa lên, Đông Nghi có thể nhìn thấy rõ chiếc vòng đã tặng sinh nhật Du Du. Tất cả đã thay lời nói, Đông NGhi nhìn con bạn, mà trong lòng cảm thấy thật xấu hổ…

-Tớ thừa nhận rằng tớ đã ganh tỵ với cậu. Tớ nghĩ rằng, tại sao trong Nhất Kim này, hai đứa có hoàn cảnh giống nhau, mà cậu lại được các hotboy Đại Bảo, Đốc Long để ý như vậy, và cho đến ngày hôm đó, tớ còn thấy rằng không chỉ có họ, mà còn có cả Thiên Tư đều hướng về cậu. Tớ chỉ muốn mọi người trong trường biết chuyện, và cậu sẽ giữ khoảng cách với bọn họ. Nhưng khi biết cậu bị bọn họ bắt đi, tớ đã rất lo lắng, và chạy ngay đi kiếm người giúp cậu. Tớ thật sự…

-Tớ hiểu tâm trạng của cậu. Con người sống luôn tồn tại lòng ganh tỵ, nhưng tùy thuộc vào mỗi người, thì có thể biến tính cách đó từ xấu thành tốt. Tớ cũng đã từng ganh tỵ với Ánh Linh về những gì cô ấy có, nhưng tớ đã thay đổi suy nghĩ đó thành mục tiêu để hướng tới. Và lần này, tớ cũng biến sự tức giận thành sự tha thứ, như vậy thì sẽ luôn có niềm vui phải không nào?

-Du Du cậu thật tốt…Tớ không xứng đáng…

-Tại sao lại nói như vậy? Cậu là người duy nhất nhớ tới sinh nhật của tớ, là người bạn duy nhất mà tớ cảm thấy vui khi gặp ở trường, và là người làm cho tớ buồn khi giận nhau, như vậy đủ để thấy người bạn như cậu quan trọng với tớ như thế nào. Bây giờ chúng ta hãy quên hết những chuyện đã qua, dẹp bỏ những kẻ hotboy kia và trở lại là người bạn thân như ban đầu nhé!

-Du Du…Thiên Tư thật sự thích cậu.

-Dù điều đó có đúng đi chăng nữa, mình….mình cũng chỉ…xem Thiên Tư là một người bạn, là một cậu chủ trong INNO Gia.

-Mình hứa với cậu là mình sẽ dùng sự đấu tranh chân chính để chinh phục trái tim cậu ấy.

-Đồ ngốc ạ, gì mà phải đấu tranh…

Lời nói của Du Du có chút gì đó ngập ngừng, và trong lòng có gì đó không dễ chịu. Có lẽ đây là cách tốt nhất để mà…

Hai đứa vui vẻ bước về phía lớp của mình. Bất chợt nó thấy Nobu đang đứng khoanh tay dựa vào tường trước cửa lớp.

-Nè, hai người bỏ tôi để nói chuyện riêng đó phải không?

-Đâu có, tụi này chỉ giải quyết một chút mâu thuẫn thôi.

-“Đi thôi!” Nobu hất đầu về phía trước.

-Đi đâu?

-Xem điểm thi của cuối kì trước.

-Trời ơi có rồi hả?

Vẻ mặt Du Du và cả Đông NGhi đều méo xệch, có thể nói kết quả đã lường trước, nên việc đi xem điểm là một cực hình. Nếu hạng bị rớt xa, như vậy thì còn mặt mũi nào nhìn mặt Thiên Tứ. Cả 2 miễn cưỡng bước đi theo sau Nobu đi về phía bảng điểm…

Lần này có thể nhìn rõ bảng điểm mà không cần chen lấn, vì có lẽ, mọi người đã xem hết cả rồi, chỉ có mỗi nó với Đông Nghi mải nói chuyện trên sân thượng nên không diện kiến cái bảng điểm sớm hơn. Tim nó đập liên hồi, chân tay run rẩy khi tìm kiếm tên mình trên bảng. Và không ngoài dự đoán, hạng của nó đã bị rớt thê thảm xuống tới 22. Đông Nghi cũng bị ảnh hưởng tâm lý trong giai đoạn đó, nên hạng của cậu ta cũng bị tuột xuống thứ 16. Nhưng như vậy cũng đủ chứng tỏ cậu ấy rất thông minh, vì trước khi thi cậu ấy đã nghỉ mấy ngày liền, và lại còn không ôn tập gì kịp. Nobu thì cũng không khá hơn, tụt hạng thê thảm. Còn Thiên Tư nữa, không hiểu cậu ta có bị ảnh hưởng bởi nó hay không mà hạng của cậu ta cũng rớt đến 31. Thế này thì làm sao nó ăn nói với lão phu nhân. Nó đứng buồn hiu, rồi thở dài quay sang ĐÔng NGhi, cậu ấy đang nhìn tấm bảng đầy lạ lùng, rồi đưa tay chỉ cho nó. Du Du đứng ૮ɦếƭ lặng và đầy sững sờ…nó không tin vào mắt mình nữa, khi mà cái tên Thiên Tứ được ghi ở vị trí thứ 15…

Phía xa xa từ gốc cây đại thụ của trường, Thiên Tử nhoẻn miệng cười, cậu ta đã xem bảng điểm, và dường như không mấy ngạc nhiên về sự thay đổi này, thậm chí, có lẽ cậu ta cũng biết được nguyên nhân của nó…

Du Du vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng có suy nghĩ đến cách mấy cũng không thể tìm ra nguyên do nào làm cho Thiên Tứ tụt hạng như vậy. Nó không thể nào biết được nguyên nhân đó là do nó. (Các bạn xem lại chương 24 để hiểu nguyên nhân)
Cả 3 đứa thất thểu về lớp, tâm trạng buồn như nhau. Thế mới biết mâu thuẫn trong cuộc sống dễ làm cho con người đi xuống như thế nào. Đang lững thững bước đi, bất chợt cả 3 đứa bị xô lấn bới một đám thanh niên hối hả đi ngược chiều. Có cả những học sinh lớp 10, 11, 12. Bọn họ dường như đang tìm kiếm một ai nào đó. Mà phải rồi, năm nay khối lớp 10, không biết là nhân vật hotboy, hotgirl nào của Itê sẽ xuất hiện, mà chưa được nghe nói tới. Nó quay sang, ánh mắt đặt câu hỏi cho Đông Nghi.

- Năm nay nghe nói là chỉ có một hotgirl đến từ Itê, đó là em của Đại Bảo, Kasumi Tiểu Quỳnh…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc