Ngọc Tỏa Dao Đài - Chương 37

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thuần Phục Chim Ưng​

Không biết ta đã hôn mê từ bao giờ,, tỉnh lại đã là sáng sớm.
Mở mắt ra là giường bát bảo điêu khắc trân cầm dị thú, vươn tay ra là chạm tới rèm lụa phong lan tím nhạt, khẽ nhích người, chỉ thấy toàn thân đau nhức, hít thở sâu một hơi, ngửi được trong không khí là mùi hương an thần hòa lẫn với hương hoa lê thơm nhàn nhạt.
Ta mơ mơ màng màng chui ra khỏi chăn ấm áp, xoa xoa mắt lần nữa, đã thấy chỗ bên cửa sổ có chút nắng sớm hiếm hoi, một nam tử áo trắng đứng yên ở đó, ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi bóng lưng hoàn mỹ vô khuyết, tóc dài như gấm dùng một chiếc mộc trâm đơn giản vén lên nhẹ nhàng phiêu diêu theo gió. Trong áo choàng rộng thùng thình, hắn ưu nhã nâng lên cổ tay vuốt ve một con chim cực lớn, khóe môi khẽ mỉm cười, ôn nhu vô cùng.
"Sư phụ..." Ta vẫn còn đang ở trong mộng.
Nam tử xoay người lại, hai con ngươi đỏ sậm như máu, trên trán có một chấm chu sa, toàn thân bao phủ bởi khí thế ác liệt và tàn bạo.
Mộng đẹp vỡ tan tành.
Ta nhắm chặt mắt lại, rồi lần nữa mở mắt ra, sau đó lấy chăn mền trùm lấy đầu, cuộn mình thành một đoàn không muốn đối mặt với sự thật này.
"Nàng tỉnh rồi à?" Tiêu Lãng chậm rãi đi tới.
Ta không muốn nhìn thấy mặt hắn.
Tiêu Lãng ôm cả cuộn chăn tròn vo, mập mờ nói: "Là ta giúp nàng vệ sinh thân thể, đổi quần áo trong.
"Cút!" Ta không muốn nói nhảm với hắn.
Tiêu Lãng cách qua chăn mền sờ soàng mấy cái rồi chầm chậm rời đi, sau đó lại một mình đứng một ben lầm bầm lầu bầu cái gì.
Đã qua rất lâu, ta thò đầu ra từ trong chăn để thông khí, thuận tiện dò xét tình hình. Đã thấy hắn cầm thức ăn cho chim, hào hứng bừng bừng chơi đùa với Hồ Điệp, dạy nói nói: "A Dao là đồ ngốc! A Dao là đồ ngốc!"
"A Dao là đồ ngốc. A Dao là đồ ngốc! Dâm phụ ngốc!" Hồ Điệp học rất hăng say: "A Dao thích nhất Tiêu Lãng, A Dao không có Tiêu Lãng sẽ không sống được!"
Tên khốn kia dạy con vẹt này cái quái gì vậy?
Ta trợn mắt há mồm, sau đó tiện tay nhấc gối đầu lên, ném về phía con sắc điểu Hồ Điệp bại hoại thanh danh của ta, Hồ Điệp chấn kinh, vỗ cánh phành phạch bay lên, trong miệng cả kinh kêu: "Hảo dâm phụ, đợi gia mang thương đến đại chiến với ngươi ba trăm hiệp!"
Tiêu Lãng ôm bụng cười to.
Ta không thích ăn cười như vậy, bởi vì rất giống sư phụ, liền chán ghét xoay người sang chỗ khác.
Tiêu Lãng cứng rắn nắm chặt cằm của ta kéo về, bắt buộc ta bốn mắt đối diện với hắn, đến khi chóp mũi chạm vào nhau, hắn mới nhếch môi, lộ ra hàm răng ác ma, uy Hi*p: "Ta sống trên vạn năm chưa bao giờ thất thủ bất cứ thứ gì ta muốn, nàng cũng sẽ không ngoại lệ."
Vò đã mẻ lại sứt, ta ngồi thẳng lưng, lấy cứng đối cứng, cười lạnh: "Ngươi ngoài việc ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ ra thì còn có thủ đoạn gì? Lại đây đi, thân thể cho ngươi là được, muốn chơi như thế nào thì chơi thế ấy!"
Tiêu Lãng đang hô hấp đều đều đột ngột cứng lại.
Ta châm chọc nói: "Hiện tại không muốn sao? Hay buổi tối lại đến?"
Tiêu Lãng cả giận nói: "Đủ rồi! Nàng bây giờ chỉ là món đồ chơi không hơn, không khác kỹ nữ trong thanh lâu là bao, tự hiểu rõ bổn phận của mình đi! Không được chống đối chủ nhân."
Ta rất trấn định đáp hắn: "Không sao, ngươi coi ta là đồ chơi, ta cũng có thể coi ngươi là trai lơ, chà bộ dạng cũng rất dễ nhìn, giá chắc không rẻ đâu!"
"Trai... trai lơ?" Tiêu Lãng trợn mắt há mồm, nổi giận đùng đùng: "Nàng học mấy thứ ૮ɦếƭ tiệt ấy ở đâu?"
Đọc trong sách cấm "Tình sử của công chúa phong lưu" mà Chu Thiều lén tàng trữ chứ đâu, ta bình tĩnh ngậm miệng, nhất quyết không nói cho hắn.
Tiêu Lãng điển hình là loại chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn, hắn mắng ta, nhục mạ ta bao nhiêu lần như vậy, chỉ bị chửi một câu là trai lơ đã tức giận đến mắt sắp phun lửa rồi, đúng là đồ hẹp hòi. Hắn không thu được đáp an từ ta, ánh mắt lại quét về phía con vẹt nói mấy câu dâm uế luôn mồm kia, giận cá chém thớt: "Súc sinh nhà Viêm Hồ thật đáng ghét!"
Ta đổ thêm dầu vào lửa: "Đủ rồi đi, nó có súc sinh cũng không súc sinh như ngươi!"
Các khớp ngón tay của Tiêu Lãng bị siết lại kêu răng rắc, tựa hồ muốn vặt cả đầu ta xuống. Hắn chằm chằm nhìn sâu vào mắt ta, nhịn lại nhịn, bỗng nhiên híp mắt cười rộ lên, cả người cũng hòa hoãn hơn, nộ khí tan thành mây khói, lạnh nhạt nói: "Biết rõ ta mà tức giận sẽ muốn nàng, nàng còn ba lần bốn lượt chọc giận ta, không phải là nàng lưu luyến thân thể ta muốn thêm vài lần nữa đấy chứ?"
Ta cứng lại rồi, nhất thời tìm không ra lời nào để phản bác.
Tiêu Lãng toàn thắng, cười ha hả bước đi,
Ta phiền não đấm xuống chăn mền.
Đợi Tiêu Lãng đi xa, Phượng Hoàng rốt cục cũng thò đầu ra trong linh thức, u oán nói: "Ngọc Dao tiên tử, ta hại cô thảm rồi!"
Ta đồng tình sâu sắc với những gì tên "người ૮ɦếƭ" này phải chịu: "Là chúng ta bị Tiêu Lãng hại thảm rồi!"
Chuyện xảy ra hôm qua cực kỳ đáng hổ thẹn, cả hai đều rất ăn ý mà không nhắc lại.
Phượng Hoàng dạy dỗ: "Cành hương bồ yếu mềm, dù gãy cũng không nát, cô vì sao hôm qua không tạm thời nhân nhượng? Như ta với Thương Quỳnh vậy, tạm thời nịnh nọt, đã tìm được đường sống, vì sao còn phải lành làm gáo vỡ làm muôi với hắn?"
Ta khẽ lắc đầu, hỏi Phượng Hoàng: "Ngươi thấy chim ưng thuần hóa bao giờ chưa?"
Phượng Hoàng nói: "Tất nhiên là thấy rồi!"
"Sau khi bắt được chim ưng về, người thuần hóa nó chắc chắn phải mài bớt dã tính của nó, trước dùng đói khát để đe dọa, khiến nó sợ hãi chịu thua, sau lại bố thí cho nó đồ ăn hấp dẫn để nó khuất phục, một nhu một cương, từng bước từng đến khi hùng ưng thần phục triệt để rồi thì nó đã biến thành nô lệ, không dám cãi lại bất cứ mệnh lệnh nào của người thuần hóa nó." Ta đứng lên, vươn tay ra gọi Hồ Điệp bị dọa mất mật trở về, vuốt bộ lông xinh đẹp của nó, kiên quyết nói: "Tiêu Lãng không giống Thương Quỳnh, hắn chính là một kẻ thuần phục cực kì có kiên nhẫn, mục đích hắn bắt ta cầu xin cũng chính là vì để ta thần phục, hắn biết rõ chuyện mở miệng cầu xin này có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có hai liền có ba, đến khi ta nếm được ngon ngọt rồi, sẽ đến giai đoạn càng cầu xin được càng nhiều, dần dần quen, dần dần ỷ lại vào những gì hắn bố thí cho. Rốt cục sẽ khiến ý chí của ta cũng sẽ mềm yếu như chim ưng bị thuần hóa, lấy ý thức phục tùng ấy khắc sâu vào trong xương tủy ta, hóa thành bản tính."
Ta từ lâu đã ý thức được, Tiêu Lãng giỏi nhất là dạy dỗ thuần dưỡng, nếu không muốn cả thể xác lẫn tinh thần đều trở thành nô lệ của hắn thì nhất định phải như con hùng ưng cao ngạo nhất, thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục, tuyệt đối không được cúi đầu trước bất cứ uy Hi*p nào của hắn, một lần cũng không được.
Phượng Hoàng trầm mặc, rất lâu, rất lâu, từ sâu trong óc truyền đến một tiếng thở dài thật sâu: "Kẻ nào cúi đầu trước sẽ thua trước, cô đúng!"
Ta thả ra ba sợi tơ hồn, cuốn lấy mảnh hồn phách của y, chậm rãi chuyển về phía Hồ Điệp, dung nhập vào trong người nó, trước khi đi, ta nhìn không được dặn dò: "Về sau có chuyện gì hãy nói thẳng, đừng có mập mà mập mờ, đến lúc muốn nói lại chậm, vốn dĩ ngươi không phải chịu nhục nhã như thế cùng ta."
Phượng Hoàng có chút uể oải: "Đánh ૮ɦếƭ ta cũng sẽ không trông mong gì vào đầu óc của cô nữa."
Trận chiến mở màn của quân đồng minh thất bại thảm hại khiến cho lòng tin của hắn cũng sụt giảm nghiêm trọng, có điều xét trên vai vế tuổi tác, ra rất có giáo dưỡng không đâm chọc trái tim nhỏ bé của y, chỉ dặn dò cẩn thận: "Hết thảy phải coi chừng."
Hồ Điệp cảm thấy có cái gì nhập vào cơ thể, không thoải mái vặn vẹo đầu bay ra ngoài cửa lớn tiếng kêu: "Hay cho tiểu tiện nhân trốn chồng đi trộm lang nhà ngươi, kêu sung sướng như vậy, cũng không sợ tên rùa đen tướng công kia nhà ngươi thương tâm à?"
Ta chạy ra ngoài đuổi theo, vừa kịp thấy phó tướng bên cạnh Xích Hổ tướng quân trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hồ Điệp, rút mạnh bảo kiếm bên hông ra, chạy đi như bạy.
Hắn hình như là con rùa đen thành tinh.
Hồ Điệp bay lượn trên không, tiếp tục vui sướng gọi lên: "A Dao là đồ ngốc, A Dao yêu nhất Tiêu Lãng, A Dao thích nhất Tiêu Lãng, A Dao không có Tiêu Lãng thì không sống được!"
Thanh âm thanh thúy vang vọng khắp trời cao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc