Ngoại Truyện: Sảng khoái vô cùng

Tác giả: Guai Wu

Sảng khoái vô cùng
Dịch: Benbobinhyen
Chẳng lẽ Hoa Bá tìm một người phụ nữ giống y hệt mình sao? Trời ạ! Ý nghĩ này khiến cho tim cô không khỏi bắt đầu đập tăng tốc…
“Hai người… Hoa Bá, hôm khác chúng ta nói chuyện nhé. Anh và Giản tiểu thư chắc là có hiểu lầm gì đó. Tuấn Vũ lát nữa sẽ tới đón em, em đi trước. Bye bye.” Lãnh Tử Tình xấu hổ nói, trăm ngàn nghi vấn đều nuốt trở lại bụng, cô liền đi ra bên ngoài.
Vì không muốn bọn họ khó xử, cô trốn ra thật xa, mặc dù ở đại sảnh sẽ không nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn nhịn không được nhìn về phía đại sảnh của Thần Vũ. Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy rõ hai người đang đôi co.
“Giản! Em cảm thấy làm vậy có ý nghĩa sao?” Hoa Bá tỏ rõ sự mất kiên nhẫn. Anh trốn tránh cô ta, nửa đêm canh ba vẫn muốn trốn ra ngoài. Hoa Bá lưu luyến nhìn ra bóng đêm tối đen, Tử Dạ đi rồi sao? Lần sau gặp không biết sẽ là ở đâu, là khi nào!
Anh trừng mắt nhìn Giản Diệp. Cô gái này, lại còn mặc áo ngủ để quyến rũ anh, cô ta thích anh như vậy, thích đến mức tự hạ thấp mình?
“Cái gì mới có ý nghĩa? Hoa Bá, em đuổi người phụ nữ anh yêu đi mất, anh tức giận? Tức giận rồi, vì sao không đuổi theo? Có phải vì anh nghe thấy chồng người ta sắp tới đón cô ấy, nên trong lòng anh không thoải mái? Hoa Bá, công bằng một chút. Cảm nhận của em chẳng lẽ không phải anh là hiểu rõ nhất sao? Em khổ cực thế nào, chẳng lẽ anh không thể cảm nhận được sao?”
“Được rồi, đi lên nghỉ ngơi đi! Có gì ngày mai nói sau.” Hoa Bá nói xong liền định đi, lại bị Giản Diệp từ phía sau ôm chặt lấy.
“Không được, hôm nay em nhất định phải nói hết.” Thế là, cô xoay đến trước người anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lòng của cô đang rơi lệ. Cô phải lấy hết dũng khí mới dám lộ liễu như vậy mà đứng trước mặt anh, nhưng trong mắt anh ngay cả một chút cảm động cũng không có, còn nói với cô: “Em không lạnh sao?”
Sự nhiệt tình của cô bị anh hắt một bát nước lạnh dập tắt hoàn toàn.
Hoa Bá dường như có chút bất đắc dĩ, xoa xoa trán, nhìn về hướng khác. Anh biết cô hiện giờ về ngoại hình giống Tử Dạ đến mức nào! Nhưng, cô nghĩ anh yêu vẻ bề ngoài của Tử Dạ sao? Nếu là vẻ bề ngoài, Tử Dạ hoàn toàn không phải là xinh đẹp nhất. Một cô gái trẻ tuổi như vậy, tội gì phải hạ thấp mình chứ! Mình tốt đẹp thì không muốn làm, lại đi làm người khác?!
“Anh đang sợ cái gì?” Khóe miệng Giản Diệp khẽ nhếch, trên khuôn mặt trẻ trung hiện lên nụ cười chua xót châm biếm, “Anh sợ em nói với Tử Dạ chuyện giữa chúng ta sao? Anh yên tâm, cho dù em có gặp lại cô ấy, em cũng sẽ nói với tiểu thư Tử Dạ, tình yêu của anh đối với cô ấy mười năm không đổi. Em sẽ nói với cô ấy, em mặc áo ngủ nằm trong lòng anh, anh vẫn thờ ơ bất động! Cho dù hiện giờ em cởi hết quần áo đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn em lấy một lần!”
Giọng Giản Diệp có chút nghẹn ngào, cô kích động nói: “Hoa Bá, em vì anh mà chỉnh sửa mình thành dáng vẻ của cô ấy! Anh có biết trong lòng em đau khổ đến thế nào không? Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, em trẻ trung hơn cô ấy, em xinh đẹp hơn cô ấy, quan trọng hơn là, em yêu anh hơn cô ấy… Vì sao anh không chấp nhận em?”
Hoa Bá không khỏi thở dài: “Giản, đừng để mình quá mù quáng, như vậy không thích hợp với em!” Kỳ thật Hoa Bá rất thương hại cô, anh đã rất chăm sóc cô, có lúc cũng có chút dung túng cô. Nhưng, muốn anh cho cô tình yêu, hình như là lực bất tòng tâm. Anh không cho được!
“Không thích hợp? Thế nào mới gọi là thích hợp? Lặng lẽ đứng bên cạnh anh, nhìn anh đau khổ, thì gọi là thích hợp với em? Vậy được, em thành toàn cho anh! Em đi nói với cô ấy, anh yêu cô ấy, để cô ấy ly hôn về với anh! Em phải đi nói với cô ấy, khi anh uống say ôm em đều gọi tên cô ấy! Những lời lẽ buồn nôn mà anh nói lúc *** với em đều là nói cho cô ấy nghe!”
“Bốp” một tiếng, Hoa Bá cũng có chút sửng sốt, anh có chút cứng ngắc nhìn tay mình. Anh đánh cô?
Giản Diệp không dám tin mở to mắt hoảng sợ nhìn Hoa Bá, trong nháy mắt đáy mắt xẹt qua tia đau xót, khiến tim Hoa Bá đập lỡ một nhịp.
Anh lại còn đánh cô?! Anh vẫn còn hận cô sao? Hận cô lúc anh uống R*ợ*u say, đóng giả là Tử Dạ xuất hiện trước mặt anh, hận cô đóng giả Tử Dạ *** với anh? Nhưng, cô đã trao lần đầu tiên của cô cho anh! Chẳng lẽ anh nhìn thấy vết máu kia không cũng không động lòng sao? Chẳng lẽ anh không biết lúc đó cô đau đớn thế nào sao?! Hoa Bá! Anh thật sự ích kỷ như vậy sao? Vì để giữ vững tình yêu của anh, không thèm nhìn em sao?
Trong mắt Giản Diệp vô cùng phức tạp, sau đó lại trở nên trống rỗng.
“Giản…” Hoa Bá có chút mờ mịt…
Đột nhiên, một nắm đấm mạnh mẽ giáng vào mặt Hoa Bá, Hoa Bá theo bản năng né tránh, nhưng vẫn bị đánh trúng một đấm, ngã sang một bên.
“Mày muốn ૮ɦếƭ!” Lôi Tuấn Vũ gầm lên giận dữ ôm Giản Diệp đang ôm mặt vào lòng, thấy Hoa Bá đứng dậy, lại tiếp thêm một đấm. Một đấm này Hoa Bá dễ dàng tránh được.
“Là mày?! ૮ɦếƭ tiệt!” Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại, vừa thấy là Hoa Bá, lại tức sùi bọt mép, đẩy Giản Diệp ra đánh tiếp.
“Tuấn Vũ! Đừng đánh!” Lúc Lãnh Tử Tình nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ nổi giận đùng đùng xông vào đại sảnh, chạy lại thì đã không kịp! Lôi Tuấn Vũ ra tay quá nhanh.
Lôi Tuấn Vũ nghe thấy tiếng Lãnh Tử Tình, kinh ngạc nhìn về phía cửa, sao Lãnh Tử Tình lại từ bên ngoài đi vào chứ? Vậy vừa nãy, hắn vội nhìn về phía cô gái hắn vừa đẩy sang một bên… Vừa nãy không chú ý, cô gái này trẻ hơn nhiều, nhìn kỹ lại, đúng là không phải Lãnh Tử Tình! Nhưng cặp mắt trống rỗng kia, quả thực là giống nhau như đúc!
Lãnh Tử Tình vội vàng chạy tới, kéo Lôi Tuấn Vũ, xấu hổ nói: “Xin lỗi, Hoa Bá, Giản tiểu thư, chồng em hiểu lầm! Quấy rầy hai người rồi! Rất xin lỗi, hôm khác mời hai người ăn cơm tạ tội!”
Nói xong, kéo Lôi Tuấn Vũ đi ra ngoài. Bỏ lại đống hỗn độn kia cho Hoa Bá xử lý!
Đi quá vội, bước xuống bậc thềm suýt nữa bị té ngã, được Lôi Tuấn Vũ vững vàng đỡ lấy thắt lưng.
“Cẩn thận.” Giọng hắn không còn bạo ngược như vừa nãy, ngược lại còn rất bình tĩnh tự nhiên.
“Ừm.” Giọng Lãnh Tử Tình run rẩy cho thấy sự căng thẳng của cô.
Vội vã lên xe, Lôi Tuấn Vũ không nói không rằng, lái xe rời khỏi Thần Vũ.
“À…” Lãnh Tử Tình vẫn là nhịn không được lên tiếng giải thích, “Em cũng vừa mới gặp Hoa Bá… Cô gái vừa nãy anh nhìn thấy tên là Giản Diệp, hình như là… bạn của Hoa Bá. Ha ha, có phải là trông rất giống em, em cũng giật nảy mình.”
Lôi Tuấn Vũ liếc mắt nhìn bộ dạng quẫn bách của cô, “ừm” một tiếng không nói gì.
Xe chậm rãi chạy trên đường khuya tĩnh mịch.
“Anh hiểu lầm phải không?” Lãnh Tử Tình giương mắt nhìn hắn, sườn mặt anh tuấn đã không còn tức giận, ngược lại bên môi còn mang theo một nụ cười châm biếm.
“Ừm. Nhưng mà, rất sảng khoái!” Nụ cười nơi khóe miệng Lôi Tuấn Vũ càng mở rộng.
Nỗi oán hận tích tụ nhiều năm nay, trong khoảnh khắc đã biến mất không còn dấu vết! Rất tốt, sảng khoái vô cùng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc