Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người - Chương 22

Tác giả: Tát Không Không

"Tôi là bác sĩ, dĩ nhiên phải tùy thời chú ý tình huống của bệnh nhân." Anh khẽ mỉm cười, đuôi lông mày ở khóe mắt như muốn đoạt hồn người.
Tôi phải dùng ý chí rất mạnh mới có thể tỉnh táo lại, cười nhạt: " giả bộ ! Anh mà quan tâm tôi, tôi xem anh ước gì tôi xảy ra việc ngoài ý muốn!"
"Tôi dĩ nhiên quan tâm cô." Vũ Không ngồi vào trên giường bệnh, hai tay chống ở hai bên đầu tôi, chợt cuối người xuống, cả trương tuấn nhan cứ như vậy hiện ra ở trước mắt, tôi thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp ấm áp của anh, mặt đột nhiên nóng lên một trận.
"Bởi vì Nhiễm Ngạo, " anh chậm rãi nói, trong mắt có chút thống khổ: "Cho nên tôi phải quan tâm cô."
"Tại sao? Anh cùng Nhiễm Ngạo đến tột cùng là quan hệ như thế nào?" Mặc dù có chút sợ, nhưng tôi còn không nhịn được đặt câu hỏi.
"Không liên quan tới cô." Anh lạnh lùng nhìn tôi : "Cô chỉ cần biết, anh ấy chỉ yêu một mình cô là tốt."
Tôi bị anh hù, nuốt xuống nước bọt, trừng mắt nhìn anh.
Đột nhiên, Vũ Không vươn ra ngón cái vuốt ve môi của tôi, ánh mắt dần dần dịu dàng, từ nghệ nói: "Môi này, Nhiễm Ngạo hôn qua a."
Không đợi tôi kịp phản ứng, anh liền hôn xuống, nhưng chỉ là cánh môi ᴆụng nhau, vuốt phẳng, giống như là muốn tìm cái gì trên môi của tôi.
Tôi khi*p sợ vô pháp nhúc nhích, đây là trạng huống gì? Tôi vừa mới sinh hài tử xong a!
Vũ Không ngẩng đầu lên, giấu đi dịu dàng trên mặt, dùng âm điệu lạnh như băng làm cho người tôi run rẩy nói: "Nếu như cô khiến cho Nhiễm Ngạo thương tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Nghe hiểu không?"
Tôi chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
"Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không cho nói cho Nhiễm Ngạo, hiểu chưa?" Anh tiếp tục nhìn gần tôi.
Tôi gật đầu như bằm tỏi.
"Rất tốt, ngủ ngon." Anh hài lòng cười, sau đó hôn mặt tôi nữa, tiếp theo như không có việc gì đi ra phòng bệnh.
Tôi khóc không ra nước mắt, tại sao có thể có người như thế đây, thừa dịp tôi hấp hối hết sức, đối với tôi muốn làm gì thì làm.
Nhưng ngoài tức giận... Tôi lại còn có chút đắc chí, xong, xong, tôi hết thuốc chữa!
Quá mức kích động, dùng sức quá mạnh, không cẩn thận liên lụy đến vết thương, đau đến tôi méo miệng, che vết thương buồn bã kêu ra tiếng.
"Tại sao? !" Nhiễm Ngạo trở lại, nhìn thấy bộ dáng này của tôi, lập tức sợ hãi.
"Không cẩn thận xé đến vết thương."
"Tôi không ... không ... Ở ngươi liền ra chuyện." Nhiễm Ngạo nhíu mày: "Tôi đi gọi bác sĩ."
"Không cần, mau cho em xem con." Tôi đã đợi không kịp.
Nhiễm Ngạo đem máy ảnh đặt trước mặt tôi, trên màn hình hiện ra rõ ràng một đứa trẻ mới sinh nho nhỏ, mập mạp, hai mắt nhắm nghiền, đang ngủ say rất là đáng yêu. Đúng vậy, đó là con tôi.
"Xem, đang ngủ miệng còn động đậy, rất giống em." Nhiễm Ngạo chỉ vào màng hình với vẻ mặt vui vẻ.
Tôi nhìn về phía Nhiễm Ngạo, do dự không biết có nên hỏi anh Vũ Không hiện ở đâu hay không?
Kỳ thật tôi đại khái cũng biết phát sinh cái gì. Dù sao thì trên hết là tôi yêu chính đàn ông kia, không phải quan tâm chuyện xưa của anh, chỉ có chút đặc biệt là hai bên đều là đàn ông.
Bất quá suy nghĩ cẩn thận lại tuy Vũ Không vài lần làm tôi sợ nhưng cuối cùng cũng không tạo thương tổn gì cho tôi. Hơn nữa anh lại chạy tới uy Hi*p tình địch, là tôi, phải đối đãi thật tốt với đàn ông anh yêu, loại khí phách này thật sự không tầm thường, có thể thấy được anh thật sự yêu thương Nhiễm Ngạo. Còn có khi anh nhắc đến Nhiễm Ngạo với ánh mắt cô đơn và đau buồn, hiện tại nghĩ lại còn thấy đau lòng.
Quên đi, cứ cho là anh nói đúng, tôi cũng chỉ cần biết Nhiễm Ngạo thật sự yêu một mình tôi là tốt rồi.
Có đôi khi, biết đựơc ít cũng là một việc tốt.
"Làm sao vậy?" Nhiễm Ngạo thấy tôi xuất thần, nghi hoặc hỏi
"Nên đặt tên con là gì?" Tôi hỏi
"Em nghĩ sao?"
"Phải đặc biệt, lại có ý nghĩa". Tôi nhanh trí :"Kêu Thánh Đản, kỷ niệm con sinh ra vào lễ Giáng sinh".
Nhiễm Ngạo nhẹ cười, vuốt đầu tôi: "Vẫn là từ từ nghĩ đi"
"Tên này vì sao không tốt?". Tôi không phục
Nhiễm Ngạo vẻ mặt bình tĩnh:"Anh không muốn làm chính con mình hận anh cả đời"
"... ..."
"Thánh Duyên"
"Cái gì?" Thịnh Hạ giương mắt lên hỏi tôi
"Con mình tên là Nhiễm Thánh Duyên, bồ cảm thấy thế nào". Tôi cõi lòng chờ mong nhìn cô
"Cũng không tồi". Thịnh Hạ gật đầu. "Nghĩ thế nào ra tên này?"
"Vốn nghĩ muốn gọi Thánh Đản, nhưng Nhiễm Ngạo không đáp ứng, cũng chỉ thay đổi một chút kêu Thánh Duyên". Tôi nhún nhún vai nói.
Thịnh Hạ đang uống cà phê, nghe thấy những lời này thiếu chút nữa bị sặc, kịch liệt ho khan.
"Bồ cẩn thận một chút". Tôi vội vỗ sau lưng cô.
Cô trở lại bình thường , liếc tôi một cái "Loại tên này cũng chỉ có bồ mới có thể nghĩ ra, thật may mắn khi bé không sinh ra vào ngày 8-3".
"Tên này thật đặc biệt nha". Tôi không đồng ý, ôm lấy đứa trẻ trong xe, cầm lấy cánh tay nhỏ bé, học ngữ điệu của tiểu hài tử hướng Thịnh Hạ chào hỏi: "Dì à, tôi tên Nhiễm Thánh Đản. Bỏi vì tôi ra đời vào lễ Giáng Sinh ".
Thịnh Hạ bất đắc dĩ lắc đầu:"Bồ sao lại đem cục cưng của mình ra đùa giỡn".
"Con mình đùa giỡn tốt lắm, không sợ người lạ". Tôi đem Thánh Duyên đưa cho cô :"Ôm một cái xem".
Thịnh Hạ không nguyên ý nhưng bất quá vì tôi đành phải cẩn thận ôm Thánh Duyên, thấy cô chân tay lúng túng tôi cực vui vẻ, không thể tưởng tượng được Thịnh Hạ luôn không sợ trời , không sợ đất nhưng lại sợ trẻ con.
"Tốt lắm, không làm cực khổ bồ". Tôi tiếp nhận lại Thánh Duyên từ tay cô.
Nó như trút được gánh nặng, hỏi:"Khi nào thì đi làm?".
"Ngày mai.".Tôi đem Thánh Duyên nhẹ nhàng bỏ vào xe trẻ con.
"Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?" Thịnh Hạ hỏi
"Còn nghỉ ngơi, mình đều chán ૮ɦếƭ"
Thịnh Hạ đánh giá tôi một phen, hỏi tiếp:"Gần đây không vui sao?"
Tôi suy sụp bả vai, thở dài một tiếng.
"Làm sao lại than thở" Thịnh Hạ tò mò hỏi.
Tôi mặt mày ủ dột nói:" Vốn mình tính sinh xong Thánh Duyên liền giảm béo, nhưng cho tới giờ chưa thành công".
"Như thế nào ? Bồ không phải một mực đi phòng tập thể thao sao?" Thịnh Hạ khó hiểu nói.
"Đi, chính là vận động sau khi trở về liền ăn uống thả cửa, kết quả vẫn không có hiệu quả". Tôi nhíu mày "Rõ ràng là bụng không đói, nhưng lại nhịn không được vẫn muốn ăn cái gì đó".
"Mình xem bồ áp lực quá." Thịnh Hạ nháy mắt máy cái:"Chẳng lẽ Nhiễm Ngạo có ý kiến với vóc người bồ?"
"Ảnh còn không có cơ hội thấy" Tôi thấp giọng nói
Thịnh Hạ trợn tròn mắt "Chẳng lẽ các người còn không có... cái kia?"
Tôi buồn rầu gật đầu
"Như thế nào lại như vậy? Đứa nhỏ đã 6 tháng". Vẻ mặt cô không tin:"Nhiễm Ngạo nhịn được?"
Tôi rầu rĩ nói:" Ảnh thật ra ám chỉ rất nhiều lần, nhưng mình hiện tại thật không tự tin với dáng người nên mỗi lần đều tìm cớ từ chối".
Thịnh Hạ nhắc nhỏ tôi: "Cứ như vậy không chừng Nhiễm Ngạo đi tìm phụ nữ khác".
"Không nên nói" Tôi tựa đầu vào bàn kêu to:" Tôi không muốn nhanh như vậy liền ly hôn".
"Kỳ thật Nhiễm Ngạo sẽ không để ý dáng người bồ, chỉ cần bồ tâm tình thoải mái là tốt rồi. Đồng nghiệp mình cũng gần một năm mới khôi phục lại đây." Thịnh Hạ an ủi tôi.
"Tốt! Từ giờ tôi sẽ ăn uống điều độ, nhất định phải đem thịt béo giảm xuống, khôi phục lại dáng người yểu điệu."Tôi sôi sục ý chí chiến đấu, lớn tiếng tuyên bố.
Nói là nói như vậy nhưng khi rời quán cà phê, trên đường về nhà đi ngang qua quầy điểm tâm, thấy tủ kính có bánh chocolate hương thơm mê người, lại giống như bị mê hoặc tôi đi vào rồi. Phục hồi tinh thần đã thấy tôi ở trong nhà, trước mặt là đĩa bánh ngọt trống trơn.
Xong rồi 1300 calori, thật muốn Gi*t chính mình, tôi ngã ở sôpha, ý chí tinh thần sa sút, cũng không có sức lực để vận động.
Lúc này, Nhiễm Ngạo tan tầm về nhà, gặp tôi rầu rĩ không vui, liền ngồi xuống bên người tôi, buông cà vạt hỏi:"Sao em lại mất hứng?"
Tôi không ra tiếng, trông đầu nghĩ đến trên người toàn là chỗ thịt béo. Thật hi vọng thời gian có thể trở lại lúc trước khi ăn khối bánh ngọt kia.
"Mua bánh ngọt? Sao lại không để cho anh một chút?"Gặp tôi không để ý đến anh, Nhiễm Ngạo tự nhiên nói.
"Anh không phải không thích ăn đồ ngọt sao?"Tôi kỳ quái nhìn anh.
"Đột ngột muốn ăn, không được sao?"Anh chậm rãi tới gần tôi.
"Ngày mai mua cho anh"Tôi đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu cơm.
Ai ngờ vừa đứng dậy, tay đã bị Nhiễm Ngạo giữ chặt, tôi không tự chủ ngã vào trong иgự¢ anh.
Kinh ngạc ngẩng đầu tôi đã bị ánh mắt mê người đầy Dụς ∀ọηg làm cho kinh sợ, không dám hé răng.
"Hiện tại anh muốn ăn"Nhiễm Ngạo đem tôi chặc chẽ cố định trên ghế sô pha, thật sâu nhìn tôi.
"Nhưng hiện tại đã đóng cửa".Nhìn thấy ánh mắt anh , toàn thân tôi căng thẳng.
"Không quan hệ" Nhiễm Ngạo nâng mặt của tôi lên, mặt mày hiện ra phong tình đặc thù làm cho ngừơi tôi bị mê hoặc trong đó, anh mị hoặc cười:"Anh đây ăn em là được"
Anh hôn tôi, dùng đầu lưỡi từng chút từng chút nhắm nháp dư vị chocolate trong miệng tôi, động tác mềm mại nhưng mập mờ, thân thể tôi xụi lơ, không hề phản kháng.
Dần dần, hô hấp của Nhiễm Ngạo dồn dập, mà tôi cũng cảm thấy rõ ràng anh xúc động, Anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo trên áo tôi.
Trước иgự¢ cảm thấy lạnh lẽo làm tôi tỉnh táo lại, tôi vội vàng đẩy anh ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc