Nghiệt Trái - Chương 11

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Tạ Kiều ở trong phòng đợi cho đến khi thím Lưu gọi ra ăn cơm trưa cô mới xuống tầng dưới, vừa đến bậc thang đã thấy mấy người đàn ông phi phàm đang náo nhiệt trong phòng ăn. Dương Quần đang tán dóc rất rôm rả, vừa thấy Tạ Kiều thì phản ứng đầu tiên của anh ta là lập tức ngậm miệng, nhìn chằm chằm Tạ Kiều đang từng bước đi tới.
Ba người khác theo tầm mắt anh ta cùng quay đầu lại nhìn về phía Tạ Kiều, ánh mặt chằm chặp của anh ta nhìn cô không thể che giấu đi được vẻ chán ghét và khinh thường. Tạ Kiều tái mặt tránh đi tầm mắt của anh ta, cúi đầu đi đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, trước mặt là vỉ nướng với bò bít tết. Phan Đông Minh ngồi bên cạnh nói: “Kiều Kiều, giới thiệu với em mấy người bạn của tôi.” Tạ Kiều bất đắc dĩ phải ngẩng đầu, Phan Đông Minh chỉ tay vào Dương Quần, “Đây là Dương Quần, em còn nhớ rõ không? Ở sân bóng em đã gặp qua rồi.” Dương Quần nâng lên khuôn mặt vênh váo tự đắc nhìn Tạ Kiều, ánh mắt đó là khinh thường, là khiêu khích. Tạ Kiều gượng cong khóe môi lên tạo thành một nụ cười, “Nhớ rõ.” Cô nhớ rõ, sao chỉ có thể là Dương Quần, mà bên tai còn như có tiếng cười đắc ý của La Hạo, anh nói với Dương Quần: Nhớ cho kĩ, đây là bạn gái tôi. Cô cụp mắt suy nghĩ, Dương Quần khinh bỉ cô là phải thôi, mới có vài hôm mà cô vừa theo La Hạo rồi lại loanh quanh ở nhà Phan Đông Minh, giờ lại gặp mặt bạn hắn.
Phan Đông Minh có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Tạ Kiều, lại chỉ vào hai người khác và nói: “Đây là Tân Thiếu, đây là Giang Đào, đều là bạn thân của tôi. Mấy đứa, làm quen một chút đi, đây là Tạ Kiều, cái khác thì không cần nói nhiều, hẳn là các cậu đã nghe nói về cô ấy.” Thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến sắc mặt Tạ Kiều tái nhợt. Họ đều nghe nói qua, đương nhiên là nghe La Hạo nói, Tạ Kiều cô vốn là bạn gái La Hạo, giờ thì không danh không phận theo Phan Đông Minh.
Cô mệt mỏi phải ứng phó rồi, lại không thể không cố gượng cười chào. Tân Thiếu và Giang Đào đều mỉm cười gật đầu, Dương Quần ngồi một bên thì không kiên nhẫn được bèn nói: “Nghe người ta giới thiệu đến mấy trăm lần, lỗ tai cũng mọc kén rồi, giờ có thể uống rượu được chưa hả?”
Phan Đông Minh không thèm để ý đến sự vô lễ của Dương Quần, hắn vừa rót rượu vào ly vừa nói: “Rượu ngon như vậy, ngồi nhìn người ta lãng phí, thật đúng là đau lòng.”
Dương Quần “Xì!” một tiếng rồi nói: “Không phải chỉ mấy vạn Euro thôi sao, từ lúc nào mà anh lại nhỏ mọn như vậy, em nhớ là lúc anh mua xe cho Lộ Lộ cũng phải đến trăm vạn, mà không thấy anh đau lòng gì cả.” Anh ta nói nhưng ánh mắt lại nhìn Tạ Kiều. Tạ Kiều vội nhìn về phía khác. Người đàn ông này rõ ràng là đang khiêu khích cô, nhưng Tạ Kiều nghĩ, Phan Đông Minh mua gì cho phụ nữ thì có liên quan gì đến mình? Chẳng lẽ anh ta còn hy vọng mình ghen? Haiz, anh ta đúng là quá đề cao tên họ Phan rồi.
Tân Thiếu đá đá chân Dương Quần dưới bàn ăn, Dương Quần liền kêu lên: “Mẹ kiếp, cậu đá gì tôi, Đông tử mua xe cho gái mà tôi còn không được nói?”
Tân Thiếu nhìn gương mặt tái nhợt của Tạ Kiều, quả thực hận không thể xé banh cái miệng Dương Quần ra, trừng mắt với anh ta, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Phan Đông Minh nói: “Cậu muốn tôi cũng không mua cho cậu.”
Dương Quần dùng âm giọng nhỏ nhưng vẫn để người khác có thể nghe thấy mà nói: “Mẹ kiếp, anh có mua cho em thì em cũng không dám đâu, em không có sở thích cùng đàn ông lên giường.”
Giang Đào thấy thái độ ngạo nghễ của Dương Quần thì trừng mắt với anh ta rồi nói: “Dương Quần, lần này mình về sao cậu lại trở nên thô tục vô lễ thế hả, ngày trước không phải rất nho nhã sao.”
Dương Quần khinh thường nhìn Tạ Kiều đang cúi gục đầu, “Nho nhã cũng phải nhìn đối tượng đó nhé, đối với thục nữ mình đương nhiên là…” Lời nói của anh ta còn chưa hết, Giang Đào đã cau mày quát lên với anh ta một tiếng: “Đủ rồi!”
Dương Quần bĩu môi quay đầu đi, cũng không thèm cãi lại. Phan Đông Minh thì cười ha hả, “Dương Quần, thì ra cũng có người khiến cậu sợ, tôi còn tưởng thằng nhóc ngang ngược như cậu thì chẳng phục ai cơ đấy.”
Tân Thiếu muốn làm dịu không khí nên vội vàng nói: “Ôi dào, cậu ấy á, chỉ là hổ giấy thôi. Thật ra cậu ta không sợ Giang Đào mà là sợ ông già ở nhà, cậu ta sợ Giang Đào về tâu với ông ấy.”
Dương Quần đảo mắt, nói: “Có đôi khi mình cũng không rõ, Giang Đào so với mình chỉ là được bố mình nhận về, thế mà Giang Đào vừa gọi chú một tiếng là ông ấy đã hớn hở, còn thân thiết hơn cả con đẻ ông ấy.”
Phan Đông Minh mỉm cười, “Mấy người nhà cậu đúng là chẳng được sống dễ dàng, có cả ngàn mẫu đất mà chỉ có cậu là độc đinh, đương nhiên mong cậu có tiền đồ rồi. Nhưng mà cậu đó, từ nhỏ chỉ biết lông bông, ai quở mắng gì là lại giả điếc, nếu cậu giống Giang Đào làm một thanh niên ưu tú, chắc cả nhà cậu sẽ khóc đến nỗi nước mắt dạt dào luôn.”
“Hứ.” Dương Quần cầm dĩa gõ vào bàn ăn, “Em thành ra như thế không phải là do anh với tên La Hạo dạy dỗ sao. Em là học trò giỏi của hai người, hút thuốc này, uống rượu này, suốt ngày lông bông như ngựa, không phải hai anh dạy thì ai.” Anh ta vừa nói vừa nhìn Tạ Kiều, rồi lại tiếp tục, “Nhắc đến La Hạo, Đông tử, anh có nghe nói gì không?”
Phan Đông Minh cầm chai rượu rót vào ly cho Giang Đào rồi nói: “Chai rượu này vừa mở, cậu đánh giá xem?”, xong lại rót rượu cho mấy người khác rồi như thể không mấy quan tâm mà hỏi: “Nghe nói gì?”
“Mấy hôm trước nghe nói La Hạo sắp đính hôn với thiên kim tiểu thư nhà bộ trưởng Ninh.”
Phan Đông Minh cũng rót cho Tạ Kiều một chút rượu rồi nói: “Em cũng nếm thử đi, đây là hàng thượng hạng đấy, Dương Quần thèm không biết bao nhiêu năm rồi.”
Tạ Kiều cầm dao dĩa trong tay để cắt bít tết, liền dùng sức miết mạnh con dao trên đĩa gây ra một tiếng “Kéttt” đến ghê tai, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không uống rượu.”
Phan Đông Minh đưa ly cho cô, “Một chút thôi, nếm thử đi.”
Tạ Kiều đặt dĩa ăn trong tay xuống rồi nhận ly rượu. Lúc này Phan Đông Minh mới quay đầu nói với Dương Quần: “Nghe nói, mắt nhìn của La Hạo rất tốt, về điểm này cậu ta lại bị bộ trưởng Ninh áp chế sao? Mới đầu tôi còn nghĩ sao bộ trưởng Ninh này lại nhàn hạ đến thế, hóa ra là vì kén rể.”
Tân Thiếu tiếp lời: “Mẹ, mắt nhìn tốt cái gì, con bé Ninh Tiểu Nhã y như con hổ cái, La Hạo có thể hàng phục được hay không vẫn là hai chuyện khác nhau.”
Dương Quần nói: “Hổ cái thì sao, bố người ta hữu dụng, câu nói đầu tiên sẽ là giải quyết xong xuôi sự việc của La Hạo. Nếu cậu ta chỉ tìm một con bé kiểu bình hoa, vụ lần này chắc chắn sẽ rất nhục nhã.”
Tạ Kiều uống một ngụm rượu trong ly rồi đứng lên, “Thật xin lỗi, tôi ăn no rồi, các anh cứ ăn thong thả.”, nói xong liền rời khỏi bàn ăn định lên tầng.
Phan Đông Minh nhìn miếng bít tết mà gần như cô chưa động miếng nào, giọng nói không lớn nhưng lại lạnh lùng cất lên: “Quay lại.”
Tạ Kiều dừng bước nhưng không quay lại.
Vẻ mặt Phan Đông Minh không chút thay đổi, hắn nói: “Ngồi xuống ăn cho xong đi.”
Tạ Kiều nhắm mắt, cố nén xuống sự kích động, hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi xoay người ngồi lại rồi cầm lấy dao dĩa. Cô biết mọi người đều đang nhìn mình. Tân Thiếu, Giang Đào, hai mặt nhìn nhau, cũng không rõ lúc này Phan Đông Minh đang có vấn đề gì. Giang Đào biết rõ tính tình Phan Đông Minh, vẻ mặt hắn không chút thay đổi nhưng gân xanh trên trán đã ẩn hiện, đã tức giận. Còn lại Dương Quần là người vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn Tạ Kiều cắn bít tết mà như đang ăn đá tảng.
Đương nhiên là anh ta cố ý nhắc đến La Hạo. Sau khi La Hạo gặp chuyện anh ta từng đến tìm Phan Đông Minh, hy vọng hắn có thể nể tình bạn bao nhiêu năm mà giúp La Hạo một lần, nhưng Phan Đông Minh không hề ra tay. Anh ta vẫn thấy lạ rằng xét theo quan hệ giữa Phan Đông Minh và La Hạo thì sao hắn có thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, cuối cùng đến hôm nay anh ta cũng hiểu được, Phan Đông Minh vì con nhỏ trước mặt này. Anh ta còn căm hận nghĩ, trong đám bạn bè, vì phụ nữ mà rạn nứt tình bằng hữu thì đây là lần đầu tiên. Hồi trước cùng La Hạo uống rượu, cũng chính anh ta nói sao La Hạo có thể thích Tạ Kiều, con bé này đáng để đàn ông yêu không? Cô ta có tốt như La Hạo nói không? Nhưng không phải cũng là loại ngại nghèo yêu giàu sao, La Hạo vừa thất bát liền đến tìm người có quyền thế là Phan Đông Minh. Anh ta thầm bĩu môi trong lòng, xem ra Phan Đông Minh đối với cô ta cũng chẳng tốt gì, trước mặt nhiều người như vậy mà không hề nể mặt. Anh ta không cam lòng, lại nói với Phan Đông Minh: “Nghe quản gia nói Tạ tiểu thư tới đây dưỡng bệnh, không biết là bệnh gì nhỉ?”
Phan Đông Minh nuốt một ngụm rượu rồi cười xùy một tiếng: “Dưỡng bệnh? Dưỡng bệnh gì? Chẳng qua là cắt cổ tay tự sát nhưng chưa thành mà thôi.”
Câu nói này khiến ba người kia kinh hãi thật sự. Dương Quần mở to hai mắt, ngây ngốc nhắc lại: “Cắt cổ tay tự sát?” Anh ta nhìn chằm chằm vào Tạ Kiều đang tái đi, quả thực không thể tin nổi ngôi sao tai họa này lại có dũng khí đó.
Tân Thiếu lại không nhịn được mà đá nhẹ vào chân Dương Quần dưới gầm bàn. Lần này Dương Quần không hé răng, chỉ nâng ly rượu uống một ngụm lớn.
Tạ Kiều ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đã ngân ngấn, cô thấy biểu hiện bình thản của Phan Đông Minh thì khó khăn lắm mới mở miệng được: “Tôi, tôi ăn không vào.”
Giang Đào không đành lòng khi thấy Tạ Kiều bối rối như vậy nên nói với Phan Đông Minh: “Đông tử, em thấy Tạ tiểu thư không thoải mái lắm, hay để cô ấy đi nghỉ đi.”
Phan Đông Minh quay đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt đáng thương của Tạ Kiều rồi hỏi: “Cô không thoải mái? Không thoải mái chỗ nào?”
Cổ họng Tạ Kiều ứ nghẹn đến khó chịu, nói không nên lời, đôi môi run rẩy, nước mắt lại dần lăn xuống. Phan Đông Minh thấy thế thì lửa giận bốc lên, hắn ném dao dĩa trong tay xuống, cười lạnh, “Giá cả thị trường đang tăng, cũng định phá giá với tôi cơ đấy.”
Phan Đông Minh không hề nhắc đến Tạ Kiều nhưng cũng khiến Dương Quần há hốc miệng, bởi vì Phan Đông Minh là cao thủ chơi trò đùa giỡn mập mờ. Tuy rằng hắn là playboy nhưng chưa bao giờ keo kiệt sự dịu dàng. Hắn đối xử tàn nhẫn như vậy với phụ nữ là lần đầu tiên Dương Quần thấy. Bộ dạng Tạ Kiều thật sự rất đáng thương, cả người run rẩy như tán lá trong gió, gương mặt trắng bệch đáng sợ. Anh ta không kìm được bèn nói: “Đông tử, có khi cô ấy thật sự không thoải mái.”
“Không thoải mái?” Phan Đông Minh lại cười lạnh, “Cô ta đang rất thư thái chứ tôi có thấy không thoải mái đâu…Không phải là cô ăn không vào sao? Còn ngồi đây làm gì? Biến nhanh đi, đừng để tôi thấy bộ dạng yếu ớt đấy của cô, thật sự là mất cả ngon.”
Tạ Kiều đứng lên nhìn chằm chằm vào đĩa bít tết, miễn cưỡng cười nói: “Thật xin lỗi, các anh cứ ăn từ từ.”, nói rồi cô bước nhanh rời đi.
Dương Quần nhìn theo bóng Tạ Kiều đi lên tầng sau đó nhìn Phan Đông Minh đang uống rượu. Giang Đào nhẹ giọng nói: “Đông tử, từ lúc nào thì anh còn thô lỗ hơn Dương Quần vậy? Nói thế nào đi nữa người ta cũng là con gái, sao anh không giữ cho người ta chút thể diện chứ.”
Phan Đông Minh không nói gì. Tuy rằng Dương Quần cũng kinh ngạc trước sự đối xử của Phan Đông Minh với Tạ Kiều, nhưng anh ra cảm thấy đây là chuyện do Tạ Kiều tự chuốc lấy nên tiếp lời: “Thô lỗ? Có sao? Mình thấy làm như vậy là để nhắc nhở cô ta, còn nể mặt với chả nể mũi.”
Phan Đông Minh đặt mạnh ly rượu xuống, lạnh lùng nhìn Dương Quần mà nói: “Dương Quần, hôm nay tôi nhịn cậu nhiều lắm rồi, tôi đối xử với cô ta thế nào là chuyện của tôi, về sau cậu thấy cô ta thì tốt nhất là nên khách sáo một chút.”
Dương Quần càng trợn tròn mắt, anh ta nhìn chằm chặp vào Phan Đông Minh đang nói với Giang Đào: “Lên thư phòng trên tầng, chúng ta nói chuyện.”
Giang Đào và Phan Đông Minh đi rồi, Dương Quần mới nhìn Tân Thiếu, ngu ngơ hỏi: “Anh ta cảnh cáo mình sao? Mình không nghe nhầm chứ?”
Tân Thiếu bực tức liếc anh ta một cái, “Cậu ngu thế, cô gái có bản lĩnh ở lại chỗ này có thể để cậu tùy tiện lăng mạ sao? Phải là mình thì chẳng cảnh cáo cậu đâu, mà là trực tiếp cho cậu một phát tát.”
Dương Quần chớp mắt, thì thầm nói: “Vậy cậu nói xem, Phan Đông tử này không phải là thật lòng chứ?”
Câu này đổi lấy tiếng cười nhạo của Tân Thiếu: “Còn chưa đánh cậu mà cậu đã choáng rồi à? Trò chơi, có hiểu không?”
Tạ Kiều dựa lên lan can trên ban công, chống cằm lẳng lặng nhìn ánh tà dương chiếu nghiêng mạn phía tây dãy núi, toàn bộ tầm nhìn đều một màu hồng hồng nhẹ dịu. Dưới kia là hàng bạch quả chắn ngang tà dương, chút ánh sáng le lói chiếu xuống mặt cỏ xanh tươi làm nên một khoảng loang lổ. Cô cảm thấy lòng mình cũng như thể bị ánh tà dương đâm qua, chỉ vụn vặt vài tia nhưng cũng không thể nào khâu kín lại được. Cô luôn sống trong hồi ức, cuối cùng cô cũng hiểu được, khi một người nhớ lại những chuyện đã qua cũng là khi sung sướng, nó khác với cuộc sống trong bi ai của bản thân. Hiện giờ cô là một con vàng anh bị bẻ gẫy cánh, ngoại trừ nhớ lại những ngày tự do tung cánh trước đây thì cũng chỉ có thể giãy giụa trong một vòng giam xa hoa. Nhưng giãy giụa là việc quá mệt mỏi, cô đã không còn sức cũng chẳng còn động lực. Cô đã từng nghĩ đến một ngày được trở lại bên La Hạo, La Hạo chính là động lực của cô, nhưng nay, La Hạo lại cùng người khác đính hôn.
Phan Đông Minh đã từng nói: Đàn ông như bọn tôi, thứ không thiếu nhất chính là đàn bà.
Phan Đông Minh đã từng nói: Em vì nó mà thủ thân như ngọc, đáng tiếc La Hạo đã sớm quên Tạ Kiều em rồi.
Cô không hiểu vì sao khi nghe thấy tin La Hạo đính hôn cùng người khác cô lại không khóc, mà khi Phan Đông Minh kêu cô biến đi thì cô lại cảm thấy cực kỳ ấm ức. Bởi vì bạn hắn đều dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, cô lại cảm thấy mình không hề đáng thương chút nào, là cô có lỗi với La Hạo, La Hạo rời bỏ cô là chuyện sớm muộn, cô có gì đáng thương? Cô có rất nhiều nước mắt, mỗi ngày đều khóc, nhưng mấy tháng này cô thấy mình khóc không giống trước nữa. Những lần khóc sau này, cô biết cô khóc không bởi nhớ La Hạo, cũng không phải tiếc thương cho tình yêu đã ૮ɦếƭ. Dần dần cô hiểu được, cho dù cô khóc cạn nước mắt thì tháng ngày vui vẻ cũng không bao giờ trở lại nữa, hạnh phúc cứ thế mà bay xa, xa cô đến ngàn dặm, đó là thứ xa xỉ nhất, cho đến khi cuộc đời cô trở nên giàu có cũng không thể mua nổi.
Cô khóc cho số mệnh mỏng bạc của mình. Cô đã được tận mắt chứng kiến quãng thời gian âи áι hạnh phúc của bố mẹ, cô cũng khao khát có được tình yêu tuyệt vời, cô nghĩ rằng mình sẽ gặp được người đàn ông yêu thương mình, cũng từng nghĩ đã tìm được. Nhưng, thần vận mệnh như đùa giỡn với cô, quá tàn nhẫn cũng quá keo kiệt, để cô dễ dàng có được rồi lại hung hăng ςướק đi, mà thứ đoạt đi không chỉ là tình yêu hạnh phúc của cô mà là cả máu thịt, linh hồn, khiến cô bị xé ra thành muôn mảnh vụn nát. Lúc trước cầm lấy lưỡi dao dứt khoát cắt vào động mạch còn cảm thấy là hành động vĩ đại, đến giờ rốt cục cô cũng không còn dũng khí như khi ấy nữa.
Tạ Kiều không chỉ một lần lặng lẽ ngắm nhìn bộ trang sức đến ngẩn ngưởi, bên tai còn mơ hồ có tiếng nói, người đàn ông cô yêu đính hôn cùng người khác, cô sẽ đau đến nát lòng. Cô có chút cảm giác đau nhức như thể bị nhiều vòng dây quấn lấy, những sợi cước chậm rãi đâm vào tim cô rồi dần dần khiến nó vỡ nát, cô để mặc cho sự đau đớn này xé rách thân thể mình, cho đến khi không còn cảm giác nữa.
Sự khinh bỉ của Dương Quần, sự tàn nhẫn của Phan Đông Minh, cô không buồn để ý đến. Sự tôn nghiêm của cô từ lúc cầm sáu vạn đồng dường như đã bị dập nát rồi. Nhìn tia tà dương trên đỉnh núi, ánh mắt cô dần hoa đi, một cơn đau từ sâu trong xương tủy khiến cô lặng lẽ tóm lấy vạt áo trước иgự¢. Sao lại đau đến thế? Cô nghĩ, còn đau hơn khi cầm dao cắt qua da thịt. Cô nghĩ mình sẽ sớm ૮ɦếƭ đi, chỉ còn tiếng thở dốc nhưng lại như một cái xác không hồn, không sinh mệnh. La Hạo đã đính hôn, anh đã quên cô rồi, Phan Đông Minh nói anh thức thời hơn cô. Dương Quần nói không sai, cô chính là một bình hoa trang trí, cô không thể làm gì cho La Hạo, điều gì cũng không thể, chỉ có thể khuất nhục, sớm muộn gì La Hạo cũng biết cô xấu xa thế nào, có điều nếu anh biết cô từng bán thân cho Phan Đông Minh thì chắc lại càng chán ghét hơn.
Dưới tầng truyền đến những tiếng ồn ào chặn ngang dòng suy nghĩ của cô. Quản gia đang chỉ đạo mấy công nhân thay rèm cửa trong biệt thự cho rực rỡ hẳn lên. Thím Lưu cười hì hì đem ga giường đầy màu sắc lên cho Tạ Kiều xem. Tạ Kiều nhìn lớp vải tinh xảo thì kỳ quái hỏi: “Không phải đều còn mới ạ, sao phải thay?”
Thím Lưu trả lời: “Phan tiên sinh nói phải thay hết, để cho cô chọn màu.”
Tạ Kiều thấy bà ấy nói vậy thì liền đỏ mặt, bởi vì ngày nào Phan Đông Minh cũng về qua đêm ở nhà, điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Hơn nữa, hai ngày trước Phan Đông Minh bắt cô chuyển từ phòng cho khách sang phòng hắn ngủ, tuy rằng hắn luôn xị mặt không nói chuyện với cô, cũng không động vào cô, lại rất lạnh lùng với cô nhưng hai người vẫn nằm chung trên một chiếc giường. Mỗi đêm, Ⱡồ₦g иgự¢ Phan Đông Minh đều kề sát lưng Tạ Kiều, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim hắn. Thời tiết đã dần chuyển rét, nơi này lại là lưng chừng núi, trong phòng vừa rộng vừa lạnh, mà thân thể hắn thì lại như lửa nóng. Có đôi khi vất vả lắm cô mới ngủ được, đến khi tỉnh lại giữa đêm thì phát hiện ra mình đang nằm trong lòng hắn. Hơi thở hắn nhẹ nhàng phả vào bên tai cô, mỗi lần như vậy cô đều kinh hãi mà lặng lẽ tránh xa, nhưng đến sáng dậy lại thấy mình nằm trong lòng hắn. Thời điểm về sáng lạnh hơn nhiều, lại chưa bật hệ thống sưởi, cô sợ lạnh, nên an ủi mình rằng chắc chắn cái giường này bị nghiêng, bằng không sao cô cứ trôi về một bên như vậy.
Điện thoại của cô kêu, cầm lên xem, quả nhiên là dãy số từ Hàng Châu, là mẹ. Cúp điện thoại xong cô mới lặng lẽ nhìn thím Lưu đang thay chiếc ga trải giường màu bạc, cũng thay luôn một chiếc chăn lớn hơn, sau đó lại đem hết quần áo của cô từ phòng cho khách treo vào tủ quần áo của Phan Đông Minh. Giờ chỉ cần mở cửa cái tủ quần áo lớn kia ra là có thể thấy quần áo của cô treo cùng quần áo của Phan Đông Minh được xếp gọn gàng ngăn nắp hai bên. Cô nhìn quần áo đến ngẩn người, rồi chợt nhớ ra có chuyện cần giải quyết. Hôm nay Phan Đông Minh không ra ngoài mà đang họp hội nghị qua mạng. Cô đi đi lại lại trước cửa thư phòng nhưng không có dũng khí gõ cửa. Cô vẫn đang nghĩ xem nên nói vấn đề này với Phan Đông Minh như thế nào.
Lúc cô còn đang đi lại trước cửa thư phòng, thím Lưu bưng cà phê lên tầng, thấy Tạ Kiều thì có vẻ hơi sửng sốt. Tạ Kiều nghĩ đi nghĩ lại rồi đỏ mặt nói với thím Lưu: “Để cháu đưa cho Phan tiên sinh.”
Thím Lưu mỉm cười gật đầu, đưa khay cho Tạ Kiều, thầm nghĩ đứa nhỏ này rốt cục cũng thông suốt rồi, cũng biết dỗ dành đàn ông.
Thím Lưu đi rồi Tạ Kiều vẫn đưa tay lên rồi lại hạ xuống mấy lần, cuối cùng cố lấy dũng khí nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Tạ Kiều vừa mở cửa thư phòng ra đã thấy Phan Đông Minh đang ngồi sau cái bàn làm việc rất lớn, tập trung tinh thần nhìn màn hình máy tính trước mặt. Trong màn hình truyền ra tiếng một người đàn ông đang báo cáo tiến độ công việc với hắn. Tạ Kiều nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống. Phan Đông Minh cũng không ngẩng đầu lên mà khoát tay ý bảo cô có thể ra ngoài rồi. Tạ Kiều âm thầm cắn môi, đứng yên không nhúc nhích.
Phan Đông Minh có chút mất kiên nhẫn, quay đầu lại, vừa định mở miệng mắng thì phát hiện ra người tới là Tạ Kiều. Hắn ngạc nhiên nhìn Tạ Kiều, lại nhìn tách cà phê nóng hôi hổi trên bàn thì hỏi: “Sao lại là em?”
Tạ Kiều cố lấy dũng khí, nhẹ giọng nói: “Tôi, tôi có chút chuyện, muốn nói với anh.”
“Em đợi một lát.” Phan Đông Minh chặn lời người đang nói trong máy tính, yêu cầu tạm dừng, đóng cửa sổ hộp thoại rồi chỉ vào chiếc sô pha bên cạnh, nói: “Chuyện gì?”
Tạ Kiều ngồi xuống, túm lấy góc áo, cúi đầu nhìn chân mà ngập ngừng nói: “Tôi, mẹ tôi muốn đưa em trai đến Bắc Kinh thăm tôi…”
“Chuyện tốt mà, không phải em rất nhớ mẹ sao, bao giờ đến? Ở trong bao lâu?”
“Ngày nghỉ 1-10, chờ cho em tôi khai giảng đã.”
*1-10 là Quốc khánh Trung Quốc.
“Được, tôi sẽ sắp xếp.” Phan Đông Minh vừa lật tờ lịch bàn vừa hỏi: “Ở khách sạn hay khu nhà trọ? Ở nhà trọ đi, tiện nghi cũng thoải mái, ở nội thành, em cũng có thể dẫn họ đi thăm Bắc Kinh.”
Hắn thấy Tạ Kiều vẫn cúi đầu mà không nói lời nào thì hỏi: “Sao? Còn có chuyện gì?”
Tạ Kiều nâng tầm mắt lên nhìn hắn một cái thì phát hiện ra hắn đang mỉm cười nhìn mình, vội vàng cúi đầu xuống, “Tôi nói với mẹ tôi, tôi tìm được việc rồi và đang ở khu ký túc của cơ quan, cho nên…cho nên tôi muốn…”
“Em muốn gì?” Phan Đông Minh đứng dậy, thong thả ngồi xuống cạnh Tạ Kiều, đưa tay vén lọn tóc bên má cô, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô thì không khỏi nhẹ giọng nói: “Có gì thì cứ nói đi, với tôi mà em còn phải khó nói gì sao?”
“Tôi không muốn để mẹ tôi biết tôi đang ở đây, tôi muốn, tôi muốn tìm một phòng trọ ở gần đài truyền hình…”
Phan Đông Minh im lặng trong chốc lát, hắn đứng lên đi đến bên bàn làm việc. Tạ Kiều nghĩ chắc là xong rồi, nhất định là hắn nổi giận, vừa nghĩ như vậy thì lại nghe thấy Phan Đông Minh nói chuyện điện thoại: “Ừ, là tôi, cậu tìm cho tôi một phòng trọ ở gần đài truyền hình, không cần lớn, chỉ cần một phòng nhỏ thôi…Không cần phiền như vậy, chỉ ở vài ngày thôi.”
Tạ Kiều khó mà tin được, ngẩng đầu nhìn Phan Đông Minh. Hắn vừa gọi điện thoại vừa nhìn cô, cúp điện thoại xong hắn cười rồi ngồi xuống, kéo Tạ Kiều lại, nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi giúp em một việc lớn như vậy, em làm thế nào để cảm ơn tôi đây?”
Tạ Kiều vốn định nói cám ơn với hắn, lại nghe thấy hắn hỏi vậy thì không biết nên nói thế nào. Bỗng nhiên Phan Đông Minh nhéo mũi cô, cười nói: “Cô bé ngốc, để cám ơn tôi thì rõ ràng là em nên hôn tôi mới được.”
Tạ Kiều ngây ngốc nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Phan Đông Minh mà không thể phản ứng kịp. Đối với một Phan Đông Minh “tính tình bất ổn”, cô thật sự không ứng phó nổi. Người đàn ông này cá tính ngang ngược, “hỉ nộ vô thường”, lại hay bắt bẻ. Thậm chí chỉ vì thím Lưu không phân loại đồ lót của hắn thì hắn cũng phát cáu, còn quăng vỡ một cái gạt tàn, khiến thím Lưu và quản gia mấy ngày liền không dám lên tầng, thấy Phan Đông Minh là vội tránh như chuột thấy mèo. Phan Đông Minh chỉ chỉ vào má mình, vẫn nghiêng đầu nói: “Còn không mau hôn đi? Bằng không tôi đổi ý là không giúp em nữa đâu đấy.”
Cuối cùng Tạ Kiều khẽ cắn môi, chạm nhẹ môi vào mặt hắn rồi vội vàng đứng lên, lại bị Phan Đông Minh giữ chặt lấy. Hắn có vẻ gian manh mà cười nói: “Không được, sao có thể chỉ thế thôi, phải hôn như này này.”, lời nói còn chưa dứt hắn đã kéo cánh tay Tạ Kiều, cúi đầu hôn cô, hết cắn lại ʍúŧ. Tạ Kiều cực kỳ căng thẳng, bắt đầu giãy giụa theo bản năng, ngậm chặt miệng lại, hai tay chống lên иgự¢ hắn. Cách một lớp áo nhưng từ tay cô vẫn truyền đến nhiệt độ nóng như lửa. Cô lắc đầu như muốn tránh đi đôi môi của Phan Đông Minh nhưng hắn lại càng ôm chặt lấy cô hơn, như thể chỉ giây tiếp theo thôi sẽ nhập cả người cô vào thân thể hắn. Một thứ cứng rắn chạm lên cái bụng bằng phẳng của cô, Tạ Kiều thầm kinh hãi, Phan Đông Minh có phản ứng. Cô bất chấp việc hắn sẽ tức giận mà há miệng cắn lên môi hắn. Hắn phát đau nên mới thả lỏng cánh tay cô. Tạ Kiều kinh hãi đến nỗi đỏ mặt, nhưng đỏ hơn vẫn là môi cô, bị hắn hết cắn lại ʍúŧ làm cho đỏ bừng lên như một đóa hoa nhỏ.
Ánh tịch dương chiếu vào, thứ ánh sáng hồng hồng rọi đến chỗ người đàn ông ấy thoạt nhìn như một bức họa mơ hồ. Hắn đang cười, để lộ ra hàm răng trắng đều. Dưới ánh tà dương hồng Tạ Kiều mới phát hiện ra Phan Đông Minh có một má lúm đồng tiền nhỏ, lúc hắn cười mới thoáng hiện ở một bên má. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón cái miết qua môi cô, cười khẽ, “Hình như tôi không phải thầy giáo giỏi rồi?”
Cánh môi Tạ Kiều run run, cô giống như một mũi tên đã lên cung, xoay người bay thẳng ra khỏi cửa, vội vội vàng vàng, như thể phía sau cô không phải là một người đàn ông mà là một con thú dữ, chỉ cần chạy chậm một chút là sẽ ૮ɦếƭ ngay tại chỗ vậy.
Nhìn Tạ Kiều chạy trối ૮ɦếƭ, Phan Đông Minh bất giác mỉm cười. Hắn quay đầu, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời chỉ một màu hồng, ánh tịch dương cũng hắt qua cửa sổ. Trên kệ cửa sổ là lọ hoa với bó hoa vừa được hái trong vườn, nở vừa phải, trên lá còn đọng một giọt nước, dưới ánh trời chiều nhìn như một viên kim cương đến lóa mắt. Phan Đông Minh khẽ mỉm cười nhìn giọt nước kia thật lâu, cho đến khi nó trượt theo viền lá mà nhỏ xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc