Nghiệt Trái - Chương 07

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Tạ Kiều đứng dậy níu lấy tay hắn: “Anh đáp ứng tôi, thì tôi sẽ nghe lời anh.”
Phan Đông Minh cười lạnh, vươn tay về phía Tạ Kiều, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô gục trên giường, hắn hừ hừ cười lạnh: “Tôi đã đáp ứng cho em, nhưng mà bây giờ tôi thay đổi ý định rồi, tôi nói bắt đầu là bắt đầu, chấm dứt thì chấm dứt ngay, không tới lượt em phải ra điều kiện với tôi.”
Thân thể Tạ Kiều đau đớn vô cùng, nhưng loại đau đớn này làm cho nỗi hận Phan Đông Minh trong cô càng lúc càng mãnh liệt, vừa tuyệt vọng vừa bi thương. Cô hít sâu một hơi, vùng dậy đánh lên người hắn, miệng thét lên chửi rủa: “Anh chính là đồ súc sinh cặn bã.”
Phan Đông Minh không hề phòng bị, bị một người yếu đuối nhu nhược như Tạ Kiều nổi điên lên đánh, hắn không hề đỡ kịp, bị móng tay Tạ Kiều kéo thành một đường dài trên mặt, nóng và đau rát, hắn cảm thấy vô cùng tức giận, đã lâu lắm rồi không có ai dám đánh hắn như vậy. Hắn túm lấy tóc Tạ Kiều mà kéo, cô ngã nhào xuống một bên giường, hắn liền lấy tay chụp lấy thân thể gầy yếu của cô, kéo lấy mái tóc của cô mấy vòng, cột vào giường, cho cô đối mặt với trần nhà, một tay kia tát thẳng xuống mặt cô, không chút lưu tình mà để lại dấu vết trên khuôn mặt trắng mịn, hung hăng mắng: “Cô ngon quá nhỉ?”
Vẻ mặt Tạ Kiều như ૮ɦếƭ lặng, không còn chút cảm xúc, ngay cả trốn cô cũng không trốn được, theo bản năng muốn đưa tay lên nắm lấy tóc hắn, nhưng mà sức lực của cô căn bản không thể đọ lại với hắn, chỉ biết khóc lên thảm thiết: “La Hạo, La Hạo…”
Nghe thấy miệng cô thốt ra cái tên La Hạo, lửa giận của Phan Đông Minh lại tăng thêm không ít, bàn tay lại không chút lưu tình đánh lên mặt Tạ Kiều, máu chảy ra từ khóe miệng cô, cô không còn chút sức lực để giãy giụa, kêu lên nữa, mà sắp ngất đi dưới thân hắn, lúc này hắn mới dừng tay. Hắn thở gấp kéo đầu cô lên, nhìn thấy ánh mắt của cô với hắn tràn đầy ý nghĩ thù hằn, hắn tức giận nói: “ La Hạo sao? Tôi cho cô trợn mắt lên xem tôi chơi ૮ɦếƭ nó như thế nào!”
Nói xong hắn buông bàn tay đang nắm lấy ót của Tạ Kiều ra, đầu cô đập xuống nền nhà một cái ‘cốp’ nhưng cô đã không còn đau đớn nữa, trái tim cô đã ૮ɦếƭ rồi, chỉ còn lại tấm thân rách nát này thôi.
Phan Đông Minh đứng dậy, không chút suy nghĩ liền mặc quần áo vào, lạnh lùng nhìn Tạ Kiều còn đang thút thít nằm khóc trên mặt đất. Trong lòng hắn tức giận muốn phát điên, người phụ nữ không có não này, hắn thật không rõ La Hạo hơn hắn ở điểm nào? Có tiền hơn hắn không? Có quyền hơn hắn không? Có gia thế bằng hắn không? Trong lòng hắn khẽ cười lạnh, Phan Đông Minh hắn muốn người nào là phúc mấy đời của họ, ai như người phụ nữ này. Kỳ thật Tạ Kiều không phải là người đẹp nhất hắn từng qua lại, nhiều nhất chỉ là thanh thuần đáng yêu mà thôi, nhưng mà hắn thật sự không nuốt trôi cơn tức này, rõ ràng La Hạo không bằng hắn, vậy mà cô ta lại vẫn cứ xa lánh hắn như né tà. Hắn thậm chí có điểm hận Tạ Kiều, người đàn ông như hắn mà bị cô ta cự tuyệt sao, hắn làm sao có thể bỏ qua nỗi nhục này được, quả thực là làm nhục sức quyến rũ của hắn mà! Bây giờ hắn bắt đầu ghi nhớ cô ả não ngắn này.
Thấy người phụ nữ nằm trên mặt đất không ngừng khóc lóc mà hắn lại tức thêm, cảm thấy phiền chán, hắn quay người đi thẳng một mạch.
Tạ Kiều nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, cũng nghe thấy tiếng khóa điện tử khóa cửa lại, toàn bộ căn phòng giống như một nấm mộ yên tĩnh, cô nằm trên mặt đất hồi lâu, rồi từ từ ngồi dậy, nghiêng ngả đi vào phòng tắm. Trước mặt cô là một khuôn mặt như ma, trên mặt đầy máu, nhưng sắc mặt lại trắng nhợt, khóe mắt có vết bầm, mái tóc vốn đẹp như một cô người mẫu quảng cáo tóc giờ bù xù như ổ quạ. Cô chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình lại xấu xí như thế, thì ra cô cũng có thể xấu xí như thô, nếu cô sinh ra mà xấu xí như thế này thì tốt biết mấy. Cô đưa tay lên sờ khuôn mặt mình, lạnh như một khối gỗ, bên cạnh có vòi hoa sen, cô muốn tắm, muốn tẩy trôi đi hết mùi của tên khốn Phan Đông Minh kia. Cô nhớ tới La Hạo, vừa rồi cô không nghe điện thoại, chắc anh lo lắm, còn nữa, chiếc vòng tay này cô phải trả lại anh mới được, cô đưa tay tháo chiếc vòng xuống, gói vào khăn tay, vật này rất quý, nhưng cô không xứng, La Hạo hẳn là muốn đưa cho một cô gái hoàn mỹ như thiên sứ, chứ không phải là một kẻ dơ bẩn như cô.
Vòi sen mở ra, cô không tắm nước nóng, cô cần nước lạnh, làm cho bản thân tỉnh táo, ngay cả quần áo cũng không cởi. Cô đứng dưới dòng nước, nước lạnh tạt vào mặt cô, đau rát, cô quay đầu nhìn bồn tắm. Cái bồn này như một hạt trân châu, cô nghĩ, sao lại đẹp như vậy, chế độ nước là do máy tự động, có hai con cá heo phun nước, chỉ cần tay vươn ra chỗ nào, nước từ miệng cá heo sẽ di chuyển theo y như vậy, đằng sau là một loạt mỹ phẩm đầy màu sắc, ở tầng thứ hai có dao cạo râu của Phan Đông Minh, không phải là loại dùng điện, là loại dùng lưỡi dao…..
Phan Đông Minh tức giận thở dốc đi ra khỏi cửa, cho tới lúc thang máy xuống tới bãi đậu xe hắn mới phát hiện mình để quên chìa khóa. Hắn gọi điện cho lái xe, nhưng điện thoại cũng để quên ở trong phòng, hắn tức tới nội thương, mấy thứ quan trọng như vậy mà cũng để quên, hắn tức muốn ૮ɦếƭ, thật không muốn nhìn thấy mặt người phụ nữ dở sống dở ૮ɦếƭ kia nữa, cô ta làm cho hắn tức điên lên, rất điên. Hắn muốn phá nát khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đi, nhưng mà bây giờ hắn không có chìa khóa cũng không có điện thoại, không đi tới đâu được, hắn muốn tìm Phi Phi hay Lộ Lộ gì cũng được, mấy người đàn bà này biết hắn chủ động tìm, sẽ sướng phát điên lên mất? Mấy người đó so với người phụ nữ tên Tạ Kiều kia đều xinh đẹp hơn, xa xăm, lại dịu dàng, thông minh, biết ngọt ngào với đàn ông, nhưng mà bây giờ hắn vẫn phải đi về lại căn hộ. Hắn không nhớ số của mấy người đó, bởi vì từ trước tới giờ có bao giờ hắn gọi điện cho đâu, toàn là mấy người đó gọi điên, quấn lấy hắn. Hắn tức quá, có người nào giống như Tạ Kiều đâu, không biết thưởng thức? Người đàn ông như hắn mà phải dùng tiền mua đàn bà sao? Thật là nực cười, chỉ cần Phan Đông Minh hắn đứng ở bất cứ cầu vượt nào trong thành phố Bắc Kinh này, hô to lên : “Phan Đông Minh tôi muốn có bạn gái.” Chắc là cả trăm xe cứu hỏa mới có thể hạ nhiệt được đám đàn bà bu tới mong hắn liếc mắt.
Không phải cùng là phụ nữ sao? Hắn đưa tay ấn thang máy, trong lòng có chút bực tức.
Hắn nhập mật mã mở cửa, ngay cả giày cũng lười cởi, hắn tìm được chìa khóa và điện thoại thì tính đi luôn, nhưng nhớ tới ví tiền vẫn còn trong cái quần lúc nãy, hắn đúng là ngu mà, hắn còn phải vào phòng ngủ nữa, còn phải thấy người phụ nữ đáng ghét kia nữa. Thật ra hắn cũng không cần thiết phải lấy, nhưng là hắn cố chấp, muốn đi vào. Hắn đẩy cửa phòng ngủ, trong phòng quần áo tán loạn, nhưng không có người phụ nữ kia.
Trên giường cũng không có.
Trong phòng tắm ào ào tiếng nước chảy, hắn thở phào, thì ra cô đang tắm.
Thời điểm hắn xoay người đi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại quay lại gõ cửa phòng tắm, không có tiếng trả lời, cửa bị khóa trái, hắn nghĩ nghĩ, rồi gọi tên Tạ Kiều, lại dùng lực mà gõ cửa, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy. Hắn cảm thấy kì quái, nhưng lại lo lắng, cô ta có gặp chuyện xui xẻo gì không? Lập tức hắn cười nhạo bản thân lo lắng thừa thãi, nếu cô ta muốn ૮ɦếƭ thì đã ૮ɦếƭ lâu rồi, sao còn đợi tới bây giờ? Hắn nói với cánh cửa: “Kiều Kiều, nếu em không mở cửa, tôi sẽ rất tức giận đấy.”
Chỉ có tiếng nước, không có tiếng trả lời sợ hãi của người phụ nữ kia.
“Tạ Kiều?”
Hắn nhớ tới nước mắt trong đôi mắt của cô, còn có cả nỗi tuyệt vọng, đáy lòng có một chút lạnh lẽo.
Hắn lùi về phía sau mấy bước, đưa chân lên cao, dùng hết sức đá vào cửa, lực phản lại làm hắn cảm thấy đau chân, nhưng cửa vẫn không hề lay chuyển, chỉ có tiếng nước, hắn bắt đầu hoảng hốt, gõ cửa hô to: “Tạ Kiều, cô có ở trong đó không?” Hắn biết cô nhất định ở trong này, vì cửa dùng khóa điện tử, cần mật mã mới ra vào được, Tạ Kiều đang ở trong phòng tắm, hay là cô ta ngất xỉu, hắn hy vọng là vậy.
Hắn lại đá cửa mấy lần nữa, mồ hôi tuôn ra làm cho hắn tức giận, cái khóa này, con mẹ nó, sao lại chắc như vậy, làm cho chân hắn đau vô cùng, làm hắn đá như điên nãy giờ. Hắn quên mất quản lí có chìa khóa, bèn gọi điện, khi người quản lí đem chìa khóa đến mở cửa, hắn đã mệt mỏi rã rời, đá một phát vào cánh cửa, cửa đập vào tường kêu loảng xoảng, hắn thở gấp vịn cánh cửa, hai mắt hắn dán vào một chỗ, bởi vì hắn nhìn thấy trong phòng tắm, vòi hoa sen còn đang chảy ào ào, xung quanh đều là màu đỏ, màu máu đỏ. Tạ Kiều nằm trên vũng máu, trên người còn mặc bộ đồ ngủ khi nãy, bàn tay còn đang nắm lấy lưỡi dao cạo râu của hắn.
Phan Đông Minh lập tức tỉnh mộng, Tạ Kiều đã ૮ɦếƭ rồi sao?
Hắn sửng sốt trong chốc lát rồi mới tiến lại nâng Tạ Kiều lên, thân thể của cô mềm như sợi bông, trên mặt có vết máu bầm, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt một cách quỷ dị, rõ ràng là cô đã bị mất máu quá nhiều, trên cổ tay bên trái có một vết cắt rất sâu, da thịt bị nước xối vào trở nên trắng bệch một cách đáng sợ. Hắn lập tức bắt mạch cho cô, động mạch chủ vẫn còn đang đập một cách yếu ớt, may quá, cô không ૮ɦếƭ. Hắn ôm cô đặt lên giường, rồi gọi xe cấp cứu.
Tạ Kiều cảm thấy thân mình bị xóc nảy liên tục, giống như xe đang đi trên đường đầy ổ gà, cô không còn sức lực để mở mắt ra nhìn, nhưng cũng không muốn nhìn, là ai không ngừng ở bên cạnh cô thở hổn hển như vậy? Hình như có rất nhiều người, nhưng hình như cũng không có ai, có lẽ là tiếng thở dốc của cô, cô cảm thấy mình sắp ૮ɦếƭ rồi, thân thể giống như đang bồng bềnh trên mây, có rất nhiều bàn tay đang kéo cô xuống dưới, thật là khó chịu, cô nghe được người ta nói liên tục.
“Huyết áp?”
“70, 40”
“Nhịp tim?”
“70”
“Chẩn đoán sơ bộ, động mạch trung khu thần kinh của bệnh nhân chưa bị tổn thương nghiêm trọng, vết thương rất sâu.”
“Ngoài cổ tay bị cắt ra thì còn vết thương nào nữa không?”
“Mặt có vết máu bầm, những chỗ khác không thấy vết thương.”
Có người vén mi mắt của cô lên, lấy ánh đèn pin rọi vào, thật sự là phiền phức muốn ૮ɦếƭ đi được, có người nói: ‘Đồng tử bắt đầu có dấu hiệu dãn ra (Khi sắp ૮ɦếƭ, đồng tử trong mắt nở lớn ra), bây giờ khâu miệng vết thương lại trước đi, gọi điện thoại hỏi xem máu di chuyển tới đâu rồi?”
Một giọng nói vang lên: “Có thể cứu được không?”
Một giọng nói khác: “Khó mà nói được.”
“Nhưng cũng cần bệnh nhân phối hợp với sự điều trị của bác sĩ.”
“Vậy là có ý gì?”
“Bệnh nhân không còn ý thức sinh tồn, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Sau đó có người nói bên tai cô một cách hung dữ: “Tạ Kiều, tôi biết cô nghe thấy lời tôi nói. Cô nghe tôi nói cho kĩ đây, nếu cô ૮ɦếƭ, tôi sẽ cho La Hạo chôn cùng cô, luôn cả bố mẹ cô lẫn em trai cô, cũng đừng hòng sống, tôi nói được thì làm được, nếu không tin cô có thể thử!”
Tạ Kiều thực sự không hề thích giọng nói này chút nào, nghe hắn nói xong, cô cảm thấy run rẩy, cô không thích giọng nói này, cô ghét nó, cô không muốn nghe. Nhưng mà La Hạo, còn, La Hạo, cô nhớ rõ, cô rất yêu La Hạo, người con trai ấy, nụ cười như ánh sáng mặt trời, cô còn nhớ rõ dây chuyền ngọc lục bảo kia, nhưng mà sao những chuyện đó với cô bây giờ như giấc mộng xa xôi đến thế, cô đau đầu quá, thật là mệt quá. Có nhiều giọng nói ồn ào, bọn họ hình như đang nâng cô lên cáng, cô muốn tỉnh dậy, nhưng mí mắt cứ sụp xuống, cô nhìn thấy bầu trời đầy sao, bọn họ đem cô vào một khu nhà, trần có lát những tấm thủy tinh xinh đẹp, lớn vô cùng, có người nắm lấy tay cô tránh cho tay cô rũ suống, sau đó có người chuyển cô xuống giường, lại có người mừng rỡ nói: “Máu đến rồi!”
Cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương hú vang, so với tiếng quỷ khóc còn khó nghe hơn, có rất nhiều người nói chuyện lớn tiếng bên tai cô, cô phiền chán, không muốn nghe, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, không muốn tỉnh lại, ngủ cả đời luôn, ý thức dần dần mơ hồ, dẫn cô về phía bóng tối.
Tạ Kiều cảm thấy cô đang nằm mơ, mơ thấy em trai cô hết bệnh rồi, thằng bé không ngừng chạy nhảy quanh cô, khiến cô chóng cả mặt, mà thằng bé vẫn gọi cô, nó nói: “Chị ơi, chị ơi, sao chị không dậy chơi với em, chị tỉnh dậy đi mà, đừng ngủ nữa.”
Hình như còn có mẹ cô, mẹ không khóc, mẹ đang cười, mẹ nói với cô: “Kiều Kiều, đây là quà sinh nhật của cha với mẹ cho con nè, không phải là con vẫn muốn có một cái váy công chúa sao, cha mẹ mua rồi? Con có thích không?”
Cô thích lắm, đó là một cái váy có viền hoa, đính những chuỗi hạt trong suốt lấp lánh. Cô bạn ngồi cùng bàn cô có một cái, làm cô ghen tị muốn ૮ɦếƭ, cô bạn ấy nói, là bộ váy bố mẹ cô ấy đặt mua từ nước ngoài, dành riêng cho những cô công chúa xinh đẹp mặc.
Cuối cùng bây giờ cô đã có chiếc váy giống vậy rồi, nhưng mà sao nó lại nhỏ như vậy, bây giờ cô cao cả một mét bảy rồi thì làm sao mặc đây. Có người ở phía sau cô cãi nhau không ngừng, cô thấy lạ, bèn quay đầu lại nhìn, là cha mẹ cô, cha cô tức giận nói: “Chúng ta ly hôn đi.”, đó chính là ngày em cô sắp không qua khỏi nữa.
Mẹ cô không khóc, mà chỉ cười lạnh, bà nói: “Ly hôn thì ly hôn, đi theo thứ như ông, là tôi không có mắt.”
Nhưng mà họ đều đã đi rồi, không ai cần cô nữa, cô muốn khóc, liền sau đó cô nghe được tiếng khóc thút thít, giống như không dám làm ồn tới cô, nhưng mà âm thanh này sao lại quen thuộc tới vậy.
Còn có người nào đó nói: “Phan tiên sinh…”
“Sao rồi? Đã ăn được chút nào chưa?”
“Chưa, cậu ấy nuốt bao nhiêu đều phun ra hết rồi, nếu cứ như vậy chỉ sợ…”
“Đưa đây cho tôi.”
Có người thô lỗ đưa thìa đến miệng cô, dùng thìa đè nặng đầu lưỡi cô, sau đó là một muỗng cháo nóng tràn vào miệng. Cô không muốn ăn, cháo này đầy mùi thuốc Đông y, khiến cô cảm thấy chán ghét, cô buồn nôn, liền phun cả ra ngoài, khó chịu quá đi. Cô lại nghe thấy tiếng người kia khóc thút thít: “Phan tiên sinh, để tôi làm cho, anh như vậy sẽ làm bị thương đến cậu ấy mất…”
Có người đút cháo cho cô thay cái người tên là Phan tiên sinh ấy, người ấy dịu dàng lau đi khóe miệng dính cháo của cô, lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc của người đó: “Kiều Kiều, tớ xin cậu, ăn một chút đi, cậu xem cậu gầy như thế này rồi, tớ xin cậu đấy…”
A, cô nghĩ ra rồi, hèn chi người này dịu dàng tới vậy, thì ra là Lưu Vũ Phi, là cô bạn tốt nhất của cô, cô ấy vẫn khóc. Có giọng nói không kiên nhẫn của người khác: “Cô đọc cái này cho cô ta nghe đi, tôi biết cô ta nghe thấy.”
Cô nghe giọng nói nghẹn ngào của bạn cô, cô ấy đang đọc tin tức cho cô nghe: “ Nhà đất La thị rối loạn…do sụp lầu…công trình bị ăn bớt….bị mưa to làm sụp….Hai người ૮ɦếƭ, bảy người bị thương nặng…..Đang trong quá trình điều tra..” Sao cô ấy lại khóc một cách đau đớn như thế, đọc đứt quãng như thế, nhưng cô vẫn nghe thấy, cô hiểu được. La Hạo đã xảy ra chuyện, là người con trai có nụ cười như ánh sáng mặt trời kia….Sao cô lại chưa ૮ɦếƭ, cô nhớ là lưỡi dao đó lún sâu vào da thịt của cô lắm rồi mà, sao cô lại không ૮ɦếƭ đi cho rồi? Mạng của cô sao lại ti tiện như thế, làm cách nào cũng không ૮ɦếƭ.
“Kiều Kiều, mẹ cậu gọi điện tới hỏi thăm cậu, hỏi rằng sao nhiều ngày vậy rồi mà cậu cũng chưa gọi điện thoại cho bác, bác rất lo lắng, tớ nói cậu đã đi thực tập rồi, nên rất bận, cậu mau mở mắt ra đi, tớ xin cậu, gọi điện cho bác nói cậu vẫn bình an…Kiều Kiều…hu.. hu.”
Cô ngủ có bao lâu đâu, sao mẹ cô lại gọi điện rối rít như thế? Hồi trước, cứ một tuần cô gọi cho mẹ một lần, vậy thì cô đã ngủ bao lâu rồi? Cô luôn rất tỉnh ngủ, nhưng không muốn mở mắt dậy, cô nhớ rõ giọng nói hung tợn kia nói với cô, cô muốn hại ૮ɦếƭ La Hạo, cha mẹ, em trai sao? giọng nói của hắn ta thật ác độc, vậy là cô hại La Hạo rồi sao? Cô vẫn yêu anh rất nhiều, làm sao lại có thể hại anh được, nhưng mà bây giờ cô mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi…..
Tạ Kiều cảm thấy thân thể nóng nực, nóng tới phát điên, là ai đắp cái chăn dày như vậy cho cô ở tiết trời mùa hè này, toàn bộ thân mình như muốn bốc cháy, trong cổ họng đau rát, giống như bị người ta đổ cát vào, cả người cô đầy mồ hôi, cô muốn đá văng cái chăn kia ra, nhưng mà thân thể không còn lấy một chút sức lực nào, cô chỉ có thể rên hừ hừ.
Có người lau mồ hôi cho cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tạ tiểu thư? Cô sốt sao? Cô muốn uống nước không?”
Cô muốn gật đầu, nhưng vẫn không có chút sức lực nào, chỉ có thể ՐêՈ Րỉ.
Có người đút cho cô ít nước ấm, cổ họng cảm thấy thoải mái một chút, trước mắt có ánh sáng chớp lên, còn có bóng người mơ hồ, là một người phụ nữ, người ấy nâng cô dậy, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Trời ơi, sao con bé lại gầy như thế này, chỉ còn da bọc xương không thôi.” Cách nói chuyện rất giống mẹ cô, là mẹ sao? Cô cố mở mắt ra, muốn nhìn rõ ràng một chút.
Người phụ nữ ấy hét lên một tiếng, sau đó có người vui mừng nói: “Tạ tiểu thư? Đúng là ông trời có mắt, cô tỉnh lại rồi, để tôi, tôi đi nói cho quản gia.”
Trong chốc lát có rất nhiều người chạy tới, tiếng nói chuyện vô cùng huyên náo.
“Tạ tiểu thư? Cô tỉnh rồi?”
“Cô có đói không? Muốn ăn gì không?”
“Có chỗ nào không khỏe không?”
“Ánh sáng sẽ làm chói mắt cô ấy, mau kéo rèm cửa sổ lại đi.”
“Gọi điện thoại cho Phan tiên sinh đi, cả bác sĩ Cát nữa.”
Những người này một người Tạ Kiều cũng không biết, sao bọn họ lại khẩn trương như vậy? Cô vẫn còn mệt quá, cô nhắm mắt, lại trôi vào mê man. Khi tỉnh lại đã là buổi tối, bởi vì cô nhìn thấy cửa sổ đã khóa lại rồi, đầu giường có một người đàn ông mặc đồ đen, trong tay cầm một ống tiêm, bên trong ống là một dòng chất lỏng, sau đó có một tia nước nhỏ theo kim tiêm ra ngoài, thành một đường cong. Người ấy xoay người kéo lấy cánh tay của cô, rồi ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô đang mở mắt, người ấy không giật mình cũng không vui mừng, chỉ là nhỏ giọng nói: “Tôi tiêm cho cô một mũi thuốc dinh dưỡng, trước mắt cô vẫn cần nó để duy trì sự sống cho cơ thể.”
Cô thử mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói lại khàn khàn như tiếng cát chảy rào rạt: “Ông, ông là bác sĩ Cát sao?”
“Đúng, là tôi.” Người đàn ông ấy nhấc mũi kim tiêm ra khỏi tay cô, sau đó ngồi lên chiếc ghế cạnh đầu giường, rồi đưa tay tháo khẩu trang xuống, Tạ Kiều mơ hồ nhìn thấy đây là một ông lão, đầu đã đầy tóc bạc rồi, khuôn mặt đã có nếp nhăn, ông ấy cười hiền lành, nhẹ nhàng nói: “Cô gái, cô phải kiên cường lên, cô còn trẻ như vậy, sao lại đưa bản thân vào bước đường cùng như vậy, trên đời này những chuyện đau lòng còn rất nhiều, cô nhẫn tâm để cho ba mẹ cô đau buồn sao? Cuộc đời con người vốn ngắn ngủi, cũng chỉ là chuyện tình cảm thường tình mà thôi, ai lại không có khó khăn thử thách? Chỉ cần là con người sống trên đời này, thì nhất định sẽ có những chuyện đau khổ, chỉ cần là có dũng khí hay không có dũng khí vượt qua mà thôi, nếu có dũng khí vượt qua, thì nó sẽ trở thành động lực rất lớn, nếu không, cả đời chỉ có thể bị chà đạp mà thôi, cô gái à, một người sống không phải chỉ vì một mình bản thân, mà còn vì cha mẹ, người thân, bạn bè mà sống nữa, chỉ cần cô gánh vác lấy một thứ trách nhiệm trên vai, cô sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy, loại trách nhiệm đó gọi là tình yêu. Tình yêu là một thứ rất kì diệu, có thể sáng tạo ra những kì tích thần kì, cô còn trẻ như vậy, con đường sau này còn rất dài, còn phải có trách nhiệm của một người vợ, một người mẹ, còn nữa, ૮ɦếƭ cũng không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có thể nhìn nhận là do bản thân mình quá yếu đuối, cùng một sự việc, nếu có thể thay đổi thời gian, thay đổi góc độ xem xét, sẽ nhìn thấy rất nhiều khía cạnh không giống nhau. Tôi đã từng này tuổi, cũng là người từng trải, vì thế cô gái à, nghe lời tôi nói, mọi việc đã xảy ra, không có gì có thể níu kéo lại được đâu.”
Nước mắt Tạ Kiều trào ra khỏi hốc mắt, cô hít hít mũi, nức nở nói: “Ông nói chuyện rất giống cha tôi.”
Bác sĩ Cát cười ha ha, sờ đầu cô, nói: “Thì ra là nhớ nhà sao? Ha ha, vậy về nhà, nhà cô ở đâu?”
Tạ Kiều cười ngọt ngào với ông lão hiền lành này: “Hàng Châu ạ.”
“A, a, thì ra như vậy nên cô bé con này mới đáng yêu như vậy, thì ra là đến từ thiên đường ca phú, tối hôm qua cháu tôi đấm lưng cho tôi nghe còn đọc cho tôi nghe bài ‘Giang Nam Khả Thải Liên’:
Giang Nam khả thải liên
Liên diệp hà điền điền !
Ngư hí liên diệp gian :
Ngư hí liên diệp đông …”
Đây là bài thơ Giang Nam Khả Thải Liên (Giang Nam hái được sen)mà Vân Nghê đã biểu diễn tại Bình Dương Hầu phủ trước mặt Lưu Triệt.
Bản dịch Hán Việt:
Giang Nam Khả Thải Liên
Giang Nam khả thải liên ,
Liên diệp hà điền điền !
Ngư hí liên diệp gian :
Ngư hí liên diệp đông ,
Ngư hí liên diệp tây ,
Ngư hí liên diệp nam ,
Ngư hí liên diệp bắc.
Tạ Kiều bị ông lão làm cho nhớ nhà, cô nhớ cha mẹ và em trai ốm yếu của mình, lòng cô mềm lại, một mặt thì cười phụ họa theo ông lão, nhưng cuối cùng cũng không kiềm được mà khóc hu hu thành tiếng.
Bác sĩ Cát như cha cô vậy, ông vỗ đầu cô thân thiết, nhẹ giọng nói: “Cô bé ngốc này…”
Bác sĩ Cát sau khi thu dọn đồ đạc xong thì rời đi, Tạ Kiều nhìn thấy một thân ảnh, đứng thẳng ngay cửa phòng, không tiến vào nhưng cũng không nói gì, Tạ Kiều rất nhanh liền nhận ra, đó là Phan Đông Minh.
Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hắn, cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là tiếng một người phụ nữ nhỏ nhẹ nói: “Phan tiên sinh.”
“Đưa tôi cầm cho.” Hắn nói, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cô cảm giác hắn tới gần cô, rồi ngồi xuống đầu giường, bởi vì cô ngửi thấy mùi cháo, rất khó ngửi, có tiếng thìa khẽ chạm vào bát ‘leng keng’ cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, giọng nói bình tĩnh: “Ráng chịu khó ăn đi, mấy ngày nay em đều ăn rất ít, nhìn em cả người gầy trơ xương, y như con mèo hoang, thấy cả xương sườn luôn rồi.”
Cô vẫn bất động, muốn giả bộ ngủ, nhưng mà hắn buông bát cháo, không hề tốn một chút sức nào đã nâng cô dậy được, chèn một cái gồi vào sau lưng cô, thành nửa ngồi nửa nằm, nhưng cô vẫn không mở mắt tỉnh dậy.
Cô nghe thấy tiếng hắn đang cười, tiếng cười đáng ghét, hắn nói: “Cảm giác ૮ɦếƭ đi sống lại thế nào? Tôi nói với em rồi, quy tắc trò chơi là do tôi định ra, em chỉ có thể tuân theo, không thể phản kháng, tôi nói em sống thì em bảo đảm không thể ૮ɦếƭ được, cho dù em muốn ૮ɦếƭ, cũng phải đợi tôi gật đầu mới được.”
Cô tuyệt vọng, đúng vậy, hắn đúng là có bản lĩnh đó, ૮ɦếƭ đi không phải là xong hết mọi chuyện rồi sao, để hắn đi hại ai cũng được, dù sao cô ૮ɦếƭ rồi, cũng đâu biết gì, cổ tay cô sao lại đau như thế, иgự¢ cũng đau, đau tới nỗi không thở được, đau như thế này, thì ra đau là cảm giác như thế này, Tạ Kiều ơi Tạ Kiều, sao ngươi không đau ૮ɦếƭ luôn đi.
Cô muốn khóc, mắt cô đau, mũi cũng đau, tất cả đều đau đớn vô cùng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, không cách nào nén nổi.
Có một cái thìa ẩm ướt chạm vào môi cô, mùi thuốc Đông Y nồng nặc, cô khóc thút thít.
“Nhìn coi, tôi đã tự mình đút cháo cho em ăn, mà em còn không biết nể mặt sao? Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, phải cho tôi chút mặt mũi chứ?”
Tạ Kiều cuối cùng cũng mở mắt nhìn Phan Đông Minh, hắn cười hì hì như con nít nhìn cô, còn đưa cháo đến bên miệng cô như cô vẫn hay đút cho em trai “Ăn đi.” Cô run rẩy nói: “Để tự tôi đi.”
Cổ tay cô còn quấn băng vải dày cộm, cô nhận lấy thìa từ tay hắn, nhưng nó nặng quá, thìa rơi xuống bát cháo ‘keng’ một tiếng, ngay cả đưa thìa tới miệng cũng khó khăn, Phan Đông Minh chậc một tiếng nói: “Đừng cố nữa, một chút sức lực em cũng không có, để tôi làm cho.” Hắn múc cháo, từng miếng từng miếng đút cô ăn, thấy cô cau mày, hắn hỏi: “Khó ăn lắm sao?” Nói xong thì ăn thử một miếng, khó ăn tới nỗi hắn muốn phun ra luôn, hắn ‘shit’ một tiếng, rồi nói: “Đúng là khó ăn thật, nhưng mà bác sĩ Cát nói rằng đây là đồ bổ, tôi cho người đi tìm ở chốn thâm sơn cùng cốc đấy, em ráng mà ăn đi.”
Tạ Kiều không thể nào nuốt nổi, từng cơn buồn nôn dâng lên, cô tránh đi thìa cháo, lắc đầu nguầy nguậy, Phan Đông Minh buông chén xuống: “Để tôi kêu dì Lưu làm cho em chén canh, tôi đem lại ngay đây…Sao em lại nhiều nước mắt như thế chứ, lúc nào cũng khóc, tôi cũng thấy mệt cho em đấy.”
Có y tá gõ cửa phòng, cô ấy vào đo huyết áp, nhịp tim, rồi lại cho cô uống thuốc, Phan Đông Minh nhìn cô ăn xong mới chịu cho cô nằm, ngồi bên cạnh đọc báo. Tạ Kiều nén xuống cơn khó chịu trong lòng: “Tôi ngủ đã bao lâu rồi?”
Phan Đông Minh ngẩng đầu cười nói: “Cũng không lâu lắm, hai mươi ngày, chưa được một tháng mà.”
Trong lòng Tạ Kiều hốt hoảng, cô ngủ lâu như vậy rồi sao? Lớp học ra sao, La Hạo có xảy ra chuyện gì không, làm sao cô có thể mở miệng hỏi hắn đây?
Phan Đông Minh vẫn cúi đầu xem báo, nhưng lại biết cô đang nghĩ gì, hắn nói: “Trường học tôi đã cho người thu xếp cả rồi, em khỏe rồi, thì làm luận văn tốt nghiệp nữa là xong.”
“Tôi muốn gọi điện cho mẹ tôi một chút.”
Phan Đông Minh nhìn cô, sau đó với lấy điện thọai ở phía đầu giường đưa cho cô.
Tạ Kiều bấm một dãy số, khi vừa nghe được tiếng mẹ cô bắt máy, cô gọi khẽ một tiếng ‘Mẹ’ rồi khóc nghẹn ngào, không nói nên lời nổi.
Trong điện thoại mẹ vẫn không ngừng hỏi cô sao lại lâu như thế không gọi điện thoại về nhà, cô nghẹn ngào nói cô đã tìm được chỗ thực tập rồi, thật sự bận rộn và mệt mỏi quá, cô nói mẹ đừng lo lắng cho cô, cô vẩn ổn, rồi hỏi thăm tình hình của em trai như thế nào, sau đó mới an tâm cúp điện thoại.
Phan Đông Minh hỏi: “Em nói gì với mẹ em thế?”
Tạ Kiều dùng tiếng địa phương để nói, giọng nói mềm mại ríu rít, y như một giọng ca của chú chim hoàng oanh, Phan Đông Minh cố sức nghe, nhưng cũng không nghe được lấy một chữ.
Tạ Kiều lại khóc, khóc đến thương tâm, có người gõ cửa, là quản gia, ông cung kính đứng ở cửa nói: “Phan tiên sinh, có Dương tiên sinh đến gặp.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc