Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 41

Tác giả: Nhất Ngột

Sau đó cô vẫn đi làm như bình thường, cứ theo lẽ thường lúc mười giờ tối chờ điện thoại của Lận Khiêm, giống như báo cáo công việc với lãnh đạo báo cáo những chuyện cô làm trong cả ngày hôm đó. Chỉ là không hề đến bệnh viện nữa, nếu không phải mỗi ngày Tô Thanh gọi một cuộc điện thoại thúc giục cô về nhà sớm nghỉ ngơi thì căn bản không có chuyện cô mượn cơ hội Tống Bình gặp tai nạn nằm bệnh viện đoạt quyền.
Cô tùy ý xoa xoa tóc vẫn còn ướt, nằm ngang giường câu có câu không nói chuyện với Lận Khiêm.
“Ngày mai em muốn đến nhà bà ngoại em một chuyến.”
Anh ừ một tiếng, sau một lát mới nói: “Thân thể bà có khỏe không?”
Cô mơ hồ nghe được tiếng của tiếng động của xe, ngước đầu nhìn cửa sổ một chút. Khoảng cách mười tầng lầu, sao trước kia cô lại không chú ý đến còn có thể nghe được tiếng động của xe dưới dường lớn vậy?
“Thân thể của bà luôn mạnh khỏe.” Cô do dự một lát mới nói tiếp: “Em đi là vì chuyện của mẹ em. Bà không muốn ký tên ở cuộc họp chuyển tặng. Bà ngoài việc nghe lời ông ta ra thì chỉ có nghe lời bà ngoại. Cho nên, em muốn bà ngoại khuyên nhủ bà.”
Lận Khiêm hiểu cô nói “ông ta” là ai.
Lúc đầu anh chỉ biết là Tống Mộ Thanh và cha cô có quan hệ không tốt lắm, cho dù anh và cha mình cũng như vậy, nhưng cũng là giao tiếp không thông dẫn đến không hiểu nhau, cuối cùng là nhìn thấy liền ngứa mắt rồi ai cũng không để ý đến ai nữa mà thôi. Không ngờ tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với anh nghĩ. Anh muốn khuyên nhủ cô: “Dù sao cũng là cha em, cần thiết phải tuyệt tình như vậy sao.” Nhưng lời nói đến khóe miệng lại không thể nói ra được.
Nếu là người bình thường gặp phải chuyện cha mình ở bên ngoài như vậy, mặc dù trong lòng có oán khí, nhưng cuối cùng cũng sẽ bởi vì thân phận làm con mà giày vò cha mẹ mình, phản nghịch một chút eooif tự giày vò mình mà thôi. Nhưng Tống Mộ Thanh bị buộc thành kiên cường đã quen, vẫn tự cho rằng bản thân mình phải bảo vệ mẹ. Không thể để cho bà chịu một chút uất ức. Hơn nữa chuyện Tô Thanh nhảy lầu đã kích thích cô, rồi sau đó biết được chuyện Tống Bình gặp tình nhân ngay sau đó cùng xảy ra tai nạn, đã khiến một phần tàn nhẫn đối với Tống Bình trong lòng Tống Mộ Thanh biến thành tám phần.
Lúc này thời gian anh im lặng dài hơn. Tống Mộ Thanh chỉ cảm thấy trống *** đập thình thịch. Rõ ràng cô tự cho rằng cách làm của mình là đúng, đã từng kiên định cho rằng cách nhìn của Lận Khiêm sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, nhưng mỗi một lần nói cho anh biết bước kế tiếp của kế hoạch của cô là gì, cô vẫn bất an chờ đợi phản ứng của anh.
“Lận Khiêm.” Cô vội càng gọi tên anh một tiếng.
“Không có việc gì, vừa rồi anh chuyển xe.”
Tống Mộ Thanh “à” lên một tiếng, hóa ra tiếng xe vừa rồi là từ điện thoại truyền tới.
“Sao anh muộn như vậy còn chưa về nhà trong viện? Buổi tối ăn cơm chưa? Em nhớ là bên kia không có gì cả, ngày mai em gọi điện cho chị Lưu mua hộ chút đồ để trong tủ lạnh.” Tống Mộ Thanh cứ thao thao bất tuyệt nói, đem sư lo lắng vừa rồi quên đến chín tầng mây: “Ga giường sạch để ở ô thứ ba bên trái dưới tủ treo quần áo, hiện tại thời tiết lạnh nhớ phải thêm một cái chăn trên giường.”
Nghe được Lận Khiêm khẽ cười một tiếng ở đầu bên kia, cô quẫn bách dừng lại. Xấu hổ nói: “Khuya lắm rồi, em muốn ngủ!”
Giọng Lận Khiêm trở nên nhẹ nhàng, ẩn chưa vô số nụ cười: “Ngày mai anh cùng em đi gặp bà ngoại.”
Trong lúc vô tình anh đã đổi xưng hô.
Tống Mộ Thanh lập tức trở nên cảnh giác: “Hiện tại anh đang ở đâu?”
“Mới ra khỏi doanh trại, đang trên đường.”
Cô khắc chế không được kêu khẽ một tiếng, vọt dậy từ trên giường, cười đến thấy răng không thấy mắt. Vừa nhanh vừa vội hỏi: “Anh muốn về nhà sao? Là trở về nhà cha mẹ anh hay là về nhà ông ngoại anh, hay là về nhà ở ngoại ô?”
“Trở về nhà ở ngoại ô.”
Vậy em lập tức tới đó. Tống Mộ Thanh gần như bật thốt lên. Nhưng anh không tỏ rõ ý, có lẽ anh chỉ cảm thấy bên kia gần hơn nên có thể nghỉ sớm hơn một chút thôi, cô không cần tự mình đa tình. Nghĩ tới đây, cô ấm ức ngừng lại.
“Ngày mai lại nghỉ phép?” Cô ngồi xếp bằng ở trên giường, ngón tay vân vê quấn tròn lọn tóc.
Lận Khiêm lại không trả lời. Tống Mộ Thanh lại loáng thoáng nghe được tiếng xe ngừng lại. Khi đang cảm thấy kỳ quái, lại nghe thấy anh hỏi: “Chuyện lần trước em nói vui hơn cả so với trúng xổ số là gì vậy?”
Trong lúc này cô lại không ngờ anh còn nhớ tới chuyện không nặng không nhẹ này, sửng sốt một lát, lại hỏi: “Không phải là anh đã biết?”
Cô cảm thấy không giải thích được khi nghe anh hỏi. Nào biết Lận Khiêm vì chuyện này mà trong lòng đau khổ đến mấy ngày rồi.
Anh dùng thái độ cứng rắn nói cho trong nhà anh biết anh muốn kết hôn, không phải là Tống Mộ Thanh thì không được. Ông ngoại anh sau khi tức giận thì bình tĩnh hỏi lại anh: “Có phải là làm ra mạng người rồi đúng không?”
Ông ngoại anh biết cách nói mới này đều là công lao của Trương Thiến Thiến. Cô bé cả ngày đều tận tình càu nhàu ở bên cạnh ông ngoại: “Hiện tại ông mà bướng bỉnh, cẩn thận đến lức đó anh ấy im lặng xảy ra án mạng, không để cho cháu nhỏ gọi ông ngoại.”
Lận Khiêm giống như đột nhiên tìm được tri âm, vốn dĩ không có căn cứ suy đoán lại nghe ông ngoại hỏi thì càng thêm tin chắc vài phần.
Thấy hiện tại Tống Mộ Thanh còn chưa hiểu tầng sâu ý nghĩa của anh, không khỏi thầm gấp gáp, trong giọng nói vẫn trấn định tự nhiên như dòng nước không xao động. Anh quyết định đổi phương thức câu hỏi trực tiếp.
“Mộ Thanh, ngày kia của em là tới lúc nào?”
Tống Mộ Thanh tưởng rằng mình nghe lầm. Lận Khiêm có hình tượng ánh sáng to lớn như vậy, làm sao lại hỏi cái vấn đề này được? Nhưng cô dựng lỗ tai lên, cẩn thận kiểm tra lời vừa nghe được một phen, xác định là nghe được như vậy, lại càng thêm nghi ngờ, sau đó lại dâng lên thẹn thùng.
“Một tuần trước.” Cô nhỏ giọng nói.
Một tuần trước? Vậy thì không thể nào có được.
Lận Khiêm thở ra một hơi, không thể nói là thất vọng hay là may mắn.
“Anh đi tới đón em.” Anh khởi động xe, quả quyết nói.
Tống Mộ Thanh cúp điện thoại xong lập tức nhảy dựng từ trên giường lên, vừa kéo tủ ra tìm quần áo vừa cầm phấn đánh lên mặt. Đột nhiên dựng cổ áo lên hít hà. Ít nhất một giờ nữa Lận Khiêm mới có thể đến, cô lập tức vọt vào trong phòng tắm, đổ sữa tắm thơm ngọt ngào để tắm.
Tiểu biệt thắng tân hôn, nồng tình mật ý giải quyết vấn đề khốn nhiễu anh nhiều ngày. Lận Khiêm tâm tình vô cùng thoải mái, cảm thấy toàn thân cũng thông suốt rồi. Nếu không phải cố kỵ vẫn còn ở trên xe, xe vẫn còn ở trên đường lớn, bị người bắt gặp cũng không phải là chuyện tốt, anh thật hận không được lập tức giày vò cô đến ૮ɦếƭ.
Dọc theo đường đi mặc dù yên yên ổn ổn làm lái xe, nhưng khóe mắt lại chưa bao giờ rời khỏi người cô. Thật vất vả mới khắc chế được H*m mu*n lập tức đỗ xe ven đường bàn bạc ý tưởng vừa rồi, cô lại cố tình giống như không nhận thấy cả người anh nóng như vừa mới ra khỏi lò, dùng sức ôm tay của anh, dựa lên người anh, lại còn thỉnh thoảng ngẩng đầu dùng một đôi mắt đắm đuối đưa tình nhìn anh, lúc nói chuyện dùng đôi môi ươn ướt, hơi thở phun lên trên cánh tay anh giống như kiến bò vậy. Ngứa làm trái tim anh run lên một cái.
Xe vừa vào trong tiểu khu liền dừng lại, Lận Khiêm lập tức cởi dây an toàn ra, không biết bản thân mình có bao nhiêu lửa, nhào vào người Tống Mộ Thanh.
Một tay giữ chặt đầu không để cho cô có cơ hội nhúc nhích, hôn môi cô như hổ đói ăn mồi, giống như hung hăng muốn nuốt toàn bộ người cô vào trong bụng vậy. Tống Mộ Thanh căn bản cũng không thấy rõ động tác của anh, trước mắt đột nhiên tối lại, còn chưa phản ứng kịp đã bị anh siết chặt lấy, giữ lấy, dính vào trên người anh, nửa trên của hai người dính kín, môi bị hai mảnh lửa nóng ấp ám bao trọn.
Cô vừa giãy giụa vừa đẩy ra, nhưng chút sức lực này của cô còn chưa đủ để gãi ngứa cho Lận Khiêm. Anh không cử động, thậm chí một tay khác còn hung hăng bấm một cái lên ௱ôЛƓ cô. Tống Mộ Thanh lập tức biến thành mèo xù lông, hiện tại còn đang ở ngoài, bị người khác phạt hiện ra thì xấu hổ ૮ɦếƭ mất.
Lận Khiêm cảm giác được động tác giãy giụa của cô mạnh hơn, dứt khoát không mở dây an toàn của cô ra, hai tay chống ghế ngồi tách ra một chút, nhìn bộ dáng giương nah múa vuốt đáng yêu của cô.
Tống Mộ Thanh thấy anh chống người đứng dậy, còn tưởng rằng cuối cùng anh cũng quyết định tạm tha cho cô một lần. Đang thở hổn hển, để cho anh thời gian rời khỏi người cô thì đột nhiên Lận Khiêm cử động, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai chiếm lĩnh đôi môi đỏ mọng anh mơ ước đã lâu. Thừa dịp cửa thành còn mở, anh công thành đoạt đất, không chút kiêng kỵ càn quét ở trong miệng cô, câu *** lưỡi của cô, nước miếng cùng với tiếng vội vàng nuốt xuống khiến cô một phen đỏ tới mang tai.
Cô lo lắng hoàn cảnh không trả lời anh, tránh cho nhóm lửa trên diện rộng khiến không có biện pháp dọn dẹp.
Hiện tại đã là nửa đêm, không có bao nhiêu người đi vào, chung quanh đã đen như mực, chỉ có chút ánh đèn cách khoảng trăm mét xa xa. Nhưng khó bảo đảm sẽ không có xe đột nhiên đi qua.
Cảm thấy cô không tập trung, Lận Khiêm bất mãn khẽ cắn môi dưới của cô. Tống Mộ Thanh theo bản năng ưm một tiếng. Anh rất hài lòng phản ứng của cô, giống như thưởng hôn trên trán cô hai cái, rồi xuống đến cằm, xương quai xanh, lửa nóng của nụ hôn vẫn tiếp tục lan đến cổ áo len. Hai tay anh lôi cổ áo xuống, viền áo lót vây quanh đồi tuyết trắng lập tức lộ ra dâng lên ngọn lửa trong mắt anh.
Bình thường Lận Khiêm rất vui lòng theo ý cô, chỉ khi nào gặp chuyện như thế này anh chính là một người đàn ông cố chấp, một khi phát giác cô có chút phản kháng thì lập tức không chậm trễ phút nào P0'p ૮ɦếƭ ngay trong trứng nước. Cô biết lúc này phản kháng sẽ chỉ khiến anh càng nổi thêm hưng phấn, huống chi bị ánh mắt đầy khát vọng tràn đầy lửa nóng của anh nhìn chằm chằm, cả người cô cũng mềm nhũn đi rồi.
Không khí trong không gian nhỏ hẹp càng ngày càng mập mờ. Tống Mộ Thanh giống như bị đầu độc, chủ động giơ tay lên vòng trên cổ Lận Khiêm, tỉ mỉ gặm cằm anh.
Đây chính là khích lệ lớn lao đối với Lận Khiêm. Lúc này lập tức quên đi thời gian địa điểm, động tác vội vàng đẩy chiếc váy đến đầu gối của cô lên, cảm thấy có chút khó khăn, tay vòng ra sau kéo khóa xuống, một nhát kéo tuột xuống đến đầu gối.
Phía dưới lạnh lẽo khiến lý trí của Tống Mộ Thanh trở về được hai phần, thở hổn hển đè tay Lận Khiêm lại: “Trước… Đi vào.” Nhưng hiện tại trong đầu Lận Khiêm đều là tiếng van gong ong, nào nghe rõ được cô nói cái gì. Tay chân luống cuống cởi cúc quần ra, tách đôi chân tuyết trắn của cô, chống đỡ ở nơi **** đó, phát ra tiếng thở thỏa mãn.
Trên trán anh thấm ra mồ hôi lớn chừng hạt đậu, nổi gân xanh, nhẫn nại không lập tức vọt vào. Nhưng cô gái nhỏ ngồi trên ghế cuộn phía dưới lại không biết anh đang kìm nén, còn không biết sống ૮ɦếƭ giãy giụa. Mỗi khi *** trắng mịn cọ sát vào ***, lý trí liền cách xa anh một phần. Ngón tay thô dài giống như bị cái gì dẫn dắt, không tự chủ thăm dò hoa tâm, tỉ mỉ xay nghiền. Cảm thấy chất lỏng trơn ướt chảy ra, anh hạ người xuống, *** như sắt thép tiến vào một phần.
Tống Mộ Thanh cắn chặt môi, mắt nửa mở, cả khuôn mặt cũng không giấu được vẻ mê người lan rộng. Bị hai đầu ngón tay P0'p trên quai hàm một cái, phun ra *** rỉ đứt quãng.
“Ừ… Lận Khiêm, anh… Đi vào trước…”
Anh đang cúi đầu trằn trọc triền miên môi cô, nghe một màn rung động như vậy, lập tức tiến mạnh vào trong cô, hận mỗi lần không thể ***ng vào nơi sâu nhất của Tống Mộ Thanh.
“Đi vào.” Lồng *** anh rung rung mấy cái, hài hước nói.
Tống Mộ Thanh vừa thẹn thùng vừa than: “Trước anh để cho em đi vào nhà đã, đi mà… Anh… A!!!”
Cũng may xe của anh đủ nặng, nếu không người tinh mắt vừa nhìn cũng biết cảnh tượng bên trong này như thế nào.
Sau đó, Lận Khiêm ôm Tống Mộ Thanh trong ***, chỉnh lại trang phục cho cô, thấy cô mắt môi sưng đỏ nhìn chằm chằm anh, ngay lập tức trong lòng được lấp đầy. Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi khi cô chịu đựng không kêu thành tiếng, *** lại căng thẳng. Tống Mộ Thanh cảm thấy vật kia lại chọc lên người cô, không khỏi có chút co rúm lại.
Lận Khiêm bật cười. Anh có hai ngày, đủ để ăn thấu cô cả trong lẫn ngoài, không vội làm ở nơi này.
“Được rồi, đừng nóng giận, coi như là anh không đúng, em muốn trừng phạt như thế nào đều được. Chạy việt dã mười km, hay là huấn luyện sức nặng?” Anh ăn uống no đủ, trong lòng mềm nhũn liền dịu dàng dỗ cô.
Tống Mộ Thanh tức giận lườm anh: “Cái gì mà coi như là anh không đúng? Vốn dĩ chính là anh không đúng! Còn nữa, anh cho rằng làm huấn luyện gì? Anh cho rằng em không biết những thứ đó đối với anh cũng chỉ như là một đĩa thức ăn? Nghĩ cứ như vậy mà lừa dối vượt qua kiểm tra, không có cửa đâu.” Cô nghĩ tới lại tức, đấm mấy quyền lên bả vai anh. “Anh nhìn xem xe của anh chói mắt như thế này, nếu như có người bắt gặp thì còn mặt mũi gì nữa?”
Không chỉ là cô không có mặt mũi, chỉ sợ bị người có lòng nói đến vấn đề tác phong của anh. Không bao lâu trước lần trao quân hàm cho quan quân không có tên anh, như vậy mới khiến cho người cả ngày theo dõi bắt lỗi anh buông lỏng một chút. Nếu mà làm ra chuyện này nữa, nói nhỏ thì quân nhân cũng là người bình thường, có cuộc sống riêng. Nhưng nói lớn thì chính là hành động không phép tắc,tác phong không chuẩn, bôi nhọ quân nhân.
Lận Khiêm đứng thẳng người lên mặc cho cô hả giận, mắt cũng không thèm nháy: “Dạ, lãnh đạo phê bình rất đúng. Là lỗi của tôi, về sau nhất định sẽ sửa chữa!”
“Anh đừng cho là nói đôi câu lấy lòng là không có việc gì rồi nhé.” Giọng của Tống Mộ Thanh mềm xuống.
Anh đã cúi đầu chủ động nhận lỗi giống như học sinh tiểu học, cô sao có thể cứ níu chặt không để cho anh xuống đài được chứ?nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Đàn ông trưởng thành co được giãn được, cô gái nhỏ cũng phải biết tiến biết lui.
Anh ôm cô vào phòng. Tống Mộ Thanh giùng giằng muốn xuống đất, ban đầu anh không chịu, sau lại xoay người đặt cô xuống. Nhưng Tống Mộ Thanh vừa đặt chân xuống đất, mất chân đỡ là anh thiếu chút nữa ngã xụi lơ xuống đất.
“Hay là anh ôm em lên.” Lận Khiêm bật cười. Bị cô trừng, lập tức thu lại nụ cười. Nhưng nhìn lên *** của anh, Tống Mộ Thanh vẫn cảm thấy nơi đó có chấn động nhè nhẹ.
Cô trợn mắt nhìn anh vài lần mà anh còn không biết thu lại, cùi chỏ vung lên, thẹn quá thành giận chọc vào bụng anh.
Quấn ở trong chăn, hai người dựa đầu vào nhau nói chuyện.
“Có phải lần trở về doanh trại này anh đi Tây Tạng đúng không?” Tống Mộ Thanh nằm bên tai anh, giọng nói buồn bực hỏi.
Lận Khiêm “Ừ” một tiếng, ngón tay lần trên người cô. Trắng trợn trên lưng, giống như đang chơi trò chơi miêu tả từng đoạn từng đoạn hình dáng xương cột sống vậy.
“Có thể bị nguy hiểm hay không? Em nghe người ta nói chỗ bên ấy rất loạn.” Cô chống người ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống mắt của anh.
“Không biết.” Ôm bả vai của cô, đặt cô lên trên *** của mình, rất bình tĩnh nói: “Nhưng rốt cuộc cũng là kém so vơi ở đây, điều kiện gian khổ một chút.Nhưng cũng không phải là một đi không trở lại, ít thì hai tháng, lâu thì tám mươi ngày. Không, hai tháng! Hai tháng sau anh sẽ trở lại.”
Cô nghe tiếng tim đập của anh, thịch thịch thịch, trầm ổn có lực, còn hơn cả khi vui vẻ vừa rồi.
Cô có chút khó khăn gật đầu một cái. Nghĩ đến việc dù anh có thể cảm thấy cô cử động, nhưng có thể không hiểu ý của cô. Vì vậy nói thêm: “Ừ, em chờ anh trở lại.”
Giọng nói của cô rất trịnh trọng, giống như cô cam kết không phải đợi anh một chút, mà là đợi anh cả đời, giống như liệt nữ trinh tiết thời cổ đại vĩnh viễn không ngừng chờ đợi vậy.
Lận Khiêm cười không thành tiếng, sờ sờ tóc của cô.
“Dì bên ấy như thế nào rồi? Dì ngày ngày sống ở bệnh viện như vậy thân thể sẽ không chịu nổi. Em đừng chỉ lo công việc, nếu không muốn đến bệnh viện thì cứ gọi điện cho dì, để cho dì chú ý thân thể. Còn em nữa, chính mình cũng phải cẩn thân.” Anh ân cần giao phó: “Sau khi anh đi, em trở về nhà ở.”
Tống Mộ Thanh sững sờ, không hiểu ý anh là gì.
“Một mình em ở đây, anh không yên lòng.”
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Em cũng không phải là đứa bé, huống chi ở chung cư có an ninh, anh còn có cái gì để không yên lòng chứ.” Trêu ghẹo anh nói: “Nếu không yên lòng thì em bán căn phòng đi nha.”
Lận Khiêm cũng không tức giận, ôm cô giống như nghe được chuyện cười vậy, cười vang lên.
“Nghèo với anh cũng sẽ không nghèo với em.” Vươn tay lên nhéo nhéo mũi cô.
Tống Mộ Thanh cảm thấy rất 囧, rất không được tự nhiên, rất kích động, lại rất kinh ngạc. Trợn mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh thu tay lại, đặt lên trên vai vô.
Nhưng, kinh ngạc cũng có cái tốt. Vốn dĩ anh ở trong đó gò bó khó chịu, người ngoài ở trước mặt cũng giống như nhau, có lượn lờ trước mặt anh cũng không quan tâm , nhưng khi anh xác định thành “người của mình” thì lại khác.
Lận Khiêm này, phân biệt người ngoài và người của mình rất rõ ràng. Mặc dù làm quen với người xa lạ là chuyện khó tránh khỏi, nhưng anh vô cùng tỉnh táo tạo nên một bức tường vô hình trước mặt minh. Ngay cả Triệu Nghị vừa là đối thủ vừa là bạn của anh, anh cũng lộ ra sắc mặt thiếu nợ anh vậy. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Nhưng anh đối đãi với người nhà mình thì lại khác. Dáng vẻ lạnh lẽo của anh, không có thuộc hạ nào không sợ hãi, thấy anh trầm mặt lại lập tức hận không thể vắt chân lên cổ mà chạy, mà khi sắc mặt anh không tốt Trương Thiến Thiến còn dám giống như khỉ con giắt trên người anh làm nũng. Anh không chỉ không khiển trách cô, còn cam tâm tình nguyện để mình làm một thân cây.
Trong quá trình cô ngàn khổ vạn khổ tiến hành “chiến lược vây quét Lân đoàn trưởng”, anh đối xử với cô như là đối xử với kẻ địch vậy, không một chút lưu tình, dầu muối cũng không ưa. Khi cô đã tiến vào vòng bảo hộ của anh, thái độ đối xử hoàn toàn khác với trước đó.
Cô thu vẻ mặt lại, rồi mới thuận miệng nói tiếp: “Ai nói vậy? Nếu công ty không qua được cửa này, em lập tức nghèo đến mức không có cơm mà ăn.”
“Đưa cho em tấm thẻ kia, em không giữ à?” Lận Khiêm hỏi.
“Giữ cái gì?” Cô sửng sốt một lát, mới nhớ tới lúc Lận Khiêm giúp cô mua đồ dùng gia đình đưa cho cô một cái thẻ, nhưng sau đó cái gì trong phòng cũng được chị họ anh mua sắm đủ, cái thẻ kia vẫn đặt ở chỗ cũ, không hề động qua. Anh không nói cô cũng gần quên mất có chuyện này.
Vẻ mặt nghi ngờ của Tống Mộ Thanh khiến Lận Khiêm rất không hài lòng. Cô thế mà lại quên mất, vậy thì càng đừng nhắc tới việc anh đưa tiền.
Anh chau mày cô lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói: “Em nhớ ra rồi. Vẫn để ở chỗ em chưa từng động qua, em tìm giúp anh một chút là được.”
Cô nói xong liền muốn đứng dậy, bị Lận Khiêm kéo trở về. “Bộp” một tiếng ***ng vào trên người anh khiến nửa người đều đau.
“Cho em thì cứ dùng, còn có thể lấy về?”
Tống Mộ Thanh nói ở trong lòng, anh cái gì cũng không nói ai biết là cho em, em còn nghĩ chỉ là tạm thời bảo quản thôi đấy.
Mặc dù nói tình yêu không nói đến tiền bạc, nhưng đã từ rất lâu vấn đề trần tục này có thể nói lên rất nhiều chuyện. Trong lòng cô vui mừng, nhưng một chút cảm xúc này cũng không đến mức làm che mờ lý trí của cô. Danh bất chính, cầm tiền của người khác tiêu xài rốt cuộc trong lòng cũng không yên.
“Anh đừng quên, hiện tại hai ta cũng không có gì chứng minh, vật ngoài thân dễ dàng gây ra tranh cãi này vẫn nên là phân rõ ràng thì hơn.” Nói xong lại cảm thấy lời này không dung, vội vàng bổ sung một câu: “Em không có ý thúc giục anh cầu hôn. Ý của em là nếu vì tiền làm tổn thương tình cảm thì chính là vì nhỏ mà mất lớn rồi. Hơn nữa, ai biết được sau này còn có chuyện gì xảy ra?”
Nói xong, vô rút tay từ ngang hông Lận Khiêm lại, xoay người. Đưa lưng về phía anh, ánh mắt loạn chuyển.
Qua hồi lâu, sau lưng cũng không có động tĩnh gì, như vậy so với việc anh tức giận càng khiến cô cảm thấy lo lắng hơn. Lại vểnh tai nghe một lát, hô hấp của anh càng ngày càng trầm ổn, hình như là đã ngủ thiếp đi.
Trong lòng cô lập tức thấy khó chịu. Cô đã nói nhưng lời quá đáng như vậy rồi, anh một chút cũng không có phản ứng, lại còn ngủ được? Tức giận xoay người, quả nhiên là trong thấy anh yên tĩnh nhắm mắt, *** khẽ phập phồng. Càng cảm thấy giống như là uống một ngụm thuốc bắc, muốn uống nhanh để nuốt một viên đường, kết quả lại bị sặc, càng thấy khó chịu hơn.
Cô khó chịu đứng lên cũng không muốn cho người bên cạnh dễ chịu hơn mình. Vừa đẩy vừa kéo lỗ tai anh, muốn làm anh tỉnh lại. Nhưng lại nghĩ tới việc sau khi anh tỉnh thi phải làm sao, tay lại thu lại, ngượng ngùng dò xét cẩn thận người anh.
Chăn che kín một phần cơ bụng, ***g *** rộng lớn, bả vai dày rộng, nhô ra hầu kết, môi mỏng, cái mũi anh tuấn. Sau đó lại đột nhiên chống lại ánh mắt tỉnh táo của anh.
Trong ánh mắt tĩnh mịch của anh đột nhiên có chút cảm xúc không hiểu, mơ hồ, giống như làn khói nặng nề ẩn núp trong dòng nước.
Tống Mộ Thanh bị anh nhìn có chút khiếp sợ, nhưng trong lòng lại bởi vì bộ dáng này của anh mà trở lên mềm mại khác thường. Tránh khỏi tầm mắt, tận lực thả nhẹ động tác dịch sang bên cạnh anh một chút. Không biết có phải giường quá mềm mại hay không, khiến cô khẽ động cũng góc độ nghiêng của cô rất lớn, làm cho cô lập tức ngã lên trên người anh.
Lận Khiêm không động, bởi vì cô ngã xuống, bị ***ng phải cô che cằm, lập tức nước mắt ròng ròng.
Anh không thể làm gì thở dài một tiếng, nắm cằm của cô nhẹ nhàng xoa. Giọng điệu cũng hết sức kiên quyết.
“Trở về doanh trại lập tức làm báo cáo kết hôn! Em chuẩn bị tài liệu đi, chờ khi anh trở về từ Tây Tạng lập tức đi công chứng.”
Thấy cô há mồm muốn nói gì, lập tức hung hăng trợn mắt: “Mặc kệ em có muốn hay không, cũng đều phải kết hôn. Đây là mệnh lệnh!”
Cô miết miết miệng, lẩm bẩm: “Em chỉ muốn nói là có quá nhanh hay không, chứ không nói là không kết hôn.”
“Xì xầm cái gì vậy? Nói lớn một chút.” Anh cau mày, mặt lạnh.
“Báo cáo đoàn trưởng, tôi nói ‘thổ phỉ thổ phỉ thổ phỉ’.” Cô hắng giọng rống, bộ dáng “không khuất phục vũ lực”.
Thấy vẻ mặt cô cứng lại, cái miệng nhỏ nhắn quật cường mím lại, trong đôi mắt còn mang theo oán khí, nhìn thẳng chằm chằm một chỗ cũng không nhìn anh một cái. Anh lập tức không kiềm chế được, hì hì một tiếng, vui vẻ bật cười.
Trong lòng Tống Mộ Thanh khẽ run run, khuôn mặt tức giận xấu hổ đến dọa người. Nghe hì hì một tiếng, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt cười hả hê của anh lập tức hiểu được, tự mình làm tự phải chịu. Có lẽ là chưa hết xấu hổ, hiện tại cũng không còn tức giận, chỉ vào mũi anh mắng: “Tiểu nhân!”
Lận Khiêm bắt được ngón tay của cô, cười đến đê tiện nói: “Binh bất yếm trá.”
Cô khinh bỉ liếc anh một cái: “Một đại lão gia đấu với một cô gái yếu đuối như em, anh thắng cũng không cần dùng võ.”
“Vậy một lần nữa, anh để cho em thắng.” Anh dắt ngón tay cô, đặt lên môi mình, nhẹ nhàng gõ, trong giọng nói hoàn toàn là mập mờ.
Sao Tống Mộ Thanh có thể không nhìn ra, ánh mắt anh híp lại, hoàn toàn thành một đường cong, sắc đen trong mắt càng đậm, ánh mắt kia đều mang theo lưỡi câu.
Nếu là trước kia, cô nào nghĩ được anh bề ngoài nghiêm chỉnh nghiêm túc bên trong lại có phương diện này.
“Lận Khiêm.” Cô gọi anh.
“Ừ?”
Anh nâng giọng, giống như một cọng lông vũ khẽ đảo qua trong tim Tống Mộ Thanh, lập tức “lộp bộp” một tiếng, trong lòng giống như có đồ vật gì rơi xuống vậy.
Cô nuốt nước miếng một cái, gian nan mở miệng: “Em phát hiện vẻ ngoài lạnh lùng như băng hấp dẫn em trước kia của anh đều là giả vờ.”
“Hiện tại anh không hấp dẫn em sao?” Anh khẽ nâng khóe mắt lên nhìn cô.
“……”
Tống Mộ Thanh dùng sức rút ngón tay trong tay anh ra. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Trong lúc Lận Khiêm bất mãn lại ngoài ý muốn rơi xuống trên hầu kết anh, chậm rãi đến gần, dùng đôi môi khẽ chạm lên động mạch cổ, gần sát đến lỗ tai anh.
Giọng điệu êm ái chậm chạm, mị hoặc mà nói: “Hiện tại… Anh ở đây câu, dẫn em.”
Trong đầu Lận Khiêm “bùm” một tiếng, giống như pháo hoa nổ tung một dạng.
Hai tay chống nạnh của Tống Mộ Thanh bị anh bắt lấy, hoàn toàn dán sát trên người của anh. Đang cảm thấy ngượng ngùng khi nơi chống đỡ chính là vùng nóng bỏng kia, lại cảm thấy ngón tay của anh giống như có ma pháp, từ sống lưng đến eo cô, một đường quạt gió một đường thổi lửa, chọc cho cô không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy. Cuối cùng tiếp tục đi xuống, xâm nhập, bắt đầu như cô nói, dùng ngón tay… câu, dẫn cô.
“Lận Khiêm… Lận Khiêm…” Cô khẽ giãy giụa trên người anh, giọng nói run rẩy gọi tên của anh.
“Ừ, anh biết rõ.”
Anh mới không biết.
Cô dùng sức *** môi, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở. Anh lật người một cái, đè cô xuống dưới. Hai thân thể có chút khoảng cách, Tống Mộ Thanh càng thêm bất mãn, bắt đầu giằng co.
“Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn…” Anh ngậm môi của cô, mơ hồ dụ dỗ.
……
Tống Mộ Thanh bắt lấy vai đẩy anh, Lận Khiêm cho là cô không thoải mái, buông cô ra, cô lập tức thở hổn hển nói: “Em… em muốn ở phía trên.”
Như cô nói, anh vừa dùng lực, lập tức thay đổi cô thành ngồi trên người anh. Vị trí như vậy khiến Tống Mộ Thanh cảm thấy toàn thân không được che giấu, e lệ.Thật lâu cô không cử động, lúc bắt đầu nảy sinh ý nghĩ thoái lui lại bị anh dùng lực, không nhịn được âm thanh *** bật lên từ trong miệng. Giận trách trừng mắt liếc anh một cái, Lận Khiêm lại cảm thấy cái liếc này thật tiêu hồn. Hồn, mất. Xương, không nhịn được thúc giục nâng cô.
“Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn…” Tống Mộ Thanh ngồi trên bụng anh, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt.
“Tống Mộ Thanh!” Lận Khiêm cắn răng nghiến lợi, cô đây chính là đang trả thù anh vừa rồi “binh bất yếm trá”? Hận không được lập tức đè cô xuống phía dưới, nhưng cố tình lại không bỏ được cảnh tượng ở trước mắt.
“Ngoan… Nghe lời.” Cô cười hả hê, chậm rãi hoạt động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc