Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 38

Tác giả: Nhất Ngột

Sự thật chứng minh, Lận đoàn trưởng là người có mưu, có thủ đoạn, có năng lực lãnh đạo tốt. Khi biết rõ trong lòng đồng chí Tống Mộ Thanh đang bất mãn,có ý đồ trừng trị anh đã tránh đi, không chính diện giao phong. Đầu tiên là tạo không khí tương đối dễ chịu, để cho cô cảm thấy trong lòng anh coi trọng cô. Rồi lại chọn chiến thuật vòng vèo, cùng là phụ nữ với nhau có thể dễ dàng công phá phòng tuyến tâm lý cô hơn, nhờ vợ của Lưu Liên Trường đánh du kích cùng cô.
Mấy lần trước Tống Mộ Thanh đến đều là ở ký túc xá của Lận Khiêm, thật ra cũng chỉ là một căn phòng làm việc bỏ trống đã lâu, bên trong có một cái giường ván gỗ, một cái bàn, một cái ghế. Lận Khiêm không phải là người ý tứ, mặc dù có phòng ở nơi ở của gia đình quân nhân nhưng bình thường để làm việc cho thuận tiện đều ở nơi này.
Nhưng Tống Mộ Thanh vừa đến thì tình huống không giống nữa rồi. Hoàn cảnh tệ hơn nữa anh cũng có thể giống như giường ở nhà, nhắm mắt là ngủ luôn. Nhưng Tống Mộ Thanh da mịn thịt mềm làm sao có thể chịu được? Lần đánh bất ngờ lúc hơn nửa đêm lần trước của Tống Mộ Thanh, nằm hai ba giờ ở trên ván giường cứng rắn cả người cô đã đau đớn khó chịu rồi. Lần này hai người một tuần không thấy, Lận đoàn trường vừa mới được ăn ngon đâu có nguyện ý trở về với ăn chay, nhất định là giống như cỏ khô gặp lửa, giày vò một hồi là không thể tránh khỏi.
Vốn dĩ Tống Mộ Thanh muốn “thu thập” Lận Khiêm, nhưng lại bị vợ Lưu Liên Trường “lấy tình để cảm động lấy lý lẽ để nói rõ”, ở phía đông nói một câu cuộc sống bộ đội có nhiều kham khổ, đoàn trưởng là một đại lão gia không có phụ nữ chăm sóc có nhiều đáng hương. Che miệng ánh mắt mập mờ nhìn cô, lại phía tây kéo một câu “Nghe lão Lưu nói, thời gian gần đây đoàn trưởng giống như biến thành người khác vậy, không có chuyện gì lại nhìn chằm chằm một chỗ, còn cười đến rất khiếp người.”
Khiến trong lòng Tống Mộ Thanh thương Lận Khiêm đồng thời còn tự động tự giác không coi hành động khác thường của Lận Khiêm có liên quan đến cô. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Vừa dọn dẹp phòng, vừa nấu cơm, làm cho chính mình sáng ngời nhất bởi vì thật ra thì cô cũng rất giỏi về năng lực trị gia, tiềm chất vợ hiền mẹ đảm, cũng đắm chìm trong hanh phúc của cô gái chờ đợi chồng về.
Lúc Lận Khiêm trở lại nhìn rực rỡ hẳn lên, phòng sáng rực, thiếu chút nữa cho là mình vào nhầm cửa. Lui về phía sau quay đầu nhìn lại, cửa đối diện đúng là nhà anh rể anh Trương Chính ủy, sững sờ một chút, nhìn thấy Tống Mộ Thanh lộ nửa người từ trong phòng bếp ra, lúc này mới lấy lại bình tĩnh đi vào.
Tống Mộ Thanh quên mong muốn ban đầu là “thu thập” anh, lại có cảm giác tương đối hưởng thụ việc chuẩn bị thỏa đáng cho cuộc sống sinh hoạt bên ngoài của anh.
Cô nhún nhún cái mũi, ghét bỏ anh cả người hôi thối, hất cằm hướng phòng tắm, vì vậy Lận Khiêm hết sức tự giác đi tắm. Trong trong ngoài ngoài đều được quét một lần, cô đã vô cùng quen thuộc đối với phòng này rồi, đến chỗ Lận Khiêm để quần tứ giác ở chỗ nào cũng rất rõ ràng. Lục lọi chiếc áo ngủ mới tinh không biết anh đã mặc qua chưa, để ở trước cửa phòng tắm. Lại trở về phòng bếp, làm việc làm vốn dĩ cô hết sức khinh thường.
Khi thức ăn đã chuẩn bị xong, đúng lúc Lận Khiêm đi ra ngoài, cầm khăn lông lau tóc. Tống Mộ Thanh lập tức buông gì đó trong tay ra, ấn anh ngồi xuống ghế sô pha, nhận lấy khăn lông lau đầu cho anh. Mong muốn của cô là muốn biểu hiện dịu dàng thành thục một chút, nhưng mà chưa từng làm chuyện này bao giờ, lúc xuống tay cũng không biết nặng nhẹ. Khiến đầu anh chứa vô số mưu kế sách lược tương đối có giá trị biến thành củ cải trắng hết.
Tóc Lận Khiêm ngắn gần như sát da đầu, lúc vừa rồi tự lau mấy cái cũng đã khô gần hết. Hiện tại anh cũng không ngăn động tác của Tống Mộ Thanh, mặc cho cô giống như có thù oán với đầu anh vậy, ngược lại còn có dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Bọn họ một ngồi một đứng, đầu Lận Khiêm vừa đúng đối diện với *** của Tống Mộ Thanh. Theo động tác trên tay cô, cả thân thể cũng lắc lắc theo biên độ nhỏ, trước *** không chú ý chút liền cọ vào anh.
Một khi cô tới gần, mùi vị nhàn nhạt đặc biệt trên người cô liền bay vào trong mũi anh. Hay cái tay vòng qua eo cô, ngón tay đến gần ௱ôЛƓ xoa nhẹ nhè, chop mũi cố ý cọ xát trên người cô.
“Sao tóc lại cắt nhiều như vậy, anh dứt khoát cạo sạch đi là được. Em chưa từng thấy qua lúc anh để tóc dài.” Tống Mộ Thanh ném khăn lông, đứng ở trước người anh, lòng bàn tay dán trên da đầu anh nói.
Lận Khiêm buồn cười cười hai tiếng, hơi thở phả vào *** cô. Vì muốn thật đẹp tới gặp anh, trang phục của cô gần giống với trang phục mùa hè, cách một tầng vải mỏng, khí nóng gần như không có gì ngăn trở. Cảm thấy *** ngứa ngứa, cô co rụt lại lui về phía sau, lại bị anh cưỡng chế lôi trở lại, ngồi lên trên đùi anh.
“Tóc dài là lúc khi còn bé rồi. Hai chúng ta mới nhận thức bao lâu? Đúng là em chưa từng thấy.”
Hai đầu ngón tay Tống Mộ Thanh dùng quá sức, giật vài cọng tóc từ đầu anh ra. Lận Khiêm không ngờ tới chiêu này của cô, bất ngờ không phòng ngự bị đau kêu lên một tiếng.
“Em thật sự muốn đích thân tay mình biến anh thành đầu trọc hả? Đến mấy đồng tiền cắt tóc cũng muốn tiết kiệm, không ngờ em lại keo kiệt như vậy.”
Tống Mộ Thanh nắm lấy mấy cọng tóc khiêu khích quơ quơ trước mặt anh, người cũng đưa qua đưa lại trên đùi anh.
“Em với anh biết nhau chưa lâu, nhưng cũng gần nửa năm rồi không phải sao? Suy nghĩ nghĩ một chút cũng là nhanh hơn một giờ hai giờ, nghĩ tới Triệu Nghị nhớ nhung Trần Mặc Mặc hơn mười năm mới bắt đầu ăn một chút, nếu không thì từ hôm nay chúng ta tạm ngừng đi, chậm rãi tìm hiểu. Chờ đến khi quen thuộc đến mức có bao nhiêu cọng tóc trên đầu mới tiến tới bước nữa, cũng kéo dài tình yêu bảy tám năm gì đó. Anh nghĩ như thế nào?”
Vừa nghe giọng điệu này Lận Khiêm lập tức phát hiện anh vô tâm mà ***ng phải sợi dây trong lòng cô rồi. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Có lòng muốn nói vai câu hay dụ dỗ, nhưng nhất thời không quen việc không biết mở miệng làm sao, lúc này lại nghe lời cô nói trong lòng cũng không thoải mái.
Bảy tám năm? Vậy còn không phải là đợi đến con trai Triệu Nghị bưng mâm lấy xì dầu được rồi sao?
Huống chi không bắt nhốt Tống Mộ Thanh lại, hoặc là đặt ở bên cạnh trông, anh thật sự không yên lòng với những người tà tâm không ૮ɦếƭ tùy thời chuẩn bị thời cơ nhảy vào kia. Cho nên, chuyện như vậy phải làm đến khi nắm chắc, không thể bị dở dang!
Trong lòng Tống Mộ Thanh vẫn còn tức giận, khóe mắt nhìn nét mặt Lận Khiêm. Không thấy trên mặt anh có thay đổi gì, hoàn hảo vẫn là vẻ mặt không quan tâm hơn thua, thế nhưng tay đã bắt đầu chơi xấu chui vào *** áo cô vân vê xoa P0'p. Cô nhéo một cái lại bị anh dùng lực quay lại đối diện với anh. Vừa muốn “giận dữ mắng mỏ” anh là muốn tạo ** phản đúng không, mặt của anh lại phóng đại ngay trước mắt.
Trong chuyện đảm bảo lãnh thổ đầy đủ, xác minh quyền sở hữu Lận Khiêm có thái độ cứng rắn từ trước trước đến nay chưa từng có, tàn nhẫn cũng không để ý cảm nhận của cô. Môi cô bị đau, tay lại bị buộc chặt trên vai anh, nức nở hai tiếp liền bị anh vỗ hai cái vào ௱ôЛƓ.
“Đàng hoàng một chút.” Anh mơ hồ mà nói, vừa nói xong lập tức giống như thổ phỉ vắt người lên vai, vác về phòng ngủ ném lên trên giường.
Tống Mộ Thanh vừa muốn nâng người lên lập tức bị Lận Khiêm đè ép trở lại, hai cánh tay bị anh dễ dàng cố định trên đỉnh đầu, động tác này càng để lộ ra *** kịch liệt phập phồng do hô hấp dồn dập. Bởi vì hai người dán quá gần, hít thở một chút liền ***ng phải cái đó của anh. Tống Mộ Thanh quẫn bách hai bên tai đều đỏ lên, *** cảm thấy ấm ức. Mặc dù hai người đã thân mật khăng khít, nhưng cái thời điểm xảy ra chuyện lúng túng như vậy, cô chỉ sợ anh sẽ nghĩ lầm, cho là cô cố ý dẫn dụ anh.
Cô kìm nén đến cả mặt đỏ bừng, dáng vẻ không nhúc nhích núp dưới người anh, như gặp địch mạnh. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Cảm thấy tầm mắt lửa nóng của anh dán trên người cô hận không thể đốt cô, nhớ tới hai lần trước anh hăng say lăn qua lăn lại, lập tức trong lòng nổi lên chút sợ hãi, nhìn ánh mắt như vậy của anh không khỏi cảm thấy tội nghiệp.
Thua thiệt Tống Mộ Thanh bình thường khôn như một con khỉ, lúc này lại quên mất, vô luận đàn ông tâm địa sắt đá như thế nào thì sâu trong nội tâm đều sẽ thương tiếc kẻ yếu, nhất là cô gái xinh đẹp yếu đuối. Đây có lẽ chính là thói hư tật xấu của đàn ông.
Nhắc đến lúc trước Lận Khiêm còn có thể giữ được lời nói của mình, khi mắt cô mang theo nước nhìn anh một cái thì ba phần lý trí còn dư lại cũng không còn dù chỉ một chút rồi.
Tay của anh đi vào từ trong vạt áo, nắn P0'p cách áo lót, thỉnh thoảng không chút để ý dùng ngón tay cái vuốt ve mảng *** không có áo lót bao quanh. Lấp kín trằn trọc triền miên môi cô, đột nhiên lại khẽ cắn môi dưới đầy đặn, cô bị đau kinh hô thành tiếng, *** *** có mùi vị ngai ngái. Thế nhưng anh lại thừa cuốn lấy đầu lưỡi đi vào trong miệng, *** lưỡi làm dau cô, sức lực này dường như là muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Tống Mộ Thanh bất mãn đá anh một cước, Lận Khiêm như cô mong muốn buông môi cô ra. Cô vừa mới thở được một hơi, lại thấy anh ngẩng đầu khẽ nhếch miệng cười một tiếng, lại liên tục chiến đấu ở chiến trường hai bên ✓ú đã lộ một nửa_nơi mà đã không chống đỡ được công kích của anh. Cái tay khác tham tiến vào Dưới v'y cô, gạt đi tầng mỏng manh kia đi, lại đi lên trên vừa vê vừa P0'p. Xoa P0'p khiến cô hừ hừ trong cổ họng, đôi mắt trở lên quyến rũ, lại sợ hiệu quả cách âm của phòng này không tốt, cắn chặt môi không dám kêu thành tiếng. Nếu để cho người khác nghe được một chút động tĩnh, đừng nói đến Lận Khiêm bị cười, chính cô cũng ngượng khi gặp người.
Nhưng cô càng chịu đừng Lận Khiêm lại càng trêu chọc cô. Ý xấu cùng lúc, cố ý thả nhẹ sức lực, chống nửa người lên gần như treo ở trên người cô, ngón tay thủy chung dọc theo đường miên chứ không tiến vào chủ đề. Cô bị anh trêu chọc đến khi động tình, cả người cũng mềm nhũn thành một vũng nước xuân, eo nhỏ nhắn khẽ động. Nhận thấy anh vẫn không cử động, nghi ngờ mở mắt, lại ***ng phải ánh mắt hài hước nhưng chứa đầy T*nh d*c không che giấu.
Trong mắt đen láy của cô thấy như thế tâm thần bắt đầu nhộn nhạo, cắn cắn môi, ưm một tiếng. Thấy trong mắt anh càng ngày càng chìm, không biến sắc dao động ở trên người cô, tầm mắt càng ngày càng nóng rực, biết là anh cố ý đùa cô, giận trách trừng mắt liếc anh một cái. Cùng lúc, không để ý tới anh tiếp tục dày vò có nhiều hung ác như thế nào nữa, cô chủ động nâng đôi chân trắng noãn lên vòng quanh hông anh.
Nhưng phàm là như vậy thì đều phải trả giải thật lớn. Cô lấy được vui thích hủy diệt thiên địa trong chốc lát, kết quả là nằm phịch xuống giường híp mắt lại, đến đầu ngón tay cũng lười phải động.
Lận Khiêm ôm cô từ phía sau, một tay để ở dưới đầu cô, một tay khác dính trên bụng cô, động tác nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng hôn một cái lên trên cái lưng trơn bóng của Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh bị nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh an ủi vô cùng thoải mái, hưởng thụ rên hừ một tiếng. Thường nói sau cơn mây mưa giọng nói mang theo một chút lười biếng hấp dẫn, Lận Khiêm cảm thấy cổ họng căng thẳng, hầu kết kịch liệt lên xuống, tiểu đồng chí Lận vừa hành quân lặng lẽ lại nghiêm túc đứng lên. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Anh hít sâu mấy hơi, nhưng nghe tiếng Tống Mộ Thanh hít thở đều đều, lại không biết làm sao thở dài một tiếng. Thận trọng rút tay từ cổ cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Dòng nước lạnh lẽo xả xuống, từng dòng nhỏ theo bắp thịt chảy xuống, nhiệt độ cả người giống như trong biển lửa cũng dần dần giảm đi. Tùy tiện lấy khăn tắm vây quanh hông, đi tới bên giường. Tống Mộ Thanh không có dấu hiệu tỉnh lại, lật người lại tiếp tục ngủ.
Lúc ngủ thiếp đi cô không có khí thế của người hay gây sự một bước cũng không nhường của khi tỉnh táo. Hơn nữa khuôn mặt dài của cô vốn trắng noãn, đường cong ngũ quan coi như là nhu hòa, lúc này ngủ say sưa, nhìn qua có vài phần điềm tĩnh dịu dàng không giống như trước. Lận Khiêm nhìn cô, nhất thời quên mất động tác, đứng lẳng lặng ở nơi đó.
Cho đến khi ở bên ngoài đột nhiên chiếu tới một tia sáng, anh mới giật mình tỉnh lại. Giống như tự giễu cười một tiếng, vòng qua đi ra ngoài phòng ngủ.
Luôn luôn lơ đễnh với “tình yêu” trong miệng người khác, nhưng không ngờ chính anh lại có ngày hôm nay.
Thành quả lần đầu xuống bếp của Tống Mộ Thanh bị gạt sang một bên, anh đi tới bàn bên cạnh thử chút nhiệt độ đồ ăn trên mâm. Hai người bọn họ lăn qua lăn lại cũng đến một giờ, nếu không phải là cô mềm giọng cầu xin tha thứ, còn không biết ồn ào đến khi nào nữa, lúc này thức ăn trên bàn cũng đã sớm lạnh ngắt. Anh bên mấy đĩa thức ăn trên bàn đến phòng bếp.
Tống Mộ Thanh cả người đau nhức, như cảm thấy bị cái gì trói buộc lại, không tự nhiên giãy giãy. Không thoát được, lại không có ý thức lầm bầm đôi câu. Cảm thấy có đồ chạm phải miệng mình, cô theo bản năng nghiêng đầu tránh ra.
“Mở miệng, ăn cái gì đã.”
Bên tai có một giọng nói mơ hồ. Cô ngủ bị gây ồn, cau mày, hết sức không nhịn được xoay một cái. Mở miệng hừ hừ, đột nhiên có thứ gì đó tiến vào trong miệng cô, lúc đầu cô còn đối nghịch, ý muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra ngoài, nhưng khi đầu lưỡi nếm được vị mặn lập tức vô ý thức nhai nuốt. Hình như mùi vị không tệ lắm. Cô mở mí mắt, nhưng không mở mắt ra. Vật kia tiến tới bên miệng cô thì không hề bài xích nữa, còn chủ động mở miệng.
Lận Khiêm nhìn động tác của cô một lúc rồi buồn cười. Anh cầm cái muỗng đưa tới bên cạnh cô, cô khéo léo mở miệng. Nếu động tác của anh có chậm một chút, cô mở miệng anh còn chưa đưa đến sẽ không vui nhíu lông mày, giống như một đứa bé chờ cho ăn vậy.
Cô vẫn chưa tới hai mươi ba tuổi, bề ngoài thành thục như thế nào đi nữa, cách xử sự khôn khéo lõi đời như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ. Có cha mẹ như thế kia, cô bị buộc phải kiên cường, thật ra trong nội tâm vẫn chỉ là đứa bé.
Đứa bé. Vì cái từ này đột nhiên thái độ của anh liền thay đổi, rất khó chịu. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Khoảng cách về tuổi giữa bọn họ vẫn luôn bị anh bỏ qua, nhưng hiện tại đột nhiên lại vô cùng rõ ràng.
Diệp Hoài Nam khi nghe thấy anh nói tìm được một cô bé vừa mới tốt nghiệp còn cười anh, nói anh là tram già gặm cỏ non, tương lại cưới cô vợ nhỏ về giống như dẫn theo con gái vậy. Lúc ấy anh chỉ cười cười trong lòng, chỉ với cách ăn mặc như vậy, cô nào có giống một cô bé?
Dịch chăn cho cô, Lận Khiêm cầm chén để lại vào bếp. Lúc đi qua phòng khách, vô tình liếc đến một tập tài liệu để ở trên ghế sa lông.
Cô là cố ý đến thăm anh, sao lại cầm theo mấy thứ này, chẳng lẽ là đưa cho anh nhìn hay sao? Anh nghĩ như vậy, đi tới cầm lên.
Đọc sơ qua, chân mày càng nhíu chặt lại. Quay đầu lại liếc nhìn về phía phòng ngủ, yên lặng khép tài liệu lại để vào vị trí cũ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc