Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 35

Tác giả: Nhất Ngột

Buổi chiều ngày thứ hai sau khi Lận Khiêm đi Tống Mộ Thanh vinh hạnh chiêm ngưỡng vị kia theo anh nói “Cứ yên tâm, thích hợp để em dùng”¬_ luật sư Diệp tôn quý. Lúc ấy cô đang nhức đầu vì tranh luận không ngừng với trợ lý Nhậm về chuyện làm thế nào đá cán bộ nhân viên của mấy lão già kia đi.
Anh ta thấy nên ném đá dấu tay, trước tiên đá đi một đám người đang triển khai vụ hợp tác của Triệu thị, tránh cho đến lúc đó lại phức tạp. Tống Mộ Thanh lại cho là vật gì cũng có chỗ dùng sau đó sẽ qua sông rút cầu, dù sao thế lực của anh ta không nhỏ, nếu hiện tại hấp tấp nhổ tận gốc rễ, đối với một công ty hiện tại không chịu được một chút sóng to gió lớn mà nói không phải là chuyện tốt.
Tống Mộ Thanh coi như là thấy được cố chấp của đàn ông ba mươi tuổi, chưa từng có nghe nói qua ông chủ phải tranh luận đỏ mặt tới mang tai mà một bước cũng không bằng được trợ lý. Đây là đạo lý gì vậy? Đang trong khi hai người bọn họ không chút phong độ bấm thời gian, thư ký mới của Tống Mộ Thanh đỏ mặt gõ cửa một cái, là một người vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, trong lòng vẫn còn lý tưởng tốt đẹp_Tiếu Tưởng.
Đã quen nghe được tiếng cãi vã của hai người bọn họ, cô thoáng đẩy cửa ra, nép ở bên cạnh cửa, lộ ra nửa gương mặt sợ hãi. Mặc dù đã hết sức áp chế nhưng vẫn nghe được giọng nói kèm theo sự hưng phấn và kích động: “Lão đại, có Luật sư Diệp tìm cô.”
Tống Mộ Thanh và trợ lý Nhậm đồng thời dừng lại nghi hoặc nhìn cửa. Tống Mộ Thanh nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ là luật sư Diệp mà Lận Khiêm nói tới? Quả nhiên hiệu suất của anh thật cao, có thể thấy được chuyện cô để trong lòng. Trong lòng từng giọt ngọt ngào rơi nhỏ xuống. Trợ lý Nhậm nghi ngờ trong lòng, Luật sư Trương? Chẳng lẽ là cái người phẩm hạnh không đoan(đứng đắn), nhưng nghe nói kể từ khi xuất đạo tới nay chưa từng thất bại, dáng dấp như chó dạng người Luật sư Diệp?
Hai người bọn họ vẫn còn suy nghĩ ở trong lòng, cửa phòng làm việc lập tức bị người không có bình tĩnh đã văng từ bên ngoài.
Không sai, là bị đá văng. Thư ký Tiếu dán ở trên cửa, đột nhiên không có chống đỡ ngã nhào một cái. Lảo đảo mấy bước, ngẩng đầu lên hé ra nụ cười giống như đứa trẻ không có đầu óc, cười hề hề khúc khích hướng về bóng lưng trai đẹp.
“Chú nói chứ cháu dâu nhỏ này, cà phê chỗ này thật khó uống, nếu lãi của công ty không tệ thì nên suy nghĩ đổi nhãn hiệu đi thôi.”
Người tới tự nhiên kéo ghế bên cạnh trợ lý Nhậm ngồi xuống, đặt cặp công văn xuống bàn, liền bê ly cà phê trước mặt Tống Mộ Thanh uống một hớp. Sau đó cho ra một câu đánh giá hết sức không trọng tâm. Anh ta một đầu tóc rối bời, tây trang nhiều nếp nhăn tùy ý khoác lên người, bên trên cổ áo sơ mi còn có một dấu màu đỏ khả nghi, cà vạt rộng lùng thùng thắt ở trên cổ, nhìn một cái là vừa biết là từ trong hương thơm dịu dàng bò ra. Mặc dù ăn mặc nhếch nhác nhưng cũng không tổn hại đến khuôn mặt anh tuấn kia.
Ông cụ Trương có hai người con trai hai người con gái, con lớn chính là cậu của Lận Khiêm, chính trực cũ kỹ, ở trong doanh trại. Con gái lớn nổi danh nhã nhặn lịch sự dịu dàng, gả cho con trai của một Tư lệnh quân khu, con của họ cũng tầm tuổi Tống Mộ Thanh. Con gái thứ hai cũng chính là mẹ đẻ của Lận Khiêm, tính tình cũng giống với chị của mình, bởi vì đều là con gái út cho nên có thêm mấy phần ngây thơ lãng mạn. Con trai lớn nhất của ông cụ Trương giống như ông, hai con gái cũng giống người mẹ đã qua đời, nhưng duy chỉ có một đứa con trai út, ai cũng không giống, hạng người thích ham vui, theo họ Diệp của mẹ. Từ nhỏ đến lớn bản lĩnh nghiêm chỉnh không học được bao nhiêu nhưng bản lĩnh đối nghịch với ông cụ thì luyện được vô cùng lão luyện. Ông cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thường thường bị chọc tức đến giơ chân, nhưng bởi vì là ông hiểu con, lại không quyết tâm giáo huấn.
Tống Mộ Thanh nghe được ba từ hơi lộ ra chút bất mãn “cháu dâu nhỏ”, sững sờ một chút, nghĩ đến tuổi của luật sư Diệp này không khác với Lận Khiêm là mấy, cũng gần tuổi của cậu nhỏ cùng nhau lớn lên với anh, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lại nghĩ tới trước khi đi Lận Khiêm đưa cho cô một túi giấy, cô suy đoán cái túi đó rất lâu. Cô vừa mở ra, đột nhiên bên trong là một sấp nhân dân tệ màu đỏ dày cộp. Lận Khiêm giải thích là: “Đây chính là cậu nhỏ đưa cho em, coi như là lễ ra mắt.”
Tống Mộ Thanh bị lễ ra mắt “rất khác biệt” này làm cho kinh hãi, người bình thường không phải tất cả đều cho đồ giá trị xa xỉ hoặc là châu báu đồ trang sức tổ truyền hay sao? Nhưng hôm nay vừa thấy được bộ mặt thật của cậu nhỏ của Lận Khiêm, liền cảm thấy thật đúng là người có thể làm được chuyện này.
Trong khi cô đang ra sức tìm hiểu dấu vết bên ngoài phóng đãng không kiềm chế được của anh ta,cậu nhỏ cũng đang trắng trợn quan sát cô. Không biết anh t ache giấu quá sâu, hay là da mặt quá dày, Tống Mộ Thanh thật sự không thể xuyên thấu nhìn rõ bản chất của anh ta. Chỉ là cậu nhỏ từ đầu tới cuối tỉ mỉ, ánh mắt như tia X quang quét hai bên côn, vô cùng hài lòng tấm tắc phát ra tiếng than thở.
“Xem ra ánh mắt của cháu mình không tệ. Một mỹ nhân như vậy sao mình lại không biết trước cơ chứ?” Cậu nhỏ sờ cắm, phiền muộn nói.
“Chẳng qua cháu của cậu thật không thú vị. Cậu thú vị hơn nó nhiều lắm, hơn nữa cậu cảm thấy được ngược lại hai ta rất xứng đôi, không bằng cháu đá nó đi, theo cậu.” Cậu nhỏ cợt nhã nhíu mày, hoa đào bay laonj.
Tống Mộ Thanh rất là bình tĩnh, mỉm cười đối mặt với câu trước lộ ra ý “Không tệ, tôi cũng cho là như vậy.” Nhưng trợ lý Nhậm không biết rõ tình hình thì trong lòng mồ hôi tuôn ra mạnh mẽ, người nào vậy, già mà không kính! Ngay ca góc tường nhà cháu mình cũng đào.
“Hả? Chẳng lẽ cháu của anh và Lận Khiêm mà tôi biết không phải là một người? Ngược lại tôi cảm thấy anh ấy thú vị vô cùng.” Tống Mộ Thanh không đồng ý nói, mặc dù Lận đoàn trưởng luôn có khuôn mặt khô khan, thần kinh cũng giống như khuôn mặt. Cậu nhỏ của anh ấy như vậy, mặc kệ nói yêu thương và dụ dỗ phụ nữ, lui tới với đa dạng phụ nữ với anh lui tới chỉ một dạng, có thể không thú vị sao. Nhưng thú vị này cũng không phải người nào cũng có thể tiêu thụ nổi.
“Nói một chút. Là thú vị như thế nào? Cậu biết nó ba mươi năm, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề biết.” Cậu nhỏ lộ ra vẻ mặt hết sức hứng thú, thân thể tho tay tựa trên bàn, vẫn không quên nháy mắt, một bộ phong tình vạn chủng.
Mỗi lần cô cảm thấy Lận Khiêm thú vị, chính là khi cô đùa giỡn kèm chút mưu kế nhìn anh trong lòng đại loạn, là khi hai người ở trên giường cô cố ý khước từ nhìn anh cấp hỏa công tâm lại ẩn nhẫn không phát ra. Nói trắng ra là cũng chỉ có chính cô có hứng thú tệ hại, chuyện lý thú khuê phòng của hai người, dĩ nhiên là không thể nói cho người khác nghe.
“Tôi xem chúng ta vẫn nên bàn chuyện công trước thôi.” Trợ lý Nhậm thức thời mở miệng, tránh cho Tống Mộ Thanh lúng túng.
Nói đến chuyện công, cậu nhỏ thu liễm lại vẻ mặt cười giỡn, trở nên nghiêm chỉnh.
“Trước khi nói chuyện tôi vẫn nên tự giới thiệu về bản thân, tôi là Diệp Hoài Nam, năm nay 32 tuổi, chưa cưới vợ. Được Lận Khiêm tiên sinh ủy thác, miễn cưỡng đồng ý tạm thời tiếp nhận trở thành luật sư cố vấn.” Anh ta đứng lên, một tay đặt trên bụng, vươn tay ra với Tống Mộ Thanh.
Quả thật Diệp Hoài Nam là một người nhìn không đáng tin, nhưng khi nhìn dáng vẻ khi xử lý công việc lại hận như không thể nhiệt tình nghiêm túc liều mạng giống hệt như Lận Khiêm. Ba người một hội nghị nhot, từ khi anh ta bắt đầu xuất hiện trong phòng làm việc của Tống Mộ Thanh, mãi cho đến tám giờ tối mới tạm thời chấm dứt, kéo dài suốt mười giờ. Nếu không phải điện thoại Tống Mộ Thanh vang lên. Diệp đại luật sư được chính cháu ruột mình chỉ điểm đôi câu, đoán chừng anh ta sẽ đợi đến khi hoàn toàn có được phương án giải quyết mới để cho người đi.
Tống Mộ Thanh đã sớm bảo thư ký đi ăn khuya, ba người thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị đi ăn gì đó. Trợ lý Nhậm cố ý đi chậm một bước, sóng vai đi cùng Tống Mộ Thanh. Ghé sát bên tai cô hỏi: “Theo như tôi được biết, mặc dù Triệu tổng và vị đại phật này có chút giao tình, nhưng nhiều lần mời anh ta là cho Triệu thị cũng không được.” Anh ta chép miệng về phía Diệp Hoài Nam đang đợi thang máy ở trước mặt.
“Tại sao?” Tống Mộ Thanh không hiểu hỏi. Trải qua nửa ngày nói chuyện với nhau, cuối cùng Tống Mộ Thanh mới tin chắc Diệp Hoài Nam là có bản lĩnh thật sư, không phải là cậu ấm chỉ biết ăn chơi đàng điếm có tiếng không có miếng. Lấy tính tình yêu người tai của Triệu nghị mà nói, điều kiện so sánh là tương đối khả quan. Tiền bạc cộng thêm giao tình, rất khó để từ chối.
“Nói làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình, không thể hợp thành một. Mặc dù làm cho Triệu thị được nhiều, nhưng anh ta không chịu nổi khuất phục dưới chân người khác.” Anh ta lúng túng nở nụ cười: “Mà lại là Triệu tổng tiểu nhân âm hiểm như vậy!”
Tống Mộ Thanh dừng một chút, Diệp Hoài Nam giúp cô như vậy là Lận Khiêm thiếu nhân tình, hay là thuần túy nể mặt mũi Lận Khiêm mà giúp một tay mà thôi?
Cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Diệp Hoài Nam tay chống cửa thang máy, chờ người. Tống Mộ Thanh chạy chậm mấy bươc qua, khi dừng chân cảm kích khẽ mỉm cười với anh ta một cái.
Bận rộn cả ngày, lúc ăn cơm ba người cũng là một thân mệt mỏi, trên bàn cơm có chút trầm muộn. Tống Mộ Thanh vẫn đang suy nghĩ chuyện của Lận Khiêm, nhất thời không phát hiện ra. Trợ lý Nhậm là một người tinh tường, thấy dáng vẻ miễn cưỡng của cô, lập tức gợi lên câu chuyện, cùng tán gẫu với Diệp Hoài Nam mấy vụ kiện di sản năm ngoái của anh ta, trò chuyện rất hợp ý, trọng giọng nói cũng không thiếu sự khâm phục.
“Ngay mai tôi sẽ viết hiệp nghị. Chuyện này càng danh chính ngôn thuận càng tốt.” Đột nhiên Diệp Hoài Nam quay đầu hướng Tống Mộ Thanh, vẻ mặt bí ẩn nói.
Tống Mộ Thanh không hiểu ngay anh ta có ý gì. Theo như ý của cô, chuyện này càng sớm hoàn thành càng sớm yên tâm, nhưng danh chính ngôn thuận hay là uy bức lợi dụ, cô không muốn nhúng tay vào nhiều như vậy. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Đang muốn mở miệng, trợ lý Nhậm và Diệp Hoài Nam vẻ mặt giống nhau nhìn cô, còn làm như có thật gật đầu. Hai người này giống như đánh đố, làm cho cô không hiểu.
“Hai người các anh là đang làm gì vậy?” Cô dừng động tác gẩy gẩy mấy cọng rau cải trong bàn lại.
“Không có gì, tóm lại tốt nhất cô nghĩ biện pháp để cho cha mình ký tên. Về sau cô sẽ cảm tạ tôi đấy!” Diệp Hoài Nam móc một *** ra, giơ giơ tay với cô, hỏi thăm có để ý hay không.
“Tôi không sao.” Tống Mộ Thanh không sao cả nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ, thương thế của ông ta cũng không có đáng ngại. Nhiều nhất cũng chỉ một tháng nữa, ông ta sẽ tiếp tục tiếp quản chuyện công ty. Cho nên tôi muốn thừa dịp trong khoảng thời gian ông ta chưa khôi phục tinh lực này xử lý sự tình thỏa đáng.”
“Nóng lòng cái gì chứ? Chớ để thịt dê còn chưa ăn còn chọc phải thịt sống.” Diệp Hoài Nam để *** xuống, cô lỗ uống hai ngụm cháo, gạt tàn thuốc rồi lại hút hai hơi: “Tôi nhìn cha cô cũng không giống dạng người trường mệnh trăm tuổi. Ông ta chỉ có mình cô là con gái, chờ khi ông ta trăm năm qua đời không phải tất cả đều là của cô hay sao? Khi đó cô muốn đưa giấy tờ, tiền bạc, nhà cửa, xe pháo cho mẹ cô, đây không phải là tùy vào cô hay sao?”
Trợ lý Nhậm ngồi một bên nghe khóe mắt khẽ giật. Nói không chừng về sau là người một nhà, có người nào ở ngay trước mặt con gái người ta nói thông gia đoản mệnh sao?
Tống Mộ Thanh cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Ba người ra khỏi tiệm cháo, Diệp Hoài Nam đưa Tống Mộ Thanh về.
“Trở về nơi đó?” Trên miệng anh ra hỏi như thế nhưng xe đã hướng về phía nhà của Lận Khiêm ở vùng ngoại ô.
Tống Mộ Thanh vừa thấy nụ cười xấu bụng trên mặt anh ta liền biết, người này không có chút bộ dạng trưởng bối nào, đang nhạo bang cô đây.
“Hôm nay anh sai phương hướng rồi. Tôi đến bệnh viện.” Cô nói.
Anh ta nhíu nhíu mày, không nói gì. Cho đến khi tới cổng bệnh viện, cô xuống xe, anh ta mới nghiêng nửa người ra gọi cô.
“Lão già kia của nhà chúng tôi rất quan tâm danh tiếng, không nói gạt cô, đã bảo chị dâu chọn cho Lận Khiêm mấy người thật tốt. Nếu cô quyết tâm ở cùng một chỗ với Lận Khiêm, hiện tại cũng đừng làm cho động tĩnh quá lớn, nếu không lọt vào tai ông ấy, đến lúc đó thua thiệt cũng là tự hai người các cô chịu.” Nói xong cũng không cho cô thời gian phản ứng liền nổ máy phóng đi.
Tống Mộ Thanh đứng ở ven đường, sắc mặt nét mặt từng chút từng chút trầm xuống, kinh ngạc nhìn chỗ đậu xe biến mất.
Lần trước tụ họp bạn học, một người bạn học vừa mới tốt nghiệp liền gả cho bạn trai yêu nhau hai năm nói, khi yêu cảm thấy chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau là đủ rồi, cho dù người trong cả thiên hạ phản đối cũng là làm việc nghĩa không chùn bước, cũng không chú ý tất cả mà kết hôn. Tình yêu mọc rễ trong củi gạo dầu muối mới phát hiện ra rất nhiều vấn đề thực tế bị lơ là. Chồng trầm muộn không biết dỗ người, vợ hoài nghi chồng không còn thương mình. Chồng thường đi công tác không ở nhà, vợ mang thai tự mình một người đi bệnh viện kiểm tra, ngay cả lúc ngã ở nhà ngoài ý muốn sinh non cũng tự mình gọi xe cứu thương. Ba mẹ chồng ghét bỏ vợ là người ở trong huyện thành nhỏ không xứng với anh ta.
Cô ấy không ngừng uống R*ợ*u, không ngừng bắt đầu đếm ngón tay quở trách khuyết điểm của chồng. Những thứ trước kia là lý do để yêu thích, hôm nay trở thành không phải. Kho đó Tống Mộ Thanh và Lận Khiêm đang trong tình yêu cuồng nhiệt, cô xì mũi coi thường đối với cách nói của cô ấy. Bạn trai yêu thương đặt mình ở trong lòng mới quý trọng mình. Đàn ông miệng lưỡi trơn tru thời thời khắc khắc giắt ba chữ “Anh yêu em” trên khóe miệng, khó bảo đảm anh ta sẽ không nói với người phụ nữ khác như vậy. Phụ nữ nên độc lập, sao có thể cái gì cũng dựa vào đàn ông? Hiện tại cũng không phải là xã hội phong kiến, đâu còn mấy thứ môn đăng hộ đối kia nữa? Nhưng hiện tại chuyện rơi vào trên đầu cô, đột nhiên phát giác ra, tình huống ban đầu của bạn học cô giống cô đến cỡ nào.
Khi cô và Lận Khiêm đi chung với nhau, thậm chí trước đó, cô chính là lấy mục đích kết hôn sống hết đời. Khi đó ít nhiều cô đã rất hiểu rõ gia thế của Lận Khiêm, nhưng hoàn toàn không có suy tính đến vấn đề thực tế này. Cô luôn luôn khôn khéo, suy tính chuyện gì cũng rất chu đáo, nhưng sao lúc này cô lại bỏ quên nhân tố rất quan trọng này chứ?
Khi nghe được hiện tại nhà họ Trương đang xem xét đối tượng cho Lận Khiêm, bên tai cô giống như có cái gì đó nổ oành một tiếng vậy. Phản ứng đầu tiên chính là, họ đã sớm biết chuyện của Lận Khiêm hơn nữa còn ngầm cho phép sao? nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Có thể tưởng tượng được phản ứng trước khi đi của anh, cùng với sự ân cần qua điện thoại giống như trước kia, cô nghĩ nhất định là anh không biết.
Không biết là đã đến cửa phòng bệnh của Tống Bình, đúng lúc ***ng phải Tô Thanh bưng bô nước tiểu ra ngoài. Sắc mặt cô khó coi tối đi hai phần.
“Không phải những chuyện này nên để hộ lý làm là được rồi hay sao?”
Lần trước Lận Khiêm hầu hạ Tống Bình đi tiểu một lần, mặc dù trong lòng cô cảm kích anh dám vì cô làm chuyện này, nhưng vừa nghĩ tới lại hầu hạ người thanh quý_ Tống Bình kia, trong lòng cũng không thư thái được, cảm thấy uất ức anh.
“Cô ấy cũng ở trong này cả một ngày rồi, mẹ cho cô ấy về nghỉ trước.” Tô Thanh để bô nước tiểu ra đằng sau lưng, tránh cho mùi kia hun Tống Mộ Thanh: “Sao sắc mặt con lại kém như vậy, có phải ở công ty có quá nhiều chuyện? Con cứ về nghỉ ngơi trước đi, mẹ trông ở đây là được rồi.”
“Không có việc gì, ngủ một giấc là ổn. Con đi cho.” Cô bất đắc dĩ nói. Đưa túi cho bà, đoạt lấy bô nước tiểu trong tay đi, xoay người đi tới toilet cuối tầng.
Có đôi khi, cô không thể không vì người mình quan tâm mà trở lên sắc bén, cũng không thể không thỏa hiệp
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc