Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 15

Tác giả: Nhất Ngột

Trần Mặc Mặc nói láo và lạc đường là chuyện thường thấy. Cô đã từng nói cô có một người anh họ rất đẹp trai, da trắng như tuyết, mặt lớn chừng bàn tay, vóc người cao to, ánh mắt lấp lánh có hồn, dung mạo giống như Ngô Ngạn Tổ*. Nhưng cô và Tam Tử về sau gặp anh họ của Trần Mặc Mặc nhất trí cho rằng hắn là tôn đại thánh. Cô còn nói mẹ cô là người Pháp, nhưng dáng cô được di truyền từ cha nên cô không có mắt xanh.
*Ngô Ngạn Tổ- mỹ nam điển trai nhất Trung Quốc
Ngô Ngạn Tổ (tên tiếng Anh: Daniel Wu) là một diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay anh đã đóng hơn 40 phim. Ngô từng được mệnh danh là "Lưu Đức Hoa trẻ,"Anh nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.
Đối với lời nói dối của Trần Mặc Mặc Tống Mộ Thanh coi nhưng nghe trò vui, nhưng Tam Tử lại phản ứng kịch liệt hơn. Mỗi khi Trần Mặc Mặc mắt sáng lên, điềm báo rằng cô sắp nói láo thì Tam Tử luôn dùng ánh mắt hận không thể xẻo thịt từ trên người cô xuống mang đi kho tàu, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Mặc. Sau đó Trần Mặc Mặc liền trầm mặc ngậm kín miệng.
Khi Tam Tử vẫn thò lò nước mũi, cậu ta thích tiểu muội muội thanh thuần, điềm đạm đáng yêu phiên bản thứ nhất. Nhưng phương thức cậu ta biểu đạt ái mộ hết sức bất đồng với người khác, khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận. Nhìn thấy cô bé cậu ta thích liền đem nước mũi cọ cọ lên người đo. Trần Mặc Mặc đối với việc Tam Tử không cọ nước mũi lên người cô thì hết sức tức giận, chạy tới nói với Tống Mộ Thanh, Tam Tử khi dễ cô nương nhà người ta khóc. Vì vậy Tống Mộ Thanh ghét nhất là việc lấy mạnh hiếp yếu, níu lấy cổ áo của Tam Tử đánh cậu ta một trận.
Sau khi lên cấp ba, Tam Tử không còn nước mũi nữa, cũng không yêu thích tiểu muội muội nữa. Luôn đi theo nữ sinh có vóc dáng lồi lõm lấy lòng, luôn dán lấy người ta, hễ chỉ đi đến đâu đều đi. Trần Mặc Mặc lại ghen, hô to gọi nhỏ chạy tới nói cho Tống Mộ Thanh, Tam Tử si mê một người chị lớn tuổi. Vì muốn vĩnh viễn được ở cùng với cô ta nên chuẩn bị bỏ nhà trốn đi, mang cô bỏ trốn kết quả bị bạn trai của chị ta đánh cho một trận. Tống Mộ Thanh cảm thấy chuyện này hết sức trọng đại, hết sức thành thật báo cho Triệu Nghị. Sau đó Tam Tử bị Triệu Nghị bắt về nhà họ Liễu, hai tuần lễ liền không liên lạc được với người bên ngoài.
Xét thấytrải qua một thời gian dài vấn đề Trần Mặc Mặc nói láo, Tống Mộ Thanh cảm thấy lời nói của Trần Mặc Mặc không thể tin, ít nhất là phóng đại lên nhiều lần.
Khi thấy Lận Khiêm, anh mặc dù không cười như Trần Mặc Mặc miêu tả, nhưng xác thực là hai dạng với Tống Mộ Thanh thường thấy. Một lạnh, một ấm.
Anh ngồi ở một bên sân, mắt không biết chăm chú về nơi nào, hoặc là không có nhìn, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay bắt chéo. Bên cạnh anh là một thiếu nữ nửa ngồi, cô bé ôm một cánh tay của anh dùng sức lay, khiến cho Lận Khiêm dao động như một con lât đật, giống như đang làm nũng với anh.
Tống Mộ Thanh nhìn thấy Lận Khiêm thu lại nụ cười, đột nhiên quay đầu đi, anh nghiêm mặt như là đang giáo huấn cô.
Trong khu vực quản lý nhiều người, cơ hồ tất cả vùng đất đều bị chiếm. Tống Mộ Thanh không biết anh nói cái gì, nhưng nét mặt uy nghiêm của anh lại mang nhiều cưng chiều. Vì vậy cô kết luận quan hệ của họ hẳn không phải giống như Trần Mặc Mặc nói.
Giống như là nhận thấy được ánh mắt nhìn chăm chú, Lận Khiêm quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Tống Mộ Thanh đã đổi một thân quần áo thể thao liền cau mày.
Anh nhất định lại nghĩ rằng, người phụ nữ này mua được người nào, đánh như thế nào cũng không dừng sao? Tống Mộ Thanh nhướng mày cười. Vô tình gặp được hay cố ý an bài cũng không sao cả, dù sao cũng là gặp được anh.
Nghĩ đến anh còn chưa cho cô một câu trả lời xác đáng, khóe miệng Tống Mộ Thanh nâng lên khiêu khích đi đến chỗ anh.
Trần Mặc Mặc vừa thay xong quần áo nhìn thấy hướng Tống Mộ Thanh đi, lại nhìn vẻ mặt của cô và Lận Khiêm, chỉ sợ một lát Lận Khiêm thà ૮ɦếƭ không theo, Tống Mộ Thanh tức giận ép mua buộc bán, giằng co không xong liền đánh nhau. Mặc dù cô biết Tống Mộ Thanh biến thân sẽ thành tiểu quái, không mất mấy phút quật ngã được ba nam sinh. Nhưng người cao ngựa lớn lại xuất thân nhà binh như Lận Khiêm muốn quật ngã cô đơn giản như P0'p ૮ɦếƭ một con kiến? Huống chi, lần đó Tống Mộ Thanh mặc dù cùng Tam Tử giải quyết ba tên khốn kiếp kia chính co cũng giúp một cánh tay.
Nhìn tiểu cô nương bên cạnh Lận Khiêm như chim nhỏ nép vào người, hai đối một, đây không phải là khi dễ người ta hay sao? Cô lập tức liền nhảy lên, vừa muốn xông tới liền bị người lôi kéo cổ ó. Triệu Nghị lạnh lùng nói ở sau lưng cô: “Có kịch vui để xem, an phận ở một bên một chút.”
“Bọn họ khi dễ người, anh nhanh buông tay!”
“Em nghĩ muốn đi hỗ trợ? Thôi đi, chỉ bằng thông minh của em, chỉ là ,thêm phiền cho Mộ Thanh.”
Trần Mặc Mặc đứng im mềm nhũn tay chân, đầu liền gục xuống.
Tống Mộ Thanh đứng trước mặt Lận Khiêm, nói thẳng: “Chuyện ngày hôm qua anh còn chưa cho tôi một lời rõ ràng.”
“Chị là ai?”
Lận Khiêm còn chưa mở lời, tiểu cô nương bên cạnh anh vọt đứng lên, tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh.
“Cô là ai?” Tống Mộ Thanh không trả lời mà hỏi lại. Cô bé trong lòng nghĩ cái gì liền lộ hết ở trên mặt. Đại khái đoán được cô và Lận Khiêm có quan hệ gì, Tống Mộ Thanh thay đổi nét mặt, khẽ mỉm cười.
“Chị không cần biết tôi là ai. Chị biết anh tôi? Nói cho chị biết, tôi có chị dâu rồi, chị đừng có ý tưởng cua anh trai tôi!” Cô bé hả hê giương cằm.
Tống Mộ Thanh cười, lộ ra lúm má đồng tiền bên má phải. Sắc mặt Lận Khiêm lạnh lẽo.
“Trương Thiến Thiến!” Anh khẽ hô một tiếng.
Nghe được tiếng của anh, Trương Thiến Thiến quệt mồm bất mãn lầu bầu một câu, trợn mắt nhìn Tống Mộ Thanh không để cho cô tiến gần Lận Khiêm.
“Làm sao cô lại ở đây?” Lận Khiêm giống như lúc này mới phát hiện ra có cô đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn cô, không nhịn được hỏi.
“Anh có thể tới, tôi làm sao lại không thể? Hơn nữa đâu cũng không phải doanh trại không phải người nào cũng có thể vào của các anh. Tôi ở đây không kỳ quái, ngược lại Lận đoàn trưởng anh bận rộn đến ký túc xá luôn không thấy bóng người, thế nào lại rảnh rỗi tới nơi này? Anh nhìn nơi này nhiều người như vậy, doanh trại lại rộng thoáng, lão nhân gia anh không ở đó lại ngây ngô chạy tới đây làm gì?” Tay phải cô cầm vợt bóng bàn, vừa nói chuyện vừa đánh giỡn mấy phát. Dáng vẻ không chút để ý.
Trong lời nói của cô toàn mang theo ý châm biếm. Lận Khiêm không ngốc làm sao nghe không hiểu. Vốn là cảm giác mình để ý, nhưng cô vừa nói như thế, ngược lại anh không nên đến chỗ này để ***ng phải cô.
“Tôi chỉ nói một câu cô nói tới mười câu.”
“”Thôi! Tôi cũng không uổng nói nữa, tôi hỏi tiếp câu ngày hôm qua, anh chưa cho câu trả lời quan trọng!” Cô đem vợt chống xuống đất, nhìn thẳng vào anh.
Lận Khiêm không tránh né, nhưng Tống Mộ Thanh không nhìn được từ trong ánh mắt anh tột cùng anh có ý gì. Chỉ cảm thấy ánh mắt dần dần như dây leo, quấn cô, lôi cô xuống sâu hơn. Từ trong mắt anh cô nhìn thấy bóng hình mình, một thân trang phục chỉnh tề, nhưng thái độ có chút… Ngu!
“Tôi……”
“Còn chưa nói cho tôi biết chị là ai? Tìm anh tôi làm gì?”
Trương Thiến Thiến đột nhiên chặn ngang, cắt đứt lời nói của Lận Khiêm.
Trong nháy mắt Tống Mộ Thanh nổi giận, cô bé này thế nào lại giống “đau bụng” không có mắt vậy? Giờ phút này Lận Khiêm cũng có suy nghĩ giống cô.
“Trương Thiến Thiến, em đứng yên một bên cho anh!”
“Em không!” Cô bé cứng cổ cùng tranh luận với Lận Khiêm. Cố chấp hỏi Tống Mộ Thanh: “Chị là ai?”
“Tôi là Tống Mộ Thanh.” Cô hít sâu một hơi, sau đó tận lực nói từng chữ.
Trương Thiến Thiến gãi gãi đầu, cảm thấy cái tên này có chút quen quen, sau đó hai mắt tỏa sáng nhào tới cô.
“Chị dâu……Làm sao chị không nói sớm chị là chị dâu của em? Hiểu lầm hiểu lầm, em là em họ của chị nha……” Cô bé kích động ôm Tống Mộ Thanh rồi nhảy,chỉ kém ở trên mặt cô *** mấy cái.
Tống Mộ Thanh toàn thân cứng ngắc, không hiểu là như thế nào, nhìn Lận Khiêm muốn hỏi: “Đầu óc em họ anh không dùng được?” Bị anh trừng một cái, lộ ra vẻ tức giận, cô sờ sờ mũi.
Lận Khiêm đem Trương Thiến Thiến mứng như điên kéo từ trên người Tống Mộ Thanh xuống, đặt lên ghế bên cạnh: “Lộn xộn nữa ném em ra ngoài.”
Trương Thiến Thiến bất động, trơ mắt nhìn Tống Mộ Thanh: “Chị dâu……”
Tống Mộ Thanh thấy sắc mặt Lận Khiêm tức giận, cười khan hai tiếng: “Ha ha, chị không ngại em gọi như vậy, chỉ là nên hỏi an hem một chút.”
Cô khéo léo chuyển đề tài. Trương Thiến Thiến nghe lời này liền bị Tống Mộ Thanh gạt, cho rằng vợ chồng son bọn họ gây gổ. Cô bé tự nhận giải quyết thay Lận Khiêm, vì vậy nhảy lên bên tai của Tống Mộ Thanh “nhẹ giọng” nói: “Em nói với chị nha, an hem là phải dụ dỗ, làm nũng với anh ấy. Chị làm nũng với anh ấy thì cái gì anh ấy cũng nghe theo chị.”
Làm nũng?
Trong trí nhớ của Tống Mộ Thanh cho tới bây giờ cũng không có hình ảnh như vậy. Cô nhìn qua Trương Thiến Thiến rồi nhìn Lận Khiêm, mặt của anh âm trầm như sắp có bão tuyết. Vừa nghĩ tới mình giống Trương Thiến Thiến kéo tay anh, bĩu môi rầm rì uốn éo giống như bánh quai chèo. Trên đầu cô liền nổi lên từng trận da gà.
“An hem thích mềm không thích cứng……” Trương Thiến Thiến sợ liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Lận Khiêm, cuối cùng ở bên tai cô nói một câu.
Lận Khiêm lại lườm cô bé một cái, nhìn Tống Mộ Thanh vẻ mặt không có gì.
“Ở đây khó nói. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô nói rõ ràng.” Anh nói.
Cô biết anh tuyệt đối không có nhanh như vậy liền thay đổi ý. Anh còn bận tâm thể diện của cô, hai lần đều không cự tuyệt cô trước mặt người khác.
Tống Mộ Thanh suy nghĩ một chút, giống như mình đang dây dưa như vậy cũng không tốt. Nhưng cô từ nhỏ đã là một đứa lì lợm, không ***ng vỡ đầu chảy máu sẽ không quay đầu lại. Cũng giống như vậy, anh không có một câu trả lời dứt khoát, cô sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ lại.
Cô gật đầu một cái. Lận Khiêm liền mang theo Trương Thiến Thiến đang bĩu môi rời đi. Trương Thiến Thiến không tình nguyện, kéo mạnh tay Lận Khiêm, vừa đi vừa oán: “Anh không dễ gì có hai ngày nghỉ, anh đã đồng ý phải bồi em chơi một ngày… Anh đã đồng ý bồi em giảm cân, anh gạt người! Còn có chị dâu của em, anh không để cho em cùng nói chuyện với chị ấy……”
Tống Mộ Thanh không quay đầu lại, đổi vợt sang tay trái, nhặt quả cầu rơi ở trên đất lên, vung tay đánh quả cầu thành một vòng cung.
‘Lận Khiêm, anh đứng lại cho lão tử.” Âm thanh phẫn nộ ở trước cửa vang lên.
Không đưa tới nhiều ánh mắt nhưng bởi vì không có nhiều người tên Lận Khiêm, mà âm thanh này vô cùng quen thuộc, Tống Mộ Thanh nhìn sang.
Tam Tử khập khiễng khí thế hung hăng đi tới chỗ Lận Khiêm.
Lận Khiêm có chút không giải thích được, anh cũng không tạo thù kết án với ai, càng không nhận ra người ở trước mắt này, vì sao cậu ta cứ nhìn chằm chằm mình đến mức con ngươi sắp rớt ra? Còn có bộ dáng như là bị người khác đoạt vợ như vậy?
Tam Tử động tác không nhanh, khi cậu ta đi tới trước mặt Lận Khiêm thì trong đầu Lận Khiêm đã đem chuyện xảy ra gần đây điểm lại một lần. Nhìn trên đù* cậu ta cò bó thạch cao, hình như là nhớ ra cái gì đó. Sau đó nhíu chân mày, quay đầu liếc nhẹ Tống Mộ Thanh một cái.
Cô ở sau lưng anh, cũng không biết rõ vịt trí nhưng khi vừa quay đầu liền phát hiện vẻ mặt kinh hãi của cô.
Trong giây phút Tống Mộ Thanh xoay người nhìn thấy Tam Tử cô thầm kêu “không tốt”. Bộ dạng phách lối kia chính là trắng trợn muốn gây phiền toái cho Lận Khiêm. Nhưng Lận Khiêm đối mặt với tình huống này cũng không cần cố sức, mặc kệ là là đấu trí hay đấu sức, Tam Tử cũng không đấu lại được anh. Cứ như vậy tùy tiện gọi người ta lại, không phải là tự xách đá đập chân mình hay sao?
Tống Mộ Thanh lau mồ hôi, quay đầu nhìn Triệu Nghị đang đứng một bên xem trò vui. Em trai của mình bêu xấu, người làm anh như hắn thế nào còn đứng yên? Mặc dù Tam Tử luôn làm mất mặt hắn, nhưng tóm lại vẫn là họ Triệu. Người khác vẫn luôn coi cậu ta là em trai của Triệu Nghị, như vậy sẽ không mất mặt?
Mắt nhìn thấy Tam Tử đi đến trước mặt Lận Khiêm, không biết có phải lòng cậu ta gấp hay là chân không đứng vững, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã chỏng vó trước mặt Lận Khiêm. Thật may đồng chí đoàn trưởng đại lượng kéo cậu ta lại.
“Cậu có chuyện gì sao?” Đuôi lông mày anh nâng lên, giọng nói nhàn nhạt. Ánh mắt quét qua Tam Tử, đảo qua vẻ mặt hơi nhếch nhác của cậu ta, cũng không biết cố ý hay là vô ý, khóe miệng khẽ nâng.
Tam Tử nghe Trần Mặc Mặc nói Lận Khiêm ở chỗ này, liền nghĩ xong phần mình cần làm. Đầu tiên cậu ta đứng ở trước cửa, rất khí thế hét một tiếng, sau đó xông lên níu lấy cổ áo của tiểu tử Lận Khiêm, vung lên một quả đấm đấm lệch sống mũi của anh ta.
Trần Mặc Mặc là đứa nói dối quân tình, chỉ nói Lận Khiêm ở chỗ này, không nói cho cậu biết anh trai của cậu ở bên cạnh xem diễn. Vừa liếc mắt thấy Triệu Nghị, khí thế kia liền giảm xuống một nửa. Sau khi được đỡ dậy quả đấm kia vung cũng không được mà không vung cũng không được, lúng túng ở giữa không trung. Liếc nhìn Tống Mộ Thanh, thấy cô nhíu nhíu lông mày, khí thế kia liền giảm tiếp một nửa. Nhất thời trong đầu nhớ lại giọng điệu không trên không dưới, lại nhìn thấy dáng vẻ Lận Khiêm cười nhạo cậu, lập tức xông ra.
Dám cười ta? Để gia gia cho ngươi biết lợi hại!
“Không có việc gì, chính là muốn đánh anh!” Tam Tử nói xong liền nâng lên quả đấm.
Vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì Trương Thiến Thiến nhìn thấy nắm đấm đang tới, theo bản năng kinh hô. Nhưng âm thanh giống như là bị cái gì cản lại.
Tống Mộ Thanh giật mình, cô chỉ thấy tay phải Lận Khiêm duỗi ra rất nhanh, sau đó lại rảnh rỗi *** trong túi. Mà Tam Tử bắt đầu vặn vẹo, như heo bị cắt tiết gào lên. Mặc dù cô cũng chưa nghe thấy tiếng heo vị cắt tiết nhưng chắc tiếng gào cũng thảm liệt như vậy.
“A, ô……. Gia gia ngươi, đau, đau quá,……. Ô…….”
Tam Tử co lại như con tôm, kẹp cánh tay, đứng không được ngồi cũng không xong. Trong miệng vừa kêu “Đau ૮ɦếƭ mất” vừa len lén nhìn mấy người.
Tống Mộ Thanh chửi rủa: “Đáng đời, trí tuệ không phát triển.” rồi chạy tới. Trần Mặc Mặc vây quanh Tam Tử đi tới đi lui: “Cậu trách? Cậu trách cậu ấy?”
Ngoài miệng Tam Tử không nghe nhưng đầu óc đã vòng vo nhiều chỗ rồi. Điều này có thể hay sao? Nói ra thật mất mặt!Vốn định cho anh ta mất mặt kết quả nhận tất cả lên đầu.
“Sức lực không lớn, người đàn ông bình thường đều chịu được, Không đến nỗi đau như cậu nói.” Lận Khiêm không nhịn được nói.
Anh là nói thật. Bị tập kích, anh theo bản năng đưa tay ra đón, nhưng bởi vì Trương Thiến Thiến đang ở bên cạnh, sợ ảnh hưởng đến con bé nên chỉ dùng năm phần sức. Trên tay Tam Tử sưng lên thì có, nhưng không có khả năng bị đến mức như vậy. Hơn nữa ngay cả Trương Thiến Thiến cũng nhìn ra được, len lén nói bên tai anh: “Anh họ, người nọ giả bộ. Kỹ thuật diễn rất tệ.”
Tống Mộ Thanh và Triệu Nghị hiểu rõ Tam Tử hơn ai hết, liếc mắt một cái biết ngay là cậu ta đang diễn. Tống Mộ Thanh nghĩ một đằng làm một nẻo, vẫn ôm cánh tay của cậu ta nhìn xem như thế nào.
Câu kia của Lận Khiêm vào tai Tam Tử có chút vũ nhục không cho cậu nhiều khó chịu nhưng cậu chính là không chịu nổi Tống Mộ Thanh và anh trai cậu dùng ánh mắt tha thứ đứa bé gây sự nhìn cậu. Cậu hừ hừ hai tiếng, vuốt vuốt cánh tay, đứng lên không phục nhìn chằm chằm Lận Khiêm.
Người kia tay làm bằng sắt, dĩ nhiên không đau, nhưng tay của gia gia làm bằng thịt.
“Lận Khiêm, xem ra anh còn có chút bản lãnh.” Cậu không tự nhiên ho khan hai tiếng.
“Tôi có bản lãnh hay không không phải do cậu nói. Không có chuyện gì chúng ta đi. Phiền toái nhường một chút.” Lận Khiêm nói.
Tam Tử vốn đã khuất phục, lại nhìn anh trước mặt nhiều người như vậy không để mình trong mắt, lập tức phát hỏa như một chú mèo nhỏ. Mới vừa di chuyển được một bước, miệng hơi mở liền bị Triệu Nghị rống.
“Còn quậy chưa đủ? Xem em thành dạng gì rồi?”
Giọng của Triệu Nghị không nghiêm nghị nhưng vẫn khiến Tam Tử sợ co rụt lại phía sau, ***ng phải Trần Mặc Mặc đứng ở sau. Triệu NGhị bước lên trước mặt Lận Khiêm, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.
“Lận đại đoàn trưởng lúc nào thì rảnh rỗi như vậy?”
Lận Khiêm hừ một tiếng, nâng cằm nhìn Tam Tử: “Cậu ta chính là em trai “không nên thân” ?”
Hai người nói chuyện không giống như là người mới gặp. Tống Mộ Thanh cả kinh, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết Triệu Nghị và Lận Khiêm có quen biết. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng không có gì không hợp lý. Bọn họ đều là loại người trẻ tuổi tài cao trong cùng một thành phố, biết nhau thậm chí thâm giao cũng không phải là không thể nào.
“Anh, làm sao anh biết hắn?” Tam Tử hết sức tò mò, bỏ quên luôn “em trai không nên thân” trong miệng bọn họ chính là cậu.
Triệu Nghị không trả lời ngược lại trừng mắt liếc cậu một cái. Quay đầu nói với Lận Khiêm: “Nhanh như vậy đã phải đi? Hai ta rất khó mới gặp được, không tranh tài một chút?” Nói xong hắn liền vất vợt bóng bàn về phía Lận Khiêm,
Lận Khiêm tiện tay đỡ lấy, vợt bóng bàn trong tay vòng hai vòng: “Mình thế nhưng chưa nghe qua cậu biết cái này.”
“Anh, không phải anh chỉ biết chơi bóng chuyền?” Tam Tử không cam lòng đặt câu hỏi.
“Ít ngày trước luyện qua, cái này không tồi.” Hắn giơ giơ vợt bóng bàn, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn thoáng Trần Mặc Mặc, thấy cô co lại ở sau lưng Tống Mộ Thanh liền cười. Sau đó nhấc lông mày với Lận Khiêm: “Thế nào, không dám?”
Lận Khiêm cảm thấy vẻ mặt khiêu khích của hắn hết sức quen thuộc, giống như Tống Mộ Thanh nhiều lần lộ ra vẻ mặt ấy với anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc