Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 06

Tác giả: Nhất Ngột

Giang Lộ bề ngoài lịch sự, vóc người cao to, mặt cũng sáng sủa cho nên thỉnh thoảng cũng có mấy cô gái ngoái nhinnf lại. Anh mặc dù trong lòng rất hả hê nhưng trên mặt chẳng biểu hiện gì, quay đầu lại tỏ vẻ săn sóc hỏi han Tống Mộ Thanh muốn đi nơi nào.
Tống Mộ Thanh trong lòng bật cười một tiếng, bộ dạng bên ngoài sáng sủa tử tế nhưng không thể biết bên trong con người ta xấu xa như thế nào. Nhưng diễn trò thì phải diễn cho đến cùng, vì vậy cô ngẩng đầu lên, giả bộ ra vẻ mặt ngây thơ cố gắng suy nghĩ, sau đó khổ não lắc đầu.
Giang Lộ rất vừa ý bộ dạng này của cô, nở nụ cười rực rỡ, không kiềm chế được vươn tay muốn xoa xoa tóc cô, bị Tống Mộ Thanh lui về phía sau tránh khỏi.
Bọn họ đi dọc trên đường phố, Giang Lộ nhớ đến gần đây có một công viên, hỏi cô có muốn đến đi dạo ở đấy một chút không.
Cảnh tối lửa tắt đèn đi dạo công viên đầu óc không bình thường thì là có rắp tâm khác., Tống Mộ Thanh không chút suy nghĩ chỉ lắc đầu.
***** khách sạn ở trung tâm khu vực phồn hoa nhất, chung quanh đây chính là không bao giờ thiếu cảnh sống phóng túng, chơi bời.
Tống Mộ Thanh dừng lại trước một quán R*ợ*u nhỏ. Hai ba người ôm vai nhau lảo đảo mở cửa đi ra, bên trong âm thanh và ánh sáng không ngừng biến đổi. cô nhìn cánh cửa lắc lư đóng mở, cắn môi dưới, bước đi rồi nhưng vẫn ngoái đầu lại.
Giang Lộ nhìn bộ dáng của cô giống như là rất hứng thú nhưng lại cố gắng áp chế. Săn sóc nở nụ cười đến gần bên tai cô.
“Nơi này không an toàn, em muốn vào bar thì anh dẫn em đi đến nơi khác tốt hơn.”
Khi anh ta đến gần, Tống Mộ Thanh ngửi thấy trên người anh ta có mùi nước hoa. Mùi thật ghê tởm. Không chút dấu vết cách xa một chút rồi gật đầu.
Giang Lộ đưa cô đến một quán bar mới khai trương, so với quán cô vừa mới dừng chân chính là một trời một vực, không chỉ kích thước, phong cách cũng hơn rất nhiều. Quán bar có phong cách cổ xưa mà trang nhã, khắp nơi tràn ngập phong cách châu Âu. Ghế ngồi, đèn điện, tranh ảnh trên tường đều khác biệt, trên khán đài ca sĩ đang thể hiện dẫn người xem bước vào một câu chuyện cổ xưa.
Chủ quán là một người ngoại quốc, Giang Lộ hình như rất quen anh ta. Hai người vừa gặp như đã nhiều năm không gặp ôm nhau thắm thiết. Vì vậy trong đầu Tống Mộ Thanh hiện ra cảnh một đen một trắng hai người tranh đấu trên giường…..
Hai người bọn họ lúc dùng tiếng Anh lúc dùng tiếng Trung trao đổi, sau đó chủ quán quan sát đến cô, vỗ vỗ vai Giang Lộ, Giang Lộ lộ ra bộ dạng hả hê.
Tống Mộ Thanh nhìn nghiêng tháy một người con gái đang ngồi ở trên quầy bar, mặc dù cô ta cùng bạn nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn sang chỗ cô. Tống Mộ Thanh khinh bỉ cô ta không có mắt nhìn người, trong lòng thầm tính toán làm sao khiến cho Giang Lộ bị khổ mà không nói được.
Giang Lộ mang cô đên một góc yên tĩnh ngồi xuống, vỗ tay thành tiếng lập tức có phục vụ đi tới. Anh ta làm chủ gọi cho cô ly Screwdriver.
“Loại R*ợ*u này gần giống như nước chanh, anh nghĩ em sẽ thích nó.”
Tống Mộ Thanh trong lòng cười lạnh, cái này chính là Vodka, mặc dù đã bị pha loãng, nồng độ giảm bớt đi, khi uống vị sẽ giống như nước chanh nên người uống thường bị nhầm. Cho con gái “lần đầu tiên đến quán R*ợ*u” uống loại R*ợ*u này chẳng phải là “bụng dạ khó lường hay sao”?
Người pha R*ợ*u hiệu suất làm việc rất cao, hoặc là vì mặt mũi của Giang Lộ, phục vụ rất nhanh đã mang R*ợ*u đến.
“Em nếm thử một chút.” Giang Lộ đưa tới trước mặt cô một ly bên trong chứa nước giống như là nước chanh “screwdriver”, ân cần nhìn.
Tống Mộ Thanh “thịnh tình khó chối”, hay tay cầm ly nhấp một ngụm nhỏ, sau đó vì để diễn như thật, lại uống thêm một hớp lớn, còn hướng về phía Giang Lộ gật đầu, ý nói anh ta nói không sai.
Con ngươi Giang Lộ đảo quanh người cô, cô coi như là không nhìn thấy. Uống tiếp một hớp rồi để ly xuống bàn, quay đầu vẻ nghiêm túc nghe ca sĩ hát một bài hát xưa, khóe mắt lại nhìn động tác của Giang Lộ.
Anh ta yên vị ngồi cạnh cô, nhàn nhã cầm ly R*ợ*u lắc lắc. Mặc dù cách khoảng hay bàn tay nhưng nhìn tư thế Giang Lộ ngồi tựa vào sô pha, người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh ta đang khoác vai cô.
“Sao vậy, không thích sao?” Anh chỉ vào ly R*ợ*u cô để trên bàn.
“Không có.” Tống Mộ Thanh nhỏ giọng nói. Để chứng minh mình không phải là không thích cô lại cầm lên, đột nhiên trượt tay, ly R*ợ*u đổ hết lên quần Giang Lộ, ngay tại ***.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, em không phải là cố ý….Thật xin lỗi.” Cô luống cuống lấy khăn giấy muốn lau, nhưng lại ý thức được cái gì lung túng dừng lại, chỉ sợ anh trách cứ nhìn anh một cái rồi cúi xuống.
Giang Lộ đè xuống tức giận, an ủi cô đôi câu liền đem áo khoác cởi ra cầm trên tay, hướng tới toilet.
Tống Mộ Thanh để ly xuống xoa xoa tay, ở sau lưng cười hả hê. Cô nhìn quầy R*ợ*u, người phụ nữ vừa quan sát Giang Lộ mặc dù nhìn thấy anh ta rời đi, ánh mắt nhìn theo nhưng không có đi, vì vậy cô cầm lấy túi xách tiến đến gần.
Người phụ nữ kia cùng bạn nhìn Tống Mộ Thanh đi đến không hiểu cô muốn làm gì, Tống Mộ Thanh cười cười, Ghé vào tai người phụ nữ kia nói nhỏ đôi câu. Thấy cô ta có chút do dự, Tống Mộ Thanh như chị em tốt đập vai cô ta, lung tung chỉ một người phụ nữ ngồi một mình.
“Thấy không, người phụ nữ kia đã theo đuổi anh ta nhiều ngày.”
Sau đó vỗ vỗ bả vai của cô ta, ý nói “tự giải quyết cho tốt” , coi như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ghế cao bên cạnh.
“Muốn uống cái gì?” Người pha R*ợ*u trẻ tuổi đem bình pha R*ợ*u đưa lên đưa xuống rồi lại lắc lắc.
Tống Mộ Thanh chống cằm tựa vào quầy bar nói: “Screwdriver như thế nào?”
Động tác của anh ta dừng lại, nhíu nhíu mày.”
“Mặc dù mùi vị không tệ, nhưng con gái như em vẫn là không nên uống loại R*ợ*u này. Nhất là một cô gái xinh đẹp đi một mình như em. Kim Thang lực thôi.” (thật sựu mình không biết loại R*ợ*u này )
Anh ta vừa nói xong liền làm, đảo mắt đã đẩy ly R*ợ*u đến trước mặt cô.
“Cám ơn.” Tống Mộ Thanh nói.
“Không cần.” Anh ta nhìn lên, nháy nháy mắt với cô: “Người đàn ông bên kia đã nhìn em lâu rồi.”
Tống Mộ Thanh vốn không có quá quan trọng nhưng vẫn quay lại nhìn, kết quả vừa nhìn thấy liền ngẩn người.
Thế nào người mà cô không muốn dây dưa nhất thì lúc nào cũng có thể ***ng phải vậy?
Lận Khiêm sắc mặt không tốt, cô biết chắc đại khái anh ta cũng sẽ có ý nghĩ: “Người phụ nữ này đúng thật là âm hồn bất tán.”
Nghĩ đến để cho anh ta phải có ý nghĩ như vậy ngược lại Tống Mộ Thanh có chút vui mừng. Cô chống một tay lên quầy R*ợ*u, hơi ngửa người ra sau, hướng ly R*ợ*u về phía anh nâng lên rồi uống.
“Hai người quen biết?” Người pha R*ợ*u trẻ tuổi tò mò hỏi cô.
“Chỉ gặp qua hai lần mà thôi.” Tống Mộ Thanh cười, nhàn nhạt nói.
“Dáng dấp không tệ, nhìn anh ta có vẻ là một quân nhân.”
Tống Mộ Thanh vui vẻ: “Dáng dấp không tệ mặc quân trang luôn là quân nhân à? Đầu năm nay khắp nơi đều có sơn tặc giả dạng cả.”
Anh ta nhanh chóng lau ly R*ợ*u, lắc lắc đầu nói: “Tôi dám cá nhất định anh ta là quân nhân.”
“Làm sao anh dám khẳng định?” Cô hăng hái, cơ hồ nằm lên quầy bar hỏi.
“Phong cách!”
Tống Mộ Thanh vừa nghe thấy hai chữ này nhất thời không còn cảm thấy thú vị. Còn tưởng rằng đáp án sẽ không giống như vậy, thì ra cũng giống ý nghĩ của cô.
Cô nhàm chán lắc lắc ly R*ợ*u, thấy người phụ nữ đối diện kia không còn ngồi ở chỗ cũ, nhìn một vòng cũng không thấy cô ta đâu, mà bạn của cô ta vẫn còn ngồi ở đây, trong lòng cô liền hiểu chuyện gì xảy ra. Gian kế đã được thực hiện cô cười, dự định một lát nữa sẽ diễn một cuộc “bắt kẻ thông dâm” để đùa giỡn. Nhưng sau lưng có ánh mắt khiến cô đứng ngồi không yên, bị nhìn chằm chằm cảm gác thật không thoải mái chút nào.
“Cô không qua chào hỏi à, anh ra hình như có ý với cô.”
Tống Mộ Thanh xuyên qua ly R*ợ*u nhìn chàng trai pha R*ợ*u, đúng là người hay tìm bát quái mà.
Một người đàn ông có ý tứ với người phụ nữ đều dùng ánh mắt hứng thú quan sát cô. Cô không quay đầu lại, nhưng trên lưng vẫn luôn có cảm giác hai cái roi quật vào, nóng rát. Lận Khiêm nhìn cô với ánh mắt muốn đuổi chó của người Bắc Kinh, hận cô không thể nhanh chóng biến mất trước mặt anh, không làm phiền đến anh.
“Nhìn kìa, anh ta lại nhìn cô nữa rồi.” Anh ta vừa nói vừa đá long nheo nhìn cô.
Tống Mộ Thanh bị động tác của anh ta mà sợ hết hồn, chỉ sợ khiến cho Lận Khiêm hiểu lầm là cô đang bày mưu tính kế. Lập tức quay đầu nhìn về phía anh, chân ghế cao của cô đột nhiên nghiêng đi, may mà cô kịp dùng chân chống được.
Hoàn hảo anh đang cùng nói chuyện với người mặc thường phục bên cạnh nên không chú ý đến động tĩnh bên này. Cô lúc này mới yên tâm. Quay đầu trợn mắt với người pha chế.
Anh ta nhún nhún vai, hết sức vô tội nói: “Chỉ là đùa chút thôi mà. Nhưng xem cô phản ứng lớn như vậy chắc là do cô có ý tứ với anh ta?”
Tống Mộ Thanh muốn nói, người anh em, hai ta còn chưa quen thuộc đến mức có thể nói giỡn như vậy chứ? Nhưng vì thương hại anh ta cả ngày ngồi ngốc ở đây, cô nhịn xuống. Đối mặt với bộ dạng muốn biết chuyện cảu anh ta, cô chỉ chỉ bên kia, chống đầu nhìn hai nữ sinh.
Mười năm phút trôi qua, Giang Lộ cùng người phụ nữ kia vẫn chưa bước ra. Mặc kệ bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, hiện giờ cô không có hứng thú muốn biết. Len lén quay đầu, khóe mắt cô quan sát người đàn ông lạnh lùng kia qua đám đông.
Lận Khiêm không phải đi một mình đến đây, có lẽ là một nhóm người cơm nước no nê đến đây tiêu khiển. Mặc dù bọn họ không nổi danh, ngồi trong góc khuất, hơn nữa cũng không lớn tiếng ồn ào, thế nhưng lại là một nhóm người xuất chúng, từ chỗ bọn họ xuất hiện không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn theo. Đã có hai người phụ nữ tiến lại gần.
Tống Mộ Thanh hả hê nhìn. Con người Lận Khiêm như vậy, lần trước cô vô tình cầm lấy cánh tay anh cũng bị tránh né, nếu như có phụ nữ chủ động dán lên không biết anh sẽ đối phó như thế nào.
Quả nhiên, anh mặc dù không lập tức đứng lên nhưng thái đô từ lúc bắt đầu đã không vui, biến thành chán ghét không một chút che giấu, mặc băng lãnh không nói gì thêm.
Đột nhiên, anh nhìn về phía cô!
Ánh đèn quá mờ, Tống Mộ Thanh không biết hiện giờ anh nhìn cô với thái độ như thế nào, chán ghét, cầu cứu?
Nghĩ đến vế sau cô hả hê. Vui vẻ cười toét miệng, thản nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang khiêu khích.
Anh giờ nghĩ sao? Ta không quen thuộc!
Ánh mắt Lận Khiêm khẽ nheo lại, ánh mắt giống như băng vỡ vụn. Nếu là người bình thường khẳng định đã bị đông cứng không thể động rồi.
Nhưng Tống Mộ Thanh cô là ai nha, một cô nương “như lang như hổ” làm sao có khả năng bị anh dọa sợ đây? Cô chẳng những không tránh tầm mắt của anh, ngược lại trực tiếp nhìn thẳng anh, trong mắt tràn ngập nụ cười.
Đừng tưởng rằng anh lạnh một chút là tôi liền sợ anh nha!
Ánh mắt của Lận Khiêm không hề dời đi, tay nâng ly,thản nhiên uống một hớp.
Tống Mộ Thanh cũng không cam chịu yếu thế uống một ngụm R*ợ*u. Không hải là R*ợ*u hay sao? Tỷ tỷ của ngươi ngoại hiệu “ngàn chén không say”! Khắp thiên hạ không có địch thủ!
Một ly lại một ly, hai người giống như là đang đấu với nhau, mặc kệ ánh mắt đối kháng vẫn uống R*ợ*u không ai nhường ai. Không qua bao lâu, trên quầy bar sau lưng Tống Mộ Thanh đã xuất hiện nhiều cái ly trống không, mà trong đó có vài ly R*ợ*u tây vốn là dành cho người khác cũng bị cô giật lấy uống.
Người bên cạnh Lận Khiêm nhận thấy giữa hai người có gì đó không thích hợp, nghi ngờ một chút nhìn Lận Khiêm, lại nhìn Tống Mộ Thanh, tò mò.
Chăng lẽ Khiêm Tử thích người như thế này sao?
Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, mập mờ nhìn sang phía Tống Mộ Thanh, bắt đầu đánh giá.
Tống Mộ Thanh bị nhìn rất không thoải mái, nhíu nhíu mày, đặc biệt cao ngạo liếc Lận Khiêm một cái, hết sức khinh thường quay đầu. Nhưng vừa mới quay đầu đã nhìn thấy người phụ nữ kia trở lại.
Đem R*ợ*u bên trong uống một hơi cạn sạch, từ trong ví rút ra hai tờ tiền màu đỏ đạt dưới đáy ly, hướng người pha R*ợ*u hất tay một cái. Tiêu sái đi ra ngoài, sau đó mạnh mẽ đóng cửa rầm một cái.
Trong quán bar cô quá coi trọng mặt mũi của mình nhưng sau khi đi ra khỏi cửa, một vấn đề thực tế trong nháy mắt đem thái độ nữ vương của mình đè bẹp.
Cô lạc đường!
Mới vừa rồi Giang Lộ dẫn đường cho nên cô không để ý đi như thế nào. Chính lúc này mới phát hiện không biết đi lối nào. Mà tệ hơn nữa là vị trí quầy bar cách xa trung tâm, lại khai trương không lâu, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm. Ở nơi này, ở chỗ này, cơ hồ không thể gọi taxi.
Ảo não nhìn đường thở dài, sau đó lấy di động định gọi cho Tam Tử, đột nhiên nhớ ra hai người mới cãi nhau, hiện tại mình như thế này… vì vậy cô liền gọc cho Trần Mặc Mặc.
Trần Mặc Mặc vừa nghe thông tin cô bị lạc đường ở đầu bên kia điện toại cười ha hả, cười đến không thể dừng được.
“Tống Mộ Thanh, cậu cũng có ngày hôm nay, thật là ông trời có mắt! Lúc trước cậu đả kích mình như thế nào?”
Trần Mặc Mặc hai mươi ba tuổi bộ dáng hoàn toàn không thông minh bằng cô bé mười ba tuổi. Cho dù cô đi dạo một khu phố đến năm mươi lần nhưng vẫn bị lạc, nếu không hỏi người, một canh giờ cô cũng không tìm được đường đi đúng.
Khi Tống Mộ Thanh tìm được cô cơ hồ cô vui mừng phát khóc.
“Trần Mặc Mặc, cậu nói một người đầu óc không tốt thì thị lực có giới hạn đúng không? Làm sao cậu có thể ngốc không có cực hạn như vậy?”
Trần Mặc Mặc vốn là nhịn được, nhưng Tống Mộ Thanh vừa nói như vậy nước mắt cô lập tức rơi xuống.
“Được rồi, đừng cười, nhanh nhanh lái xe tới đón mình, bằng không tối nay mình ngủ ngoài đường.”
“Một mình cậu chạy tới nơi đó làm gì?” Trần Mặc Mặc mặc bộ quần áo ngủ in hình Tiểu Hùng, ở trên giường lăn một vòng, vui sướng hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, chuyện người lớn trẻ nhỏ không nên hỏi! Nhanh!:
Tống Mộ Thanh nhìn đường phố không một bóng người, nóng nảy lại có chút thất vọng.
Sắp qua 11h, thường ngày cô luôn về sớm, vậy mà bây giờ một cuộc điện thoại của nhà cũng không thấy.
“Cậu nhất định phải nói cho mình biết, nếu không mình sẽ không tới!”
Tống Mộ Thanh vuốt vuốt cái trán, R*ợ*u kia tác dụng chậm bắt đầu phát tác, đầu có chút đau. Cô vẫn luôn không hiểu, ban đầu đến tột cùng là vì cái gì mà trở thành bạn tốt với Trần Mặc Mặc.
“Đến quán R*ợ*u trừ uống R*ợ*u thì còn làm cái gì?”
“Cậu uống với ai? Nam hay nữ? Lần trước Tam Tử cũng nói như vậy, kết quả mang một cô nương về nhà.”
Trần Mặc Mặc nói rất H**g phấn, câu sau có chút giận dữ.
“Cậu trước tiên lái xe đến đây, ngày mai mình sẽ từ từ kể cho cậu, được không?” Tống Mộ Thanh nhẹ nhàng nói.
Trần Mặc Mặc là người không phân rõ nặng nhẹ, cô có thể trong lúc tỏ tình với nam sinh cô thầm mến hai năm, khi phải nói ra câu quan trọng nhất thì lại nói muốn đi nhà cầu. Cho nên lúc này không nhắc nhở cô một chút thì đừng trông cậy vào việc gì.
Trần Mặc Mặc vì muốn nghe bát quái nên đồng ý rất nhanh, Tống Mộ Thanh vừa mới cúp điện thoại, quay đầu lại đã nhìn thấy môt bóng người bên trong vọt ra.
Giang Lộ nhìn thấy cô lập tức mừng rỡ chạy tới.
“Thanh Thanh, thật tốt em vẫn còn ở chỗ này, anh không tìm được em tưởng rằng em đã đi rồi.”
Tống Mộ Thanh nhìn anh ta đến cà vạt còn chưa chỉnh tề, lạnh lùng quay đầu nhìn ra đường.
Giang Lộ cho là cô đang tức giận, dụ dỗ: “Thanh Thanh, Thanh Thanh.”
“Dừng lại, hiện tại đã lạnh rồi, anh đừng có gọi như vậy nữa, cả người tôi nổi hết da gà lên rồi.” Tống Mộ Thanh quay lại giơ bàn tay lên, không nhịn được lui về sau một bước.
Giang Lộ có chút sững sờ, anh ta không hiểu mới có đi không bao lâu, thế nào một tiểu cô nương thẹn thùng e lệ thay bằng nữ vương khí chất cường đại lãnh bức người?
“Em vừa mới không phải có bộ dáng này, thế nào đột nhiên…….”
“Anh có thể người trước cùng một dạng, người sau liền khác dạng tại sao tôi không thể?” Cô quan sát anh ta, thấy cổ áo sơ mi vẫn còn vết son màu đỏ liền cười khẩy.
Nhón chân đến gần anh ta, lôi kéo cổ áo nhẹ nhàng lau lau.
Cô đột nhiên đến gần khiến Giang Lộ giật mình. Cử động thân mật như vậy khiến anh ta nghĩ cô mới vừa rồi chỉ đùa thôi. Đang muốn nắm lấy ta cô liền nghe thấy âm thanh giễu cợt.
“Dù chơi thì cũng nên cẩn thận một chút.”
Cô nói xong còn vỗ vỗ y phục của anh ta, giống như động tác của người yêu dành cho nhau. Sau đó xoay người rời đi, cũng không biết là nên đi hướng nào.
Giang Lộ nghe được lời của cô…, phản ứng đầu tiên chính là muốn giải thích. Anh ta vội vàng kéo tay cô, bị Tống Mộ Thanh vung tay tránh thoát.
“Em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ. Là cô ta chủ động……”
Anh ta lắp ba lắp bắp nói dối, Tống Mộ Thanh cười lạnh, nam nhân giải thích thế mà cô cũng quen biết? Nói đi nói lại chỉ có câu đó, không có một chút sáng tạo.
“Giang tiên sinh, có một việc anh còn chưa rõ.” Cô khoanh tay đứng lại, tư thái thản nhiên. Nhìn Giang Lộ ngượng ngùng thu tay lại cô mới nói tiếp.
“Chúng ta vừa mới xem mắt, tôi chưa đồng ý lui tới với anh. Cho nên anh làm hoặc không làm cái gì đều không quan hệ đến tôi, dĩ nhiên, tôi cũng không xen vào.”
“Nhưng em đi theo anh vào quán bar……”
“A, một nam một nữ ở chung một chỗ qua đêm không nhất định là bạn trai bạn gái, huống chi chỉ là cùng nhau đến quán bar. Đã không còn sớm, tôi muốn về nhà. Giang tiên sinh về nhà hay vào trong tiếp tục tầm hoan tác nhạc thì xin cứ tự nhiên!”
Cô đi về trước mấy bước, đứng ở ven đường chờ Trần Mặc Mặc lái xe đến.
Trời càng ngày càng lạnh, nhất là buổi tối. Cô xoa xoa đôi bàn tay trên cánh tay nổi đầy da gà, liếc thấy đám Lận Khiêm đang bước ra, nào nhiệt nói lời giải tán.
Giang Lộ đứng tại một chỗ, anh ta không rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Nhớ lại Tống Mộ Thanh trước sau khác biệt quá lớn, anh đột nhiên đi lên phía trước kéo cô.
“Em mới vừa rồi đều là giả bộ trước mặt cha mẹ anh, co phải hay không……”
Cảm thấy bị lừa gạt, anh ta giờ này có chút tức giận, không tự giác dùng lực nắm lấy tay của Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh có chút choáng váng đầu, bây giờ bị anh ta lắc khó chịu muốn ói.
“Anh buông tôi ra.”
“Em nói, em có phải hay không cố ý. Em có ý đồ gì?” Giang Lộ nắm tay lay cô, giống như nam chính si tình trong phim tình cảm vậy.
Tống Mộ Thanh cảm thấy thức uống ở trong dạ dạy ứa lên, vừa định nhắc nhở anh ta không buông ra thì chính mình gặp xui xẻo. Nhưng lời nói chưa kịp ra thì lại bị anh ta lôi kéo, nhịn không được liền “Ọe” một tiếng, ói hết lên người Giang Lộ.
Giang Lộ mắng những lời thô tục, đẩy cô ra, nhìn lại y phục của mình. Mà Tống Mộ Thanh đến bên gốc cây tiếp tục nôn, mật xanh mật vàng đều bị nôn hết ra.
Cô ngồi chồm hổm trên đất, khi vừa mới cảm thấy dễ chịu hơn ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chiếc xe có chút quen thuộc ngừng lại trước mặt. Cho là tài xế của Trần gia, cô miễn cưỡng đứng lên đi tới. Vừa nhìn thấy người ở trong cô liền hết hồn, một chân bước ra theo bản năng thu hồi.
Lận Khiêm ngồi ở trong xe, không mang theo bất cứ tâm tình gì nhìn cô. Qua hồi lâu, gió đêm thổi loạn tóc cô, anh nhàn nhạt nói: “Lên xe.”
Tống Mộ Thanh không thừa nhận mình vì hai chữ kia của anh mà cảm động. Cô nhìn Giang Lộ ở sau lưng. Tài xế Trần gia cùng Trần Mặc Mặc đều giống nhau, không đáng tin cậy, không biết lúc nào mới tới. Nếu hiện giờ cùng lưu lại với Giang Lộ thì không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Lận Khiêm…… Cô có cảm giác trước mặt là sói sau lưng là hổ!
Lận Khiêm không nhịn được thúc giục” Cho cô năm giây cân nhắc. Năm, bốn, ba……”
Tống Mộ Thanh lập tức mở cửa sau ngồi vào. So với Giang Lộ, Lận Khiêm an toàn hơn một chút.
“Địa chỉ.” Anh lạnh lùng hỏi.
“Đường Tao Nhã.” Cô nói: “Anh biết đi như thế nào không?”
“Biết.”
Sau đó cô không biết nên nói gì, cứ như vậy ngồi yên. Nhìn đèn đường bên ngoài một chút, sau đó nhìn người đàn ông kia trong gương chiếu hậu. Không cần lo lắng bị anh phát hiện ra cô đang trộm nhìn, bởi vì anh chuyên tâm lái xe, chuyên tâm quên đi một người đang ngồi ở phía sau.
Trên ghế còn để một chiếc áo khoác, cũng là quân trang. Cô không khỏi có chút tò mò, người đàn ông này trừ quân trang còn có quần áo khác sao?
“…….Cám ơn anh.” Cô có chút chần chờ nói. Nói cảm ơn với anh, thật sự là không quen.
“Không cần!” Anh vẫn như cũ chỉ nói hai chữ.
Ở trong quán bar, Lận Khiêm chú ý đến Tống Mộ Thanh khi cô đang nói đùa với người pha R*ợ*u. Một cái tay lắc lắc ly thủy tinh đưa lên má, không chút gì để ý đến xung quanh. Chẳng biết tại sao anh nhìn qua.
Anh cho rằng cô một mình đến nơi náy, nhưng sau khi cùng chiến hữu giải tán thì thấy cô bị một người đàn ông cuốn lấy. Vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhìn bộ dạng của cả hai cãi nhau, cô đột nhiên đứng ở ven đường nôn ọe, người đàn ông kia cũng là bộ mặt phẫn nộ.
Anh không có cảm tình gì với cô, không có quá nhiều tiếp xúc, nhưng anh lại sợ cô gặp chuyện không may. Cứ như vậy anh vô thức đạp thắng xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc