Nghiêm Bên Trái Quay - Chương 03

Tác giả: Nhất Ngột

Thời tiết thành phố C bắt đầu lạnh, Tống Mộ Thanh sau khi tắm xong chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng, tóc vẫn còn ướt, liền đứng nghiêng tựa người trên cửa, tiện tay cầm lên một quyển sách trên giá sách.
Sau một lát, bên ngoài dường như có tiếng ồn ào, cô nhíu nhíu mày, đang muốn đi ra ngoài chợt suy nghĩ gì đó rồi quay lại.
Theo tính tình của mẹ cô, sẽ không phải là cãi lộn, Nếu nói đến "gây lộn" thì chỉ là ba người cùng nhau như khỉ làm xiếc nhảy lên nhảy xuống cộng thêm một chút tức giận mà thôi.
Nhà ông ngoại cô cũng coi như là nhà có nề nếp, thanh danh, mẹ cô trước khi xuất giá cũng được nuôi dạy cực kỳ tốt, lại thêm mẹ thích vẽ tranh, tính tình càng thêm trầm tĩnh. Sau này gả cho cha cô liền như trí nhớ của Tống Mộ Thanh. Mẹ cô chỉ là vì cha trọng nam khinh nữ mà cùng cha náo loạn một trận.
Tống Mộ Thanh từ nhỏ đã không hiểu mẹ cô làm như thế nào mà gả cho một người như cha cô được. Sau lại nghe câu "con gái là người tình kiếp trước của cha" cô lại càng không hiểu, bản thân mình kiếp trước có ánh mắt gì mà lại coi trọng ông?
Phía ngoài tiếng cười nói ồn ào rất nhiều, có lẽ Tống Bình cảm thấy một mình nháo không có ý nghĩa.
Cô tiện tay lật qua lật lại quyển sách, không có nhiều hứng thú, quăng sang một bên liền nằm xuống. Cô đối mặt với cửa sổ, có một tầng mành mỏng ngăn cách, cảnh tượng bên ngoài nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy từ trên cao nhìn xuống, những ánh đèn nối đuôi nhau kia giống như những đốm lửa, lấp la lấp lánh, mờ mờ ảo ảo.
Điện thoại di động vang lên, Tam Tử gửi tin nhắn, dặn cô sáng ngày mai mang điểm tâm đến bệnh viện.
Tống Mộ Thanh không trả lời lại, chỉ cười cười. Chân không đá cửa một cái, nhào lên trên giường, sau đó tỉnh dậy trời đã sáng.
Buổi sáng lúc cô rời đi, gặp phải ba cô đang ăn điểm tâm.
"Tốt nghiệp cũng đã một năm rồi, cả ngày cũng chỉ biết lang thang bên ngoài, con cái kiểu gì vây! Con cũng phải tìm công việc hợp lý, hoặc tìm người mà gả đi!" Ông lấy đũa gõ vào bát, còn nói: "Con không phải cùng con trai thứ ba nhà họ Triệu thân quen ư, hắn đối với con có ý tứ, ba thấy tiểu tử này cũng không tệ....."
Tống Mộ Thanh vừa đi giầy xong, giơ bánh bao lên miệng, không đợi ông nói xong liền cắt đứt: " Cha ngày trước không phải nói anh ấy không đáng tin cậy hay sao, thế nào hôm nay lại thay đổi. Cha, cha cảm thấy tiền nhà đấy không ít chứ gì?"
"Con nói cái gì đấy, ta chỉ là muốn tốt cho con!"
Ông trừng mắt rống cô.
"Được rồi, tuần sau con đến chỗ ba làm." Cô tùy ý nói, kéo cửa đi ra.
Đến cửa bệnh viện, đã qua giờ ăn sáng một chút. Tống Mộ Thanh trong lòng phiền muộn, ở trên đường đi đã sớm đem việc mang điểm tâm cho Tam Tử quên mất không còn chút nào. Lúc này nhìn thấy bên cạnh bệnh viện có quán ăn ven đường, lúc này mới vỗ ót nghĩ tới.
Mua sữa đậu lành cùng bánh tiêu, giơ hai đầu túi nilon đến phòng bệnh.
Tam Tử vốn là vẻ mặt tươi cười nghênh đón cô, nhưng vừa nhìn thấy hai túi nilon trên tay cô, mặt lập tức sụp xuống, lão đại không vui nhìn cô.
Đem cho ngươi điểm tâm như thấy này thôi. Coi như ăn thịt cá nhiều, giờ ăn như thế này coi như là ăn chay." Cô đem sữa cùng bánh tiêu để lên chiếc tủ nhỏ đầu giường, cùng anh Binh giường bên cạnh đang gấp chăn vuông như khối đậu hũ chào hỏi.
"Sao chỉ có một mình anh?" Cô hỏi.
Anh Binh sờ sờ đầu, thật thà cười cười: " Hắc hắc, bình thường ở trong bộ đội không thể tùy tiện ra ngoài, lão Trương đi ra ngoài mua chút đồ."
"Đoàn trưởng của các anh đâu rồi, thế nào lại không tới thăm anh?"
Anh Binh có chút nghi ngờ. Đoàn trưởng bận rộn như vậy, người có thể ngày ngày đến bệnh viện thăm một tên lính quèn hay sao? Chỉ là anh vẫn trả lời đàng hoàng, thuật lại lời nói của đoàn trưởng: "Hai ngày nữa sẽ trở lại thăm cậu." nói cho Tống Mộ Thanh.
"Đúng rồi, tính tình đoàn trưởng của các anh như thế nào?" Cô lại hỏi.
"Đúng vậy a, như thế nào?"
"Không có gì, cũng rất hiếm thấy. Lần trước tôi thấy đoàn trưởng các anh đi cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp, có phải là bạn gái của anh ấy?"
Anh Binh chợt nở nụ cười: "Làm sao có thể, đoàn trưởng của chúng tôi không có bạn gái. Hơn nữa bình thường đoàn trưởng luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, có cô gái nào yêu mến anh ấy cũng bị hù dọa mà chạy mất."
Tống Mộ Thanh suy nghĩ một chút rồi cười cười, quay đầu lại liền ***ng phải ánh mắt như dao găm của Tam Tử.
"Làm sao?"
"Cậu hỏi người ta nhiều như vậy là có ý gì?"
"Mình muốn làm gì thì kệ mình chứ sao.Cậu làm gì thế?"
"Cậu nghĩ muốn làm gì mình không cho cậu làm thế!"
"Cậu không muốn cho mình làm mình càng muốn làm đấy!"
" Tống Mộ Thanh!" Tam Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
"Làm sao?"
"... ...."
Tống Mộ Thanh gần đây thật chịu khó đến bệnh viện, chịu khó đến mức Trần Mặc Mặc cho là cô có tình cảm vượt quá tình bạn với Tam Tử.
Cô tỉ mỉ nhìn Tam Tử năm phút đồng hồ, khiến cho Tam Tử cảm thấy rợn hết cả tóc gáy, cảm giác cô dường như sắp nhào lên xem anh là khúc xương mà gặm.
"Thanh Thanh, sẽ không phải là cậu xem trọng cậu ấy chứ? Mặc dù mình thật sự không nhìn ra cậu rốt cuộc coi trọng cậu ấy ở điểm nào?"
"Cậu cứ thoải mái đi, mình sẽ không coi cậu ấy là con trai đâu." Tống Mộ Thanh vỗ vỗ bả vai bạn tốt nói.
Giường bệnh đối diện đã sửa sang chỉnh tề, giống như từ trước đến nay chưa có ai ở qua.
Trong vòng ba ngày, anh Binh cũng đã xuất viện, đồng chí đoàn trưởng cũng không từng xuất hiện. Mắt thấy trời càng ngày càng tối, kéo dài cả ngày như vậy rồi, Tống Mộ Thanh mất hứng chào Tam Tử và Trần Mặc Mặc rồi rời đi.
Trong thang máy không có bất kỳ ai, nếu là ở chỗ khác sẽ cảm thấy không sao, nhưng nghĩ đến đây là bệnh viện, cho dù từ nhỏ cũng chưa sợ một thứ gì nhưng Tống Mộ Thanh cũng cảm thấy có chút kỳ kỳ. Cho đến khi thang máy mở ra, cô nhanh chóng bước ra, vội vã đi ra cổng bệnh viện.
Lúc này cũng chỉ vừa qua bảy giờ, đèn đường đã được bật lên. Cảm nhận thấy hoàng hôn thật rõ.
Ở dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, Tống Mộ Thanh thấy một người đàn ông trông quen mắt. Lập tức miệng nở nụ cười cái này gọi là đi mòn cả gót chân không tìm thấy khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào.
Lận Khiêm vẫn mặc bộ quân trang như cũ, đưa lưng về phía cô. Tống Mộ Thanh nhìn anh, đang định đi qua chào hỏi, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, có tình địch!
Trước mặt anh có một người phụ nữ. Chính là người gặp ở quán cafe lần trước.
Cô ấy dường như đang rất kích động nói gì đó với anh, Lận Khiêm đột nhiên xoay người, Tống Mộ Thanh nhìn thấy trên mặt anh tỏ rõ vẻ sắp không nhịn được, lập tức có chủ ý.
Lận Khiêm đang muốn đi vào bệnh viện, nhìn thấy một người trông rất quen mắt. Ánh đèn có chút tối, anh không quá chú ý, cho là chỉ đi ngang qua, nhưng ai ngờ người con gái này trực tiếp đi tới trước mặt anh, sau đó khoác lên cánh tay anh.
Không chỉ là anh, người phụ nữ phía sau cũng rất kinh ngạc, mở to mắt nhìn Tống Mộ Thanh.
"Sao giờ anh đã đến, em đang định gọi cho anh nè." Cô ôm lấy tay Lận Khiêm, dùng giọng nũng nịu nói.
Âm thanh sến như vậy cô nghe còn cảm thấy nổi hết da gà lên. Mà người đàn ông bên cạnh cũng sững sờ, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tống Mộ Thanh nhìn Lận Khiêm nhẹ nhàng cười, sau đó rất thoải mái đưa tay hướng người phụ nữ phía sau chào hỏi.
"Xin chào, tôi là Tống Mộ Thanh, là bạn gài của Lận Khiêm."
Tống Mộ Thanh nói xong, chờ người phụ nữ kia kinh hoảng và đau lòng mà chạy đi, nhưng mà không giống dự liệu của cô, người phụ nữ kia chỉ là có chút kinh ngạc, chẳng những không có vẻ luống cuống mà ngược lại vươn tay ra chào cô. Trong lòng Tống Mộ Thanh chỉ coi cô tốt hơn bình thường một chút mà thôi.
"Chúng ta đã gặp qua, ở trong quán cafe. Chỉ là cô không nhớ rõ tôi mà thôi." Tống Mộ Thanh nói.
"Làm sao có thể không nhớ rõ được chứ, Tống ***** một màn kia một người một ngựa cùng đùa giỡn với tiểu tam thật là đặc sắc, làm cho người ta khắc sâu, gặp qua là không thể nào quên được."
"Không có gì, chỉ là diễn xuất mà thôi. Đả kích tiểu tam là trách nhiệm của phụ nữ toàn thế giới." Tống Mộ Thanh không chút khách khí nói.
Kịch bản kia của cô đã soạn, tuồng vui là phải diễn thôi.
Đối diện với người phụ nữ đang dây dưa với người đàn ông lạnh lùng mà cô đã chọn này, cô có vai trò là giải cứu người đàn ông này trong lúc gặp khó khăn, đóng vai nữ anh hùng a.
Dưới tình huống bình thường, một người đàn ông đứng giữa hai người phụ nữ thì phải có lời giải thích, nhưng hiển nhiên, tuồng vui này nam chính còn chưa vào vai. Anh đang cố gắng thoát khỏi tay của Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh kéo tay anh xuống, anh lại hất ra, vì vậy cô hung hăng nhéo anh một nhát. Người này thiệt là, cô đang giúp anh, anh lại còn tỏ bộ dạng không muốn.
Nhưng khi Tống Mộ Thanh ý thức được vẻ mặt của người phụ nữ đối diện kia.... nở nụ cười "mập mờ", cô liền ý thức được, chuyện..... có lẽ không phải như cô nghĩ.
"Còn chưa tự giới thiệu mình. Tôi là chị gái của Khiêm, tôi tên là Ôn Nhã."
Tống Mộ Thanh nhất thời nhìn xuống đất hận không có cái lỗ nào để mình chui xuống. Cô đời này chưa bao giờ mất thể diện như thế này.
Ôn Nhã không phát hiện ra Tống Mộ Thanh hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lận Khiêm. Cô trách cứ Lận Khiêm: “Có bạn gái cũng không mang về để cho mọi người xem một chút, nếu không phải hôm nay gặp phải, em còn tính giấu đến khi nào? Em sợ mọi người ăn cô ấy sao?”
“Em với cô ấy……”
Lận Khiêm đang muốn trả lời liền bị Tống Mộ Thanh cắt đứt, còn bị cô nhéo hông một cái.
“Bọn em mới quen nhau chưa được lâu, chuẩn bị qua một thời gian nữa mới tính đến nói cho người trong nhà biết ạ.” Cô nói như hai người thật là một đôi, còn hướng Lận Khiêm nhìn nhìn.
Mặc dù chỉ là một chút mờ ám nhưng cũng khiến cho người khác nghĩ hai người thân thiết một thời gian dài rồi.
“Ừ, cũng tốt.” Ôn Nhã cười vẻ thấu hiểu: “Như vậy không bằng hôm nay dẫn em lên gặp ông ngoại, Khiêm tử em……”
“Em đưa cô ấy về.” Lận Khiêm nói, sau đó lôi tay Tống Mộ Thanh đi hướng chiếc xe dừng ở bên đường, có chút không thể chờ được nữa.
Tống Mộ Thanh bị buộc phải đi theo, ngồi trên xe vẫn không quên quay đầu lại cùng Ôn Nhã vẫy tay chào tạm biệt.
Lái xe một lát, cách bệnh viện không xa thì dừng lại.
Lận Khiêm hai tay khoác lên tay lái, tay áo vén lên đến cùi chỏ, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Mà lông mày nhếch lên kiên nghị như đao phủ ra pháp trường vậy.
Lần đầu tiên gặp măt, Tống Mộ Thanh cũng cảm thấy đây là một người đàn ông lạnh lùng. Âm thanh của anh trầm thấp, có lẽ là ở bộ đội đã thành thói quen hoặc là chính anh luôn như vậy, nói chuyện không hề dài dòng thậm chí có chút ngắn gọn quá đáng.
“Cô tự đi về.” Anh nói. Mặc dù ý của bản thân là muốn thương lượng nhưng anh hình như không có thói quen dùng từ thương lượng, vì vậy câu này liền đổi ý.
“Qua sông rút cầu(1) cũng chỉ là người như vậy thôi sao?” Tống Mộ Thanh nói.
(1)Cùng nghĩa với qua cầu rút ván.
Lận Khiêm lúc này mới quay đầu lại, khẽ nhướng lông mày, dáng vẻ không hiểu.
Từ lúc lên xe tới giờ anh mới nhìn cô, cho đến bây giờ chưa từng có ai bỏ rơi cô như vậy. Tống Mộ Thanh có chút khó chịu nghĩ.
“Mới vừa rồi sao anh nóng nảy kéo em rời khỏi vậy, hẳn là sợ em đi theo lên gặp ông ngoại hay là anh không muốn gặp ông.” Cô khẳng định.
Nhìn mặt mà nói chuyện, cô rất có khiếu.
Cô đối với Lận Khiêm mà nói nhiều lắm cũng chỉ là gặp qua hai lần, cô dám đánh cuộc người đàn ông này đến tên của cô cũng không nói ra được. Mà anh vội vàng mang cô theo thật có chút không bình thường.
Lận Khiêm trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nhìn cô một cái, như lời cô nói cùng anh không có chút quan hệ.
“Nói như thế nào cũng coi như là em giúp anh một lần. Em cũng không cần em cảm ơn, anh xe lúc này rất khó gọi taxi, anh cứ xem như là làm việc tốt đưa em về nhà nha.” Trong lời nói của cô có chút buông lỏng.
“Tôi không muốn cô giúp tôi.” Anh nói.
“Đúng, không sai. Nhưng cuối cùng người có lợi là anh. Hơn nữa nhà nước không phải luôn giáo dục các anh nên vì nhân dân phục vụ sao? Đừng chỉ nói miệng, thừa dịp hôm nay có một người dân cần anh phục vụ anh nên thực hành đi!”
Anh quá cao, cho dù là ngồi xe cô nhìn anh cũng phải ngẩng đầu. Lông mi chớp chớp, trong mắt ánh sáng cũng sáng tối theo. Cái cằm xinh xắn nhẹ nhàng nâng lên, từ góc độ của anh nhìn qua thấy được toàn bộ cần cổ tuyết trắng của cô.
Anh nghiêng đầu, im lặng khởi động xe. Không biết phải làm gì với cô nữa.
Tống Mộ Thanh trong lòng có chút hài lòng, ngồi ở ghế phụ mỉm cười hài lòng.
“Bên trái hay bên phải?” Đến một ngã tư anh đi chậm lại hỏi cô.
Tống Mộ Thanh nhìn ngã rẽ bên trái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên phải.”
Dọc theo đường đi anh trừ hỏi đường đi thì không hề nói chuyện, Tống Mộ Thanh cũng không hề lúng túng, tự nhiên nhìn ra phong cảnh không quen thộc ngoài cửa xe, sau lại nhìn kính chiếu hậu sửa sang lại tóc, thuận tiện nhìn sắc mặt của người đàn ông bên cạnh.
Xe đi qua một ngõ rẽ cô chợt nói: “Dừng lại, tới rồi.”
Cô có chút nóng nảy vỗ vỗ cánh tay Lận Khiêm, hành động thuần túy là vô ý nhưng Lận Khiêm lại có phản xạ tránh né.
Tống Mộ Thanh quay đầu nhìn anh một cái, trên mặt không hề tỏ ra một chút kỳ quái gì. Dạo này còn có nam nhân thủ thân như ngọc(2) ư?
(2) giữ mình.
Cô đẩy cửa xe bước ra, nhìn xung quanh đầu ngõ một chút. Quay đầu lại phát hiện anh vẫn ngồi trên xe, hơn nữa còn có dáng vẻ muốn lái xe đi. Cô ngoắc ngoắc tay với anh, thấy anh không có cử động, định đi tới cửa bên ghế lái kéo ra.
“Đã đến nhà cô rồi. Tôi phải đi còn có chút việc.” anh nói.
Tống Mộ Thanh “có chuyện” của anh chỉ là lý do mà thôi, cô cười giảo hoạt.
“Ai nói đã đến nhà tôi?”
“Đây không phải nhà cô?” Lận Khiêm nhíu lông mày.
“Dĩ nhiên không phải. Ăn cơm trước đi, tôi đói rồi.” Nói xong cô liền đi vào trong ngõ.
Lận Khiêm nhìn bóng dáng cô dưới ánh đèn, thở dài một cái không thể làm gì xuống xe đi theo.
Đến trước cổng một nhà treo bảng “Diện” thì cô ngừng lại, đợi đến khi Lận Khiêm đi tới thì cô đi vào trước để cho anh ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có.
“Tống……” Anh muốn mở miệng gọi tên cô nhưng lại không nghĩ ra được hai từ phía sau.
“Mộ Thanh.” Tống Mộ Thanh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm anh nói.
Bọn họ đứng ở sân giữa vườn, thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng tí tách chảy của nước, trong góc có một chiếc chum nước tràn đầy ra ngoài, rơi vào đã tạo ra âm thanh.
“Tống Mộ Thanh, đến tột cùng cô muốn làm cái gì?” Anh thoáng nheo mắt lại hỏi cô.
“Anh cảm thấy tôi sẽ làm được gì anh?” Cô không trả lời mà hỏi ngược lại, cười giống như là đang đùa giỡn con gái nhà lành, chỉ còn thiếu động tác nâng cằm anh, nói câu kinh điển: “cười cho đại gia một cái xem nào”
Nếu như đổi thành nói với Tam Tử, cô khẳng định là sẽ làm như vậy. Nhưng mà đối diện với người đàn ông tên Lận Khiêm này, tính cả lần này, bọn họ mới gặp mặt tổng cộng ba lần. Cô không dám!
Lận Khiêm vì hành vi cợt nhã trong lời nói của cô thì nhíu lông mày, vẻ mặt rất không đồng ý.
Cô nghiêng nghiêng đầu không đẻ ý, thậm chí còn hất cằm hướng về anh khiêu khích: “ Sẽ không phải lúc này anh mới nhận ra em muốn đối với anh như vậy chứ?”
Lận Khiêm có lẽ không ngờ rằng cô một chút dấu diếm cũng không có, cứ như vậy bộc lộ ra ngoài. Hơi thở lạnh lùng kinh ngạc lúc trước đươc thu lại không ít.
Anh chỉ đối phó với kẻ địch và làm huấn luyện, không biết đối phó với phụ nữ cũng mất công sức như vậy, hơn nữa đối phó với Tống Mộ Thanh khó hơn nhiều so với những người phụ nữ khác.
“Cô nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến tôi. Ra khỏi đầu ngõ rẽ trái có bến xe buýt, tự cô trở về.”
Anh lạnh lùng nói, xoay người muốn đi.
Đột nhiên ngửi thấy có mùi thơm, men theo hương vị đó nhìn sang, quả nhiên ở góc tường có một đám Dạ Lai Hương(3) đang sinh trưởng. Anh dừng lại quay đầu nhìn cô một cái. Sau đó quay đầu bước đi không hề dừng lại.
Anh đột nhiên rời đi khiến Tống Mộ Thanh không ngờ tới. Đứng tại chỗ sửng sốt một lát, cho đến khi tiếng bà chủ gọi tên cô mới phục hồi tinh thần. Lầm bầm một tiếng: “ Thật không có chút phong độ nào”, dậm chân đi vào bên trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc