Nghề Vương Phi - Chương 23

Tác giả: Hoa Dương Hoa Ảnh

Vương gia, ngài rất dính người!
Giường của nàng rất nhỏ, vì thế hai người nằm rất sát nhau. Tần Vũ Lâu còn đang tính toán xem nên xử lý chuyện Vương quản gia thế nào sau khi hồi phủ, nên không để ý tới hành động sờ sờ mó mó của Lam Tranh, nhưng một lát sau, nàng lại thấy hành vi của đối phương càng lúc càng làm càn, lại dám từ phía sau ôm lấy nàng.
Vũ Lâu giận dữ, gỡ tay hắn ra, ngồi dậy lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Lam Tranh mắt mở to, vô tội nhìn nàng: "Ngũ ca bảo ta *** áo cho ngươi, để ngươi với ta cùng *** ngủ."
Tên Lương Vương này… sao lại dạy đệ đệ của hắn những thứ chẳng ra gì thế này chứ?
"Ngũ Ca ngươi nói không đúng, không được nghe hắn, muộn rồi, mau ngủ đi."
"…Nhưng ta lại thấy hắn nói rất đúng…"
Tranh cãi cũng không đi đến đâu cả, nàng chỉ nói một câu: "Không được nghe hắn." Rồi lại quay lưng về phía Lam Tranh, trong lòng rất căng thẳng. Tên Lương Vương này là sợ thiên hạ không loạn sao, không chừng còn nói với đệ đệ hắn nhiều chuyện nữa. Đúng như nàng dự đoán, rất nhanh sau đó, Lam Tranh ghé vào đầu vai nàng, hỏi: "Vũ Lâu, cá nước thân mật là gì?"
Nàng suýt nữa nghẹn ૮ɦếƭ, ho khan hai tiếng mới nói: "Ta không biết."
"…Là ngũ ca nói, bảo ta hỏi ngươi, ngươi sẽ hiểu được."
"Không biết."
Lam Tranh thấy nàng tức giận trả lời, liền than thở: "Không nói thì thôi, mai ta sẽ hỏi người khác."
Không thể nghĩ được tình cảnh tên Vương gia ngốc nghếch hồ đồ này lại đi túm người khác để hỏi cá nước thân mật là gì. Thà rằng tùy tiện nói dối vài câu lừa hắn, nói là cá nước thân mật là tên đồ ăn được không? Không được, lỡ như hắn gọi người đi làm thì làm sao bây giờ, không phải là to chuyện sao. Vũ Lâu rối rắm một hồi, mới phát hiện đối phương đã không có động tĩnh gì nữa, xoay người mới thấy hắn đã ngủ rồi.
Nàng rón ra rón rén xốc chăn lên, lẳng lặng mặc áo vào, mở cửa đi ra ngoài.
Đêm qua không có nàng ở bên cạnh, Lam Tranh ngủ không ngon, vừa rồi ôm nàng mới thấy yên tâm, nửa tỉnh nửa mơ theo thói quen đưa tay định ôm lấy nàng, lại quơ vào khoảng không, hắn sờ sờ bên cạnh không thấy ai.
"Vũ Lâu, ngươi ở đâu?"
*********************
Gió lạnh thổi ập tới, Tần Vũ Lâu run run ôm vai, nói với người mặc đồ đen đứng ở dưới cây khô: "Ngươi có chuyện gì cần nói thì nói nhanh đi, lạnh quá."
Người nọ xoay người, khoảng ba mươi tuổi, mắt nhỏ mày dài, vẻ ngoài như hồ ly. Hắn đưa tay xoa xoa cái mũi lạnh như muốn đóng băng: "Ngươi có biết ta đã chờ ở đây ba canh giờ không? Dù sao, thật tốt vì ngươi đã đến, ta đã nghĩ sẽ phải chờ cả đêm."
"Phương ngự y, là tự ngươi ở đây chờ ta, ta cũng không bắt ngươi chờ đến đông lạnh thành Bát chỉ Thần y rồi mới ra gặp ngươi, đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có chuyện gì thì nói đi, ta đếm đến ba, ngươi không nói, ta sẽ đi."
Phương Bàng hứng gió lạnh, vô cùng bi phẫn nói: "Tần Vũ Lâu, ngươi không chịu gả cho đệ đệ của ta, lại đi ham danh phận Vương phi, giờ đã được như mong ước rồi, ngươi nhìn bộ dạng Huệ Vương xem, làm Vương phi của hắn có gì cao quý?"
Thì ra hơn nửa đêm gọi nàng ra đây để chỉ trích.
"Ha ha, một phu quân đoạn tụ với một phu quân ngu ngốc, ta tình nguyện chọn người sau. Còn nữa, Phương ngự y, tuy ta nể tình ngươi có giao tình với tổ tông Tần gia, nên ta cũng rất thông cảm với đệ đệ của ngươi, nhưng nếu ngươi cứ bám lấy ta, ta sẽ ---" nàng giơ nắm tay quơ quơ trước mặt hắn, uy hiếp: "Đánh ngươi thành tàn phế, chính ngươi cũng không chữa được!"
Phương Bàng còn muốn nói gì nữa, nhưng gặp nắm đấm của Tần Vũ Lâu, thở dài lắc đầu: "Nữ nhân --- đều ham hư vinh…" Rồi phất tay áo rời đi.
Nàng hướng theo bóng dáng Phương Bàng đạp một cước, đang muốn xoay người đi, lại nghe thấy a một tiếng ở phía sau, tiếng kêu vang lên giữa đêm yên tĩnh dọa nàng giật mình, tự trấn tĩnh xong mới phát hiện ra, thanh âm này sao nghe quen tai thế…
"Tần Vũ Lâu --- mau kéo bản vương lên ---"
Ở gần khuê phòng của Vũ Lâu có một cái ao rửa mực (Dùng để rửa Pu't khi luyện viết chữ), hồi đó cha làm cho nàng luyện chữ, Tần Khải Canh tạo ra cái ao này theo là do ý tưởng từ cách tập viết của Vương Hi Chi (*). Ông nói với con gái, chỉ cần viết đến khi nước trong ao thành màu đen, thì tức là đã thành công. Nhưng dù Tần Vũ Lâu chăm chỉ thế nào cũng không thể làm nước ao thành màu đen được, tuy nhiên, do chăm chỉ nên nàng viết chữ cũng càng ngày càng đẹp. Mỗi lần nhìn thấy cái ao này, Vũ Lâu liền nhớ đến quá trình luyện chữ thống khổ, đã nhiều lần đề nghị cha lấp đi, nhưng Tần Khải Canh đều cự tuyệt.
(*) Vương Hi Chi (王羲之, 303 - 361) tự Dật Thiếu, hiệu Đạm Trai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc.
Tần Khải Canh nói: Để lại làm kỷ niệm.
Cho đến hôm nay, rốt cuộc lại gây hại tới Huệ vương Độc Cô Lam Tranh.
Vũ Lâu cầm khăn lau tóc cho hắn, dở khóc dở cười hỏi: "Ngươi không ngủ đi lại chạy ra ngoài làm gì, muốn đi đâu sao không gọi người đi cùng?"
Mắt nhìn không rõ thì đừng chạy lung tung chứ.
"Ngươi còn dám hỏi ta à, ngươi đi đâu?" Hắn giật lấy khăn, ném xuống đất, quát: "Người ngươi vừa gặp là ai? A--- ta biết rồi ---"
Vũ Lâu có tật giật mình, vội hạ giọng: "Điện hạ biết cái gì?"
"Ngũ ca nói rất đúng, là do ngươi có nam nhân khác, nên mới không cần ta‼!"
Nửa đêm gặp mặt nam nhân khác dù sao cũng là nàng không đúng, nhưng loại chuyện này, càng giải thích thì càng phiền phức, nàng bắt nạt Lam Tranh thị lực không tốt, ૮ɦếƭ cũng không nhận tội, nở nụ cười ta, thản nhiên nói: "Bóng đêm mờ mịt, điện hạ nhìn nhầm rồi."
Tỳ nữ vừa nhặt khăn lên mang đi giặt sạch, lại đưa một cái mới đến cho Vũ Lâu.
"Các ngươi lui cả đi." Tuy đây đều là tỳ nữ của Tần phủ, nhưng nếu để người ngoài nghe được những lời này thì thật không tốt.
Lam Tranh lại càng phát hỏa: "Ta biết Ngũ ca nói đúng mà, ngươi có nam nhân khác bên ngoài."
Nếu theo tính cách của nàng, chắc chắn sẽ nói: "Như thế thì sao." Rồi đạp cửa chạy lấy người, nhưng lần này là nàng sai trước, để hắn bắt được nhược điểm, nên cũng không thể trách hắn, chỉ cố gắng nghĩ cách phủ nhận.
Lam Tranh thấy nàng không nói gì, nghĩ là mình đã đoán đúng, hắn cũng không biết nghĩ ngợi sâu xa, chỉ thấy có nam nhân khác tranh Vũ Lâu với hắn, trong lòng thấy chua chua (**): "Ngươi không tuân thủ nữ tắc, ta sẽ tiến cung nói với mẫu hậu, tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà ngươi."
(**) Ở đây là từ 泛酸, trong QT dịch là acid pantothenic =.=. Mình không biết từ này, nên dịch là chua, vì bạn í đang ghen nhé :D
Thứ có thể uy hiếp nàng lớn nhất chỉ có tính mạng của Tần gia, nàng liền hạ mình cầu xin Lam Tranh: "Thực sự là điện hạ đã hiểu lầm rồi, ta cùng với hắn không có gì cả. Trước đây hắn từng thay đệ đệ cầu thân với ta, nhưng đệ đệ hắn lại là tên đoạn tụ, ngài đừng quá lo lắng."
"Đoạn tụ là gì?"
"Ừm, nói ngắn gọn là nam nhân thích nam nhân."
Lam Tranh mặc kệ Vũ Lâu, vẫn ầm ĩ đòi ngày mai tiến cung mách tội với Hoàng hậu, đem cả nhà Tần gia đi xử trảm, tịch thu tài sản. Vũ Lâu khuyên can mãi không được, cũng thấy phiền: "Là thiếp phạm vào thất xuất chi điều (***), Vương gia hưu thiếp đi."
(***) Thất xuất chi điều: Bảy tội của con dâu. Bao gồm: Không hiếu thuận với cha mẹ chồng, không con cái, ***, ghen tuông, có bệnh hiểm nghèo, nói nhiều, trộm cắp.
Lam Tranh quay lại, chỉ nói ba chữ: "Ngươi xinh đẹp."
Coi như nàng đã hiểu rồi, đây là hắn cố ý làm nũng với nàng, chắc chắn sẽ không tiến cung đòi hưu thê đâu mà. Cứ theo dỗ dành hắn, thì cả đêm cũng không xong, nàng mặc kệ hắn, quay qua thổi nến rồi buông màn, kéo chăn nằm ngủ. Lam Tranh vừa mới ồn ào quậy phá để Vũ Lâu phát cáu, lại bị nàng bỏ rơi trong bóng đêm, cảm thấy cực kỳ tủi thân, oán hận trừng mắt với nàng: "Tần Vũ Lâu --- Tần Vũ Lâu ---"
Dỗ dành không xong, đánh cũng không đánh được, văn không được, võ cũng không được. Nàng buồn bực muốn ૮ɦếƭ, thầm nghĩ, cứ mặc kệ hắn, hắn sẽ im thôi. Bỗng nhiên chăn bị xốc lên, hắn tung cả người đè lên nàng, kéo trung y của nàng: "Mau cởi xiêm y ra, hầu hạ bản vương."
Vũ Lâu thoáng hoảng hốt nhưng kịp trấn định lại ngay, dùng khuỷu tay huých vào cằm hắn, sau đó quét chân, đá hắn xuống đất. Động tác đột ngột khiến Lam Tranh ngã xuống giường, một lúc sau mới kịp phản ứng, ghé vào mép giường khóc nức nở lên án Vũ Lâu: "Ngươi là Vương phi của bản vương, cớ sao bản vương không được đè ngươi?"
Mới có một ngày không gặp mà miệng hắn toàn những lời lẽ đồi trụy.
Chắc chắn là do tên Lương Vương, ngũ ca của hắn, thấy hắn như vậy nên cố ý dạy cho hắn cách đối xử với nàng đây mà. Thật là ngây thơ, người khác vừa nói vài câu đã hồ đồ quay về làm theo.
Nàng không nói gì, lắc đầu thở dài.
"Ngươi mau *** áo, để bản vương nằm lên trên người ngươi."
Lửa giận của nàng đã lên đến đỉnh điểm: "Ngươi nói lại lần nữa!"
"Nói thì nói!" Hắn bám vào mép giường đứng lên, đi lại gần nàng: "Ta nói ngươi… ngươi… ngươi… hắt xì!" Vừa rồi bị rơi vào trong nước lạnh như băng, lại không chú ý giữ ấm, Lam Tranh hắt xì xong rùng mình một cái, cũng quên phải bắt nạt Vũ Lâu: "…. Vũ Lâu, ta lạnh quá."
Nàng vội giúp hắn lên giường, đắp chăn cho hắn, trách móc: "Ai kêu ngươi không ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà nằm trong chăn, cứ quậy phá ầm ĩ lên, giờ ốm rồi. Ngày mai làm sao tham gia cung yến được?" Thực ra nàng cũng sợ tới bữa tiệc, hành vi của hắn cứ tùy hứng, hồ đồ, nàng quản không nổi.
"Ốm cũng tốt, ta cũng không muốn gặp bọn họ,… bọn họ chỉ biết bắt nạt ta…" Hắn nhỏ giọng nói thầm: "Ta nói cái gì, bọn họ cũng cười."
Nàng vừa thấy bộ dạng hắn đáng thương, trong lòng mềm nhũn, quên luôn sự đáng giận vừa rồi của hắn, dịu dàng nói: "Không sao cả, có tay đây, bọn họ bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi bắt nạt lại. Giống như đối đầu với Cố tiên sinh ấy, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn bọn họ thật cẩn thận."
Lam Tranh thấy nàng hết giận mình, trong lòng thấy vui hơn, vén chăn lên ôm lấy nàng: "Vũ Lâu, ngươi thật tốt!"
Nàng cười: "Là việc thiếp nên làm vì điện hạ!" Nhưng chỉ một lát sau, nàng cười không nổi, Lam Tranh ôm nàng không chịu buông, nói thế nào cũng vô ích. Nàng mệt mỏi quá cũng chẳng muốn quản nữa, ôm thì ôm, không đòi hỏi vô lý mà cứ im lặng ngủ là tốt rồi.
Buổi sáng tỉnh dậy, nàng thấy như ôm quả cầu lửa trong lòng, cúi đầu thấy hai gò má Lam Tranh ửng đỏ, sờ trán hắn nóng khiến nàng hoảng sợ.
Thôi rồi, ốm rồi, phiền toái rồi.
Việc Huệ Vương bị ốm ở Tần phủ, không thể đến dự cung yến đã truyền vào trong cung, Hoàng thượng cố ý phái ngự y đến Tần phủ khám và điều trị cho Huệ vương, lại kêu Tần Khải Canh lại mắng một trận. Tần Khải Canh vừa về đến nhà, liền trút giận lên Tần Vũ Lâu. Tự dưng bị mắng, Tần Vũ Lâu bực bội trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa đã nghe thấy giọng Lưu Hi như trút được gán***: "Vương phi, cuối cùng ngài đã quay lại, Vương gia tìm ngài lâu rồi."
Lâu rồi? Nàng vừa ra ngoài không đến một khắc. (1 khắc = 15 phút)
Lam Tranh đang mơ mơ màng màng vì bệnh, thấy Vũ Lâu trở về liền kêu to: "Vũ Lâu, ngươi đi đâu thế, mau lại đây."
Đến lúc này, nàng mới hiểu ngày đó Lưu Hi nói những lời kia là có ý gì.
Huệ Vương Độc Cô Lam Tranh rất dính người! (Bám dính)
Những ngày tiếp theo càng minh chứng rõ ràng hơn, dường như không thấy nàng một khắc hắn không chịu được, nàng chỉ mới nói với cha mẹ mấy câu, không ở bên cạnh hắn, khi trở về hắn đã muốn gây sự ầm ĩ rồi. Cũng không cần quan tâm mình có bệnh hay không, buổi tối ngủ nhất định ôm chặt lấy nàng.
Vũ Lâu khổ không thể tả, tự trách mình sao không sớm phát hiện ra hắn có cái tật này nữa.
Lam Tranh làm cho mọi người trên dưới trong Tần phủ lo lắng đề phòng suốt mười ngày, cuối cùng bện*** cũng khỏi. Nhưng vẫn không đi, còn muốn ở lại vài ngày nữa. Tần Khải Canh đã thay đổi ước nguyện ban đầu, giờ chỉ nhất nhất bảo con gái tìm cách đưa điện hạ quậy phá này về Vương phủ đi, tâm hồn yếu ớt của hắn không chịu được sự đe dọa của Hoàng thượng đâu.
Tần Vũ Lâu cũng khổ, nhưng Huệ vương đã không muốn đi thì cũng chẳng ai có cách nào cả. Đang lúc Tần gia buồn rầu lo lắng, Vương quản gia của Huệ vương tự mình tìm đến cửa: "Vương gia, Băng Sơ cô nương đã trở lại!"
Độc Cô Lam Tranh nghe xong, vừa mừng vừa sợ: "Băng Sơ đã trở lại? Lập tức hồi phủ!"
Vũ Lâu hơi hồi hộp, lại có chút dự cảm không lành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc