Ngày Tháng Trắc Trở - Chương 74

Tác giả: Thiên Như Ngọc

Sáng sớm hôm sau, Vệ Ngật Chi lên đường tới quận Ba Đông. Ngay cả Tương phu nhân cũng chỉ nhận được tin sau khi hắn ra đi, nếu không với tính cách của bà, nếu biết Hoàng đế đưa con trưởng ra tới chiến trường, sau Thừa tướng lại đẩy con thứ của bà ra chiến trường nốt thì sẽ nổi cơn thịnh nộ kinh khủng đến nhường nào.
Vệ Ngật Chi chỉ có thể lén lút ra đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hoàng đế đương nhiên cũng nhận được tin báo, khi lâm triều vẻ mặt vô cùng nặng nề.
“Tạ tướng làm như vậy có ý gì? Vũ Lăng vương thân mang trọng tội, làm như vậy không thích hợp.”
Tạ Thù thản nhiên nói: “Bệ hạ trọng dụng Vệ Thích Chi chỉ vì lòng tốt, nhưng để đảm bảo chiến sự nhanh chóng kết thúc, không xảy ra sai sót, vẫn nên phái Vũ Lăng vương đi đốc quân mới được. Dù sao hắn và nước Tần đã giao chiến nhiều lần, có nhiều kinh nghiệm hơn cả. Còn về phần tội danh, vẫn còn chưa điều tra ra chân tướng, cứ coi như cho Vũ Lăng vương cơ hội được lấy công chuộc tội, thần tin tưởng hắn chắc chắn sẽ để tâm tới chiến sự bội phần.”
Hoàng đế tỏ rõ vẻ khó chịu, không phải tội danh của Vệ Ngật Chi chưa điều tra được rõ ràng, mà là do tên này vẫn chèn ép cấp dưới không trình lên trước mặt ông ta mà thôi.
Ông ta cũng lo lắng Tạ Thù sẽ một nhà độc tôn, không dám ngang nhiên động tới Vệ Ngật Chi, vì lẽ đó muốn chờ đến lúc bồi dưỡng Vệ Thích Chi xong mới sắp xếp mọi chuyện. Không ngờ hôm nay việc ông ta trọng dụng Vệ Thích Chi lại bị nói là vì lòng tốt, lẽ nào tiêu chuẩn dùng người của ông ta lại giống với làm việc tốt đến thế?
Nhưng dù sao Tạ Thù cũng có quyền lực thống lĩnh triều chính, bây giờ sắp xếp như thế, còn nói năng rõ ràng mạch lạc, ông ta không có cách nào thẳng thừng phủ quyết, chỉ có thể hậm hực trong lòng.
“Cũng tốt, qua việc này có thể thấy được bản lĩnh của Vệ Thích Chi, nếu hắn không có bản lĩnh cầm binh, thì sự sắp xếp của Thừa tướng không thể nào tốt hơn, còn nếu hắn có năng lực, chuyện đó rõ ràng là việc làm dư thừa.”
Tạ Thù giơ tay hành lễ: “Thần hết lòng suy nghĩ vì xã tắc, không thể có chuyện làm điều thừa thãi.”
Hoàng đế nghẹn họng, bực bội đứng dậy bãi triều.
Việc này cứ thế mà được quyết định như vậy.
Văn võ bá quan trong triều đều cảm thấy trận chiến này vô cùng quái dị, Hoàng đế ủng hộ huynh trưởng thống lĩnh ba quân, Thừa tướng lại ủng hộ đệ đệ điều binh khiển tướng, gióng như đang phân cao thấp hai huynh đệ bọn họ vậy.
Mà điều quái dị nhất chính là Thừa tướng lại ngang nhiên ủng hộ Vũ Lăng vương như vậy, thật sự khiến người ta không suy nghĩ linh tinh không được.
Không bao lâu sau, tin tức từ quận Ba Đông truyền về, Vệ Thích Chi vừa tới quận đã lập tức sắp xếp khai chiến với quân Tần, trận đầu đắc thắng.
Tin tức đưa về Kiến Khang khiến cả triều đình vô cùng phấn chấn. Lần này Hoàng đế vô cùng hoan hỉ, càng thêm kiên định quyết tâm kiềm chế Vệ Ngật Chi của ông ta, lúc lâm triều nhìn thấy Tạ Thù, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
“Trước kia Tạ tướng không tín nhiệm Vệ Thích Chi, giờ thì thế nào? Trẫm thấy hắn cũng là tướng tài hiếm có.”
Tạ Thù dạ một tiếng: “Bệ hạ anh minh”, thực ra trong lòng thì chẳng hề đồng tình.
Quân Tấn ở quận Ba đông đều là thuộc hạ của Vệ Ngật Chi đã nhiều lần chiến đấu với quân Tần, vốn chẳng sợ nước Tần, nhìn thấy quân địch xâm lấn thì đã sớm không kiềm chế nổi muốn ra tay rồi, chỉ chờ có người ra lệnh, Vệ Thích Chi chẳng qua chỉ gặp thời mà thôi.
Chiến thắng giòn giã từ ngay trận đầu khiến lòng quân dân quận Ba Đông càng thêm tự tin. Cùng lúc đó, tin đồn nước Tần dựng kế hãm hại Vũ Lăng vương càng lúc càng lan xa, rốt cuộc cũng đến tai Hoàng đế.
Thực ra Hoàng đế cũng từng nghi ngờ không biết có phải nước Tần giở quỷ kế hay không, nhưng một khi nghi ngờ đã nảy sinh trong lòng thì cũng khó mà tiêu tan được. Vệ Thích Chi lại xuất hiện đúng lúc, hắn từng làm tù binh, gần như không có tương lai, giờ cho hắn cơ hội chắc chắn có thể đổi lấy lòng trung thành của hắn. Mà hắn lại không có chiến công hiển hách như Vệ Ngật Chi, đương nhiên sẽ không thể gây uy Hi*p lớn cho ông ta được.
Vứt vụ án trùng độc khiến người ta phiền lòng sang một bên, giờ đây hết thảy mọi chuyện đều diễn biến theo chiều hướng Hoàng đế mong đợi, ông ta rất vui mừng.
Nửa tháng sau, lại có tin báo về, Vệ Thích Chi đưa ra đề nghị thừa thắng xông lên, đánh lén doanh trại quân địch. Vệ Ngật Chi cảm thấy đối thủ là Thạch Địch rất đa nghi, không nên mạo hiểm. Nhưng Vệ Thích Chi cố ý muốn chiến đấu, tự mình dẫn mười ngàn thiết kỵ tập kích quân doanh, lại đại thắng. Quân địch hốt hoảng nhổ trại, ra sức chạy trốn khỏi quận Ba Đông.
Lòng vua vô cùng vui vẻ, lần này cũng chẳng thèm nể mặt Tạ Thù, ngay trước mặt văn võ bá quan trực tiếp hạ lệnh: “Lệnh cho Vũ Lăng vương không được tùy ý can thiệp chiến sự, toàn quyền nghe theo lệnh thống lĩnh Vệ Thích Chi điều động.”
Tạ Thù cảm thấy không ổn, vừa định bẩm tấu thì Hoàng đế lại ngăn lại: “Mấy năm qua chinh chiến đã lâu, quốc khố trống rỗng, huống hồ Tạ tướng cũng đã nói muốn tốc chiến tốc thắng, kế sách của Vệ Thích Chi không tồi. Kế hoạch tác chiến của Vũ Lăng vương quá mức cẩn thận, vẫn nên sửa lại thì hơn. Tạ tướng không cần nhiều lời, trẫm thấy lần này đúng là khanh đã làm việc dư thừa rồi đó.”
Có vài đại thần nhân cơ hội nịnh hót Hoàng đế, hô to anh mình, vì muôn dân suy nghĩ. Tạ Thù không còn cách nào khác, đành nuốt lại những lời định nói.
Nếu thật sự có thể liên tục thắng lợi như vậy cũng là chuyện tốt, không ai muốn nhận được tin chiến bại, chẳng qua nàng chỉ đề phòng nguy cơ có thể xảy ra chuyện mà thôi.
Tiết trời vào thu đã dịu mát đi nhiều, trong quận Ba Đông vi vu gió mát, rất dễ chịu.
Vệ Ngật Chi vội vã đi tới lều lớn giữa quân doanh, thấy Vệ Thích Chi mặc giáp trụ ngồi sau thư án nghiên cứu địa đồ, tiến lên vài bước nói: “Nghe nói đại ca định điều Mạt Vinh và Tuân Trác ở Ninh Châu đến đây trợ giúp?”
Vệ Thích Chi ngẩng đầu nhìn lên, vì Vệ Ngật Chi không thể ra chiến trường nên gần đây toàn mặc trường bào rộng rãi, chỉ có sắc mặt nghiêm túc, vẫn có chút không khí đang ở trong quân doanh.
“Đúng vậy, nước Tần phái Thác Bạt Khang dẫn binh tới tương trợ, bây giờ binh lực đã tăng lên, đổi thành tư thế áp đảo. Ninh Châu cách đây không xa, ta muốn điều hai vị tướng quân đó đến trợ giúp, sao, đệ cảm thấy không thích hợp ư?”
“Không phải không thích hợp, đệ muốn hỏi đại ca dự định đối phó với nước Tần thế nào?”
Vệ Thích Chi cười cợt: “Rất đơn giản, Thạch Địch đa nghi, Thác Bạt Khang tâm cơ sâu sắc, hai kẻ này vốn không hợp nhau, có hợp quân lại làm một cũng chưa chắc đoàn kết, chúng ta tập kết trọng binh là có thể lật đổ Hoàng Long[1].”
Vệ Ngật Chi cau mày: “Đại ca làm như vậy quá mạo hiểm, quân Tần xưa nay âm hiểm giả dối, sao có tùy tiện chọn sách lược quyết tử một trận như vậy? Nếu quân chủ lực bị bao vậy, chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ngật Chi, đệ quá cẩn thận rồi.” Vệ Thích Chi từ sau thư án đứng dậy bước ra, đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: “Còn nhớ trước đây ta dạy đệ thế nào không? Kẻ địch càng mạnh, chúng ta càng không thể lui bước, bây giờ sĩ khí quân ta cao như cầu vồng, chính là thời điểm tốt nhất, không phải bệ hạ cũng hi vọng ta có thể tốc chiến tốc thắng đó ư?”
Vệ Ngật Chi nghe ra ý trong lời hắn, nhìn vào mắt hắn, trong giọng nói có vài phần bất đắc dĩ: “Không cần đại ca nhắc nhở, đệ biết binh pháp và võ nghệ của bản thân đều do một tay huynh dạy nhập môn, cũng biết huynh được bệ hạ đề bạt. Nhưng giờ đối mặt với thiết kỵ nước Tần, đệ quen thuộc bọn chúng hơn huynh, cũng có nhiều kinh nghiệm giao chiến với Thạch Địch và Thác Bạt Khang, bọn họ không hề đơn giản như huynh tưởng. Huống hồ, Tuân Trác và Mạt Vinh mỗi người đều có ưu điểm riêng, hoàn toàn có thể sử dụng sở trường của họ, dùng cách tấn công trực tiếp này chỉ làm mai một tài hoa của họ mà thôi. Nhưng xem ra, đại ca chắc hẳn kiên quyết không chịu tiếp thu ý kiến của đệ.”
Vệ Thích Chi sa sầm nét mặt, huynh đệ hai người không ai nói thêm lời nào, bầu không khí yên tĩnh nặng nề.
Đúng lúc ấy, thủ dụ[2] của Hoàng đế được đưa đến, sau khi Vệ Thích Chi xem xong liền đưa cho Vệ Ngật Chi: “Đừng nói đại ca không chịu nghe ý kiến của đệ, ngay cả bệ hạ cũng hi vọng đệ đừng can thiệp vào chiến sự.”
Vệ Ngật Chi đón lấy nhìn kỹ, sau đó trả lại cho hắn, vẻ mặt không chút cảm xúc ôm quyền thi lễ: “Là thuộc hạ mạo phạm.” Nói xong, xoay người đi ra khỏi lều.
Vệ Thích Chi nhìn theo bóng lưng hắn, vẻ mặt phức tạp.
Bên trong tướng phủ, Mộc Bạch lệnh cho đám người hầu lui ra xa, rồi dẫn Chung đại phu vào phòng Tạ Thù. Nàng đang ngồi nghịch chậu hoa lan bên cửa sổ, mặc hồ phục trắng như tuyết, bao bọc vòng eo thon, lộ ra vẻ hoạt bát nhanh nhẹn.
Mộc Bạch gọi nàng: “Công tử, Chung đại phu tới.”
Tạ Thù quay đầu lại, Chung đại phu nhìn sắc mặt nàng, lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Khí sắc của công tử đã khá hơn nhiều, xem ra mấy ngày gần đây điều dưỡng liên tục cũng có tác dụng.”
Tạ Thù gật gù: “Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng không biết Chung đại phu có thể tìm ra nguyên nhân khiến sức khỏe ta không ổn chưa?”
Chung đại phu quỳ xuống, trước hết bắt mạch cho nàng, sau đó mới nói: “Chứng bệnh này đương nhiên do thuốc gây nên, trong đó có thể có một hoặc hai vị thuốc khiến thể lực người bệnh mệt mỏi, nhưng không đến nỗi làm hại đến tính mạng, nhưng do công tử ngày đêm lo việc chính sự, hao tâm tổn lực, lại thường xuyên bị ốm vặt, lúc này mới xảy ra hao tổn. Nếu có thể tìm ra nguyên nhân thì dễ rồi, không biết công tử còn từng uống qua loại thuốc nào khác không?”
Tạ Thù ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt nhớ đến chén thuốc ở vương phủ quận Vũ Lăng lần đó, vội cho Mộc Bạch lui ra ngoài, sau đó mới nhỏ giọng nói cho ông ta biết.
“Không thể.” Chung đại phu lắc đầu. “Thời gian không thích hợp, chứng bệnh này của công tử chí ít cũng từ hai năm trước, không phải vì chén thuốc kia.”
“Đã lâu như vậy rồi ư?” Tạ Thù hơi kinh ngạc, trầm ngâm hồi lâu, lại ghé sát đầu, thì thào vài câu.
Chung đại phu ngạc nhiên, mất một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, lại hỏi han xem gần đây nàng có thấy biểu hiện khác thường gì không, Tạ Thù đều lắc đầu nói không có.
“Vậy thì chắc không phải, vì đúng là tiểu nhân không nhận thấy hỉ mạch, hơn nữa với tình hình sức khỏe hiện tại của công tử, trừ phi bỏ lại hết thảy chuyện chính sự, chuyên tâm điều dưỡng thân thể, nếu không hao tổn kia vẫn tồn tại, cũng sẽ cản trở đến việc sinh con nối dõi.”
Bỏ lại chuyện chính sự là điều không thể. Dù sao Tạ Thù cũng cảm thấy tiếc nuối, một tháng trước còn cảm thấy có một sinh mệnh bé nhỏ đến với mình sẽ là phiền phức ngập trời, giờ bắt đầu chờ mong để rồi lại rơi xuống khoảng không trống rỗng.
Chung đại phu lại dặn dò vài câu, kê một đơn thuốc mới cho nàng rồi rời đi.
Mộc Bạch vào phòng, đề nghị Tạ Thù ra ngoài đi dạo vài vọng, nói là đại phu dặn dò, không thể ngồi lâu bên trong.
Tạ Thù theo lời ra ngoài, vừa đi vừa hỏi hắn: “Mộc Bạch, ngươi có còn nhớ hai năm trước ta từng uống loại thuốc nào không?”
Mộc Bạch cẩn thận suy nghĩ rồi đáp: “Trước đây công tử không hay bị ốm, đương nhiên cũng không cần uống thuốc. Chỉ là hai năm trước công tử có bệnh khó nói thì mới uống vài loại thuốc lung tung mà thôi…” Nói xong hắn im bặt rồi cuống cuồng hỏi: “Không phải công tử nói không nghiêm trọng hay sao? Lẽ nào Chung đại phu nói rất nghiêm trọng ư? Có phải thuốc thuộc hạ tìm về có vấn đề hay không?”
Tạ Thù sợ nhất nhìn thấy vẻ mặt như trời sắp sập của hắn mới lừa hắn là chuyện không nghiêm trọng, vội vã xua tay: “Không nghiêm trọng như vậy, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, nếu Tạ Thù gặp chuyện gì bất trắc, hắn làm gì còn mặt mũi nào đi gặp lão Thừa tướng cơ chứ.
Đang nói chuyện, hai người đã đi vào rừng trúc, tiếng lá trúc bị giẫm dưới chân vang lên, những tán lá trúc xanh mướt phủ bóng trên y phục trắng như tuyết của Tạ Thù, càng khiến nàng thêm nổi bật.
Đầu thu, tiết trời đã mát mẻ hơn nhiều, dần dần đến nơi sâu nhất trong rừng trúc, gió cũng lớn hơn, toàn bộ cánh rừng rì rào tiếng lá trúc xào xạc, nhưng trái lại càng khiến không khí thêm u tĩnh. Mộc Bạch sợ Tạ Thù bị cảm lạnh, muốn nàng trở về.
“Ta chỉ đi dạo một chút thôi, ngươi về lấy áo choàng là được rồi.”
Hiếm khi thấy nàng có nhã hứng tản bộ như vậy, Mộc Bạch cũng không gượng ép, vội vã quay về lấy áo choàng.
Tạ Thù lại tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy trên gốc cây trúc lớn có khắc chữ, đến gần mới thấy bên trên viết tên Tạ Nhiễm, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn đã biết kiệt tác thuở bé của hắn.
“Xì, hóa ra hắn cũng có lúc ấu trĩ như vậy.”
Tạ Nhiễm bị tiếng động đánh thức, từ dưới đất ngồi dậy, bầu rượu đặt trên иgự¢ rơi xuống đất vỡ tan tành, chỗ rượu còn sót lại cũng bị đổ ra, hương rượu trong nháy mắt tràn ngập không gian.
Hắn xuyên qua tầng tầng cây trúc nhìn ra ngoài, lảo đảo đứng dậy, y phục xộc xệch, bước chân xiêu vẹo, vừa đi vừa bám vào thân trúc đến chỗ bóng người trắng như tuyết kia, ánh mắt ௱ôЛƓ lung ngập ý cười, đi đến sau lưng, vươn tay ôm chặt người kia, cười nói: “Khá lắm, hôm nay còn biết mặc nam trang đến trêu ta cơ đấy.”
Người bị hắn ôm ngạc nhiên quay đầu lại, Tạ Nhiễm nheo mắt nhìn qua, phát hiện gương mặt đó cực kỳ giống Tạ Thù, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, sao ngay cả đôi mắt cũng giống nhau như đúc thế này, hắn mới ngẩn ngwoif.
Hắn không kìm được đưa tay chạm nhẹ gò má nàng, cảm tháy nhiệt độ man mát mới hơi tỉnh táo lại.
“Đường thúc làm cái gì vậy?”
Tạ Nhiễm lùi về phía sau một bước, lảo đảo té ngã, nằm vật trên đống lá trúc, 乃úi tóc xõa ra, không còn chút sức lực, vẻ khi*p sợ hoảng hốt ngập tràn trong ánh mắt.
Hóa ra không phải là đám mỹ nhân của hắn. Hắn ngửa mặt nhìn bầu trời mênh ௱ôЛƓ, không rõ nghĩ gì mà cười một tiếng.
Mộc Bạch cầm áo choàng đi tới, thấy Tạ Nhiễm say mèm nằm trên đất thì vô cùng kinh ngạc.
“Hắn uống nhiều rồi, đưa hắn về Lưu Vân hiên đi.” Tạ Thù tự mình mặc áo choàng rồi nói.
Mộc Bạch vội vã đỡ Tạ Nhiễm dậy, lại gọi hai tiếng “Quang Phúc”, quả nhiên hắn ở ngay gần đó, hai người hợp lực đưa Tạ Nhiễm rời đi.
Tạ Thù chỉ cho rằng hành động vừa rồi của Tạ Nhiễm là do uống quá nhiều mà ra, cũng không bận tâm, ra khỏi rừng trúc liền trở về thư phòng, nàng vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Một gã hầu từ hành lang bên kia chạy hộc tốc lại đây, vừa thấy nàng thì thở hồng hộc nói: “Thừa tướng, quận Ba Đông báo tin về.”
Tạ Thù nhận lấy, không kịp trở về phòng liền mở ra xem, sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị, đến cuối cùng dường như có một tầng sương mù bao phủ.
Vệ Thích Chi không nghe khuyến cáo, tập trung binh lực của Tuân Trác và Mạt Vinh đối kháng chính diện với quân Tân, khiến toàn bộ cánh quân chủ lực bị dụ vào thâm sơn cùng cốc, bị trọng binh quân địch vây quét, toàn quân bị diệt.
Tuân Trác và Mạt Vinh tử trận, tướng lính đóng giữ quận Ba Đông tổn hại năm người. Quân Tấn tan tác, nhổ trại lùi về phía nam quận Ba Đông, vùng phía bắc thất thủ.
Nước Tấn nguy rồi.
[1] Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, TQ. Sau cũng dùng để chị sự hiểm yếu của địch.
[2] Thủ dụ: chỉ thị tự tay viết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc