Ngày Anh Mãi Yêu Em - Chương 09

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Chắc anh cũng không biết, em và anh ấy từng quen nhau, bởi vì, em không cho anh ấy nói với anh, hay bất kì kẻ nào khác.
Bởi vì, cho tới bây giờ em vẫn không yêu anh ấy.
Đó là một ngày nào đó sau khi em bị anh nhục nhã.
Lúc nhập học, Hạ Hạ đã sớm quên sạch anh. Em vốn nên hận anh, nhưng em giận mình khi không cách nào hận anh được.
Em sống như cái xác không hồn vậy. Em không cần hạnh phúc nữa.
Sau đó, em tình cờ gặp Đỗ Lâm trên đường.
Em không nhìn thấy anh ấy, là anh ấy gọi em.
Anh ấy thấy dáng vẻ tiều tụy lẻ loi của em, đáy mắt hiện lên ý thương hại, mời em đi uống cà phê.
Khi cùng anh ấy uống cà phê, em luôn tìm cơ hội hỏi thăm về anh. Em chẳng có hứng thú gì với anh ấy cả. Em chỉ muốn nghe những chuyện cũ của anh khi anh còn học Đại học. Em muốn nghe về anh từ anh ấy. Em muốn biết mọi thứ về anh.
Khi bọn em rời khỏi quán cà phê, trời đã khuya. Anh ấy hỏi em có muốn xem tranh anh ấy vẽ không.
Em biết người con trai này thích em.
Anh ấy là người duy nhất thân thiết với anh mà em biết. Anh ấy cũng là mối liên hệ duy nhất của em và anh.
Em đã không còn gì để mất.
Em đi theo anh ấy về nhà.
Anh ấy từng học một năm Kiến trúc, sau đó bỏ học làm họa sĩ. Đó cũng là nguyên nhân khiến anh ấy chán chường.
Anh ấy dào dạt hứng khởi nói về mấy bức tranh của mình, rồi lại lén nhìn em hết lần này đến lần khác, muốn tìm kiếm vẻ sùng bái và ngưỡng mộ trên mặt em.
Mấy bức tranh anh ấy vẽ, chẳng đẹp bằng một góc bức tranh về người phụ nữ anh vẽ.
Nhưng, tối hôm đó, em đã ở lại.
Anh ấy là người tốt.
Anh ấy trân trọng em.
Anh ấy dạy em rất nhiều, về kiến trúc, về nghệ thuật.
Anh ấy chẳng chút tỵ hiềm nói cho em biết, anh thường giúp đỡ anh ấy về tài chính. Anh ấy cũng không thấy khó xử vì điều đó. Ngược lại còn nói với em, những nhà nghệ thuật danh tiếng đều sống như vậy, Van Gogh có em trai ông ấy, còn anh ấy thì có anh.
Em từng nghĩ, em chỉ đau lòng khi yêu một người, nhưng em sai lầm rồi.
Khi em không yêu ai đó, hóa ra em cũng sẽ thấy đau. Em vì bản thân mình mà đau đớn.
Hai tháng ngắn ngủi sống cùng Đỗ Lâm, cuối cùng em chỉ thấy đau. Em chỉ nhìn thấy anh qua anh ấy, và so sánh mọi điều giữa anh ấy và anh.
Sau đó em phát hiện, anh ấy vĩnh viễn không thể bì được với anh.
Vì sao người yêu em lại là anh ấy mà không phải là anh?
Một ngày, khi anh ấy về đến nhà, thong dong cởi đôi giày da bẩn thỉu ra, để lộ đôi chân thô thiển rậm lông.
Em rốt cuộc không chịu nổi.
Em trốn chạy khỏi anh ấy, không quay đầu lại.
Sau khi rời bỏ anh ấy, em đi đến nhà anh ở Bối Lộ.
Em không vào nhà anh. Em đoán người giúp việc già của anh sẽ không cho em vào nữa. Lần đó, sau khi em đi, chắc anh đã giáo huấn bà ấy rồi.
Mỗi ngày em đều ngồi ở bậc thang lầu năm, nhìn xuống cửa nhà anh ở lầu bốn. Em muốn chờ anh về, muốn nhìn thấy anh một chút.
Nhiều ngày liên tiếp, em không thấy anh, chỉ thấy người giúp việc của anh ra ngoài mua đồ này nọ.
Có lẽ anh đã rời khỏi.
Nhưng em vẫn chờ anh trên cầu thang lạnh lẽo mỗi ngày.
Khi đó là lúc trời đông giá rét, em lạnh run bần bật. Sợ lúc anh về em đang ngủ nên em không dám ngủ, thỉnh thoảng em đứng lên, xoa nắn đôi tay lạnh băng của mình.
Rốt cuộc có một ngày, em nghe thấy những bước chân của anh.
Em vội tránh ở một góc cầu thang nhìn lén anh.
Đúng là anh! Là anh! Anh mang theo vali trở về, trên người mặc áo măng tô, cả người đầy bụi.
Em vẫn luôn chờ anh. Nhưng, khi em nhìn thấy anh, em lại sợ hãi.
Thậm chí em sợ cả chuyện anh sẽ bắt gặp em, nên em phải tránh đi.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của anh, em mới lặng lẽ xuống lầu. Nhìn cánh cửa đã đóng kín, em khinh miệt sự sợ hãi của mình.
Tay em khẽ vuốt ve cánh cửa anh mới chạm qua, mang theo dư vị của anh, rời khỏi tòa nhà.
Em ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà anh. Em thấy ánh đèn sáng tỏa ra từ nhà anh.
Có nhiều ngày, ban đêm em đều đến đây, đứng ở cùng một nơi nhìn lên cửa sổ nhà anh, mãi đến khi anh tắt đèn, em mới chịu rời đi.
Em muốn nhìn đến khi em tuyệt vọng.
Nhưng, em càng nhìn lại càng nhớ anh.
Ban đêm hai tháng lạnh lẽo đó, em đều ngồi ở cầu thang lầu năm chờ anh.
Em quyết định, em sẽ nói hết nỗi lòng mình cho anh nghe.
Lại một lần nữa em nuôi trong mình thứ hy vọng hèn mọn.
Đại khái có một đêm, rốt cuộc em cũng nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Em đứng dậy, tâm tình kích động, chuẩn bị đi về phía anh.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Nhưng anh không đi một mình, anh dẫn theo một phụ nữ về. Cô ta ôm lấy cánh tay anh. Em nghe thấy tiếng cười vui vẻ, khiêu khích của hai người.
Em thấy cô ta và anh cùng nhau vào nhà.
Anh đã yêu rất nhiều phụ nữ, chỉ không yêu em mà thôi.
Mắt em nhòa nhạt lệ, thất thểu bước xuống cầu thang, bỏ qua cửa nhà anh. Lúc này đây, em không còn muốn lấy đôi tay lạnh băng vuốt ve cánh cửa anh vừa chạm qua nữa.
Em rời khỏi nhà trọ của anh, không ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ.
Mãi đến hai mươi năm sau em mới trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc