Ngắm Hoa Nở Trong Sương - Chương 57

Tác giả: Ngải Mễ

Và thế là Ngải Mễ lại bắt đầu tìm “bạn trai”, hai năm trước mời Tiểu Bạch diễn kịch thành công khiến cô tự tin bội phần, biết chuyện này quan trọng nhất là phải tìm một tay lừa có hạng. Cô điểm mặt từng ứng cử viên gần xa, xem ai gọi là có tiềm năng, có tiềm năng rồi lừa, lừa rồi phải thắng, đuổi là phải đi. Ứng cử viên sáng giá nhất dĩ nhiên là Tiểu Bạch, chỉ tiếc là Tiểu Bạch đã tốt nghiệp và về bang B rất xa, không thể nhờ cậy được gì nữa. Tiểu Côn đã về Trung Quốc để điều hành công ty mở chung với người khác. Các anh chàng khác đều quá hiền lành chất phác, hết mực nghiêm túc, không có tố chất cơ bản của một tay lừa đảo.
Cuối cùng thật đúng là đi tìm mỏi mắt mà không thấy, đến phút chót lại tìm được dễ như chơi, một tay lừa có hạng đã tự mò tới.
Tay lừa có hạng này tên là Jose, sinh viên Học viện Nông nghiệp, là người của một quốc gia nào đó không lớn ở Trung Mỹ, cao to lực lưỡng, các nét đâu ra đấy, râu quai nón rất đàn ông, nhưng mái tóc vừa dài vừa xoăn, sau gáy tết thành đuôi ngựa. Tay lừa này thường đi một đôi bốt, hình như còn kêu leng keng được, thắt lưng đeo lủng lẳng mấy thứ như dây xích hay gì đó.
Ngải Mễ quen Jose khi học môn của khoa Vũ đạo, cô đến đó học hoàn toàn là do Jason có môn học ở đó. Chỉ tiếc là Phương Hưng cũng học ở đó nên Ngải Mễ đành phải nhường Jason cho Phương Hưng nhảy đôi cùng, còn mình thì chủ yếu nhảy với Jose.
Kỳ nghỉ hè này, Jose học tại writing center ở khoa tiếng Anh, đúng lúc Ngải Mễ làm trợ giảng ở đó, anh chàng thường xuyên tìm Ngải Mễ nhờ sủa bài hộ. Bài viết của Jose phải nói là chán toàn tập, kỹ năng nói của anh chàng cũng rất tệ, Ngải Mễ cũng không hiểu tại sao anh chàng lại có thể sang Mỹ học tiến sĩ.
Ngải Mễ thấy Jose không biết nói tiếng Trung, tiếng Anh cũng chẳng ra gì nên có thừa tố chất hành nghề lừa đảo, kể cả anh chàng lỡ lời câu gì thì cũng có thể hiểu là vì vốn tiếng Anh của anh chàng không ra gì nên mới nói sai, vì thế cô quyết định nhờ anh chàng giúp đỡ. Đợi lần sau Jose đến, Ngải Mễ không những sửa bài hộ anh chàng mà còn mời anh chàng ăn cơm, khiến Jose vô cùng khoái chí. Tranh thủ lúc anh chàng đang cao hứng, Ngải Mễ liền nói kế hoạch đóng kịch, Jose đồng ý ngay, tay chân đều lên gân cốt, mắt thì gườm gườm, dáng vẻ đó chẳng hề giống với việc chuẩn bị đi lừa đảo mà giống kiểu đi hành thích hơn.
Ngải Mễ chuẩn bị xong xuôi liền đưa Jose đến nhà Jason mời anh tới dự sinh nhật của Phương Hưng, vì Đường Tiểu Lâm đã dặn cô phải sớm để Jason biết cô là hoa đã có chủ, tốt nhất là trước khi anh chàng đặt vé.
Jason vui vẻ nhận lời tham gia tiệc sinh nhật của Jose. Jose nhìn thấy cây guitar của Jason liền đến lấy nghịch ngay. Jason liếc anh chàng một cái rồi hỏi Ngải Mễ: “Sao vậy? Không đợi Tiểu Bạch nhập quốc tịch cho em đã đổi chủ rồi hả?”
Ngải Mễ ngẩn tò te, không biết anh đang nói gì. Một lát sau mới hiểu ra vấn đề và hỏi rất vô tư: “Quá tầm thường, chẳng lẽ em là hạng tiểu nhân đó ư?”
“Xem ra là thích xuôi về nam hơn, từ Bắc Mỹ thổi sang Trung Mỹ rồi, lần sau chắc phải tìm anh nào Brazil ý nhỉ?”
“Tầm nhìn quá ngắn đúng không?” Ngải Mễ cười hi hi, nói: “Lần sau phải vượt qua châu Mỹ, hướng ra thế giới, có lẽ phải sang châu Phi tìm anh chàng da đen chính hiệu.”
“Xem ra là em quyết tâm lấy chồng nước ngoài rồi đấy, đổi đi đổi lại toàn thấy Tây thôi.”
“Mới có hai thôi mà? Đâu có chuyện đổi đi đổi lại?”
Jason liền đưa một tay ra đếm cho cô: “Yoshi không phải là người nước ngoài à? Tiểu Côn nữa chứ?”
Ngải Mễ liền phì cười. “Tiểu Côn đâu có phải người nước ngoài? Sinh ra và lớn lên ở thành phố J đó chứ?
“Anh ấy là người Canada chứ.”
Ngải Mễ ngẩn người, nghĩ một lát thấy cũng đúng, Tiểu Côn nhập quốc tịch Canada từ lâu rồi. Đúng là trùng hợp thật, bốn người này toàn là “tay lừa ngoại quốc”, chẳng có ai là “tay lừa trong nước”.
Thấy cô tần ngần, Jason liền trêu: “Em sính ngoại thế này, cẩn thận lại bị đám sinh viên nam người Trung Quốc hợp lại đấu tranh với cô nàng Hán gian đó nhé.”
Cô liền đáp rất khiêm nhường: “Đâu có, đâu có, Hán mà không gian, Hán mà không gian, Hán ngố mà thôi.”
Jason nhìn Jose rồi cảnh báo Ngải Mễ: “Cẩn thận đấy, anh nhớ là anh chàng này nóng tính như Trương Phi luôn…”
Ngải Mễ nghĩ bụng mình đâu có yêu đương gì Jose đâu, một, hai hôm sau là bye bye thôi, sợ gì chứ? Thế là đáp: “Xí, nóng tính hơn được em không?”
Tiệc sinh nhật của Phương Hưng diễn ra rất sôi nổi, nhưng màn kịch “anh hùng cứu mỹ nhân” mà Đường Tiểu Lâm dàn dựng tiến hành không được thuận lợi cho lắm, cô nàng cũng đã nhét được Carol và Jason lên một chiếc ca nô, nhưng chẳng mấy chốc đã thấy Carol tiu nghỉu quay về. Đường Tiểu Lâm nhìn đồng hồ, thắc mắc: “Sao mà nhanh thế? Xem ra anh chàng có vẻ là tay súng tỉa nhanh đó nhỉ, chẳng lẽ…” Sau đó phát hiện ra quần áo của Carol vẫn khô nguyên, bèn hỏi: “Sao vậy, chẳng lẽ trước khi ngã xuống hồ em đã ૮ởเ φµầɳ áo ra à?”
Carol nói, mấy hôm trước Jason can một vụ đánh nhau dưới tầng nên vết thương lại bật máu và phải khâu lại lần nữa, không được chạm vào nước, thế nên cô cũng ngại ngã xuống hồ. Đường Tiểu Lâm bực quá liền quát Carol mấy câu, nói ngươi tưởng ngươi đang thương anh chàng hả? Ngươi làm thế là hại hắn ta, ngươi không giữ chân được hắn ta mà để hắn rơi vào tay bọn con gái trong nước thì chẳng mấy mà tàn.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Jose đưa Ngải Mễ về nhà, nói là muốn vào uống ít nước. Ngải Mể liền để anh chàng ngồi trên sofa ngoài phòng khách còn mình vào tủ lạnh lấy nước. Đột nhiên Jose bám theo rồi dồn cô vào sát tủ lạnh hôn tới tấp. Ngải Mễ hoảng quá, biết mình không thể đấu với Jose, đành giả vờ năn nỉ để em đi vệ sinh chút đã.
Tranh thủ lúc Jose buông tay, Ngải Mễ liền trốn vào phòng ngủ của mình chốt chặt cửa lại, đứng bên trong giải thích lời đã giao kèo giữa hai người, nói chỉ nhờ anh giả vờ thôi, anh đừng nghĩ là thật. Jose đứng bên ngoài gọi lớn: “Te amo (anh yêu em)”, Ngải Mễ không hiểu “te amo” là gì, nhưng đoán là anh chàng đòi làm chuyện đó với cô, cô chốt chặt cửa, không dám chui ra, Jose đành tiu nghỉu ra về.
Ngải Mễ vội gửi cho anh chàng một email, cảm ơn anh chàng đã giúp cô buổi hôm nay, nhưng cũng đề nghị anh chàng dừng tại đây, leave me alone (đừng đến làm phiền tôi nữa).
Hôm sau nữa, Jose lại đến gõ cửa phòng Ngải Mễ, vừa nhận ra tiếng anh chàng, cô vội chốt chặt cửa lại, bảo anh chàng về đi. Jose ngồi ngoài cửa phòng cô, vừa chơi guitar vừa hát. Chẳng mấy chốc đã có đám trẻ con vậy lại chỗ anh chàng rồi trêu chọc, đùa cợt nhau. Hàng xóm ra nhắc nhở, Jose mới bỏ về.
Sau đó, cứ dăm ba hôm Jose lại chạy đến tìm cô, hôm thì ngồi trước cửa phòng cô chơi đàn, hát nghêu ngao, hàng xóm ra nhắc nhở thì Jose không hát nữa mà chỉ ngồi đọc ông ổng bài viết của anh ta, nói là đến nhờ trợ giảng sửa giúp. Nếu hàng xóm đi làm hết anh chàng lại hát ầm ĩ. Sau đó có người hàng xóm báo cảnh sát trường, nhưng khi cảnh sát có mặt, Jose đã bỏ về từ lâu rồi.
Cảnh sát hỏi Ngãi Mễ có muốn khởi tố không. Ngải Mễ suy nghĩ một lúc rồi quyết định không khởi tố, dù gì thì Jose cũng không làm gì cô, hơn nữa nếu bị bắt mấy ngày rồi lại được thả ra, có thể anh chàng sẽ càng làm già hơn. Nhưng cô cũng lo lắm, đi đâu chỉ nơm nớp sợ Jose từ xó xỉnh nào đó chui ra rồi ôm chặt lấy cô và bế thốc nhét lên xe, chở sang Columbia bán cho đội buôn thuốc phiện.
Một hôm, Jose lại ngồi ở ngoài cửa phòng cô đánh đàn và hát, cô nấp sau cửa bảo anh chàng về đi, nói nếu anh không về thì tôi báo cảnh sát đấy. Jose không hát nữa nhưng vẫn ngồi lì ở cửa không chịu về, miệng vẫn “Te amo”, “Te amo” không dứt.
Ngải Mễ không biết chuyện này bao giờ mới kết thúc, nghĩ bụng thôi báo cảnh sát luôn cho xong. Đang chuẩn bị gọi điện thoại thì nghe thấy điện thoại đổ chuông, cô nhấc máy thì hóa ra là Jason gọi đến, hỏi cô tại sao lại nhốt Jose ngoài cửa, có phải vì cãi nhau không.
Cô ấp úng nói: “Anh ta… kiểu như điên rồi ấy…”
“Em thích kiểu tình yêu ngông cuồng này cơ mà?”
Cô liền chống chế: “Em thích tình yêu ngông cuồng chứ không phải ngông cuồng, anh ta không có tình yêu mà chỉ có ngông cuồng.”
Jason cười lớn trong điện thoại rồi nói: “Xem ra đúng là anh ta đàn gảy tai trâu rồi, anh ta luôn miệng kêu “Te amo”, “Te amo”, câu đó nghĩa là “anh yêu em” mà. Em tưởng anh ta đang chửi em hả?” Jason thôi không cười nữa mà hỏi: “Em có muốn anh đuổi anh ta đi không?”
“Anh định đuổi kiểu gì?”
“Anh đến nói chuyện với anh ta, bảo anh ta đừng quấy rối bạn gái anh nữa.”
Ngải Mễ sợ Jose sẽ kể chuyện cô nhờ anh ta hành nghề lừa đảo, như thế thì những rắc rối mà cô phải chịu đựng mấy ngày qua cũng là đáng đời. Cô nói: “E là không ổn lắm nhỉ? Thôi cứ để em báo cảnh sát.”
“Đừng báo cảnh sát, em báo cảnh sát thì hoặc là bọn họ chẳng buồn để tâm, hoặc là đuổi Jose về nước. Thời gian trước có sinh viên gửi email đe dọa bị trường Đại học C đuổi học, mất thân phận đành phải về nước. Jose chỉ là yêu hơi ngông cuồng, chắc tội chưa đến mức đó nhỉ? Thôi cứ để anh đấn gặp anh ta nói chuyện.”
Cô ngập ngừng nói: “Thôi… đành vậy, anh… đang ở đâu?”
“Ở bãi đỗ xe trước cửa nhà em, vừa nãy anh đi qua đây nên mới nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn này…”
Sau đó, cô nghe thấy tiếng Jason nói chuyện với Jose ngoài cửa, nhưng họ nói tiếng Tây Ban Nha với nhau, cô không hiểu gì hết. Một lát sau, khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, cô nghĩ, không biết có phải hai anh chàng đã cùng hy sinh rồi không? Cô bất chấp tất cả mở cửa ra xem, kết quả là không thấy anh chàng nào. Cô ngó bốn phía xung quanh thì không thấy xe Jason đâu, cô nghĩ, toi rồi, không biết bọn họ chui đi đâu quyết đấu rồi.
Cô sợ hãi vô cùng, nếu bọn họ đánh nhau thật thì chắc chắn Jason không đấu nổi với Jose, vì Jose cao to hơn Jason, dáng dấp cũng rất dũng mãnh, không cẩn thận đôi bốt kia còn gắn đinh sắt, thắt lưng còn giắt cả dao. Cô hận mình không chịu nghe lời khuyến cáo của Jason, để xảy ra cơ sự này, nếu Jason có mệnh hệ nào thì cô sẽ ân hận suốt đời.
Nghĩ đến việc cô đã từng mong Jason vì cô mà đánh nhau như thế, hiện giờ đánh nhau thật rồi, trong lòng cô chỉ thấy lo lắng và sợ hãi, kèm thêm cảm giác tiếc nuối, vì anh đã không còn là của cô, anh đánh nhau vì chủ nghĩa nhân văn của anh mà thôi.
Cô đang băn khoăn không biết có nên báo cảnh sát hay không thì Jason đã gọi điện thoại đến, bảo bọn anh muốn mượn phòng em một lúc, vì chỗ anh không tiện, cô vội nói không vấn đề gì. Một lát sau, Jason gọi cô ra mở cửa, cô mở cửa thì thấy Jason và Jose khiêng một cái thùng vào, Jose nói với cô rằng, baby đừng sợ, chuyện không liên quan gì tới em cả, để anh và cậu ta tự dàn xếp.
Ngải Mễ lắp bắp hỏi Jason: “Các anh… định… định… dàn xếp kiểu gì?”
Jason cười rồi đáp: “Đấu rượu.”
“Đấu rượu?” Ngải Mễ biết Jason uống rượu không say, nhưng cô không biết tửu lượng của Jose có cao hơn không. Cô hỏi: “Cách này… có giải quyết được vấn đề gì không?”
“Anh ta đề nghị như thế. Anh ta bảo anh ta là tay cờ bạc có đạo đức, nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Jose liền la lớn: “No Chinese! No Chinese! (Không được nói tiếng Trung! Không được nói tiếng Trung!)”
Jason liền dịch sang tiếng Tây Ban Nha, Jose vui vẻ nói với Jason: “You too, you too (cậu cũng thế, cậu cũng thế).” Hai tay cờ bạc có đạo đức cười ha ha với vẻ rất hiểu nhau.
Jose và Jason liền ngồi xuống bên bàn ăn và gọi Ngải Mễ lấy ra hai chiếc cốc giống nhau để rót rượu. Ngải Mễ mang hai chiếc cốc đến rồi rót rượu cho bọn họ chén tạc chén thù.
Uống được mấy cốc, Ngải Mễ bắt đầu sốt ruột. Cô nghe nói uống bia rượu mà không ăn kèm đồ ăn sẽ rất dễ say, hơn nữa lần này đều uống rượu ngoại, cô không biết Jason có say khi uống rượu ngoại không. Cô muốn rót cho Jason cốc vơi hơn, nhưng Jose rất xảo quyệt, cứ thấy cốc của Jason ít hơn một chút là đòi đổi cốc. Ngải Mễ không biết làm thế nào, đành phải rót hai cốc bằng nhau.
Một lát sau, cô thấy sắc mặt Jose chuyển sang màu đồng, còn hai má Jason thì đỏ rực, cô nhìn hai khuôn mặt một xanh một đỏ mà cảm thấy như đang ở trong mơ, không biết mình đang ở đâu, không biết năm nay là năm nào, tháng này là tháng nào, thật sự không dám tin rằng tại Mỹ năm 2005, một tiến sĩ và một chuẩn tiến sĩ đang dùng cách thi uống rượu để giải quyết vấn đề.
Không biết tửu quá mấy tuần rồi, cô nhìn thấy trán Jason bắt đầu rịn mồ hôi, cô sợ quá, bảo anh đang toát mồ hôi đấy, nếu không uống được nữa thì đừng uống nữa. Anh bảo không sao, ra mồ hôi là tốt, rượu sẽ thoát ra ngoài cùng mồ hôi. Jose lại hét lớn: No Chinese! No Chinese!
Ngải Mễ nhìn Jose thấy anh chàng không toát mồ hôi, cô nghĩ, tốt rồi, xem ra Jose sắp thua rồi. Nhưng rồi Jose lại giơ tay xin vào nhà vệ sinh đi giải, Ngãi Mễ sợ anh chàng cho rượu ra hết qua đường nước tiểu vội hỏi Jason có muốn đi giải không, Jason lắc đầu, Ngải Mễ liền hô không được đi vệ sinh. Jose liền bảo không cho đi vệ sinh thì anh ta sẽ giải quyết luôn ở đây. Ngải Mễ không biết làm thế nào, đành để anh ta đi.
Hai người cứ đấu rượu như vậy, một người ra mồ hôi, một người đi giải, Ngải Mễ cảm thấy Jason bị thiệt, vì dù sao đi nữa ra mồ hôi cũng không thể nhanh như đi giải. Cô cuống cả lên, liên tục hỏi Jason có muốn đi tiểu không, khiến Jason khóc dở mếu dở. Thấy anh không chịu đi, cô chỉ muốn xi anh luôn cho xong, vừa huýt sáo vừa lắc chai bia, tạo ra tiếng nước để kích thích anh buồn tiểu, nhưng Jason vẫn không đi. Trong lúc cuống gần ૮ɦếƭ thì cô nghe thấy Jose nói: “You win!” (Cậu thắng rồi!), sau đó anh chàng cởi một món đồ vật như sợi dây chuyền trên cổ ra và đưa cho Jason rồi nằm vật xuống đất.
Ngải Mễ giật bắn người, chỉ sợ anh ta đập đầu vào góc bàn và lăn quay ra đấy thì toi một mạng người. Cô chạy ra ngó thì thấy còn may mà đầu không bị vỡ, chỉ lăn ra đất ngủ mà thôi.
Ngải Mễ lại nhìn sang Jason, dường như anh cũng có vẻ rất khó chịu, anh nói với cô: “Em pha cho anh cốc trà đặc, anh vào nhà vệ sinh nôn cái đã…” Ngải Mễ vội bước đến đỡ Jason, anh lắc đầu, nói: “Đi đi, đừng vào làm gì, nôn ra trông ghê lắm…”
Ngải Mễ đành để Jason tự đi vào nhà vệ sinh. Cô nghe thấy anh nôn thốc nôn tháo trong đó mà thương vô cùng, vội đi pha trà, nước mắt lưng tròng đứng ở ngoài đợi.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng anh súc miệng, rửa mặt, một lát sau, anh từ bên trong đi ra, sắc mặt tái nhợt, thấy cô đứng ở ngoài bèn nói: “Bọn mình dìu Jose lên giường đi.” Bọn họ chật vật mãi mới kéo được Jose lên giường trong phòng khách. Jose ngáy như sấm dậy, kiểu ngáy của anh chàng có một pattern (mô thức) đặc biệt, tiếng nào cũng như sắp đứt hơi lìa trần, nhưng khi đứt đến đỉnh, hơi lại quay trở về và tiếp tục ngáy như sấm dậy.
Jason ngồi phịch xuống sofa ở phòng khách, chưa kịp uống trà đã nói: “Anh ngủ một lát”, rồi nằm vật xuống ngủ. Ngải Mễ định dìu anh vào giường trong phòng ngủ nhưng không thể nhúc nhích được, đành phải ngồi bên cạnh canh chừng cho anh. Trán anh vẫn tiếp tục toát mồ hôi, lưng cũng toát mồ hôi, cô lau luôn tay cho anh. Anh ngủ có vẻ rất vất vả, miệng rên khe khẽ như người đang ốm. Cô đặt chiếc ghế gần chân anh, kéo đôi chân anh đang co ro và đặt lên ghế, để anh được ngủ thoải mái hơn, sau đó cô lấy chiếc ghế để gần chỗ anh và ngồi đó ngắm anh ngủ.
Một lát sau, dường như Jason có vẻ lạnh nên co người lại, cô vội lấy chiếc chăn mỏng đắp lên cho anh. Một lát sau nữa, anh lại toát mồ hôi, rồi anh gạt chăn ra. Cô sợ quá, không biết có phải anh bị sốt rét không? Cô định gọi xe cấp cứu thì hình như anh lại yên tĩnh trở lại. Đến gần nửa đêm, hình như anh đã tỉnh hơn và mở mắt ra, hỏi: “Anh… sao vậy?”
Cô nói với anh rằng anh đấu rượu với Jose rồi bị say.
Jason liền cười, hỏi tiếp: “Đây có được coi là… đánh nhau không?”
Ngải Mễ đang định trả lời thì anh lại ngủ thi*p đi.
Đến trưa ngày hôm sau Jose mới tỉnh, vừa tỉnh giấc đã kêu la đau đầu, Ngải Mễ cho anh chàng uống cốc trà đặc để giải rượu, anh chàng lại nằm thêm một lát, tỉnh dậy bèn ăn liền mười hai lát bánh mì với mứt, sau đó mới được coi là tỉnh táo trở lại. Anh chàng và Jason khoác vai ôm nhau một hồi rồi đòi về. Jason sợ anh chàng lái xe chưa vững lại cùng Ngải Mễ đưa anh chàng về.
Về đến chỗ ở của Ngải Mễ, Jason liền đưa cho cô sợi dây chuyền mà Jose đưa cho anh lúc trước, nói chắc là Jose sẽ không đến quấy rối em nữa, mặt dây chuyền này có ảnh mẹ cậu ta, cậu ta đã chỉ vào phần mộ của mẹ mình và thề rằng, dù thắng cuộc hay thua cuộc thì cậu ta cũng sẽ không đến quấy rối em nữa. Rồi Jason đùa: “Sau này lôi ong hút bướm là được rồi, đừng lôi bợm rượu hút kẻ cờ bạc, anh về Trung Quốc rồi là không có ai đấu rượu giúp em nữa đâu.”
Ngải Mễ tò mò hỏi: “Anh ta thua nên cho anh sợi dây chuyền này, thế… nếu anh thua thì sao?
Jason liền giơ tay trái của anh lên.
Ngải Mễ sững sờ: “Anh đánh cược bằng bàn tay của mình ư? Nếu thế thà anh… đánh cược cả em luôn còn hơn, vì chuyện này là do em… tự chuốc vạ vào thân.”
“Ngốc ạ, đem em ra để đánh cược, nhỡ thua thì sao?”
Ngải Mễ nghĩ một lát rồi đáp: “Nhỡ thua thì báo cảnh sát.”
Jason liền cười ha ha. “Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua, đây là qualification (tư cách) quan trọng nhất của dân cờ bạc. Em không hề có ý định tuân thủ các quy định của canh bạc, em không có đạo đức của dân cờ bạc nên không phải là một tay cờ bạc quân tử, thế nên không thể đánh cược với những người như em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc