Nếu tình yêu nhiều hơn một chút - Chương 66

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Lưu Bảo đang định tiếp tục đi biểu diễn, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cố Nam vang lên. Cô tò mò mở ra xem, là số điện thoại không có tên, cô lo có người là Vệ Đông gọi điện cho anh nên nghe giúp anh.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ rất trầm tĩnh: "Cố Nam..."
Lưu Bảo nhớ giọng nói này là của vợ Cố Nam. Cô vẫn nhớ đó là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, cô hơi đố kỵ nên cố tình hỏi: "Cố Nam ngủ rồi, cô là ai?"
Đầu bên kia điện thoại có tiếng thở dài như tiếng khóc, một lát rồi tắt máy.
Trong lòng Lưu Bảo cảm thấy vui mừng, mặc dù cô không có được tình yêu của Cố Nam, nhưng trong cuộc chiến giữa hai người phụ nữ với nhau, ít nhất cô cũng không bị mất mặt một lần.
Cố Nam lại đến với Lưu Bảo, Duyệt Tâm nghĩ giúp anh hàng trăm lý do nhưng không thể thuyết phục mình.
Cô vẫn nhớ cô gái hấp dẫn và đong đưa đó, họ đã ôm nhau trên sân khấu, họ...
Duyệt Tâm không dám nghĩ tiếp, cô gọi điện thoại cho bạn thân Thẩm Vĩ Vĩ, muốn cô ấy đến với cô một lát, nhưng điện thoại của Vĩ Vĩ có tín hiệu chuyển hướng cuộc gọi.
Cô tuyệt vọng, trong một đêm như thế này, lẽ nào không có ai nói chuyện cùng cô?
Duyệt Tâm ngồi xuống nền nhà, ôm mặt khóc.
Con cô không còn nữa, chồng cô lại đến với người khác, bố mẹ cô ở xa, em trai cô tàn tật, bạn cô...
Lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống.
Cô càng khóc càng cảm thấy đau lòng, cho đến khi ngón tay không đủ để lau nước mắt, cô buông tay ôm lấy ***, ở đó có trái tim đau đớn của cô.
Vì sao Viên Nhược Hồng đến bệnh viện anh cũng không biết, anh chỉ cảm thấy Duyệt Tâm có thể cần anh.
Anh đi theo lối lần trước đến phòng bệnh của Duyệt Tâm, nhân viên bảo vệ ngăn anh lại hỏi: "Anh thăm ai?"
"Hà Duyệt Tâm." Anh nói tên.
Nhân viên bảo vệ nhìn anh rồi hỏi: "Anh là thế nào với cô ấy?"
"Bạn" Anh trả lời không do dự.
Nhân viên bảo vệ nghi hoặc hồi lâu rồi nói "Buổi tối không được thăm bệnh nhân."
Viên Nhược Hồng gật đầu, cười với nhân viên bảo vệ: "Xin lỗi, tôi đường đột quá.", rồi quay người bỏ đi.
Nhân viên bảo vệ đuổi theo anh rồi nói: "Hay là anh vào thăm cô ấy, người nhà của Hà Duyệt Tâm đều không ở đây, đi ra đi vào chỉ có một mình rất khổ."
Ở lối đi, Viên Nhược Hồng nhìn thấy Hà Duyệt Tâm, cô đang ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, khóc nức nở. Anh cúi người, lấy khăn tay đưa cho cô.
Duyệt Tâm đang nghĩ mình gặp ảo giác, cô không cầm khăn mà càng khóc rất thảm thương.
Thấy cô như vậy, anh quyết định lau nước mắt cho cô.
"Duyệt Tâm, sao thế?" Giọng của anh trầm ấm, mê hoặc lòng người.
Duyệt Tâm dường như bị giọng nói của anh thôi miên, tiếng khóc ngày càng nhỏ, cô nhìn anh hỏi: "Vì sao lại là anh?"
Viên Nhược Hồng mỉm cười: "Vì sao không thể là tôi?" Anh đỡ cô đứng dậy, "Chúng ta đến nơi nào đó ấm áp hơn rồi khóc tiếp có được không?"
Duyệt Tâm được anh đỡ, mơ màng quay về giường. Có lẽ vì khóc nhiều quá nên cô thấy mệt, nằm trên giường toát mồ hôi, cô nhắm mắt lại rồi nói: "Viên Nhược Hồng, anh có thể hát cho tôi nghe một bài không?"
Viên Nhược Hồng dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn nghe lời cô, anh hỏi: "Hát bài gì?"
"Tùy anh." Duyệt Tâm đã hơi buồn ngủ.
Anh nhìn kỹ khuôn mặt mệt mỏi của cô, nhớ lại một bài hát cũ mà hai người từng thích nghe.
Thời niên thiếu thích đuổi theo giấc mộng, một lòng muốn bay về phía trước. Vượt qua trăm núi ngàn sông, đã đi là không thể quay trở lại. Bỗng nhiên nhớ lại tình yêu đã xa, không muốn nhưng vẫn phải làm, mới hiểu rằng nỗi đau khổ nhất của yêu hận tình thù là hối hận...1
[1] Trích bài hát Nước quên tình do ca sĩ Lưu Đức Hoa hát
Giọng của anh vốn rất hay, lúc này lại hạ thấp giọng nên giống như một bản nhạc biểu diễn bằng dương cầm.
Duyệt Tâm dần dần chìm vào giấc mộng. Lần này có người ở bên nên cô không còn lo lắng nữa, vì vậy cũng không còn mơ thấy ác mộng, không sợ ác quỷ. Cô thở đều đều, nói mơ khe khẽ rồi ngủ rất say.
Viên Nhược Hồng ngồi bên cạnh cô cho đến khi không thể mở mắt ra được nữa. Anh không muốn rời đi, chỉ muốn nhìn cô, cho dù nhìn thêm một lần nữa cũng được. Cuối cùng, có lẽ quá mệt, anh dựa người vào ghế rồi ngủ quên, tới khi y tá đến kiểm tra phòng vào buổi sáng anh mới bừng tỉnh.
Anh làm động tác ra hiệu cho y tá giữ yên lặng rồi nhanh nhẹn ra về, trước khi đi anh còn dặn dò người đó: "Để cô ấy nghỉ thêm một lát."
Lúc Cố Nam tỉnh dậy, anh đang nằm trên nền nhà mình, bên cạnh là Vệ Đông. Anh dụi mắt, nhớ ra tối qua Vệ Đông đã đưa anh về nhà.
Anh lấy nước lạnh vỗ lên mặt rồi đã lên người Vệ Đông đang nằm trên nền. "Dậy, đừng để nhiễm lạnh." Giọng của anh khàn khàn, không khỏe chút nào.
Gặp Viên Nhược Hồng ở cổng bệnh viện, lòng Cố Nam rất hỗn loạn. Anh xoa trán mình đang nóng bừng lên, nhìn anh ta đầy tức giận, nhưng Viên Nhược Hồng không nhìn thấy anh, bình tĩnh đi qua, trên mặt còn nở một nụ cười vui vẻ.
Cố Nam cố gắng tự thôi miên mình: "Cố thể là nhìn nhầm, đừng nghĩ ngợi gì, đừng nghĩ ngợi gì."
Trong phòng bệnh, Duyệt Tâm vẫn đang ngủ say, anh mở cửa gây tiếng động khiến cô tỉnh giấc. Cô cựa mình nhưng không mở mắt vì khóc nhiều nên mắt sưng đỏ. Cô nghĩ Viên Nhược Hồng vẫn chưa đi liền nói: "Chuyện tối qua, cảm ơn anh."
Cố Nam bối rối đứng ngoài cửa, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Chuyện anh không muốn nhất đã trở thành sự thực hiện lên trước mắt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc