Nếu tình yêu nhiều hơn một chút - Chương 62

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Ở Bắc Kinh, tắc đường là chuyện thường tình, hơn nữa hôm đó Cố Nam không may, anh gặp phải một tai nạn trên đường nên mất đúng một giờ đồng hồ mới tới được công ty của Duyệt Tâm.
Duyệt Tâm đứng đợi anh hơn một tiếng đồng hồ, chân tê nhức, dạ dày cảm thấy khó chịu nên trách móc Cố Nam: "Sao anh đến muộn thế? Nếu như thế này, lần sau không cần đến đón em nữa." Với thời gian đứng đợi Cố Nam, cô đã về được đến nhà rồi.
Vì tắc đường nên tâm trạng của Cố Nam cũng nôn nóng, thấy Duyệt Tâm nói như thế, anh cảm thấy lòng tốt của mình bị coi thường: "Em nghĩ anh muốn đi đón em sao? Đi từ đường vàng đai phía đông sang đường vành đai phía tây dễ lắm à?"
Duyệt Tâm đang phiền lòng với anh, nghe thấy anh nói thế nên càng hiểu nhầm. Cô biết nếu bình thường, Cố Nam không đi đón cô, chẳng qua là vì cô đang có bầu nên mới kiên trì đi lại như thế này. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm liền nói: "Em không bảo anh phải đến đón em."
Cố Nam không hiểu được tâm sự của Duyệt Tâm, nghĩ rằng cô đang khiêu khích mình, anh nói: "Sau này anh còn đi đón em nữa anh sẽ không có họ Cố."
Thấy Cố Nam nổi giận, Duyệt Tâm không nói gì nữa, cô không muốn cãi nhau với anh.
Thật ra mọi lần đều như vậy, những lúc Cố Nam nổi giận cô đều nhường nhịn.
Cố Nam cũng hiểu điều này, vì vậy anh cũng không nói gì nữa. Đến khi về nhà, hai người vẫn giữ im lặng.
Duyệt Tâm vẫn như mọi hôm, rửa rau, nấu cơm, một mình bận rộn trong nhà bếp.
Cố Nam ngồi đọc báo trong phòng khách, anh nghĩ, có lẽ vừa rồi Duyệt Tâm đợi lâu quá sốt ruột nên mới nói như thế. Anh nhớ lại những lời mình đã nói cũng thấy hơi quá đáng, cần phải tự kiểm điểm.
Không phải là anh không muốn đi đón Duyệt Tâm, mặc dù vừa rồi anh đã nói nếu anh còn đi đón cô anh sẽ không có họ Cố, nhưng lần sau nếu có thời gian anh vẫn sẽ đi. Chỉ cần Duyệt Tâm thoải mái hơn, anh có họ Cố hay không cũng không quan trọng.
Cố Nam hy vọng Duyệt Tâm chỉ nhất thời giận dỗi anh, đợi một lát sẽ ổn.
Duyệt Tâm nấu ăn trong bếp, không tìm thấy đường. Cô nhớ lần trước lọ đường bị Cố Nam không cẩn thận làm vỡ, túi đường đặt trên nóc tủ bếp.
Nếu bình thường, chắc chắn cô sẽ nhờ Cố Nam lấy giúp. Nhưng hôm nay giữa hai người có chuyện không vui, cô không muốn mở miệng nên tự bê ghế để lấy.
Tủ bếp hơi cao, Duyệt Tâm phải mất rất nhiều sức lực mới với tới được chiếc túi, có lẽ đứng trên ghế không giữ được thăng bằng nên cô mất trọng tâm và ngã mạnh xuống nền nhà.
Cố Nam nghe thấy tiếng động, nghĩ có đồ gì đó bị vỡ, vừa gọi Duyệt Tâm vừa chạy vào bếp.
Anh sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Duyệt Tâm nằm trên nền nhà, cơ thể co quắp, đường rơi vãi trên mặt đất giống như tuyết.
Duyệt Tâm đang ôm bụng ***, cô dần dần mất đi ý thức.
Cố Nam lo lắng, anh muốn bế cô đến bệnh viện nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, anh cúi xuống bên cạnh Duyệt Tâm, cố gắng một hồi nhưng không được.
Cảnh máu chảy ra thấm vào màu trắng của đường đập vào mắt khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Chân Cố Nam mềm nhũn đến mức không đứng dậy được nữa, anh bò bên cạnh Duyệt Tâm không ngừng gọi tên cô: "Duyệt Tâm, em không sao, nhất định em không sao."
Anh cố gắng lết về phòng khách, cầm điện thoại gọi 120, ngón tay không ngừng run rẩy, hồi lâu điện thoại mới được kết nối, anh cầu cứu: "Cầu xin mọi người đến cứu Duyệt Tâm..."
Cảm giác duy nhất của Duyệt Tâm là đau đớn, cô cảm thấy có gì đó đang chạy ra khỏi cơ thể. Cô ôm bụng, muốn giữ lấy đứa trẻ, đó là niềm hy vọng lớn nhất của cô.
Tiếng Cố Nam nói bên tay cô lúc gần lúc xa, dần dần cô không nghe thấy rõ ràng nữa. Cô chỉ nhớ cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, ngoài những người mặc áo trắng cô không còn nhìn thấy gì khác.
Lúc tỉnh lại, Duyệt Tâm nghe thấy tiếng người nói:
"Không giữ được đứa trẻ..."
"Đã không nhìn thấy tim thai nữa..."
"Gây tê...đưa thai ra...nữ hộ sinh chuẩn bị..."
Cuối cùng cô hiểu ra mình đang nằm trên bàn phẫu thuật, cô khóc như điên dại: "Buông tôi ra...Cứu con tôi...Tôi muốn con tôi...con tôi..."
Cố Nam ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lòng nóng như lửa đốt.
Anh đã biết không thể cứu được đứa trẻ. Cú ngã đó đã mang đứa trẻ đi. Lòng anh lưu luyến, đó là máu mủ của anh, đó là con của anh và Duyệt Tâm.
Anh đau lòng, không những thương đứa trẻ mà còn thương Duyệt Tâm nhiều hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc