Nếu tình yêu nhiều hơn một chút - Chương 6

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Duyệt Tâm vội vàng nói: "Được, được, được, anh nói ra ngoài ăn thì ra ngoài ăn!"
Mặc dù giọng của Cố Nam vẫn chưa vui vẻ lắm nhưng trong lòng Duyệt Tâm cảm thấy khá hơn.
Cố Nam đã nhún mình, cuối cùng hai người không còn phải chịu đựng chiến tranh lạnh nữa.
Bữa tối họ đi ăn hải sản. Cố Nam vừa ký được hợp đồng với một khách hàng lớn nên được thưởng không ít, có vẻ hơi tự phụ.
Anh nói với Duyệt Tâm: "Nguyện vọng của anh là sau này được làm chủ quản của khu vực lớn."
Duyệt Tâm hỏi: "Làm chủ quản của khu vực lớn có gì tốt hơn?"
Cố Nam bật cười nói: "Lương hàng năm vài triệu nhân dân tệ, như vậy em không cần đi làm nữa, anh sẽ nuôi em."
Duyệt Tâm chỉ coi đây là một câu nói đùa.
Cô có chân có tay, có thể tự nuôi sống mình mà không cần đến Cố Nam. Nhưng nghe thấy Cố Nam nói thế, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Duyệt Tâm nói với mình, nhất định không được làm Cố Nam không vui vì những chuyện nhỏ nhặt nữa, anh ấy đi làm bên ngoài chịu nhiều khổ cực và mệt mỏi, không phải vì mong muốn cuộc sống của hai người sẽ tốt hơn sao?
Lúc về đến nhà đã hơn chín giờ tối.
Duyệt Tâm cùng Cố Nam xem bóng đá một lát. Lúc cô đứng dậy đi tắm, Cố Nam cũng đi tắm cùng cô, cô không ngăn được anh nên đành mở cửa phòng tắm cho anh vào.
Cơ thể của Duyệt Tâm rất đẹp, Cố Nam lại gần muốn hôn lên tóc cô nhưng Duyệt Tâm khéo léo né tránh.
Cô cầm bông tắm nói: "Để em cọ lưng cho anh."
"Vì sao lại trốn anh?" Cố Nam nheo mắt: "Anh chỉ muốn em."
Duyệt Tâm không tránh né nữa: "Vậy chúng ta mau tắm nhanh thôi."
Ánh đèn ở nhà tắm sáng hơn phòng ngủ và phòng khách, anh tranh thủ ngắm nhìn cơ thể của Duyệt Tâm, càng nhìn càng say đắm.
Anh vuốt chân cô, Duyệt Tâm kêu lên một tiếng, anh nhìn thấy ở đó có một vết bầm tím.
"Sao thế?"Anh xót xa hỏi rồi mới nhận ra mình không khéo. Đây chính là bằng chứng của hôm anh nổi giận làm Duyệt Tâm bị ngã ra nền nhà.
Cố Nam nhẹ nhàng hôn lên vết bầm tím đó, cẩn thận gọi tên cô: "Duyệt Tâm!"
"Vâng!" Cô đã bị những nụ hôn của anh làm cho nóng rực khắp người, mặt cô đỏ hồng, nhìn anh đầy yêu thương, ánh mắt sáng lạ thường.
"Còn đau không?" Cố Nam hối hận trong lòng, "Anh không cố ý, chỉ là nhất thời tức giận..."
Duyệt Tâm không nói gì, mắt cô hơi ướt. Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận những nụ hôn của anh lên vết bầm tím đó.
"Anh yêu em, Duyệt Tâm!" Cố Nam ôm chặt lấy cô, bế cô về phòng ngủ.
Cố Nam luôn có hàng vạn cách để Duyệt Tâm tha thứ cho anh.
Ngày hôm sau đi làm, Duyệt Tâm đánh phấn và thoa một chút son hồng lên môi.
Hôm nay cô xinh hơn mọi ngày và vui vẻ hoạt bát hơn. Cô chuẩn bị vứt bỏ hoàn toàn những chuyện không vui giữa cô và Cố Nam cũng như xóa sạch những vấn vương trong lòng về người xưa cũ, quên đi quá khứ, toàn tâm toàn ý cho cuộc sống mới mẻ giữa cô và Cố Nam.
Đến công ty, Hàn Hiên đang đứng ở cửa vẫy tay chào cô: "Duyệt Tâm!"
"Phải gọi là chị Duyệt Tâm." Cô kiên nhẫn sửa cho cậu ta.
Hàn Hiên bĩu môi: "Chỉ là xưng hô mà thôi, chị tính toán với em làm gì?"
Duyệt Tâm kiên trì với nguyên tắc của mình: "Tôi thích có trật tự về tuổi tác, được chưa?"
Hàn Hiên không biết phải làm gì, giơ tay lên có ý đầu hàng: "Được rồi, chị ăn sáng chưa? Có cần em mang sữa, trứng gà cho chị không?"
Duyệt Tâm lắc đầu: "Hôm nay có cuộc họp buổi sáng, em không sợ đến muộn tổng giám đốc sẽ giết em sao?"
"Tổng giám đốc đang nghỉ dưỡng bệnh, người làm thay ngày mai mới đến, hôm nay không có lãnh đạo." Hình như Hàn Hiên còn biết nhiều chuyện hơn một nhóm trưởng như cô nhiều.
Duyệt Tâm cười nhưng vẫn nhắc nhở cậu ta: "Đi nhanh về nhanh"
Hàn Hiên làm mặt hề trêu cô: "Sao chị nói giống hệt anh Viên của em!"
Có thể trên đời này có rất nhiều người họ Viên, Duyệt Tâm không nghĩ ngợi nhiều.
Cô nhìn theo bóng dáng của Hàn Hiên đang chạy xa dần, không nén được than thở: "Sức khỏe thật là tốt!". Nếu Duyệt Thanh có thể hoạt bát nhanh nhẹn như Hàn Hiên, năm đó bố mẹ cô đã không hao tâm tổn sức như thế.
Có một lần em trai của Duyệt Tâm là Hà Duyệt Thanh bị sốt cao nên mời bác sĩ trong làng đến chữa bệnh, kết quả là tiêm thuốc làm ảnh hưởng đến thần kinh nên bây giờ một chân bị liệt không đi được.
Đây là điều mà Duyệt Tâm luôn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc