Nếu tình yêu nhiều hơn một chút - Chương 45

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Anh lắp bắp hỏi lại, một cảm giác vui mừng tột độ dâng tràn trong lòng anh.
Duyệt Tâm mang thai? Họ sắp có con? Anh sắp làm bố rồi sao?
Cố Nam đứng đó cười ngốc nghếch, rồi gọi điện thoại cho bố mẹ báo tin vui, anh nói: "Duyệt Tâm mang thai, bố mẹ sắp được bế cháu rồi!"
Bố anh nghe thấy rất vui mừng, mẹ anh lại nói: "Vừa mấy bữa trước đòi ly hôn, liệu đứa trẻ này có phải của nhà họ Cố không?"
Câu nói này hất vào Cố Nam một chậu nước lạnh, anh đứng đó ngạc nhiên nhìn Duyệt Tâm bước ra khỏi phòng khám, không kịp định thần lại.
Anh hờ hững hỏi cô: "Kết quả thế nào?"
Nhìn thái độ đó của Cố Nam, Duyệt Tâm nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Em có thai, bác sĩ nói khoảng tám tuần, mọi thứ đều bình thường, hỏi chúng ta có muốn giữ đứa trẻ này không".
Cố Nam không đồng ý ngay, Duyệt Tâm biết hai người đã bàn đến chuyện ly hôn, đột nhiên có một đứa trẻ là không phải lúc.
Duyệt Tâm không đợi Cố Nam trả lời, cô tự nói với chính mình: "Em cũng không biết nên làm thế nào bây giờ?"
Một lát sau, Cố Nam đã nghĩ thông suốt, anh ôm lấy Duyệt Tâm, dịu dàng nói: "Con của chúng ta, vì sao lại không cần?"
Duyệt Tâm dựa vào lòng anh, bị câu nói "con của chúng ta" làm cho cảm động.
Cuối cùng họ đã được đứa trẻ này hàn gắn, mặc dù không chắc chắn nhưng đó là một sợi dây ràng buộc vô hình.
Trên đường về nhà, Cố Nam nói với Duyệt Tâm: "Bây giờ đã có con rồi, em đừng động một tí là nhắc tới chuyện ly hôn nữa!".
Duyệt Tâm nhìn con đường trước mặt, mặc dù vô định nhưng vẫn tràn đầy hy vọng: "Phải rồi, Cố Nam, không ly hôn nữa, sau này chúng ta sẽ sống tốt. Nhưng anh cũng nên thay đổi tính cách của mình".
"Tính cách gì của anh? ... Được, anh vẫn chưa sửa được sao?" Cố Nam vui vẻ nhận lỗi "Sau này có gì em không vừa lòng, anh sẽ sửa, được không?"
Anh đuổi theo Duyệt Tâm, muốn cầm tay cô nhưng cô đã thu tay lại, chỉ về phía cửa hàng bán đồ trẻ con cách đó không xa: "Em muốn đến đó xem"
"Anh đi cùng em"
Duyệt Tâm không trả lời, bước về phía đó, Cố Nam đi theo cô.
Đây là lần đầu tiên hai người giữ hòa khí tốt đẹp như thế sau khi cãi nhau.
Một đứa trẻ có thể mang lại rất nhiều thay đổi.
Cố Nam làm việc chăm chỉ hơn, anh vẫn nói là phải kiếm tiền mua sữa mua bột cho con.
Anh bắt đầu học cách chia xẻ việc nhà, ví dụ sau khi ăn cơm, anh chủ động đề nghị rửa bát, điều này trước đây không thể xảy ra. Anh còn học cách giặt quần áo, đương nhiên cũng không cần phải học nhiều, chỉ cho quần áo vào máy giặt, đổ nước giặt vào là được.
Anh đề nghị Duyệt Tâm không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi nhưng sao Duyệt Tâm có thể nghỉ được? Cô cần tiền chữa bệnh cho Duyệt Thanh, hơn nữa, cô cũng đã đồng ý với Viên Nhược Hồng trước khi Tổng Giám đốc Hàn khỏi bệnh quay lại công ty, cô sẽ tiếp tục đi làm. Hơn nữa, cô chỉ có bầu, đi làm cũng không có vấn đề gì. Ở quê cô, phụ nữ mang bầu vẫn đi làm công việc đồng áng, vất vả hơn cô đi làm nhiều.
Cô giải thích tình trạng của mình với Cố Nam: "Bây giờ nghỉ, sau này sinh con sẽ không được thanh toán tiền thuốc, hơn nữa đi làm sẽ được nhận ba tháng tiền lương khi nghỉ sinh, không phải là tốt sao?"
Cố Nam không nói lên suy nghĩ của mình, anh khuyên cô không cần đi làm vì không muốn cô tiếp tục làm việc với Viên Nhược Hồng, hơn nữa anh cũng không thích cậu thanh niên tên là Hàn Hiên đó.
Thấy thái độ kiên trì của Cố Nam, cuối cùng Duyệt Tâm cũng quay về ngủ chung giường với anh.
Lý do anh đưa ra là: "Em nằm ngủ một mình ở đó, buổi tối em đắp chăn anh không nhìn thấy, nếu em bị cảm sẽ ảnh hưởng đến con chúng ta...Em quay về ngủ chung, anh hứa sẽ không chạm vào em, thật đấy..."
Nhưng khi cô quay về phòng, Cố Nam quên mất lời hứa của mình.
Anh từ từ ghé sát môi cô, hôn lên đó, hơi thở nóng hổi của anh phả lên cổ Duyệt Tâm.
"Duyệt Tâm, anh nhớ em ૮ɦếƭ mất, thật đấy...không tin, em xem xem..." Anh cầm lấy tay Duyệt Tâm đặt lên chỗ đang *** của mình, mặt Duyệt Tâm đỏ bừng: "Không được, bác sĩ nói trước ba tháng, không được..."
"Duyệt Tâm, xin em..." Đã lâu rồi họ không gần gũi nhau, Cố Nam dường như không chịu đựng nổi nữa.
Duyệt Tâm đẩy anh ra, sờ tay lên bụng rồi nói: "Cố Nam, anh đừng như thế nữa, nguy hiểm lắm"
Nhìn thấy thái độ hiền dịu của một người mẹ trên mặt Duyệt Tâm, Cố Nam không thể không bỏ cuộc.
Anh cẩn thận vuốt ve bụng cô, bụng vẫn chưa lộ rõ. Anh nghĩ, đưa trẻ này sẽ giống ai? Cho dù giống ai, anh cũng quyết định sẽ yêu nó như yêu Duyệt Tâm.
Dạ dày Duyệt Tâm lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô lao vào nhà vệ sinh nôn khan nhưng không nôn ra được gì.
Cố Nam ân cần rót nước lọc cho cô: "Em súc miệng đi"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc