Nếu tình yêu nhiều hơn một chút - Chương 26

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Trước đây Duyệt Tâm giống như một chiếc gai đâm vào lòng Cố Nam, chạm vào là đau
Gần đây Duyệt Tâm không nói nhiều, tinh thần của cô sa sút, tới khi nhận được điện thoại của bố mẹ cô mới vui hơn một chút.
Ông Hà nói chân của Duyệt Thanh gần đây đã có một chút tri giác, có hôm bị hàng xóm không cẩn thận đá vào đã cảm thấy hơi đau.
Duyệt Tâm khuyên bố nên đưa em đến Bắc Kinh khám, dù sao cũng là thủ đô, bệnh viện nhiều, các chuyên gia bác sĩ cũng nhiều.
Ông Hà nghĩ ngợi rồi nói: "Thôi, như vậy cần nhiều tiền lắm!" Họ không có tiền tiết kiệm, cũng biết con gái không giàu có, vài năm gần đây, số tiền Duyệt Tâm kiếm được đều gửi về nhà.
Duyệt Tâm hiểu nỗi khổ của bố mẹ, mặc dù biết mình không đủ năng lực nhưng cô cũng không muốn giương mắt nhìn Duyệt Thanh cả đời không đi lại được.
Chỉ cần có một cơ hội, cô cũng tình nguyện thử xem sao.
Duyệt Tâm bàn chuyện đưa Duyệt Thanh đi khám với Cố Nam, Cố Nam rất tán thành, định vay bố mẹ ít tiền.
Anh nghĩ, mình mua xe không vay tiền bố mẹ vì đó là mua để dùng riêng. Tình hình hiện nay không giống như thế, đưa em trai Duyệt Tâm đi khám bệnh là một việc lớn.
Trong lòng Cố Nam nghĩ, có lẽ lần này bố mẹ sẽ không từ chối.
Nhưng mẹ anh vẫn không đồng ý: "Em trai Duyệt Tâm có liên quan gì tới con? Con cưới Hà Duyệt Tâm, không phải em trai nó! Nhà chúng ta không thiếu tiền, nhưng chị con vẫn chưa có nhà, mẹ không thể không lo lắng. Bây giờ giá nhà ở Bắc Kinh là bao nhiêu con cũng biết. Bố mẹ tiết kiệm chi tiêu không phải vì con cái sao? Cái người tên là Duyệt Thanh đó không có họ Cố."
Không nói chuyện được với mẹ, Cố Nam bắt đầu làm công tác tư tưởng với bố. Nhưng bố anh không phải là người làm chủ gia đình, ông chỉ có thể dốc hết tiền tiết kiệm được mười lăm nghìn đưa hết cho Cố Nam.
Cố Nam thấy không đủ, tìm Vệ Đông vay thêm một ít, tổng cộng được ba mươi nghìn, anh nói với Duyệt Tâm: "Em đón Duyệt Thanh đến khám bệnh xem thế nào."
Bác sĩ nói đúng là chân của Duyệt Thanh đã có một chút tri giác, vì đưa đi khám quá chậm trễ nên không thể điều trị khỏi ngay được, chỉ có thể tiến hành từ từ.
Duyệt Tâm muốn em trai ở nhà mình để tới bệnh viện cho thuận tiện.
Duyệt Thanh ngại làm phiền đến anh rể: "Em về nhà, lúc nào cần điều trị thì đến lúc đó." Cậu nói dù thế nào cũng không muốn ở nhà Duyệt Tâm.
Duyệt Tâm không thuyết phục được đành đưa em trai ra bến xe.
Lúc sắp đi, Duyệt Tâm nhét vào tay cậu vài trăm, nói: "Đi đường em mua thứ gì đó ăn nhé!"
Duyệt Thanh sống ૮ɦếƭ không chịu nhận: "Chị, gần đây chị gầy quá, chị giữ lại tiền mua đồ ngon mà tẩm bổ."
Mắt Duyệt Tâm long lanh nước, gật đầu với em trai: "Em cũng cần chú ý sức khỏe, chị mong em sớm có thể đứng dậy được."
Gần đây, vì chuyện của Duyệt Thanh nên Duyệt Tâm rất lo lắng, cô cảm thấy mệt mỏi.
Trên đường về nhà, ngồi trong xe của Cố Nam, Duyệt Tâm luôn cảm thấy choáng váng buồn nôn.
Cố Nam tìm nơi dừng xe, cô lao xuống, nôn khan một hồi lâu.
"Em sao thế?" Cố Nam không hiểu.
"Say xe." Duyệt Tâm ôm bụng, sắc mặt tái đi. "Trong túi em có khăn giấy, anh mang lại giúp em."
Lúc Cố Nam kéo khóa túi của cô lấy khăn giấy, anh nhìn thấy có một phong bì thư, tiện thể rút ra xem, đó là ảnh công ty cô chụp ở Trương Gia Giới, bức ảnh đầu tiên là hình Duyệt Tâm đang kéo một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai.
Anh cảm thấy người này hơi quen. Nghĩ một lúc, anh nhớ ra đó là chàng thanh niên trẻ đưa cô về nhà.
Duyệt Tâm đợi hồi lâu không thấy Cố Nam đem giấy ăn lại, quay đầu nhìn thấy anh đang xem ảnh trong túi của mình, trong lòng cô có linh cảm không hay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc