Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi - Chương 07

Tác giả: Chấp Loạn

Nơi Nào Cũng Có Người Quen

Sau ngày hôm đó, Tiêu Nhiên không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Dĩ Nặc biết chuyện này là một đả kích rất lớn với cô, vì vậy lúc rảnh rỗi đều gọi điện cho cô. Tiêu Nhiên cũng biết, nên mỗi lần đều cố gắng tỏ vẻ tinh thần của mình rất tốt. Công ty Dĩ Nặc tổ chức tiệc khen thưởng thường niên, anh không đi cùng bạn gái của mình đi mà lại muốn Tiêu Nhiên làm bạn gái của mình.
Tiêu Nhiên hơi không tình nguyện, cô không thích những chuyện thế này, còn ép hỏi Dĩ Nặc: “Mấy người phụ nữ của cậu đều không ở đây sao? Lấy tôi bổ sung vào sao…… Không phải cậu chỉ nói một tiếng là có cả một hàng dài sao?”
Dĩ Nặc nói dối mà không biết ngượng: “Bọn họ không thể xuất hiện ở những bữa tiệc thế này, tôi không dám đem bọn họ ra ngoài làm loạn.”
Dù sao thì mình cũng không có việc gì, nên đã đồng ý đi tham gia tiệc rượu với Dĩ Nặc.
Tham dự những bữa tiệc thế này đương nhiên phải ăn mặc chỉnh chu một chút, cho nên Tiêu Nhiên đã chọn một cái váy ngắn màu lam, có thể lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, tay áo bồng bềnh càng tăng thêm vẻ thướt tha, cầm theo một cái ví nhỏ tương xứng. Dĩ Nặc cũng rất sành sỏi, anh chọn áo ngắn tay Balenciaga màu lam, quần màu xám bạc, caravat đơn giản, có thể nói hai người đi chung với nhau chính là một cặp tình nhân hoàn hảo.
Trong công ty, Dĩ Nặc chỉ là người mới, nhưng tất cả mọi người đêu coi trọng anh, lại thêm lý lịch cá nhân nổi bật và bối cảnh giàu có, quan trọng nhất là bản thân anh cũng không tự cao nhưng cũng không quá khiêm tốn, anh vừa bước vào hội trường, chỉ trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Tiêu Nhiên đành bất đắc dĩ không quan tâm đến ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của mọi người, cảm thấy không tự nhiên muốn đi vào một góc nào đó. Nhưng đây tuyệt đối không phải tác phong của chàng khổng tước thiếu gia, Dĩ Nặc, nên dù cô có muốn, cũng không có cách nào thực hiện được.
Nhiệm vụ chủ yếu ở hội trường chính là chào hỏi, hết khách hàng này lại đến đại diện thương hiệu kia, không ngừng đổi tới đổi lui trước mặt cô, Tiêu Nhiên cảm thấy nụ cười trên mặt của mình cứng ngắc rồi, chợt có giọng nói ở sau lưng: “Ơ, đây không phải là Khương tiên sinh sao? Vừa rồi sao không gọi tôi?”
Hai người cùng xoay người lại, nhìn thấy Phí Kỳ mặt váy đuôi én Dior, giống như một nữ hoàng đang đến gần. Người phụ nữ này thật khó đối phó, Tiêu Nhiên âm thầm suy nghĩ, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, kéo chặt tay Dĩ Nặc hơn. Cô lịch sự đáp lại: “Phí tiểu thư, chúng tôi cũng mới đến không lâu, người ở đây cũng quá nhiều, cũng chỉ vừa mới gặp cô.”
Nhưng khi cô vừa đưa ánh mắt sang người phụ nữ bên cạnh Phí Kỳ, nụ cười biến mất ngay tức khắc, không có phản ứng gì.
Dĩ Nặc cũng nhìn sang, một người mặc váy cúp иgự¢ màu cam nhạt, người này nhìn rất quen, anh nghĩ nghĩ, là Giản Như! Khó trách Nhiên Nhiên trở nên khác thường như thế, anh nắm lấy bàn tay đang khoác trên cánh tay anh, vỗ nhè nhẹ. Tiêu Nhiên quay đầu sang, nhìn anh cười cười, anh cũng chào hỏi lại: “Phí tiểu thư, đã lâu không gặp, cô càng xinh đẹp hơn.”
Phí Kỳ xa cách “ừ” một tiếng, chỉ vào Giản Như đang đứng đối diện với Tiêu Nhiên: “Thật sự quá trùng hợp, tôi không nghĩ tới cô biết Tiểu Như, vừa rồi khi chúng tôi nhìn thấy cô, mới biết cả hai chúng tôi đều biết cô, chỉ là cái danh phận cô đang giữ, lại có lịch sử lâu đời như vậy…… Thật khó trách……”
Tiêu Nhiên chợt nhìn Giản Như, cô ta không dám nhìn lại cô. Dĩ Nặc ngăn lại chủ đề của Phí Kỳ, lịch sự nói: “Được rồi, không thể tùy tiện tin vào lời đồn nhảm, Phí tiểu thư có bình luận gì thì cũng nên cẩn thận một chút, xin lỗi, chúng tôi không tiếp được……”
Dĩ Nặc vừa dẫn Tiêu Nhiên tránh đi, vừa nói với cô: “Nhiên Nhiên, thật xin lỗi…… Không ngờ lại để cậu gặp trường hợp lúng túng như vậy.”
Tiêu Nhiên lắc đầu một cái, “Quên đi……” Nói một câu cũng không muốn nhiều lời.
Lúc công ty Dĩ Nặc chúc rượu, tiền bối trong công ty gọi anh, anh nói Tiêu Nhiên tìm một chỗ đợi anh, một lát anh sẽ tìm cô.
Cầm lấy một ly eggnog (ViVulqd: cocktail trứng sữa), tựa vào ban công, Tiêu Nhiên lắc lắc ly rượu, nhẹ nhàng đong đưa theo tiếng nhạc trong hội trường. Trong thoáng chốc, như nghe thấy có người đang nói, “Cô ta là người thứ ba, hai ngày trước đã chia rẽ một cặp……” “Cô xem, cô ta ăn mặc như thế, chắc cũng không phải người tốt…….”
Vỗ mạnh vào lan can, Tiêu Nhiên oán hận mắng: “Bà đây không phải là người thứ ba! Bà đây hận nhất là người thứ ba, lại dám so sánh tôi với người thứ ba, thật thất đức……”
Sau lưng, có người cố nín cười, trả lời lại cô: “Bà ơi, có phải bà nên bước tới trước một chút hay không? Bên dưới cũng có người đấy.” Tiêu Nhiên nhất thời kích động, quên mất mình đang mặc váy ngắn, như thế này thì phục vụ sẽ thấy rất rõ ràng…… Vì vậy, xoay người tránh ra một bên, nhìn người mới vừa lên tiếng kia, áo sơ mi xanh đậm, quần tây màu xám đen, diện mạo không phô trương như Dĩ Nặc, mà rất dịu dàng.
Cô hơi thẹn thùng nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi……”
Người kia lắc đầu, “Là do hai người phụ nữ kia quá chua ngoa, ngược lại tôi rất tán thành lời nói của cô ~ rất thoải mái!”
Tiêu Nhiên mỉm cười tỏ ý xin lỗi, người đàn ông đưa tay ra, “Tôi là Trịnh Nhược Hạo, công ty MKC.”
Nắm lấy bàn tay ấm áp của anh ta, Tiêu Nhiên mỉm cười: “Phương Tiêu Nhiên, là bạn dẫn tôi đến đây.”
Trịnh Nhược Hạo cười cười, “Khương Dĩ Nặc là bạn của cô? Chỉ là bạn bè?”
Xem ra anh ta biết Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên gật đầu một cái, “Đúng vậy, cậu ấy nói hôm nay không có bạn gái, nên lấy tôi thế vào……”
Tiêu Nhiên gật đầu một cái, giọng điệu tiếc rẻ, “Vậy là cô đây phải chịu uất ức rồi, không nên làm dự bị.”
Đang nói, Dĩ Nặc đã quay trở lại, nhìn thấy Trịnh Nhược Hạo đứng bên cạnh Tiêu Nhiên, trong lòng không được thoải mái, bước nhanh đến trước mặt bọn họ. “Nhược Hạo, anh đã đến rồi?”
Trịnh Nhược Hạo cũng chào hỏi anh, “Đúng vậy, vốn dĩ tôi muốn chào hỏi với cậu, kết quả cậu bị bọn Michael gọi đi, nên có nói chuyện vài câu với tiểu thư Tiêu Nhiên.” dd l;e~qu;yd~on Anh ta xoay người nhìn Tiêu Nhiên, khẽ gật đầu. “Vậy lần sau gặp lại!” Vỗ vỗ bả vai Dĩ Nặc. “Hẹn gặp lại!”
Dĩ Nặc nhìn người đàn ông vừa đi khỏi kia, hỏi Tiêu Nhiên: “Anh ta nói gì với cậu?”
Tiêu Nhiên lắc đầu một cái, “Cũng chỉ nhìn thấy tôi hơi buồn bực, tùy tiện tán gẫu cho thoải mái chút thôi.”
Vẻ mặt anh vẫn không yên tâm, dặn dò Tiêu Nhiên: “Anh ta là loại người không có lợi sẽ không bước tới, vào công ty trước tôi một năm, nhưng mà đã được đặc cách lên chức, cậu cẩn thận một chút.”
Dĩ Nặc nói mấy câu không đầu không đuôi, làm cho Tiêu Nhiên cảm thấy khó hiểu, cô thờ ơ nhún nhún vai, “Tôi không phải người cùng ngành với hai người, anh ta có thể có mưu đồ gì với tôi,… Chẳng qua lúc nãy nhìn thấy tôi bực bội, an ủi mấy câu mà thôi.”
Mặc dù Tiêu Nhiên đã nói như thế, nhưng Dĩ Nặc vẫn không nghĩ như thế, lầm bầm một câu: “Tốt nhất là như vậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc