Nếu Như Có Một Ngày - Chương 67

Tác giả: Phong Lai Đích Tây Lâm

“Các anh định làm gì?” Lúc này Trác Lan tiến lại gần, đẩy Long Nữ về phía sau, ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông cao lớn, không thèm nhìn tên còn lại bởi hắn ta còn thấp hơn cả cô. Tư thế và thái độ của Trác Lan không hề thua kém đàn ông chút nào.
“Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn chơi một ván với hai em xinh đẹp thôi mà, không nể mặt các anh sao?” Khẩu khí của tên cao to không giống khi nãy nữa, người vây quanh càng lúc càng đông. Hai tên được xem như hội rắn độc có tiếng ở khu này. Khi nãy vừa nhìn thấy hai cô gái lạ mặt bước vào thì đã lập tức theo dõi, chúng cũng không ngờ hai cô lại có thể phản ứng như thế.
“Xin lỗi nhé, bọn này phải đi rồi, không chơi nữa.” Nói xong Trác Lan kéo tay Long Nữ đi ra phía khu nghỉ ngơi, tay với lấy áo khoác trên tường toan rời đi.
“Ái chà, xem ra không nể mặt anh đây rồi, hai đứa mày có biết ông đây là ai không? Dám gây chuyện ở địa bàn này hả?” Tên lưu manh này đứng chặn trước hai cô nàng ngay chỗ quầy bar không cho đi.
“Thế tụi mày có biết bọn tao là ai không? Cả gan chọc vào thì bọn tao cũng không để cho mày yên đâu!” Cơn giận của Trác Lan ào ào ập đến, thứ đàn ông rác rưởi này bình thường cô cho một cái bạt tai là xong luôn, nhưng hôm nay lại mang theo Long Nữ nhát gan nên không thể kích động như mọi khi.
“Ha ha ha...hai đứa này ngon đây, anh mày thích!” Bọn đàn ông làm như câu chửi bới doạ nạt vừa rồi của Trác Lan nực cười lắm, chúng cười hô hố sống sượng, lại còn đưa tay ra vuốt mặt Trác Lan.
Trác Lan vung tay cho một cái tát. Mặt mũi hắn ta tối sầm lại. Đứa con gái này quả thực không phải hạng tầm thường. Lúc đó một đám đàn ông đã vây xung quanh hai người bọn họ. Trác Lan che chắn cho Long Nữ phía sau, mắt đảo xung quanh, xác định không có chỗ để chạy nữa nên bình tính nói: ‘Chúng mày biết Giang Đông chứ? Bọn tai là người của anh ấy, bọn mày dám động vào thì liệu hồn.”
Nghe đến tên Giang Đông, mấy tên kia im ắng trong giây lát. Nhưng dạo gần đây Giang Đông cũng chẳng thể can thiệp chuyện xảy ra ở Thành Nam, lại không biết chừng hai đứa này võ mồm là giỏi nên vòng vây từ từ càng lúc càng chặt lại. Trác Lan thấy rõ Long Nữ đang run lên, bàn tay cô đang nắm chặt tay Long Nữ đã ướt đẫm mồ hôi.
Long Nữ nhìn vào nửa chai bia trên tay mình, rồi nhìn khuôn mặt đang chảy máu đầm đìa của tên kia, nhìn Trác Lan ngồi trên mặt đất đôi mắt đầy sợ hãi. Nhìn bộ dạng đáng sợ của những người xung quanh, bèn vứt vội nửa cái chai xuống đất, cảm tưởng nó như quả bom chuẩn bị phát nổ đến nơi.
Cô không tin nổi mình vừa dùng cái chai đấy đánh vsof đầu người ta. Cô chỉ biết là mấy người bọn họ muốn tách cô với Trác Lan ra. Trác Lan kịch liệt chống lại, sống ૮ɦếƭ cũng nắm chặt lấy tay cô. Nhưng sức phụ nữ thì chẳng bao giờ hơn được bọn đàn ông. Trác Lan vung chân đã vào háng của hắn, nhân lúc hắn đang đau quá nhảy choi choi lên liền lôi Long Nữ định chạy. nhưng vẫn bị tóm trở lại. Một đứa khác giang tay tát Trác Lan một cái làm cô ấy ngã sóng soài trên mặt đất. hắn còn giơ chân tính giẫm đạp lên người Trác Lan. Ngay lúc đó, đầu óc Long Nữ chẳng còn suy nghĩ gì, cô cầm chai bia ngay bên cạnh phang vào đầu hắn. Không gian xung quanh lập tức im phăng phắc, tất cả ánh mắt đổ dồn vào cô. Tới lúc này cô mới nhận ra mình vừa làm gì, thật khủng khiếp!
“Mày chán sống rồi phải không?” Tên vừa bị cô đánh mặt mũi đầy máu, từ từ tiến lại gần cô. Hai mắt cô mở to, bước từng bước một lùi dần về phía sau đến khi chạm vào quầy bar, môi run rẩy.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Long Nữ yếu ớt nói, nước mắt từ trong đôi mắt to tròn sắp tuôn ra như suối đến nơi.
Hắn không chút thương xót dáng vẻ đáng thương của Long Nữ, mắt mũi vẫn bặm trợn chằm chằm nhìn vào cô. Không hiểu tại sao Trác Lan bỗng thấy đau bụng, muốn đứng dậy mà không đứng nổi, không biết phải làm sao, vừa nhăn nhó đau đớn, vừa cố sức gào to: “Này đó là vợ của Giang Đông, mày mà động vào thì ૮ɦếƭ chắc!”
Hắn ta gần như phát điên không kiểm soát được nữa, bất chấp mọi thứ, vung bàn tay lên cao. Long Nữ lập tức nhắm nghiền mắt lại, toàn thân run lên bần bật, nhưng đợi mãi mà vẫn chưa thấy tay tên kia hạ xuống. Cô mở mắt ra, Giang Đông đứng ngay trước mặt cô, một tay đang nắm chặt lấy tay của tên kia.
Đôi mắt của tên kia chuyển từ dữ tợn sang bất ngờ, rồi run sợ. Lúc này không chỉ có Long Nữ đang run rẩy mà tên lưu manh cao to vạm vỡ kia hình như cũng đang sắp khóc đến nơi. Ban nãy hắn không tin Trác Lan, nhưng giờ Giang Đông đã xuất hiện, vậy là lời của con nhỏ đó là đúng chứ còn gì nữa. Hắn ta tự biết mình coi như xong rồi. Ai cũng biết hiện tại Giang Đông không đích thân nhúng tay vào việc gì, nhưng một khi anh đã ra tay thì kẻ đó không ૮ɦếƭ thì sống cũng không bằng ૮ɦếƭ. Lời đồn là như thế, hắn có thể không sợ sao?
“Anh Đông.” Những người có máu mặt đều biết đến Giang Đông, lập tức đứng thành hàng, gọi to tên anh ta. Kiểu đứng dàn thành hàng thế này Long Nữ chưa thấy bao giờ. Cô đứng im thin thít, lúc này đã chạy tới đỡ Trác Lan dậy. Giang Đông khoát tay, ngồi dựa vào bàn billiard, đưa mắt nhìn Long Nữ, khuôn mặt nhỏ của cô xanh lét, xem ra cô đã sợ lắm rồi. Cũng đúng thôi, người như cô chỉ hợp đứng một chỗ la quang quác, lúc thực sự xảy ra chuyện thì chưa đánh đã vội đầu hàng. Lúc nãy nếu không phải có người kịp gọi điện báo là nhìn thấy người rất giống Long Nữ đang ở đây, anh thật không biết sự tình sẽ đến mức nào nữa. Lúc mới vào đã thấy tên kia đang ép cô sát vào góc tường, đôi măt cô giàn giụa nước mắt, toàn thân run bần bật. Người phụ nữ của anh đã từng phải chịu đối xử tàn tệ như thế bao giờ chưa? Thằng kia ૮ɦếƭ là cái chắc!
Nghĩ đến đây bống nhiên Giang Đông bật cười, làm cho bọn đang đứng xung quanh lại càng thêm sợ. Ai cũng biết thà Giang Đông không cười còn hơn, anh càng cười chứng tỏ anh càng giận dữ. Kỳ thực anh không cười vì mấy chuyện đó, anhc ười vì chính bản thân mình. Long Nữ đã không còn thuộc về anh từ lâu, vậy mà anh vẫn cứ quẩn quanh không thể thoát ra được. Anh luôn cảm thấy Long Nữ vốn phải là của mình, cho đến hôm xảy ra chuyện ở nhà Đào Nhiên. Anh nói với cô rằng anh rất thất vọng, anh thật sự rất thất vọng, bởi vì thâm tâm anh chưa bao giờ thừa nhận cuộc hôn nhân của hai người đã đổ vỡ. Mặc dù biết là đã ly hôn nhưng anh vẫn chác chắn rằng họ sẽ quay lại với nhau. Nhưng đến lúc Đào Nhiên xuất hiện ở giữa, mọi chuyện bỗng thay đổi. Anh vừa mới đi công tác về, tự cảm thấy đã bình tĩnh hơn nhiều, sẵn sàng đối diện với việc Long Nữ không còn thuộc về anh nữa. Nói đến tương lai của hai người, đó là chuyện của tương lai, đến bước nào thì tính bước ấy. Nhưng vừa nghĩ được như vậy thì có điện thoại gọi đến nói cô đang gặp rắc rối. Anh lái xe như tên lửa , không đếm nổi đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ. Rồi lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô, anh đau đớn.
Không biết có phải do Trác Lan vừa va vào đâu không, nhưng bụng cứ đau, cố gắng dùng tay xoa xoa vào bụng thì bỗng cảm thấy có gì ấm ấm chảy ra. Cô quay đầu nhìn, hoảng hốt kêu lên: “Ôi máu!”
Long Nữ lúc này mới kịp định thần, vội vã chạy đến bên cạnh hỏi: “Làm sao, làm sao thế, bị thương ở đâu?”
“Mẹ kiếp, bụng đau quá đi mất, nhanh nhanh đưa tớ vào bệnh viện, nhanh không mất mạng đến nơi rồi,” Trác Lan đau đớn không chịu nổi, ôm chặt lấy tay của Long Nữ, lưng không thể đứng thẳng dậy được.
“Lâm Mạt, đưa bọn họ đến bệnh viện ngay đi.” Lúc này Giang Đông mới lên tiếng. Long Nữ lo lắng quá chẳng biết phải làm sao, cuống cuồng đứng giậm chân tại chỗ. Cô quên luôn cái chân heo của cô cũng đang thương tích chưa lành.
Lâm Mạt gật đầu với Giang Đông rồi bế Trác Lan ra xe. Long Nữ cũng khập khiếng chạy theo sau, lúc sắp ra khỏi cửa, cô quay lại nhìn Giang Đông. Dưới ánh đèn mờ mờ, mắt anh vẫn sáng ngời như thế, anh cũng nhìn cô, nhưng đây không phải là ánh mắt muốn chiếm hữu một cách cuồng nhiệt như trước kia, mà là ánh mắt rất bình tĩnh, thậm chí còn mang chút lạnh nhạt. Giang Đông hôm nay rất khác.
Long Nữ vừa đi khỏi, gương mặt Giang Đông lập tức lạnh xuống. anh không muốn cô nhìn thấy con người hiểm ác trong anh. Cô vốn nhát gan, trước đây anh mới chỉ hung dữ có vậy thôi mà cô đã bỏ chạy khỏi anh mất rồi, giờ nếu bị hoảng hốt thêm lần nữa chắc anh khỏi mong gặp lại cô luôn.
Giang Đông cầm chiếc gậy billiard trên mặt bàn lên, nghiêng người nhắm viên bi màu ở góc, đưa gậy, chạm bóng, vào lỗ, động tác vô cùng dứt khoát và hoàn hảo.
“Tao không muốn biết đầu đuôi thế nào, nhưng , người phụ nữ cua rtao mà cũng dám động vào, hình như to gan lớn mật đấy nhỉ?” Giang Đông đi tới một góc khác nghiêng người chơi billiard, qua giọng nói không thể nghe ra anh đang có tâm trạng gì. Xung quanh im phăng phắc. Không khí này quá ngột ngạt, ngay cả thở mạnh cũng không ai dám. Chỉ nghe thấy duy nhất tiếng gậy chạm vào bi và tiếng bi rơi xuống lỗ.“ Anh Đông, em thực sự không biết đó là chị dâu. Nếu biết, có thêm mười lá gan em cũng không dám. Tên cao đúng đó với khuôn mặt đầy lo sợ, không hề giống với vẻ ngang tàng côn đồ vừa rồi, còn tên thấp thì sớm đã nhũn như chi chi. Vì sau khi Long Nữ đi liền có thêm ba mươi người tiến vào. Hơi nhiều nếu chỉ để dối phó với hai đứa bịn chúng.
Giang Đông sợ nhiều người sẽ làm cho Long Nữ sợ nên để những người khác ở bên ngoài. Mãi đến khi Lâm Mạt đưa hai cô gái đi khỏi thì mới gọi vào. Xem ra thực sự đã quá lâu rồi anh chưa quay lại đất Thành Nam, đến nỗi người ta đã quên mất anh là ai.
“Bốp!” Sau đó là tiếng đá cứng và xương thịt va vào nhau, mặt tên cao kều lập tức lõm một góc ngay chỗ lông mày, xuống dưới một ly thôi chắc chắn là hắn bị mù rồi.. Quả bóng màu trắng nhuốm máu lăn lông lốc trên sàn nhà, mãi đến góc tường mới dừng lại, đủ biết Giang Đông dùng lực mạnh đến mức nào.
“Anh Đông, anh Đông, em sai rồi! Xin anh cho em thêm một cơ hội, em không dám nữa đâu!” Tên cao kều quỳ xuống sàn, ra sức dập đầu, miệng liên tục nói mình đã sai rồi. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng đầu hắn đập xuống sàn nhà. Đến khi ngẩng mặt lên thì cả khuôn mặt đã đầy máu khiến những người khác đều không dám nhìn. Thế nhưng những người Giang Đông đem tới thì không có một chút biểu cảm nào, hẳn là đã quen với cảnh này rồi.
“Em sai rồi? Ha ha một câu “em sai rồi” là được sao? Chúng mày mỗi đứa một ngón tay, tự chọn.” Giang Đông ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, ***, khói thuốc bao quanh, rõ ràng khóe miệng cong lên thành một nụ cười, nhưng nụ cười này khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Lúc này liền có mấy người tiến tới, ấn hai tên kia xuống đất, một nhát dao tung xuống trên sàn lập tức có thêm hai vết máu, thêm cả hai ngón tay, còn hai tên kia thì một mực dập đầu cám ơn. Anh đã quen từ lau, đã chai sạn với một cuộc sốn như thế này. Anh chưa bao giờ tiết lộ một câu nào với Long Nữ, chưa từng cho cô hay biết điều gì, vì anh sợ nếu cô biết được, hàng đêm cô sẽ không còn dám dựa vào anh và say giấc nữa. Nhưng bây giờ thì sao? Thôi vậy, không cần giấu diếm làm gì nữa, hoặc có thể nói hôm nay hai tên này xui xẻo, gặp đúng lúc anh không vui.
Lúc Giang Đông đi còn kêu người vứt cho hai tên kia mỗi người ba mươi ngàn tệ, nói là tiền viện phí, sau đó quay sang gã chủ quán đang sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, nói: “Nể tình đã bao tin, quán sẽ không bị phá, cho tạm dừng một tháng để sửa chữa” Chủ quán chỉ biết liên tiếp cảm ơn đa tạ này nọ. Sau đó đám người kẻ trước người sau theo Giang Đông rời đi.
Trong bệnh viện , Long Nữ lo lắng hết mức. Tại sao lại chảy máu? Tại sao nghiêm trọng đến vậy? Chỉ va chạm một lúc thôi mà? Lâm Mạt đứng bên cũng không biết có nên an ui vài câu cho Long Nữ khỏi lo lắng không, nhưng lại hơi lúng túng. Thực ra anh ta luôn theo dõi cuộc hôn nhân của Giang Đông và cô. Khi đó anh ta cũng cảm thấy người con gái này không thích hợp với Giang Đông, bất luận là tuổi tác, kinh nghiệm sống, hay tính cách, chắc chắn cô sẽ trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt giữa ***g son hay một bông hoa sống trong nhà kính mà thôi. Cho đến khi họ ly hôn, nhìn Long Nữ từng bước từng bước rời khỏi cuộc sống của Giang Đông, nhìn từng chút từng chút những hối hận của Giang Đông, anh nhận rõa con gái này thực ra cũng rất phù hợp. Thấy Giang Đông đau khổ buồn bã, vừa là thủ hạ, vừa là người anh em, Lâm Mạt thực sự không đành lòng, đang định tiến tới nói vài câu giúp Giang Đông thì bác sĩ từ bên trong đi ra.
“Bác sĩ, cô ấy bị sao ạ? Không nguy hiểm chứ?” Long Nữ lao tới,lo lắng níu lấy tay áo bác sĩ, giọng lo lắng.
“Sao lại không sao, đã mang bầu rồi mà còn không chịu cẩn thận nha vậy? Chỉ cần nghiêm trọng thêm một chút nữa thôi là mất đứa bé luôn rồi.” Giọng cô bác sĩ hơi gay gắt, cô đã gặp rất nhiều người như vậy. Mang bầu mà không biết trân trọng, đã như vậy thì có con làm gì?
“Hả? Có bầu sao?” Long Nữ há hốc miệng, đầu óc lại không kịp phản ứng, chuyện gì thế này?
Nằm viện theo dõi vài hôm đi, có nguy cơ sảy thai, phải chăm sóc cho tốt.” Cô bác sĩ nhìn biểu hiện của Long Nữ liền biết cô không biết chuyện,nói được hai câu liền rời đi, để lại cô cũng đang từ từ tiêu hóa tin tức nóng sốt này.
Lúc này điện thoại của Lâm Mạt đổ chuông. Anh nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy thì mới nhớ ra chưa báo cáo gì với Giang Đông, nhanh chóng đi tới góc khuất, nhấc điện thoại lên nói một cách tôn trọng và dõng dạc: “Anh Đông ạ!
“Thế nào rồi?” Ở đầu dây phía Giang Đông rát yên tĩnh, giọng nói trầm ổn của anh càng thêm rõ ràng.
“Chị dâu không sao, chị Trác... có thai rồi.” Lâm Mạt hơi lúng túng, không biết chuyện này có cần báo cáo không, một người đàn ông phải nhắc tới đề tài này đúng là rất kỳ cục.
“Ừ được rồi, một lát nữa tôi sẽ cho người qua, còn nữa cậu đi nói với họ, nếu quán bar đó còn cho Long Nữ vào thì hãy dẹp luôn đi.” Nói xong dập máy. Giang Đông ngồi trên sô pha nhìn ngắm tấm ảnh đặt trên bàn. Thực ra anh có ảnh của cô, nụ cười của cô vô tình bị chụp lại. Cô ôm Cầu Cầu khi đó mới mấy tháng tuổi, lúc đó cô vui vẻ biết bao. Anh đã vô tâm, khi anh quay lại và muốn níu giữ, liệu có phải đã muộn mất rồi. Đúng lúc này chuông điện thoại reo vang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc