Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần - Chương 04

Tác giả: Thanh Dực

Nội quy
Đã gần một ngày kể từ khi sống với tên tâm thần Thiên Du !
Nếu qua được một ngày, có lẽ tinh thần của tôi đã rất là “ thép” rồi !
Tôi không thể nào hiểu được hắn, lúc nào cũng ngây ngô như trẻ con, ***ng gì cũng cười, không cười to thì cười mỉm, làm như mình thánh thiện lắm !
Lại còn dùng “ mỹ nam kế” suốt ngày tự vỗ *** cho rằng mình là Thiên Thần, lại hay tỏ ra thân mật với tôi nữa !
Nói cho mà biết, tôi không dễ dàng gì sa vào bẫy của các người đâu !
Hehe, tôi đã sớm biết đây là trò ma quỷ của bố mẹ tôi mà.
Muốn chia rẽ tôi với Ryan sao ? Còn khuya !

_ Này, cô đang nghĩ gì thế ? Không chơi nữa à ? – Một giọng nói dịu dàng vang bên tai, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ mang đầy tính chất Tự sư*ng của mình. ( TD : =)) )
Quên mất, tôi và hắn đang chơi caro !
_ Không…không có gì … Tiếp đi ! – Tôi giật thót cả tim, nếu để hắn biết được những suy nghĩ của mình thì kế hoạch của tôi coi như bại lộ !
Haha, tôi đã có một kế sách tuyệt diệu để đáp lại rồi đây !
_ Cô không muốn đánh nữa ? Nhìn cô hơi lạ đấy … -Hắn kề sát mặt tôi, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Ặc, lại nữa !
Tôi đỏ mặt, cúi xuống đánh đại một dấu X vào tờ giấy. Hắn cũng lùi về, lơ đễnh đặt tay xuống bàn khoanh một dấu O…
Rồi hắn lại ngước lên, nở một nụ cười rạng rỡ :
_ Cô thua rồi.
Hả ?
Tôi bất thần nhìn xuống tờ giấy. 5 dấu O thẳng hàng !
૮ɦếƭ tiệt !
Do không quyết định được người nào sẽ rửa chén, nên tôi và hắn đành dùng đến trò này để phân định thắng thua…
Nãy giờ tôi đã thua 10 hiệp !
_ Không…không…chơi lại đi ! Tôi không chịu đâu, anh ăn gian ! – Tôi dẩu môi, bực tức quát vào mặt hắn.
_ Haizz, tôi nhường lắm rồi đó, nãy giờ cô toàn thua , bộ cô không biết đánh caro hay là do đang nghĩ chuyện gì , hử ? – Hắn thở dài.
Phập ! Mũi tên không biết từ đâu bất ngờ cắm mạnh vào tim đen !
_ Không, tôi không có…nghĩ gì hết – Tôi cố nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt chăm chú của hắn.
Không thể thất thế mãi được ! Tôi phải ra tay thôi.
_ Tôi có một đề nghị. – Tôi hít sâu lấy bình tĩnh, nhẹ giọng nói với hắn.
_ Sao ?
_ Dù gì thì chúng ta cũng ở chung nhà, vì thế tôi và anh nên lập ra một nội quy để không xâm phạm đời tư của nhau, được chứ ?
_ Tại sao ? – Hắn nhíu mày.
_ Vì tôi muốn thế ! Sao anh hỏi nhiều vậy ?
_ Được thôi ! – Hắn vừa nói vừa lấy tờ giấy đang đánh caro dang dở và cây Pu't đặt trước mặt tôi.
Tôi hí hửng viết những dòng chữ trên tờ giấy nhăn nhúm. Hắn cũng cúi xuống viết, gương mặt rất bình thản.
Một lát sau.
_ Xong !
Chúng tôi trao đổi giấy cho nhau, chọn lọc ra những yêu cầu hợp lý để viết thành nội quy chung.
Tôi cầm tờ giấy của hắn, mặt méo dần theo những dòng chữ “ rồng bay phượng múa” của hắn :
Stella phải cho tôi giúp đỡ, bất cứ điều gì cũng được, miễn là cô muốn.
Ngắn gọn vậy thôi đấy !
Hắn chỉ muốn có nhiêu đó ? Quả thực là đáng ngờ !
Hèn chi chưa đầy 5 phút hắn đã dừng Pu't, mặt ra vẻ bí bí ẩn ẩn rồi nhìn tôi cười toe toét !
Trong khi đó tôi lại viết ra một đống những điều lệ quái gở !
Lén lườm hắn đang cầm tờ giấy của tôi, gương mặt nhìn chăm chú vào những dòng chữ, thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Rồi hắn đọc to :
_ Điều I : Mỗi sáng hai người đều phải dậy cùng tập thể dục, vào lúc 5.00 AM
Điều II : Vì Thiên Du là chủ nhà, nên mọi công việc nhà đều do anh đảm nhiệm.
Điều III : Khong được phép tự ý ***ng chạm tôi. Nếu có hành vi gì quá đáng tôi sẽ kiện anh tội “ *** trẻ vị thành niên – Đọc tới đây hắn ôm bụng cười to !
Điều VI : Luôn luôn phải mặc quần áo đầy đủ, dù là “ bán nude” cũng nghiêm cấm, nếu anh làm mất một giọt máu mũi của tôi thôi thì tôi sẽ giết anh !
Điều V : Tuyệt nhiên cấm anh bước chân vào phòng tôi, dù là một ngón chân cũng không được !
Điều IV : Không được xâm phạm đời tư của tôi, cấm nhiều chuyện !
Tôi suy nghĩ rồi sẽ bổ sung sau !
Dứt lời, hắn xem lại một chút, rồi nhíu mày :
_ Chỉ có thế thôi ?
Tôi gật đầu, không hiểu ý của hắn lắm.
Hắn còn muốn thêm sao ?
Cái gì mà dậy lúc 5 giờ sáng, thực ra tôi chỉ đang muốn ђàภђ ђạ hắn thôi ! Tôi là chúa ngủ nướng, dậy được 5 giờ chắc cũng là kì tích !
Còn vụ làm việc nhà, haha, kì này hắn sẽ ૮ɦếƭ vì mệt do những trò bày bừa nghịch phá của tôi !
Tôi còn đang suy nghĩ thêm để ђàภђ ђạ hắn, chắc chắn phải làm hắn không còn giọt máu rồi lết về gặp mẹ tôi và báo rằng “ Cô chủ đã thắng tôi rồi ! “
Hahaha !
_ Tôi nghĩ cô sẽ muốn nhiều hơn, đừng ngại, bao nhiêu tôi cũng chấp nhận ! – Hắn cười.
Bao nhiêu cũng chấp nhận ?
Đáng nghi quá !
Mắt của tôi nhìn hắn ngày càng hẹp lại, có phải hắn đang định dụ tôi vào bẫy ?
Woa, tôi không dễ bị mắc lừa vậy đâu !
_ Không, tôi nghĩ như vậy là đủ, liệu anh có chấp nhận không ? – Tôi nhếch môi.
_ Okay, nhưng tôi phải sử dụng phòng tắm, nhà này chỉ có phòng cô có phòng tắm thôi !
Sao tôi không nghĩ đến điều này nhỉ ?
Lúc sáng, chỉ mới nhìn hắn qua cửa kính, máu mũi tôi đã chực trào !
Hắn tính biến tôi thành bệnh nhân thiếu máu sao ?
_ Rồi rồi… anh có thể sử dụng phòng tắm lúc tôi không có ở trong phòng – Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn.
_ Vậy, yêu cầu của tôi, cô chấp nhận chứ ? – Hắn nheo nheo mắt.
Chỉ có một dòng gọn lỏn.
Quá hời !
Tên này căn bản là một tên ngốc ! Đến điều kiện cũng rõ mồn một là có lợi cho tôi !
Ngu gì mà không chịu ?
_ Haha, tất nhiên là được ! – Tôi vỗ vai hắn, bật cười thành tiếng.
Sau khi đã kí vào bản nội quy, tôi hí hửng đem tờ giấy dán lên tủ lạnh để cả hai đều có thể dễ dàng xem lại.
Hình như là, ngày mai tôi phải đến trường rồi …
Mẹ nói, tôi sẽ được chuyển đến 1 trường cấp 3 trong thành phố này…
Hmmm, tên Thiên Du liệu có cùng đến học không nhỉ ?

05.00 AM
Tôi lăn lộn trên giường, nũng nịu dụi đầu vào chăn gối êm ái.
Cảm thấy có đầu Ng'n t ai đó đang chạm vào gò má mình, tôi bực bội gạt ra, tiếp tục say giấc nồng.
Thật phiền quá ! Tôi sẽ không dậy vào giờ này đâu ! Bên Canada chẳng phải đang là buổi tối sao ?
Nhưng mà cái kẻ đáng ghét kia vẫn không tha cho tôi. Chọc chán, hắn lại ghé sát vào tai tôi thì thầm, phả làn hơi ấm nóng ngất ngây kia vào vành tai tôi :
_ Stella à, chẳng phải cô đặt ra yêu cầu phải dậy lúc 5 giờ sáng và cùng tập thể dục sao ?
Yêu cầu ? Thôi ૮ɦếƭ rồi … Nội quy !
Mà hôm qua chính tôi là người đã lập ra điều khoản quái ác đó !
Khi nghe xong những lời đó, tôi giật mình mở to mắt. Và hình ảnh đầu tiên tôi được nhìn thấy trong ngày chính là gương mặt tuấn tú của hắn.
Đôi mắt màu đá hổ phách sáng lên như hai vì sao, đôi môi quyến rũ kia nhếch lên một nụ cười, chiếc mũi dọc dài thẳng như được gọt dũa tỉ mỉ , cả gương mặt góc cạnh như một tuyệt phẩm không tỳ vết của Thượng Đế !
Khẽ nuốt nước bọt, mắt tôi mở hết cỡ ra nhìn hắn.
Khi nhận ra hành động “ thưởng thức mỹ nam” của mình quá sỗ sàng, tôi liền vội vàng né mặt hắn, gỡ chăn bước vội xuống giường, bước nhanh vào nhà tắm.

Thế là tôi đã trải qua được một ngày ở chung với hắn !
Chúng tôi đang chạy bộ trong công viên, buổi sáng sắc trời dịu nhẹ, những hơi lạnh từ bốn phía cứ thế mà bủa vây lấy cơ thể, làm tôi khẽ run lên.
Tôi thực sự khâm phục mình, lần đầu tiên mà tôi dậy sớm như thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại, sao tôi có thể đặt ra được điều kiện ngu ngốc như vậy chứ ?
Nhìn hắn xem, thậm chí còn không có chút gì là mệt mỏi, ngược lại còn tỏ ra vui vẻ, vừa chạy vừa huýt sáo nữa chứ !
Thật hối hận mà !
Trong lòng thầm mắng mình, nhưng người tôi đang lạnh đến ૮ɦếƭ đây !
_ Cô lạnh à ? – Thiên Du tiến lại gần, ngó mặt lo lắng hỏi tôi.
_ Ờ
Vừa dứt lời, một cái áo khoác rộng thùng thình được quàng lên vai tôi.
Ngạc nhiên, tôi giơ cái áo màu đen lên, cái này của hắn ?
_ Cảm ơn – Tôi nghĩ cũng nên lịch sự một chút.
_ Giúp đỡ cho cô là bổn phận của tôi – Hắn mỉm cười.
Haizz, thế đấy, bảo mẫu đơn giản chỉ có hai chữ “ Giúp đỡ “
Tôi tự hỏi, nếu hắn dùng từ “ hầu hạ” thì có phải hay hơn không ? Hắc hắc hắc =))

Sau khi đã dùng bữa sáng và làm những công việc cần thiết. Tôi bước vào phòng đóng chặt cửa, lôi ra bộ đồng phục đã được mẹ mình chuẩn bị sẵn trong balo.
_ Cái này là cái quái gì ? – Tôi giơ đống vải trắng lên, nhíu mày lẩm bẩm.
Đó là một bộ trang phục thật lạ, tà áo dài chạm đất, phần trên thì kín cổng cao tường, hai tay áo dài màu trắng. Trên nền vải trắng tinh, còn có những hoa văn tinh tế được in ẩn hiện mờ nhạt đầy thanh nhã.
Đã vậy, còn thêm một cái quần bằng tơ tằm rộng thùng thình !
Cái trang phục này mặc như thế nào ? Tôi chỉ nhớ nó trong thật quen thuộc.
Không còn cách nào khác, tôi mang bộ trang phục đó ra ngoài phòng khách, nơi tên Thiên Du đang ngồi cắm hoa.
Tôi có cảm giác hắn y hệt osin vậy.
Hahaha, thì đúng rồi còn gì !
Hí hửng suy nghĩ, tôi không để ý là hắn đang nhìn chằm chằm gương mặt đầy tư mãn của mình.
_ Cần tôi giúp thay trang phục à ? – Bất giác hắn nói làm tôi giật bắn mình.
Phải rồi ! Tôi đang định hỏi hắn cách mặc thứ trang phục quái gở này !
_ Tôi…tôi định hỏi anh cái trang phục này là gì thôi…- Tôi giơ bộ đồ màu trắng đó lên, ấp úng.
_ Hửm ?
Hắn nhận lấy đống vải trắng trong tay tôi, giơ lên xem xét một lát, rồi cũng reo lên :
_ Đây là áo dài truyền thống của Việt Nam ! Cô mang nửa dòng máu Việt mà không biết sao ?
_ Xin lỗi đi ! Tôi mới đến đây có 1 ngày ! Ngoài Tiếng Việt được học cấp tốc ra thì còn lại tôi đều mù tịt ! – Tôi bĩu môi.
_ Được rồi, để tôi giúp, hôm nay cô đi học ?
_ Ừ ! Mẹ tôi nói đây là đồng phục !
Tôi cứ nghĩ, khi nghe đến từ “ mẹ” hắn sẽ có một chút biểu cảm gì đó. Nể sợ chẳng hạn ? Nhưng không, hắn chỉ tỉnh bơ mà đáp lại rằng “ Ừ ! “
Khi tôi chưa kịp nhận thức gì thì, hắn đã nắm lấy tay tôi dắt nhanh vào phòng ngủ.
_ Này này, Điều khoản số III , anh quên rồi sao ? – Tôi quát.
_ Nhưng cái này là giúp đỡ, giúp đỡ mà ! – Hắn ngoảnh lại.
Sau khi đã yên vị trong phòng , hắn đóng cửa lại, để mình tôi trong phòng, rồi bước ra trước cửa nói vọng vào :
_ Cởi đồ ra ! Rồi tròng cái áo dài vào !
Tôi ngây ngốc, nhưng cũng làm theo lời của hắn. ૮ɦếƭ tiệt, cái này sao khó mặc thế !
Còn cả hai cái tà dài dài kia nữa, tôi không hiểu là nó để làm gì ?
Chật quá !
_ Này, sao cái này…chật quá vậy ! – Tôi hét vọng ra ngoài đủ cho hắn nghe thấy.
_ Mặc vào rồi biết chật hay không thôi mà – Giọng hắn đều đều.
Cố gắng loay hoay trong cái áo chật không tả nổi. Tôi tự hỏi liệu mẹ có phải mẹ tôi không?
Sống cùng 15 năm sao không biết 3 vòng của con gái mình như thế nào ?!
_ ****! Khó mặc quá ! – Tôi gào lên.
Dứt lời, tôi nghe thấy tiếng thở dài ngoài cửa, rồi cánh cửa mở ra, hắn chậm rãi bước vào, mặt đỏ ửng.
Hắn tiến lại, khẽ nhắm mắt cho hai hàng mi nhẹ nhàng buông xuống, cất giọng ngập ngừng :
_Được rồi, thò hai tay vào hai cái tay áo đấy, thấy chưa ? – Hắn nhắm mắt nhưng tay vẫn tìm đến chính xác vai áo xộc xệch của tôi, nhẹ nhàng nhích chúng sang một bên.
Tên này hí mắt sao ?
Nhịp tim mạnh mẽ hòa vào nhau, không gian im ắng đến nỗi nghe thấy tiếng tim đập.
_ Cấm anh hí mắt đấy ! Anh mà nhìn thấy một chút *** của tôi thì tôi sẽ băm anh ra ! – Tôi lườm hắn, tròng hai cánh tay vào tay áo chật khít.
_ Chẳng phải bình thường tôi vẫn thấy mặt cô đó sao ? – Hắn ngơ ngác nói.
_ Nhiều lời ! – Tôi quát.
_ Cô mặc xong chưa ? – Hắn hỏi.
_ Rồi ! Còn đống nút này thì sao ? – Tôi chán ngán nhìn những hàng nút chằng chịt trên ***.
૮ɦếƭ tôi ! Làm sao mặc đây ? Nhiều nút như thế này…
_ Trước khi giúp cô, làm ơn cô hãy dùng hai tay che… *** lại đi … – Hắn đỏ mặt, giọng ngại ngùng.
Không thể được ! Tôi sẽ không để hắn làm chuyện đó trên người mình đâu !
_ Thôi khỏi ! Tôi tự làm ! – Tôi đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra khỏi phòng. Tên Thiên Du chưa kịp ú ớ gì thì đã nhận lấy cái đóng cửa mạnh bạo của tôi.
_ Phù…
Suýt nữa thì đã có chuyện động trời rồi !
Thân thể tôi chỉ cho mình Ryan ***ng vào !
Phải giữ mình…giữ mình … – Tôi tự nhủ.
Rồi đứng trước gương, nhíu mày nhìn hàng nút phức tạp trên ***, rồi tôi hí hoáy cài cài bấm bấm…
5 phút sau …
_ Cài thế này đúng chưa ? – Tôi bẽn lẽn nhìn hắn, chỉ tay vào hàng nút trên ***.
Hắn nhìn chằm chằm, làm tim tôi đập vồn vã.
_ Tên Biến th', nhìn gì mà lắm thế ! Tôi móc mắt anh đấy ! – Tôi quát.
_ Cô cài sai rồi, thế này mới đúng ! – Hắn đưa tay lên gỡ một chiếc nút gần cổ ra, cài lại.
Sau khi đã “ giúp đỡ” xong xuôi như lời hắn nói, hắn mỉm cười đầy mãn nguyện, đưa ngón cái lên :
_ Tuyệt ! Trông cô đẹp lắm !
Đ…đẹp ?
Tôi tiến lại chiếc gương lớn, xoay trái xoay phải nhìn mình trong gương.
Oa! Đẹp thật đó !
Tuy nó hơi bó sát, nhưng chiếc cổ cao đi xuống dưới tà áo, dán lên người tôi những họa tiết bay bổng đầy nữ tính, còn nền vải trắng thì tôn lên làn da sáng, như khoác lên người tôi một lớp hào quang lấp lánh.
Chợt, tôi quay sang nhìn hắn, hắn đang lấy một cuốn sổ tay màu trắng, ghi ghi chép chép gì trong đó.
_ Gì vậy ? – Tôi ngó vào.
_ Không có gì ! – Hắn vội vã giấu cuốn sổ nhỏ vào trong túi áo.
Gì đấy ? Ghi chép hoạt động ?
Biến th' đến thế là cùng !
Mẹ tôi muốn hắn dõi theo từng nhất cử nhất động của tôi sao ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay