Nếu Một Ngày… Anh Hỏi….Em Là Ai? - Chương 42

Tác giả: NhokkonKenVil

Ồn ào quá. Đan bực bội trong người vô cùng, 2 bà chị không thể bớt í ới sao. Lảm nhảm vớ vẩn.
Một tiếng cười khúc khích vang lên.
Đan bật dậy gãi gãi tai để tập trung phân tích tiếng cười.
Lại là một giọng nói quen thuộc.
Một ngưỡng giọng của con trai !!!
+ Tôi chỉ kịp nghĩ bấy nhiêu cách để cứu J-Max. GĐ cố lên nhé, GĐ mà kiên cường thì nhân viên mới có tinh thần.
Không chần chừ Đan xộc cửa chạy xuống tầng 1 – nơi 3 giọng nói đang cười đùa. Đan nghe nhầm chăng? Đan cũng điên rồi?
+ AN. LAN *Đan gọi to*
+ A. Em tỉnh rồi hả? Ngủ tiếp đi, tính em ngủ ngày giỏi lắm mà *giọng con trai trầm bổng cất lên khi Đan vừa xuống tới chân cầu thang*
+ Chuyện_gì_thế_này???????????????*Đan tròn 2 con mắt*
Đứng bên cạnh An và Lan chính là “người đó”. Hắn mặc bộ quần áo Đan từng đi mua cùng Jung Min, trông teen hơn hình tượng thường ngày.
+ Kiệt, ai cho anh lấy quần áo của bạn tôi mặc?
+ Hả? Kiệt á? *hắn ngu ngơ* Haizzz, Anh này ! Jung Min này ! Quần áo trong phòng anh thì tất nhiên anh sẽ mặc.
+ Cái gì??? *Đan thét ra lửa*
+ Em ngạc nhiên lắm đúng không? Anh cũng ngạc nhiên. Không ngờ trận đau hôm qua chẳng hề ảnh hưởng gì tới hoán đổi kí ức *anh giơ tay áo lên ngửi* Chậc !!! Nó vẫn sạch từ hồi anh đi nhỉ. Hì.
+ Anh là Jung Min? Không phải Kiệt? Đêm qua chưa hề hoán đổi? *Đan hỏi đều đều, như 1 cái máy ghi âm chất lượng cao*
+ Ừk. anh chưa hoán đổi. Thật may, anh vẫn là anh.
CHƯA HOÁN ĐỔI??????????????????????????
Người đứng trước mặt Đan là Jung Min, vẫn là Jung Min?????????????
Anh đến… anh đi…. anh trở lại……
Những lúc tưởng chừng giữ được anh
…………………………….Anh biến mất !
Những lúc tưởng chừng anh biến mất
Anh lại ở ngay đây…..bên cạnh em !
Niềm hạnh phúc ngắn ngủi…
Là hạnh phúc vô bờ…
Đáp lại sự mong chờ…
Dù mai phải tan biến…
An chạy lại bên Đan thủ thỉ:
+ Jung Min. Đấy là Jung Min?????????? Cậu ấy bảo hoán đổi gì đó…… chị cũng không hiểu. Nhưng mà…. Tính cách này đúng là Jung Min 100% không lẫn vs ai. Không phải Kiệt. Trời Đất.
Đan chóng mặt ghê, đang mệt mỏi còn đau đầu, hoa mắt. Đan chẳng phân biệt nổi ai vs ai.
+ Anh sẽ không kiểm tra lại đâu *Jung Min tắt ngúm nụ cười, mặt nhăn nhó*
+ Thôi. Em chỉ hỏi 1 câu: Anh là Jung Min hả? *Đan lờ đờ*
+ Ừk.
+ Sao anh vẫn còn ở đây?
+ Anh chưa hoán đổi. Cơn đau chưa đủ sức tác động vào thần kinh.
Đan chậm rãi từng bước tiến về phía anh nhún chân, quàng tay ôm anh.
+ Jung Min ! Thế mà… em cứ tưởng… anh đi rồi… huhuhu.
+ Bất ngờ không *anh cười tươi* Mới có 7 rưỡi sáng. Em vào ngủ tiếp đi, con Gấu trúc của anh. Cơ thể của anh không đau đớn nữa, có lẽ em nên yên tâm rằng cả ngày hôm nay của anh giành cho em.
Đan ù tai vì những lời đường mật của Jung Min, lòng Đan mới đêm qua còn dậy sóng dữ dội thế mà hôm nay đã yên bình kì lạ. Vì anh vẫn ở đây, trong căn nhà nhỏ của Đan. Anh nói “Cả ngày hôm nay – từ sáng đến tối đều là của anh và Đan”.
Nhưng hình như thức trắng đêm không tốt chút nào, cái lúc đáng ra Đan phải nhảy cẫng lên sung sướng thì cô lại rũ rượi buồn ngủ kinh khủng.
+ Ôi Đan của anh buồn ngủ lắm rồi *anh lo lắng khi thấy 2 tay Đan túm chặt áo anh trong khi người Đan dài thuột xuống giống 1 con thằn lằn* Khổ thân em. Anh đưa vào phòng ngủ đã nhé?!
+ Ơ………..Á….!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhanh như cắt anh bế Đan lên cầu thang, trước sự giãy giụa chống cự của con thằn lằn. An và Lan trợn mắt dõi theo, Hoàng tử Jung Min thật khiến người khác ngưỡng mộ:
+ Lan. Mày có nghĩ chị cũng nên kiếm tấm chồng không?
+ bà á??? Kiếm thằng xích-nô đi. Cỡ Jung Min liệt vào sách đỏ rùi.
Sau khi đặt Đan trên chiếc giường êm ái, kéo chăn đắp cho cô, Jung Min đẩy ghế ngồi bên cạnh.
+ Ngủ đi em, ngủ chán rồi dậy nhìn anh cũng chưa muộn mà *Jung Min châm chọc khi Đan cứ nhìn anh trân trối không chịu nhắm mắt ngủ*
Đan ái ngại, sáng bảnh mắt, mặt trời rọi cả vào đầu giường, quan trọng là anh ngồi cạnh Đan không nhúc nhích. Tim Đan đập thình thịch liên hồi. Ngủ được mới lạ !
+ Sao thế? Hay em cần anh hôn chúc ngủ ngon *anh hí hửng vắt người lên giường định bụng hôn Đan*
≈Bụp≈
Jung Min đành ngậm đắng ngồi xuống ghế. Đan hầm hầm đôi mắt phóng ra rốc-két nhìn anh, lườm lườm, tay Đan còn đang túm con thú bông to đùng.
+ Anh đúng là càng ngày càng đổ đốn !!! Dê quá !!!!!!
Jung Min xoa mũi vừa lĩnh trọn con gấu bông, mặt cay cú, mắt long lanh giận dỗi.
+ Sao em hôn anh thì được?
+ Hôn có mỗi lần àh ! Anh toàn thừa nước ***c thả câu !!!!!!!!!!!! Gruuuuuu…
+ Không hôn nữa !!! Xì. Em nằm xuống ngủ đi ! Nhanh !
Đan liếc anh một cái sắc nhẹm, Jung Min nín thinh. Đan khẽ nằm xuống, vừa nhìn Jung Min xoa mũi vừa suy nghĩ. Hôm nay được ở bên anh, Đan phải làm cho nó thật có ý nghĩa, 1 kỉ niệm tuyệt vời.
Nhỡ……………
Mà không. Anh bảo hôm nay anh không đau đầu nên nhiều khả năng sẽ không xảy ra hoán đổi. Cầu trời đừng hoán đổi làm gì.
Mí mắt Đan dịu dần, cô đang suy nghĩ và lên kế hoạch cho ngày hôm nay vs anh. Phải nghĩ được nơi nào đó tuyệt vời hơn khu vui chơi, bờ hồ, siêu thị, shop thời trang…v…v…
Đột ngột Đan vùng dậy, khuân mặt mừng rỡ bừng sáng. Chắc Đan không để ý đến 1 tiếng “CỐC” khá to.
+ Jung Min. Em sẽ dẫn anh đi thăm mẹ em !!!!!!!!!!!!!!
Đan hớn hở nhảy xuống và bắt gặp Jung Min cúi người xoa trán, nom chừng đau lắm.
+ Jung Min?
+……………………Ơy… Hix Hix.
+ anh_dám_lợi_dụng_cơ_hội_định_hôn_em_hảaaaa !
Phải rồi phải rồi. Jung Min chỉ định lén hôn Đan lúc Đan nhắm mắt. Kết quả cô vùng dậy cốc mạnh đầu vào trán anh làm anh muốn lủng hết nơron thần kinh.
Thế là Jung Min bị tống ra ngoài, phải đứng đợi dưới cổng tòa cao ốc. Đan sẽ xin phép và xuống vs anh, sau khi sửa soạn dung nhan dễ nhìn. Jung Min vu vơ lượn quanh cái bồn hoa, nắng đang lên, con đường rực sáng một cách mới lạ, thật lung linh, cảm tưởng như con đường rộng lớn kia là tấm pha lê phản quang rực rỡ. Jung Min lại ngó nghiêng, hoạt động sống của khu phố đang dần nhộn nhịp: Cách anh chưa đầy 2m có đám trẻ con chơi đùa, xa hơn – trong công viên có một nhóm cụ già tập dưỡng sinh…
Jung Min cười khúc khích và ngồi xuống mé đường thở dài. Một ngày đẹp trời đấy chứ. Khởi đầu đầy màu sắc.
+ Jung Min. Anh giống tự kỉ quá *Đan gọi to, chạy đến bên anh*
Hôm nay trông Đan vui hơn ngày thường, anh khá tự tin khi khẳng định anh là lý do của sự thay đổi đó. Hai đứa kéo nhau đi bộ một đoạn ra điểm chờ xe bus.
+ Đan??? *anh thắc mắc*
+ Huk?
Cô quay ra thấy Jung Min hất hất 1 cánh tay, chờ đợi. Đan cứ nhìn tay anh rồi lại nhìn anh, ngây ngô.
+ Áo anh bẩn hở *phủi phủi*
+ Ax. Ngốc *anh giãy nảy* Em là bạn gái anh, đi cùng anh em phải… nắm tay hoặc khoác tay chứ. Cứ thong dong mà lao đi thế àaaaa?
+ Hơ…
+ Có khoác không. Haizzz. Hay để anh phải khoác tay em, trông buồn cười lắm đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc